Đăng vào: 11 tháng trước
Tại nhà của chú Nghị......6h30 phút sáng.
" Cạch "
Cô Quỳnh đặt ấm trà nóng vừa pha xuống bàn. Chú Nghị rót trà rồi mời thầy Hai:
- - Dạ, mời thầy dùng chén trà cho ấm người.
Thầy Hai gật đầu rồi đáp:
- - Cảm ơn anh chị, đã nấu bữa sáng cho tôi giờ lại còn pha cả trà ngon. Chị nhà nấu ăn ngon quá, ăn xong mà giờ cảm giác mệt mỏi đều tan biến. À mà không biết bà cụ giờ thế nào rồi...?
Cô Quỳnh trả lời:
- - Mẹ con vẫn đang ngủ, nhưng sắc mặt hồng hào, bàn tay, bàn chân ấm áp lắm thầy ạ. Gia đình con cảm ơn thầy nhiều lắm.
Thầy Hai nói:
- - Không cần khách khí, ta giúp được nhà anh chị một việc thì giờ cũng phải nương nhờ hai người giúp cho những việc khác. Biết chỉ mới quen nhau chưa đầy 1 ngày mà đã nhờ đến những chuyện khó khăn như vậy, ta cũng rất áy náy. Nhưng như những gì ta đã kể, sự việc rất nghiêm trọng, xét rộng ra nó không chỉ ảnh hưởng đến chúng ta mà để lâu dài sẽ còn nhiều người khác phải gặp cảnh nguy hiểm. Vậy nên trăm sự nhờ cả vào anh chị, mong gia đình làm phúc, cũng là tích đức cho bản thân.
Chú Nghị vâng dạ:
- - Thầy đừng nói như vậy, nếu không biết thì có thể bỏ qua. Còn đằng này biết rõ như vậy, làm ngơ sao được hả thầy. Dù sao đi nữa, Phú với gia đình con cũng coi như có duyên. Vợ chồng con cũng quý Phú như con cái trong nhà, nói thật thì sợ thì có sợ, nhưng đây là việc cần phải làm. Mấy tiệm kim hoàn con biết cũng phải 8h sáng mới mở cửa. Đợi thêm lúc nữa con sẽ đi đặt làm ngay những thứ mà thầy yêu cầu. Còn cần gì, thầy cứ nói để vợ chồng con chuẩn bị.
Thầy Hai mỉm cười:
- - Chỉ cần làm đúng những gì ta đã dặn là được. Tờ giấy khi nãy ta đưa cho anh, bên trong có vẽ hình thù, kích thước của từng vật dụng, có ghi rõ cả số lượng nữa. Thứ gì bằng vàng, thứ gì bằng bạc ta đã đều ghi rõ. Lẽ ra chuyện này ta phải đích thân đi, nhưng một mặt tiền bạc ta không có đủ, mặt khác, ta phải tranh thủ lúc trời còn sáng mà một lần nữa thăm dò lại vị trí nơi đặt bùa yểm, cũng như địa thế trong ngôi nhà của Phú. Có như vậy mới dễ bề bày bố trận pháp, mọi việc cấp bách cần phải chuẩn bị xong trước khi trời tối, nhờ cả vào hai người. À mà cho ta hỏi, con mèo đen tối qua ta đưa về đây đâu rồi...? Ta nhớ nửa đêm hôm qua lúc rời khỏi nhà nó vẫn nằm ở đó, sáng nay về ta không thấy nó đâu cả.
Cô Quỳnh lúc này mới sực nhớ ra là tối qua thầy Hai có bế về một con mèo tam thể, lúc đó cô còn lấy hộp y tế để băng bó vết thương rồi lấy sữa cho nó uống. Nhưng giờ nhìn vào cái chăn tối qua quây cho con mèo nằm, không thấy con mèo đâu nữa.
Cô Quỳnh ấp úng:
- - Thôi chết, con cũng không chú ý.....Nhưng lúc dậy mở cửa là đã không thấy nó đâu rồi.
