Chương 28: - Dũng khí của Nhan Hâm

Thục Nữ Thời Đại

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Ddil

Dương Dương khoanh một trái tim lớn màu đỏ trên tờ lịch, cuối cùng ngày này cũng đến.
Buổi sáng Dương Dương mở một gói quà, lấy ra bộ Victoria Secret mặc lên người, cô cảm thấy mình có phần giống như một chiếc bánh sinh nhật, không chỉ ăn mặc xinh đẹp, còn chủ động đóng gói mình lại, chờ đợi được người ta trưng dụng. Mà người này chỉ có thể là Nhan Hâm không phải ai khác
Hôm nay là sinh nhật của Nhan Hâm, Nhan Hâm chưa từng chủ động nhắc đến, nhưng mà Dương Dương có rất nhiều cách có được thông tin của Nhan Hâm để biết được sinh nhật của nàng, may mắn hơn nữa là sinh nhật của hai người cũng không cách xa nhau lắm, trong giai đoạn tình cảm của hai người đang phát triển tiến thêm một bước lại có một ngày đặc biệt như vậy, để cho Dương Dương phát huy triệt để, tận tình dâng hiến bản thân quyến rũ Nhan Hâm.
Dương Dương vẫn kiên trì giữ bí mật đối với Nhan Hâm, Nhan Hâm đúng ra không biết, nhưng từ các dấu hiệu cho thấy, Nhan Hâm cũng không phải loại phụ nữ ngốc nghếch, mà ngược lại nàng quá thông minh, ôm cây đợi thỏ chờ đợi Dương Dương dâng lên lễ vật, sự kiên nhẫn của nàng trong tối nay sẽ được trao thưởng.
Dương Dương ở trong gương xoay qua xoay lại, nhìn dáng người của mình, mấy năm nay cô vẫn duy trì được trạng thái hoàn hảo nhất, eo nhỏ mông đầy đặn còn có đôi chân dài đầy tự hào đều không có thay đổi, mà những thứ này đều là kết quả do nỗ lực dó được, có người phụ nữ nào lại muốn đối xử tàn nhẫn với bản thân mình, hơn nữa còn rất khó khăn để luôn duy trì được.
Trước đó Dương Dương có đến phòng tập để học múa cột, để không cho Nhan Hâm biết, cô đặc biệt tránh đi những khi Nhan Hâm đến phòng tập, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Dương Dương mỗi ngày mỗi tiến bộ hơn.
Cô tưởng tượng đôi mắt của mình là mắt của Nhan Hâm, dùng ánh mắt của Nhan Hâm đánh giá chính mình thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Là không có cảm giác, có cảm giác hay là vô cùng có cảm giác?
Dương Dương mỉm cười với gương, mình thật sự xứng đáng để cho Nhan Hâm yêu.
Cô mặc quần áo, gọi điện cho tiệm bánh sinh nhật đã đặt trước thông báo thời gian và địa điểm giao hàng cụ thể, sau đó thong thả đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Nhan Hâm lại đi về hướng nhà cô.
Dương Dương nhắn tin cho Nhan Hâm nói cô đã đi ra ngoài, Nhan Hâm đã đi được nửa đường, Nhan Hâm muốn cùng Dương Dương đi đón Tòng An. Nghĩ tới biểu hiện của Dương Dương trong khoảng thời gian này, Nhan Hâm muốn cười, rất nhiều lần nàng nhìn thấy Dương Dương lộ ra sơ hở, muốn chọc phá lời nói dối tốt đẹp của cô, nhịn lâu như vậy, Dương Dương càng giấu diếm càng làm Nhan Hâm thêm mong đợi.
Một người có rất nhiều lúc không để ý đến những chuyện xung quanh mình, ví dụ như không thể biết được một ngày vừa có thể là ngày kỷ niệm của mình mà cũng là ngày sinh nhật của người kia. Mà hai người cùng một chỗ càng làm cho ngày đặc biệt này thêm hạnh phúc ý nghĩa, dùng nhiều phương thức để làm cho đối phương và mình thật vui vẻ.
Có cơ hội vui vẻ tại sao lại không làm cơ chứ.
Nhan Hâm nhận được tin nhắn của Dương Dương là lúc đã thấy cổng lớn khu căn hộ của Dương Dương, khi nàng chuẩn bị bước vào cổng thì nhìn thấy một chiếc Jaguar XJ màu đen lướt qua nàng.
