Đăng vào: 12 tháng trước
Nghe Yến nói, Kim há hốc mồm không giấu nổi sự hoang mang:
- - Tự...sát....? Điều..em nói...là thật sao....? Chuyện lớn như vậy.....sao chị không hề hay biết gì cả....?
Yến mỉm cười:
- - Chuyện này chỉ có em và mẹ em biết, ngay cả bố em cũng không biết gì cả. Tâm lý của em khi ấy không ổn định. Mẹ em sợ, nếu để việc em có ý định tự sát truyền ra ngoài cho nhiều người biết sẽ càng khiến sự việc thêm rắc rối mà thôi. Và đó cũng là hôm mẹ em bắt đầu tin những gì bác Sáu nói cách đó mấy tháng là có thật.....
Yến nhớ lại ngày định mệnh ấy, cái ngày mà Yến muốn tự tay chấm dứt mạng sống của mình. Lúc đó đang là giữa đêm.....
[......]
Nhìn đồng hồ đã gần 12h đêm, bà Thoa vẫn đang cặm cụi trước laptop để chỉnh sửa lại vài điểm trong hợp đồng. Tuy ở nhà, nhưng bà Thoa vẫn phải tự tay kiểm tra lại công việc trước khi đưa đến tay chồng. Bác Sáu nằm trong viện, chồng thì đang đi công tác trong Đà Nẵng phải 3 hôm nữa mới về. Mọi thứ lúc này dồn hết lên vai bà Thoa, cũng may, bà Thoa là mẫu phụ nữ hiện đại, với những năm làm việc trong môi trường nhà nước, sự năng động cũng như tài ứng biến của bà Thoa giờ mới phát huy hết tác dụng. Vừa lo việc công ty, vừa lo cho gia đình, sắc mặt bà Thoa mệt mỏi đi trông thấy. Nhưng biết sao được, con cái vẫn luôn là điều được ưu tiên nhất.
Định nhấp ngụm cà phê, nhưng cà phê đã nguội, hơn nữa cũng đã đêm rồi, bà Thoa đứng dậy bước ra khỏi phòng, nhìn lên trên tầng 2, bà Thoa tự hỏi:
- - Chậc, có lẽ lên trên xem con bé thế nào rồi hãy ngủ......Khổ thân, chuyện của bác Sáu chắc khiến nó đau lòng lắm.
Nói rồi bà Thoa đi lên tầng trên, đứng trước phòng con gái, bà Thoa khẽ mở cửa phòng, nhưng phòng đã bị khóa chốt từ bên trong.
Nghĩ con ngủ nên bà Thoa định đi xuống, nhưng bên trong phòng đang phát ra tiếng nhạc nhẹ, du dương........Chưa bao giờ Yến bật nhạc muộn đến tầm này, thấy có điều gì đó hơi lạ lùng, bà Thoa gõ cửa phòng khẽ gọi:
- - Yến ơi.....Con ngủ chưa.....? Yến ơi....!!
Nhưng gọi đến 3 lần, bên trong phòng, Yến không đáp lại.......Bà Thoa vội đi xuống dưới nhà lấy chùm chìa khóa, bởi bà nghĩ, cần phải vào trong, nếu con bà đã ngủ say thì bà cũng cần phải tắt nhạc đi, còn nếu Yến chưa ngủ mà bà gọi nãy giờ, Yến không trả lời cũng là vấn đề khó hiểu.
Cầm chùm chìa khóa trên tay, bà Thoa luống cuống mở cửa phòng.
" Cạch "
Chốt được mở, khẽ khàng đẩy nhẹ cánh cửa, bên trong phòng hắt ra ánh đèn ngủ mờ mờ, cùng với đó là giai điệu của bản nhạc River Flows In You trên nền Piano. Phòng của Yến thơm phức mùi nước hoa, nhìn lên trên giường con gái, bà Thoa giật mình khi trên giường không có ai cả.
Vội vàng bật đèn sáng, cố nhìn kỹ lại một lần nữa, quả đúng là Yến không có trong phòng. Hốt hoảng, bà Thoa mở vội tủ quần áo, nhưng trong tủ cũng không có ai. Tắt nhạc, bà Thoa cứ thế gọi:
- - Yến ơi, con ở đâu......?
