Đăng vào: 12 tháng trước
Lặng người đi một lúc, nhìn thầy Hai, ông Khanh nói tiếp:
- - Tôi đã kể cho bác nghe tất cả những gì mà tôi biết......Còn bây giờ, tôi muốn nghe từ bác, rốt cuộc " con quỷ " mà bác nói bắt nguồn từ đâu....? Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.
Thầy Hai không đáp lại ngay mà nhắm mắt suy nghĩ một hồi, không khí trong phòng lúc này có phần căng thẳng, Yến cùng ông Khanh nhìn thầy Hai chờ đợi.
Mở mắt ra, thầy Hai đáp:
- - Không phải tôi muốn giấu anh, nhưng sau khi anh tham gia vào chuyện này, cuộc sống của anh nhiều khả năng sẽ bị xáo trộn. Bản thân anh cũng đã biết, không chỉ anh mà cả những người thân xung quanh anh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tôi rất lấy làm tiếc vì sự hi sinh của 2 chiến sĩ công an, vấn đề này người bình thường không nên can dự. Hãy để chúng tôi tự giải quyết......Tôi chỉ có thể nói với anh như vậy.
Yến bất ngờ trước câu trả lời của thầy Hai....Trước đó Yến cứ nghĩ thầy Hai sẽ vui mừng khi có được sự giúp đỡ từ phía công an. Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại thì Yến thấy thầy Hai thực sự có lý. Cho tới bây giờ, mọi chuyện dường như đã vượt quá tầm kiểm soát. Khi mới bắt đầu, những người bị cảnh báo chỉ có Phú và Yến. Nhưng tới thời điểm này, đã có nhiều người không liên quan phải vong mạng. Tất cả những dự đoán của ông Hai, cô Lài về con quỷ đều chệch hướng. Con quỷ không hành động theo một quy luật nào cả. Nếu cứ tiếp tục mạo hiểm, càng nhiều người biết chuyện, đồng nghĩa với việc, có thể sẽ càng nhiều người phải chết. Nhất là những người làm trong ngành như ông Khanh. Không tin vào ma quỷ, tâm linh sẽ là thứ gϊếŧ chết họ khi phải đối mặt với con quỷ.
Yến còn đang mải suy nghĩ thì từ phía ông Khanh đang khẽ phát ra những âm thanh rạn nứt của đồ vật.
" Rắc.....rắc....rắc..."
Trên tay ông Khanh đang nắm chặt lấy cái cốc thủy tinh dùng để uống nước, lòng bàn tay ông Khanh đang siết mạnh khiến cho cái cốc bắt đầu bị nứt...
" Choang "
Yến giật mình khi cái cốc gần như bị bóp vỡ nát, nhưng điều khiến cho Yến thấy sợ chính là những mảnh thủy tinh từ cái cốc vỡ đang ghim thẳng vào tay của ông Khanh, máu chảy ròng ròng xuống mặt bàn. Không chỉ Yến mà ngay cả thầy Hai cũng phải thay đổi sắc mặt.
Nét mặt vẫn giữ nguyên vẻ giận giữ, không tỏ ra đau đớn một chút nào.
Ông Khanh nhìn thầy Hai gằn giọng:
- - Xưa nay tôi chưa từng van xin ai, và lần này cũng vậy.....Nếu như các người đã không muốn nói thì tôi cũng không ép. Nhưng hãy nhớ, cho dù thứ đó là ma quỷ hay là người, tôi chắc chắn sẽ tìm ra nó. Còn nữa, mặc dù hiện tại đối với những người khác, các người có vẻ như không dính dáng tới bất cứ chuyện gì, trong vụ thảm sát vừa xảy ra, các người cũng chỉ là nạn nhân......Nhưng, chỉ cần tôi biết một trong số các người có dính líu đến cái chết của các nạn nhân......Mặc cho các người có là gì đi nữa, cũng sẽ như cái cốc này.
Đặt lại cái cốc chỉ còn phần đáy dính đầy máu xuống bàn, ông Khanh lạnh lùng đứng lên mở cửa bước ra ngoài. Vừa thấy thủ trưởng, thấy một tay của ông Khanh đang chảy máu không ngừng, thuộc cấp của ông Khanh vội hỏi:
- - Thủ trưởng, tay thủ trưởng nào làm sao vậy...?
Ông Khanh đáp:
- - Không sao, khi nãy trong phòng tôi lỡ tay đánh rơi cái cốc, thò tay xuống nhặt thì bị thương. Mọi người, canh chừng căn phòng này cẩn thận.....Không có lệnh của tôi, tuyệt đối không cho ai ra ngoài.
Một người nói:
- - Thủ...thủ trưởng....Làm như vậy liệu có được không...? Bởi chúng ta không được phép kiểm soát họ. Tôi e không ổn....
Ông Khanh cau mày, sự giận dữ đã khiến cho ông mất bình tĩnh:
- - Cứ làm theo lời tôi, xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Họ là những người sống sót sau vụ thảm sát, cũng là người nhìn thấy nhân dạng của hung thủ, không phải kiểm soát, mà chúng ta đang bảo vệ họ.
" RÕ "
Các chiến sĩ thuộc tổ công tác đồng thanh hô lớn, chấp nhận mệnh lệnh của cấp trên. Bên trong phòng, thầy Hai cùng với Yến cũng nghe được bên ngoài đang trao đổi những gì.