Tầm mắt của nàng đuổi theo người ngồi trên ghế phụ, Dương Dương vẫn luôn nhìn về phía trước, không hề nhận thấy sự hiện diện của nàng.
Dương Dương ngồi trên xe vênh vang phóng đi, Nhan Hâm dừng lại không vào.
"Cô à, sao cô không đi vào?" Bảo vệ của căn hộ nói với Nhan Hâm ở bên ngoài cửa xe, trong lúc nàng muốn mở cửa xe xuống liền hỏi nàng.
Nhan Hâm còn đang suy nghĩ chuyện mới vừa rồi, nàng suy nghĩ khi nãy vô tình nhìn thấy người lái xe, là một người đàn ông, nàng cảm thấy rất quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nhớ ra người này.
Gương mặt trẻ trung, hơi có chút như chưa trưởng thành, mặc áo sơ mi xanh...
Lời nói của bảo vệ ngăn cách bởi lớp kính truyền tới tai nàng, nàng chớp mắt vài cái, gương mặt người trước mắt bắt đầu méo mó...
Là Hứa Hiền Vũ! Nhan Hâm nhớ tới người đàn ông này, anh ta từng là đồng nghiệp cùng công ty, thời gian vào công ty cũng gần với Dương Dương, sau đó hai người còn cao giọng tuyên bố quen nhau, đây chính là câu chuyện tình yêu phá lệ duy nhất trong công ty, đã qua nhiều năm như vậy, nàng làm sao lại quên sự tồn tại của người này chứ!
"Cô ơi... Cô ơi, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp cô gọi xe cứu thương không?" Bảo vệ nhìn thấy Nhan Hâm mất hồn mất vía, tay nắm chặt bộ đàm, sẵn sàng gọi đồng nghiệp liên hệ 120*.
*120 là số điện thoại gọi xe cấp cứu ở Trung Quốc.
Nhan Hâm kéo sự chú ý đã bay đi xa trở về, nàng định thần lại, cảm ơn lòng tốt của bảo vệ, sau đó lái xe đi khỏi căn hộ.
Hứa Hiền Vũ, tại sao người này xuất hiện trở lại, còn nữa, Dương Dương tại sao lại ngồi trên xe của anh ta.
Nhan Hâm về đến nhà, người ở cửa hàng bánh đã giao bánh kem đến cửa, Nhan Hâm ký nhận sau đó đem bánh kem đặt ở trên bàn, tình cảnh hôm nay nhìn thấy làm cho nàng không có cách nào quên được, thậm chí đến lúc này, nàng vẫn còn nhớ lại, Dương Dương và Hứa Hiền Vũ bây giờ có quan hệ như thế nào?
*********
"Anh tốt nhất nên có một lý chính đáng giải thích hành vi anh bắt cóc tôi. Nếu không tôi sẽ không để yên cho anh." Ở trên xe, Dương Dương lộ ra vẻ mặt dữ dằn với Hứa Hiền Vũ.
Hứa Hiền Vũ đỗ xe trước cửa khách sạn, nói với Dương Dương: "Không phải anh muốn gặp em, mà là vợ của anh"
"Lisa? Cậu ấy tìm tôi có chuyện gì?"
"Cô ấy không chịu nói cho anh biết, nói là chỉ nói với một mình em thôi, cho nên anh không thể không mang em đến."
Xe dừng lại trước cửa khách sạn, Hứa Hiền Vũ từ ghế lái bước xuống xe, sau đó đi sang chỗ ghế phụ, đưa tay để mở cửa xe, cửa xe tự mở ra, Dương Dương bước xuống xe, lướt qua chỗ anh ta, đi thẳng về phía trước.
"Cảm ơn sự ga lăng của anh, nhưng em không có tâm trạng để thưởng thức." Sự xuất hiện của Hứa Hiền Vũ đã quấy rầy tâm trạng tốt đẹp của Dương Dương, Dương Dương không có cách nào duy trì được hình tượng thục nữ của mình.
Huống chi Hứa Hiền Vũ cũng đã quá hiểu rõ tính tình của cô, Dương Dương không nghĩ rằng cô còn cần giả bộ trước mặt anh ta.