Nhưng chẳng có ai đáp lại tiếng gọi của bà Thoa cả, nhưng, trong không gian im ắng của ban đêm, bà Thoa nghe thấy tiếng ngân nga phát ra từ bên ngoài ban công, là tiếng ngân theo điệu của bản nhạc khi nãy.
Cửa ban công bị rèm che phủ, vén rèm lên, bà Thoa thấy đang đứng bên ngoài ban công chính là cô con gái của mình. Đã nửa đêm, nhưng Yến vẫn diện một chiếc váy màu trắng, đó chính là chiếc váy mà bà Thoa đã đặt thiết kế riêng cho cô con gái mặc trong ngày sinh nhật. Đó cũng là chiếc váy mà Yến yêu thích nhất. Yến đứng ngoài lan can ban công, quay lưng về phía bà Thoa, miệng vẫn ngân nga theo điệu nhạc khi nãy.
Lúc này bà Thoa thực sự sợ hãi, toàn thân bà nổi da gà.....Miệng mấp máy, bà Thoa mở cửa ban công, giọng run run gọi tên con gái:
- - Yến......Yến.....con.....đang....làm...gì vậy....?
Yến ngừng ngân nga, nhưng cứ đứng lặng im mấy giây, lát sau Yến mới khẽ quay lại, từ từ nhìn mẹ, Yến nhoẻn miệng cười, hôm nay Yến trang điểm rất xinh đẹp:
- - Mẹ à.....? Con phải đi đây......Anh ấy đang gọi con rồi.
Câu nói của Yến khiến bà Thoa bủn rủn hết cả chân tay, vừa nói, hai hàng nước mắt của Yến vừa chực chảy trên khuôn mặt của cô gái yêu kiều.
Bà Thoa hét lên:
- - KHÔNG.......CON ĐANG NÓI GÌ VẬY.......VÀO ĐÂY, VÀO ĐÂY VỚI MẸ.
Vừa thét, bà Thoa vừa lao mình ra phía ngoài ban công để ôm lấy con gái. Nhưng chẳng hiểu sao, đúng lúc đó bà Thoa như bị ai đó giữ lại. Bà cố vùng vẫy nhưng không thể cử động, đôi chân bà Thoa giống như có người đang túm lấy lôi ngược vào trong.
Hoảng loạn, sợ hãi, bà Thoa biết có chuyện bất thường xảy ra trong ngôi nhà này, nhưng bà lại chẳng thể làm gì, trước mặt bà, Yến đang cúi xuống, lấy lên một sợi dây thừng đã được buộc sẵn vào thành lan can ban công từ bao giờ, một đầu là thòng lọng. Cầm thòng lọng trên tay, Yến quay lại nhìn mẹ, miệng cười nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng, Yến lẩm bẩm điều gì đó, bà Thoa không nghe rõ.
Đèn trong phòng chập choạng rồi tắt hẳn, bản nhạc khi nãy tiếp tục vang lên, căn phòng đột nhiên trở nên lạnh toát. Bà Thoa không thể cử động, vừa khóc, bà Thoa vừa cầu khẩn, van xin tổ tiên:
- - Trời...phật...ơi......Tổ tiên...các cụ.....ơi.....Mọi người sống khôn, thác thiêng.....Cứu....con....bé với......Con nam mô a di đà phật.....Con nam mô a di đà phật....Có...ai không...? Cứu....con tôi.....với.......Con ơi.....Yến ơi.....Đừng làm như vậy..
Đột nhiên, sau lời cầu khẩn, trên cổ tay của bà Thoa bất chợt lóe lên thứ ánh sáng màu vàng rồi cũng biến mất ngay sau đó. Nhưng khi ánh sáng ấy vụt tắt cũng là lúc bà Thoa thấy cơ thể mình không còn bị kìm hãm nữa. Lồm cồm bò bằng cả tứ chi, bà Thoa lao nhanh ra bên ngoài ban công. Lúc ấy, Yến cũng đang tự tay đưa thòng lọng tròng vào cổ.