Thầy Hai xua tay:
- - Không sao đâu, con mèo đó cũng không phải của ta. Thấy nó bị thương nên đem về chăm sóc, nếu nó đã khỏe lại thì nó tự đi cũng có thể hiểu được. Hai người đừng lo lắng về chuyện đó. Còn một việc này nữa, căn phòng tối qua ta ngủ lại, hai người có thể cho ta mượn căn phòng đó thêm một buổi nữa được không..?
Chú Nghị đáp:
- - Dạ, tất nhiên là được rồi. Đồ đạc vẫn còn nguyên, nếu thầy muốn nghỉ ngơi cứ vào phòng đó nghỉ.
Thầy Hai cúi đầu cảm ơn, ông nói tiếp:
- - Đồ đạc hai người giúp ta chuẩn bị xong xuôi cứ để bên ngoài, không cần gọi ta. Không giấu gì 2 người, để bày bố được một trận pháp diệt quỷ, ngay bản thân ta cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Thế nên trong khoảng thời gian ta ở trong phòng, đừng ai làm phiền là được.
Vợ chồng Quỳnh - nghị vâng dạ nghe theo, ngồi thêm một lúc nữa là 7h sáng. Chú Nghị theo lời thầy Hai đi đến tiệm kim hoàn để đặt làm một số vật dụng bằng vàng bạc. Với quan hệ cũng như sự chịu chi của chú Nghị, bình thường vốn dĩ muốn đặt đồ vật bằng vàng bạc theo yêu cầu phải đợi vài ngày, nhưng nay tất cả đều được hứa xong vào đầu giờ chiều. Chú Nghị không quên dặn họ phải làm đúng kích thước, số lượng mà thầy Hai ghi trong giấy. Còn cô Quỳnh cũng tranh thủ đi chợ mua sắm một vài thứ lễ vật như tiền mã, quần áo trẻ con, vàng khối, vàng thỏi, mũ quan, ngựa giấy.
Về phần thầy Hai, sau khi từ nhà Phú trở về, thầy Hai quay lại căn phòng tối qua nằm ngủ, khóa trái cửa phòng từ bên trong, đóng kín các cửa sổ, hạ rèm không để cho ánh sáng bên ngoài lọt vào trong, tiếp đó, thầy dùng giấy báo, vải mành có trong phòng dán kín tất cả những nơi có gương, kính lại. Căn phòng lúc này trở nên u tối.
" Xoẹt "
Thầy Hai thắp sáng một ngọn đèn cầy, đặt đèn cầy chính giữa nhà, tiếp tục thầy lấy ra một mảnh giấy, bên trong có vẽ sơ đồ khuôn viên khoảng sân trước nhà của Phú. Những hình vẽ này được thầy vẽ vào lúc sáng nay, khi thầy sang nhà Phú kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa. Trong mảnh giấy chính là trận pháp cần phải được bày bố, thi triển trong ngày hôm nay. Cứ như vậy, thầy Hai dùng những viên sỏi rồi bày binh, bố trận xung quanh ngọn đèn cầy. Cứ mỗi viên sỏi được đặt xuống, lửa từ ngọn đèn cầy lại khẽ lay động. Thầy Hai cứ tiếp tục như vậy một mình bên trong căn phòng đóng kín.
[........]
Tại trụ sở công an quận X, 7h sáng, trong phòng tạm giam nơi Việt đang bị giam giữ.
" Cách "
Tiếng khóa của cánh cửa sắt của phòng tạm giam được mở ra, đang nằm bên trong, Việt bất giác ngồi bật dậy, mắt láo liêng nhìn về phía cửa, hắn không biết ai đang đến, và tại sao lại mở cửa buồng vào giờ này.
Thượng tá Khanh bước vào trong, ông đưa tay ngăn Quân lại rồi nói:
- - Một mình tôi là được rồi, cậu ở bên ngoài. Đưa cho tôi thứ kia.