Cô trưng toàn bộ tâm tình xấu lên mặt mình, Hứa Hiền Vũ bất đắc dĩ mỉm cười, cảm thấy nhớ lại mấy năm trước đây khi hai người yêu nhau, có thể nói đó là lúc Hứa Hiền Vũ nghe lời nhất, đến cả mẹ anh ta cũng không thể làm anh ta trở thành đứa con ngoan được, mà anh ta nhiều lần lại là cậu bé ngoan ngoãn của Dương Dương.
Tính cách độc lập của Dương Dương làm làm cho anh ta cảm thấy bản thân bất lực, anh ta không thể đối xử cô giống như đối xử với những cô gái bình thường khác, bởi vì người sợ hãi mất đi người kia là anh ta chứ không phải cô. Dương Dương tràn ngập tự tin, làm cho anh ta cảm thấy mình lạc lối, sau đó chia tay cũng chính là kết quả có được do tích lũy lâu dài, anh ta khao khát tìm được một người sẽ dựa vào anh ta, một người con gái đối với anh ta tràn ngập kỳ vọng cùng sự ngưỡng mộ, chứ không phải là một nữ hoàng.
Gặp lại Dương Dương, Hứa Hiền Vũ khó tránh khỏi hoài niệm những chuyện đã qua, thật sự rất tốt đẹp, nhưng điều có có phải tốt nhất không, Hứa Hiền Vũ vẫn yêu Lisa, ít nhất là Lisa cần anh ta.
Người muốn gặp cô không phải là Hứa Hiền Vũ, mà là Lisa. Khi Dương Dương đi vào căn hộ cao nhất của toà nhà, nhìn trong phòng không thấy ai, nhưng từ trong phòng lại truyền đến tiếng nôn mửa từng đợt.
Hứa Hiền Vũ nghe tiếng vội bước nhanh vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Vợ ơi, em làm sao vậy? Có phải trong người không thoải mái hay không? Có vấn đề gì không, anh đưa em đi bác sĩ...."
"Không cần, là do em ăn đồ không tốt, phải rồi, Dương Dương đến đây chưa?"
"Anh có thể không làm theo lời em nói sao, anh đưa cô ấy đến đây rồi, bây giờ cô ấy đang ở bên ngoài." Hứa Hiền Vũ đỡ Lisa dậy, lấy khăn thấm ướt sau đó rót nước súc miệng đưa cho cô ấy.
Trong phòng vệ sinh nồng nặc mùi khó ngửi, Hứa Hiền Vũ trong lúc làm những chuyện này chỉ suy nghĩ có một việc ở trong lòng, có phả Lisa đang mang thai hay không?
Hứa Hiền Vũ quan sát Lisa, lại chối bỏ ý nghĩ của mình, nếu như là mang thai, tại sao lúc này cô ấy lại không tự nói cho mình biết.
Sau khi kết hôn Lisa vẫn là dáng vẻ như trước, chỉ là để lại tóc dài, thoạt nhìn càng thêm dịu dàng, ngón tay đeo nhẫn kim cương sáng lấp lánh, khi nâng tay lên giống như có một ngôi sao băng xẹt qua tầm mắt, khiến người khác nhìn thấy một lần sẽ khó quên.
Nàng sống rất tốt, thoả mãn vật chất, cuộc sống về mặt cơ bản cũng giống như trước khi kết hôn.
Sau khi Lisa kết hôn, hai người cũng có không gặp lại, Dương Dương nhìn thấy một người con gái thay đổi trở thành một người vợ, sự thay đổi không phải chỉ ở bề ngoài, mà còn cả tâm hồn.
"Lisa, đã lâu không gặp." Dương Dương gặp cô ấy đang chuẩn bị đứng lên.
Lisa bổ nhào vào trong lòng cô, "Lâu rồi không gặp, cậu có nhớ mình không?"
Hứa Hiền Vũ giấu đi nụ cười chua xót, nói: "Hai người nói chuyện đi, anh xuống dưới mua thuốc lá."
Hứa Hiền Vũ đi rồi, Lisa nói với Dương Dương: "Mình gọi cậu tới là muốn nói cho cậu biết một chuyện, mình cam đoan với cậu, cậu là người đầu tiên biết, cho nên ngay cả anh ấy, mình cũng không có nói."
"Cậu có thai." Dương Dương bình tĩnh nói.
Nụ cười của Lisa trở nên cứng ngắc: "Làm sao cậu biết?"
"Mình nhìn ra được, tay cậu vô thức đặt lên bụng, hơn nữa, khuôn mặt của cậu cũng thay đổi. Có phải không?"
