Chương 64: Lai lịch của Trình Thời

Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Gần tới giờ Tuất, trời đã tối đen.

Thẩm Vu được người hầu dẫn đi dùng bữa, lúc ra ngoài vô tình đụng phải Trần Thời.

Trình Thời cúi đầu, mắt mù tai điếc đi vào tẩm điện của Lăng Vương, nàng cũng không biết vì sao chỉ mới hai canh giờ ngắn ngủn, Lăng Vương điện hạ lại phải băng bó miệng vết thương thêm lần nữa, nhưng nàng cũng không dám hỏi.

Nếu nói trước sau có gì khác biệt, đó chính là tâm trạng của vị Vương gia này dường như từ trước tới nay chưa từng được tốt như thế này.

Trình Thời tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhưng nàng không biết, nàng cũng không dám hỏi.

Trình Thời không cẩn thận nhìn biểu tình của Thẩm cô nương, chỉ là mơ hồ cảm nhận được, lúc ấy bước đi của nàng lơ mơ như đi trên mây, đảo mắt nhìn qua Lăng Vương điện hạ dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, chậc chậc.

Trình Thời ở trong lòng lặp đi lặp lại, nàng không biết, nàng không biết gì cả, không biết… xuýt xoa…

Nhìn thấy vết thương càng thêm nghiêm trọng của Lăng Vương, âm thầm líu lưỡi.

Việc nam nữ này, đúng là vô cùng kỳ diệu.

“Trình đại phu.”

Giọng đàn ông trầm thấp lại khàn khàn đánh gãy suy nghĩ của Trình Thời, Trình Thời câu nệ nhìn người đàn ông liếc mắt một cái, “Vâng?”

“Trình cô nương làm thầy thuốc đã bao lâu rồi?”

Trình Thời: “!!!”

Hai chữ cô nương nện thật mạnh xuống, nàng giống như con mèo bị giật mình hoảng sợ, tóc gáy cả người dựng thẳng lên, theo bản năng nhìn xuống cuối giường, trừng mắt liếc Mạnh Ngũ đang đứng một bên.

Mạnh Ngũ”…”

Hắn ta nhẫn nhịn, biện hộ cho bản thân, “Ta chưa nói gì cả.”

Trình Thời dừng lại, “A” một tiếng.

Cũng đúng, hộ vệ bên người Lăng Vương có thể nhìn ra, Lăng Vương tự nhiên cũng có thể biết rõ ràng.

Biết được thân phận nữ tử của nàng, còn có thể gọi nàng vào trong này kiểm tra vết thương, còn có thể nghe nàng nói chuyện, nói vậy là không phải trị tội.

Đầu óc nàng vẫn còn tính linh hoạt, chỉ thoáng tưởng tượng, đã hiểu được ý đồ của Lăng Vương, đây là muốn để cho nàng thẳng thắn thành khẩn. Không thể lấy trứng chọi đá, điều duy nhất có thể làm, đó là nói ra tất cả không giữ lại nữa lời.

Trình Thời xem xét thời thế, chỉ mấy giây đã quyết định thật nhanh, lấy hảo cảm của Lăng Vương.

Nàng ta cúi đầu, cẩn thận nói: “Tiểu nhân từ nhỏ đã học y, cũng đã mười năm.”

Lục Vô Chiêu có chút đăm chiêu, “Mười năm… Trình cô nương năm nay là mười chín tuổi?”

Trình Thời nói: “Phải.”

Nàng trả lời rõ ràng, lại khiến cho Lục Vô Chiêu cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Trình cô nương không hiếu kỳ vì sao bổn vương biết được chuyện này sao?”

Trình Thời là người thông minh, “Vương gia nếu đã để tiểu nhân và sư phụ ở lại quý phủ, chắc đã sớm điều tra kỹ càng.”

“Cô nương hành tẩu giang hồ, thiếu đi tính tình trẻ con, tâm tư lanh lợi, dũng cảm nhạy bén, là chuyện tốt, nhưng mà nếu dùng sự thông minh ở sai nơi, e rằng sẽ tự chuốc lấy tai họa.” Người đàn ông dường như đang ám chỉ điều gì, ý nghĩa sâu xa.

Trình Thời càng cúi đầu thấp xuống, “Ngài yên tâm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tiểu nhân rõ ràng.”

Xem ra điện hạ đã phát hiện nàng âm thầm phỏng đoán quan hệ của Thẩm Vu và Lăng Vương.

Lục Vô Chiêu đột nhiên nói sang chuyện khác, “Thôi thần y là người mù đường, bổn vương nói có đúng không?”

Trình Thời trong lòng lộp bộp một tiếng, mồ hôi chầm chậm chảy xuống, “… Phải”

“Một đường đi tới đây đều là do cô nương dẫn đường, có đúng không?”