Quân gật đầu, chuyển túi đồ đang cầm trên tay cho ông Khanh, Quân đóng cửa rồi đứng túc trực luôn bên ngoài. Vừa nhìn thấy ông Khanh, Việt đã ngồi giật lùi lại vào góc tường, miệng mấp máy:
- - Ông....ông định làm gì....?
Thấy Việt có phần sợ hãi, cũng phải thôi, không sợ sao được khi mà mới chỉ hôm trước, Việt bị ông Khanh cho nằm đo đất, sau đó là một cuộc thẩm vấn trực tiếp mà đã có lúc, nhìn vào mắt ông Khanh cũng khiến cho Việt thấy nổi da gà. Tự nhiên ông Khanh xuất hiện, lại còn mò vào phòng giam xong cho người đóng cửa, có là người lạc quan đến đâu Việt cũng không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất là mình sắp ăn đòn.
" Kịch "
Đặt cái túi xuống nền gạch, ông Khanh ngồi xuống cái giường được xây bằng gạch trát xi măng, trên mặt có trải một cái chiếu đơn đã sờn. Nhìn Việt ở góc tường, ông Khanh nói:
- - Đừng có sợ, tôi đến đây chỉ muốn hỏi cậu một vài vấn đề chứ không có ý định gì cả. Nhưng mà, nếu cậu không thành thật, hoặc cố tình giấu diếm thì tôi không chắc với câu tôi vừa nói trước đó. Bình tĩnh lại chưa...?
Việt nuốt nước bọt, gã vẫn khá dè chừng đối với ông Khanh, nhưng Việt biết, người đàn ông này không nói chơi. Nhất là trong hoàn cảnh như thế này, Việt đáp:
- - Ông...ông muốn hỏi chuyện gì...?
Ông Khanh tiếp:
- - Một vài vấn đề có liên quan đến cậu Phú cùng với ngôi nhà của cậu ta, và cả con chó của cậu nữa.
Việt nói:
- - Chẳng phải tôi đã khai hết với ông rồi sao..?
Ông Khanh lắc đầu:
- - Cậu mới chỉ nói động cơ gây án, cũng như cách thức mà cậu chạy trốn. Còn bây giờ, tôi muốn hỏi cậu chuyện khác. Nghe đây, cậu và mẹ con cô Tầm kia đã vào nhà Phú để dọn dẹp. Chắc hẳn cậu ta đã đưa mọi người đi xem qua ngôi nhà, vậy cho tôi hỏi khi cậu mới tới đó, trong ngôi nhà có điều gì khác thường không...?
Việt cười nhếch mép:
- - Ông hỏi lạ vậy...? Chẳng phải các ông cũng đã lục soát, xem xét tất cả các ngóc ngách trong ngôi nhà rồi sao. Hơn ai hết, ông phải là người rõ hơn tôi chứ.
Ông Khanh tiếp:
- - Nhưng khi chúng tôi đến, ngôi nhà đã được dọn dẹp một phần, nhất là phòng thờ, mọi thứ đều sạch sẽ. Cái tôi muốn hỏi cậu chính là căn phòng thờ đó, khi chưa được dọn dẹp, nó có điều gì bất thường hay không..? Để tôi giả dụ cho cậu dễ tưởng tượng, ví dụ như trong phòng thờ, ngoài ban thờ, bát hương, còn có thứ đồ gì mang tính chất kỳ quái không....?
Việt cau mày, cố gắng suy nghĩ, Việt đáp:
- - Chậc, hình như là không có. Tôi chỉ nhớ mọi thứ rất lộn xộn. Nhưng trên ban cũng như bao nhà khác, có bát hương, có đồ thờ.....Chứ đâu có gì khác.
Ông Khanh lúc này mới mở cái túi đang đặt dưới nền nhà cho Việt xem, ông Khanh hỏi:
- - Cậu biết thứ này là thứ gì chứ......?