Yến lo lắng nói với thầy Hai:
- - Liệu chuyện này rồi sẽ đi về đâu dây ông Hai....Càng lúc cháu càng thấy mọi thứ trở nên rắc rối, không có lối thoát.
Thầy Hai hít một hơi dài rồi đáp:
- - Đừng lo, ta đã có dự tính.......Việc công an cho người canh chừng ở đây cũng không hẳn là điều không tốt. Bởi như vậy, ít nhất cháu và Phú cũng được an toàn khi ta không có mặt ở đây.
Yến sửng sốt:
- - Ông...ông Hai định đi đâu....?
Thầy Hai tiếp:
- - Khi trời sáng, ta sẽ rời khỏi đây.....Ta đã nắm được những gì cần biết, chỉ còn lại một vài thắc mắc, nhưng xem ra không quan trọng. Việc quan trọng nhất cần làm lúc này chính là tiêu diệt được con quỷ đó. Để xảy ra chuyện này cũng có một phần lớn lỗi của ta. Tuy cho rằng con quỷ này rất nguy hiểm, nhưng ta lại không tính được đến việc nó có thể mượn xác nhập hồn một người khác không phải Phú. Ta cứ nghĩ, khi ta bày trận pháp giấu Phú đi, bên cạnh việc bảo vệ cậu ấy, đồng thời cũng tạm chia cắt mối liên hệ giữa cậu ta và con quỷ. Con quỷ không cảm nhận được Phú, nó cũng sẽ không thể ra khỏi ngôi nhà đó. Nhưng.....ta sai rồi.......Ta và Lài luôn cho rằng, cháu sẽ là mục tiêu tiếp theo của nó nếu Phú chết. Không phải vậy, người mà nó nhắm đến không phải cháu, mà là cô bé tên Tươi kia. Đó mới là bản thể hoàn hảo để cho nó có thể ra ngoài.
Yến vẫn chưa hiểu lời thầy Hai nói, Yến thắc mắc:
- - Nghĩa..nghĩa là sao ạ...?
Thầy Hai tiếp tục:
- - Cháu đã từng nghe tới hiện tượng nhập vong, nhập đồng chứ...? Không phải thầy pháp, cô đồng nào cũng có thể gọi vong lên nhập đồng. Ngoài có căn cơ, duyên số ra thì người gọi đồng còn phải hợp mệnh, hợp tuổi, thậm chí bản thân theo như câu chữ của ta là còn phải " sạch " nữa. Khi hội tụ đủ những yếu tố như vậy mới có thể áp vong. Việc con quỷ nhập xác cô bé Tươi cũng tương tự như vậy, ma quỷ muốn cướp được thể xác của con người thì điều tiên quyết là mọi thứ của người đó phải phù hợp đối với quỷ khí, bản mệnh cùng các yếu tố khác đi kèm. Không phải động ai cũng có thể cướp xác, nhập hồn. Thứ ta nhìn thấy ở nhà Phú đã cho ta biết, gia đình cậu ta đã bị yểm bùa ngải, là một loại bùa ngải thuộc dòng phép đen, có xuất xứ từ vùng Thất Sơn ( Bảy Núi). Ta đã cho rằng những kẻ theo dòng tà phép này đều đã chết, nhưng tối hôm qua, khi nhìn thấy dấu ấn đó, ta không dám tin vào mắt mình......Vẫn có kẻ còn sống cho tới tận bây giờ.
Yến nuốt nước bọt:
- - Sao....sao ông biết...?
Thầy Hai trả lời:
- - Bởi vì, nếu như kẻ yểm bùa ngải lên gia đình Phú đã chết thì con quỷ đó, sau khi Phú chết đi nó sẽ trở thành một linh hồn lang thang, vất vưởng, không thể siêu thoát cho tới khi một người nào đó biết được vị trí yểm bùa và đào nó lên, dùng tà thuật thu phục nó, tiếp tục sử dụng nó. Đến lúc ấy, nó không thể vượt ra khỏi ranh giới khu vực yểm bùa. Nghĩa là nó chỉ có thể làm quỷ quấy phá trong ngôi nhà đó, không thể ra ngoài. Đằng này, việc cướp xác, nhập hồn, gϊếŧ người.....nó đều làm được. Và nó không hề làm một cách điên loạn, không chủ đích như cháu nghĩ.....
Yến nói:
- - Nhưng chẳng phải nó không gϊếŧ anh Phú mặc dù anh ấy đã ở trong ngôi nhà đó 3 hôm, và nó cũng không gϊếŧ vợ chồng nhà Quỳnh - Nghị, mặc dù nó đã ở nhà họ cả nửa ngày.......Cháu vẫn đăng thắc mắc ở điểm này.
Thầy Hai nhìn về phía giường bệnh nơi Phú vẫn đang nằm hôn mê, bất tỉnh, ông khẽ nói:
- - Không phải không gϊếŧ, mà là nó đã muốn gϊếŧ chết Phú trong những ngày cậu ta mới đặt chân về Việt Nam rồi. Chỉ là........chưa thể gϊếŧ được mà thôi.....Nói một cách khác, cho tới thời điểm này, Phú vẫn còn sống không phải do may mắn, cũng không phải do con quỷ tha cho cậu ta, mà là nhờ vào " Nhân Duyên " của cậu ấy tích được nhiều năm về trước......Cũng chính vì như vậy mà ta không thể nào hiểu được, lý do tại sao gia đình cậu ta lại bị hãm hại bằng một thứ bùa yểm đáng sợ đến như vậy......Cháu đã gây nên tội gì vậy, Phú.....?