“Phải”

“Vậy cô nương cố ý đi sai đường, khiến hai thầy trò phải dừng lại ở kinh đô và vùng ngoại thành thêm một đoạn thời gian, là vì điều gì?”

Trình Thời khom người, dập đầu, không nói gì.

Lục Vô Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hắn nâng tay ra hiệu, Mạnh Ngũ lấy ra một phong thư từ trong ngực, đặt lên tay hắn.

Quá trình bóc thư chầm chậm thong thả, mỗi một động tác đều như bị tua chậm, âm thanh trang giấy ma xát trong đầu óc đang căng thẳng của Trình Thời dường như bị phóng đại, soàn soạt soàn soạt bên tai.

“Trình Đạo Phong, nguyên là Chú cấm sĩ, trong khoa Chú cấm của thái y thự, mười năm trước, hoàng huynh đăng cơ, cho rằng thuật Chú cấm chỉ là vô dụng, xóa bỏ đi khoa Chú cấm, các Chú cấm sĩ trong khoa Chú cấm ra sức chống cự, hoàng huynh vì dẹp yên bạo loạn, phái hoạn quan tâm phúc đi giết hại, từ đó, trong thái y thự không còn khoa này.”

“Trình Đạo Phong lúc đó qua đời, người con gái duy nhất bị mất tích trong tai họa này, khi đó mới chỉ có chín tuổi.”

“Mười năm trước, Trình đại phu hẳn là chín tuổi đúng không, Trình gia bị liên lụy, không ai may mắn thoát khỏi, mà ngươi, lưu lạc giang hồ, biến thành bé gái mồ côi, từ đó thay đổi học tập y thuật, nữ giả nam, cũng không hề nhắc tới một chữ nào liên quan tới Chú cấm.”

“Trình cô nương cố ý lưu lại vùng ven kinh thành, hẳn là muốn mượn cớ tìm cơ hội báo thù, bổn vương nói có đúng không?”

Chuyện xưa nhắc lại, cả người Trình Thời run rẩy, sắc mặt tái nhợt, khóe môi cắn chặt, không phát ra một tiếng nào.

Mạnh Ngũ không đành lòng, ánh mới cầu xin nhìn thoáng qua chủ tử của mình.

Việc này đều là do hắn tạo ra, đều là lỗi của hắn.

Ngày ấy Trình Thời và Triệu Khúc đối đáp, khiến cho Mạnh Ngũ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, hắn lại kể lại tường tận tỉ mỉ chuyện hai người cho Lục Vô Chiêu nghe, sau khi Lục Vô Chiêu nghe xong, đã kêu hắn đi thăm dò lai lịch của Trình Thời.

“Chủ tử cảm thấy thân phận Trình cô… Trình đại phu có vấn đề?”

Tầng thân phận rõ ràng ai cũng có thể dễ dàng tra xét được, nàng bước chân vào giang hồ nhiều như vậy năm, đã sớm tạo được lớp ngụy trang hoàn mỹ nhất, không hề sơ hở, đương nhiên chắc chắn sẽ không có vấn đề.

Chỉ là lần đó nàng cơ trí thay Thẩm Vu giải vây, vẫn khiến cho nàng bị lộ sơ hở.

Lục Vô Chiêu vô cùng chú ý tới một câu Trình Thời từng nói: “Qua bao nhiêu triều đại chưa từng thấy có thái giám nào có thể mặc đẹp như vậy mà lại là người tốt cả…”

Vì sao nàng lại theo bản năng cảm thấy thái giám không phải là người tốt, nàng cũng chưa từng quen biết Triệu Khúc, chưa từng vào cung, không có người bình thường nào khi nhìn thấy thái giám ăn mặc đẹp đẽ quý giá, lại có phản ứng đầu tiên là hắn ta không phải người tốt.

Chắc chắn nàng có thù hận với hoạn quan, cho nên mới tạo nên loại ấn tượng này, cho rằng thái giám mặc áo gấm chính là kẻ thù khiến cho nàng năm không có nhà để về, cho nên theo bản năng bài xích, cố ý trêu chọc.

Chỉ cần một lỗ hổng bị xé mở, tất cả những bí mật sẽ không thể nào che giấu.

Lục Vô Chiêu ném lá thư này lại cho Mạnh Ngũ, không hề hỏi đến. Hắn tựa vào đầu giường, giọng nói lãnh đạm: “Trình đại phu, bổn vương hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.”

Trong đầu Trình Thời đang hiện lên hình ảnh năm đó phụ thân bị tàn sát, nàng nhắm chặt mắt lại, bắt buộc chính mình phải quên đi, bảo trì thanh tỉnh.

Nàng không lưu loát nói: “Mời ngài nói.”

“Rốt cục thân thể của A Vu như thế nào.”

Trình Thời dùng đầu ngón tay dùng sức bấm vào lòng bàn tay, âm thanh run rẩy trả lời, lời nàng nói cũng không khác gì nhiều với Thẩm Vu.