" Pặp "
Khi mà Yến nhấc chân chuẩn bị trèo lên thành lan can thì bà Thoa đã kịp túm lấy người cô con gái. Bà Thoa kéo mạnh khiến cho cả 2 mẹ con ngã nhào ra sau, Yến đập người xuống nền gạch, bà Thoa cũng đau đớn không kém khi mà cả người bà ngã thẳng vào bức tường phía sau lưng. Nhưng dù vậy, bà vẫn ôm chặt con gái không dám buông tay.
Bà Thoa vừa giữ con, vừa gọi lớn:
- - YẾN.....CON LÀM SAO VẬY...? LÀ MẸ Đ Y.....TỈNH TÁO LẠI ĐI CON.
Yến không nói gì, lúc này đây, Yến cứ như người bị bắt mất hồn phách, Yến lặng im như một khúc gỗ.
Đang gọi con thì bà Thoa thấy cổ mình bị bóp nghẹn, rõ ràng bà Thoa cảm nhận được hai bàn tay đang bóp lấy cổ mình, nhưng khi đưa tay lên cổ cố gắng vùng vẫy thì bà Thoa không thấy gì cả.
- - Ặc......Ặc......Đừng......hại.....con....tôi.......Tha....cho...nó.....Ặc.....Ặc....
Một lần nữa, từ cổ tay của bà Thoa, thứ ánh sáng màu vàng ấy lại xuất hiện.....Bà Thoa có thể thở lại bình thường, Yến lúc này đây cũng đã cử động, thấy mẹ đang ôm lấy mình, lại thấy cả hai mẹ con đang ở bên ngoài ban công, Yến hốt hoảng quay lại hỏi:
- - Mẹ....mẹ....có chuyện gì vậy...? Mẹ ơi....Sao mẹ con mình lại ở đây....?
Bà Thoa nước mắt giàn dụa, thấy con gái dường như đã trở lại bình thường, bà Thoa nói vội vã:
- - Chạy...chạy ngay đi.....Mẹ con mình phải ra khỏi nhà......ngay bây giờ......
Bà Thoa cố gượng dậy rồi nắm chặt lấy tay Yến, cả hai mẹ con thoát ra khỏi phòng ngủ. Nói là chạy ra khỏi nhà, nhưng bây giờ đang là nửa đêm, biết chạy đi đâu khi mà thứ đang bám theo họ không phải con người.
Lúc cả hai chạy xuống cầu thang dưới tầng 1, đèn hành lang liên tục chớp tắt, bản nhạc piano du dương khi nãy giờ đây đã được mở với âm lượng lớn hơn.......Những nốt nhạc vang lên cứ như thể đó là giai điệu của ma quỷ, nó đem theo nỗi ám ảnh cùng cực, một lời mời gọi chết chóc.
Lúc này, Yến cũng đã mường tượng nhớ ra những gì mình đã làm trong buổi tối ngày hôm nay. Không chỉ vậy, Yến còn có thể cảm nhận được " thứ đó " đang gọi tên mình.
" Sao...em...lại...chạy "
" Yến....ơi.....anh...ở....đây...này.."
" Đi....cùng.....anh...."
Yến hét lên:
- - KHÔNG......ĐỪNG LẠI GẦN TÔI.
Yến ôm chặt lấy mẹ, vừa khóc Yến vừa cầu cứu:
- - Mẹ ơi....Cứu con......Giữ lấy con.....Không thì con sẽ tự gϊếŧ mình mất......Có thứ gì đó bên trong con.....Nó đang xúi con đi chết.....Mẹ ơi.....Hu hu hu......Làm...ơn, tha....cho tôi....
" Phụp "
Đèn trên tầng 2 tự tắt, cứ như vậy đến hành lang rồi cầu thang lên xuống, đèn tắt theo trình tự như có người đi đến đâu tắt đến đấy. Bản nhạc " River Flows In You " vẫn vang lên không có hồi kết....
Yến ôm đầu, khuôn mặt thất thần biến sắc, toàn thân Yến lạnh buốt, run lên từng chập, Yến nói:
- - Tắt....bản.....nhạc....đó...đi......Làm....ơn......