"Vẫn là cậu tốt nhất, chu đáo nhất, mỗi lần mình không vui cất giấu tâm sự, cậu cũng là người đầu tiên nhìn ra." Lisa cúi xuống nhẹ nhàng nói.
"Là cậu tự tưởng tượng mình hoàn hảo như thế, thật ra mình rất ngốc, chỉ là cậu không chịu nhớ kỹ những khi mình ngốc thôi." Ký ức của một người đều là những chuyện mà người đó yêu thích, nhớ rõ ràng những đoạn mà mình yêu thích nhất, lại vất bỏ hết những chuyện không vui càng nhiều càng tốt.
Ánh mắt của Lisa trở nên háo hức: "Dương Dương, cậu làm mẹ của con mình được không?"
"Ý cậu là ...."
"Mình vẫn còn yêu cậu, đây là con của mình, cậu cũng có thể xem nó là con của cậu. Mình biết cậu chán ghét hôn nhân, cả đời cũng sẽ không cần kết hôn với ai, đợi cho đến khi cậu già đi, mình cho con mình đến hầu hạ chăm sóc cậu có được không?"
Đâu đó như có một ngọn núi lớn đè trên lưng của Dương Dương, tình yêu cũng là một loại gánh nặng, cũng làm cho cô cảm thấy đau.
"Lisa, cậu nghĩ quá xa rồi. Còn nữa, mình sẽ tự biết chăm sóc tốt bản thân, con là của cậu và Hứa Hiền Vũ, cũng nên thông qua sự đồng ý của anh ta."
"Anh ấy sẽ đồng ý." Lisa gấp gáp nói.
Dương Dương cầm hai tay cô ấy, muốn cô ấy bình tĩnh lại: "Lisa, chúng ta dẫu sao vẫn là bạn tốt, lòng tốt của cậu mình xin nhận, cảm ơn cậu vẫn suy nghĩ cho mình, cậu sợ mình cô đơn cả đời, mình biết, nhưng mình đã tìm được bến đỗ rồi. Cậu hãy đối xử tốt với Hứa Hiền Vũ, anh ta là một người đàn ông tốt, cậu lấy anh ta hoàn toàn không có gì sai."
Nước mắt lưng tròng trong đôi mắt đen láy, Lisa ra sức lắc đầu, nói: "Cậu không hiểu, cái gì cậu cũng không hiểu."
Dương Dương nói: "Đúng thật là mình không hiểu cũng không muốn biết, Lisa, chúng ta cứ như vậy được không? Cậu không cần quan tâm thay mình, cậu hãy giao trái tim của mình cho Hứa Hiền Vũ..."
*********
Cho đến khi ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ biến thành những ánh đèn đủ mọi màu sắc, Nhan Hâm mới nhận ra bây giờ trời đã tối.
Nàng vẫn luôn đợi Dương Dương, Dương Dương thậm chí cũng không nhắn một tin nào trả lời nàng. Vô thức đợi đến lúc này, chiếc bánh đặt ở trên bàn không biết có chảy hay không, nếu ý định của Dương Dương là món bánh kem lạnh, như vậy hôm nay hai người cũng không có mà ăn.
Nhan Hâm thất vọng đứng dậy, tính đem bánh kem bỏ vào tủ lạnh.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Nhan Hâm nhìn về phía đó, nàng đã không biết được tốc độ đi ra mở cửa của mình nhanh như một cơn gió, giống như sự chờ mong trong lòng nàng.
Người ở cửa không phải Dương Dương, mà là những người dù nàng có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Cố Thư Nhã dắt tay Tòng An bước vào cửa, sau lưng bà là chị em họ thân thích trong Nhan gia, và cuối cũng là một người đàn ông xa lạ đối với nàng.
Người này chỉ cởi bỏ một cúc áo, mặc vest, lúc bước vào còn mang theo một nụ cười khách sáo.
Cố Thư Nhã tiếp đón mời người đàn ông này ngồi trên ghế sofa, Nhan Hâm bị bà kéo qua nói: "Hâm Hâm, chắc con không nhớ anh họ phải không, là Khiêm Hoành mười hai năm trước di cư sang Đức."
Sau khi được mẹ nhắc nhở, Nhan Hâm mới có một chút ký ức, người trong trí nhớ chính là anh họ hồi nhỏ, mới phát hiện thì ra thời gian đối với một người đàn ông là một việc quan trọng như thế nào.