Lục Vô Chiêu gật gật đầu, “Trình đại phu, bí mật của ngươi sẽ chỉ ở lại nơi này của bổn vương, điều duy nhất cần nhờ, là mời Trình đại phu ở thêm vài ngày nữa trong kinh thành, sức khỏe của A Vu, hy vọng Trình đại phu có thể tận tâm cố gắng.”

Trình Thời: “… Vâng”

Một bí mật có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của nàng và sư phụ, đổi lấy năng lực trị bệnh của nàng cho vợ hắn, rất công bằng.

Tuy rằng việc này có nghĩa là sau này nàng chỉ có thể ở lại trong kinh thành, nửa bước cũng không được rời đi.

Nhưng đồng thời nàng có thể chấm dứt chuỗi ngày trốn giết, có thể có một chỗ dựa vững chắc cường đại, như vậy cũng rất tốt.

Trình Thời tinh thần hoảng hốt đi ra cửa, suýt nữa đụng vào Thẩm Vu đang đi trở về, vẫn là Mạnh Ngũ phản ứng cực nhanh kéo Trình Thời vào ngực, hai người mới không đụng vào nhau.

Mạnh Ngũ kéo Trình Thời trở về, Thẩm Vu nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Trình đại phu làm sao vậy, giống như là bị kích thích gì vậy?

Nàng không rõ, Lục Vô Chiêu là đang tìm một tấm phù bảo mệnh bên người cho nàng.

Lục Vô Chiêu không biết Ngô đại phu mà Thẩm Vu nó tới là ai, nhưng Trình đại phu trước mắt này, cũng là một người thần bí khó lường. Dù sao nàng cũng có chút năng lực, nàng có phải có giống như những gì nàng nói hay không, chỉ là một học trò, thì cũng chỉ có nàng và người sư phụ thần bí kia mới biết được.

Thẩm Vu ăn uống no đủ, bưng bữa tối tới cho Lục Vô Chiêu. Đút hắn ăn cơm, gọi hạ nhân thu dọn bàn ăn, đá rớt giày, cởi vớ trắng ra, lên giường ngủ.

Nàng vươn người qua thăm dò Lục Vô Chiêu, bàn tay đặt bên cạnh người đàn ông, từ trên cao nhìn xuống mỉm cười với hắn, không khách khí lấy một cái gối đầu ở bên hông giường, rất quen thuộc nằm xuống bên cạnh, lại lôi kéo chăn của hắn về phía mình.

Người đàn ông cười khẽ, “Vì sao lại đắp cùng chăn với ta?”

Thẩm Vu buồn ngủ không chịu nổi, nhích lại gần hắn hơn, đầu gác lên vai hắn, khẽ lầm bầm: “Bắt đầu mùa đông rồi, lạnh.”

Lục Vô Chiêu chịu đựng sự ngứa ngáy trong lòng, kéo người ôm sát vào trong ngực, “Ngày mai gọi người đốt thêm than trong phòng?”

Thẩm Vu ngáp một cái, “Không cần, ngày mai ta trở về.”

“…”

Sao lại muốn trở về nữa rồi, trong nhà có chuyện gì quan trọng sao.

Lục Vô Chiêu không nói lời nào.

“Chiêu Chiêu, nếu như chàng mở lời giữ ta ở lại, cũng có thể nha.” Âm thanh trêu đùa của nàng vang lên, “Phải tự chàng nói nha.”

Lục Vô Chiêu quay đầu đi, nhìn thấy nàng đang nghịch ngợm chớp chớp mắt.

Hắn bỗng dưng dời ánh mắt, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Thẩm Vu: “…”

Không nói thì đừng có nói, nghẹn chết chàng đi!

Đèn tắt, Thẩm Vu lăn qua lộn lại. Hắn chướng khí kỳ quặc, khiến cho nàng thật sự rất sầu muộn! Thật sự là không được, bắt đầu than thở.

Lục Vô Chiêu giống như đang cáu kỉnh với chính bản thân mình, cho dù nàng lăn lộn giống bánh nướng áp chảo cũng không chịu mở miệng.

Thẩm Vu không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi: “Lục Vô Chiêu, chàng mở miệng giữ ta ở lại khó thế sao?!”

“… Thật xin lỗi.”

Một câu xin lỗi, xuýt nữa khiến cho Thẩm Vu giận sôi lên.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông dựa sát vào người nàng, cái ôm ấm áp bao phủ lấy nàng, khiến cho lửa giận của nàng chưa kịp phát ra, đã bị dập tắt.

“A Vu, ta không dám.” Hắn nhẹ giọng nỉ non.

Thẩm Vu im lặng, nàng nhạy bén bắt giữ được sựu yếu ớt trong lời nói của hắn, trái tim run lên.

“A Vu, ta nói với nàng một chút về những chuyện trước kia nhé.”