Khâu Khiêm là họ hàng không có quan hệ huyết thống với nàng, từ một chàng trai gầy đeo kính cận của mười hai năm trước nay trở thành một người đàn ông cao to cường tráng, mà người này đang ngồi trên ghế sofa của nàng, trong nụ cười không mang theo ẩn ý, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt của mẹ quá mức trìu mến, khiến nàng nhìn ra một vài dấu hiệu.
Nhan Hâm tiếp đón mời họ hàng ngồi xuống. Cố Thư Nhã đã đặt một cái bánh kem lớn, trong lúc họ vào cửa thì chiếc bánh ba tầng cũng đã được giao đến, nhân viên giao bánh cũng theo sau giúp châm nến.
Tình cảnh xảy ra trước mắt là sự bất ngờ đối với Nhan Hâm, kế hoạch của nàng hoàn toàn bị phá hỏng, hơn nữa có khả năng sẽ xảy ra những rắc rối không cần thiết.
Lòng Nhan Hâm rối như tơ vò, hai tay siết chặt ly rượu sâm banh, đầu ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệt.
Cố Thư Nhã quan sát tỉ mỉ, hỏi nàng: "Con không thích mẹ mừng sinh nhật cho con sao?"
"Không có, mẹ, không phải, con chỉ cảm thấy có quá nhiều người, con thích được yên tĩnh hơn." Tình thân vĩnh viễn không có sai, Nhan Hâm không thể từ chối sự sắp xếp của mẹ mình, nàng biết mẹ là muốn tốt cho nàng. Nhưng bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt ồn ào như thế này không phải là điều nàng muốn, nàng chỉ muốn cùng một người bình bình đạm đạm đón ngày này trôi qua.
"Mẹ... con..." Nhan Hâm ngần ngại không biết có nên mở miệng nói chuyện này hay không, lúc này Cố Thư Nhã đã kêu Khâu Khiêm lại: "Tiểu Khiêm, qua đây, qua bên này ngồi, con cùng Hâm Hâm nhiều năm rồi không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện để nói." Cố Thư Nhã cười tủm tỉm nhường chỗ ngồi cho Khâu Khiêm.
Khâu Khiêm cám ơn xong ngồi xuống, Nhan Hâm trước sau cũng không có nhìn anh ta, anh ta vẫn ra dáng phong độ trí thức duy trì được bình tĩnh.
Một lúc sau, Khâu Khiêm mở miệng nói: "Trong thực tế em vốn không có tính toán đến chuyện yêu đương nữa, phải không?"
"Không có, ai nói với anh?" Nhan Hâm nhìn thẳng vào sự hiện diện của anh ta, lập tức bác bỏ chuyện đó.
Khâu Khiêm âm thầm chỉ về một hướng: "Có người nói cho anh biết em đang tìm kiếm một cơ hội mới, anh vừa mới từ Đức trở về, nghe được tin này liền tích cực ứng cử."
"Tại sao?" Nhan Hâm thắc mắc hỏi.
Khâu khiêm nhún vai, nói: "Bởi vì một người đàn ông độc thân biết mối tình đầu của mình đang muốn tìm đối tượng thì không thể không vui mừng cho được."
"Mối tình đầu?"
"Thôi rồi, hình như anh chưa có nói cho em biết thật ra em chính là mối tình đầu của anh." Khâu Khiêm cường điệu sự ngạc nhiên của mình lên, anh ta là một người đàn ông vui tính, hơn nữa lại tận dụng sự hài hước này khéo léo ở mọi mặt, cho nên anh ta không làm cho người khác chán ghét, Nhan Hâm cảm thấy được anh ta có thể gọi là một người đàn ông đáng yêu.
Nhan Hâm là muốn từ chối anh ta: "Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận anh."
Khâu Khiêm mỉm cười nói: "Không sao, anh cũng không phải thiếu niên, một chút đã kích này có thể chấp nhận được."
Nhan Hâm nở nụ cười.
Khâu Khiêm nói: "Em xinh đẹp như vậy, có câu nói rằng, người ta chỉ yêu nhan sắc của em lúc còn trẻ, anh lại yêu thích gương mặt em khi đối mặt với những thăng trầm. Tất nhiên, anh không phải nói em hiện tại đang đối mặt với những thăng trầm, ngược lại, em bây giờ càng đẹp hơn..." Khâu Khiêm không ngần ngại khen ngợi Nhan Hâm.
"Cám ơn. Nhưng tôi vẫn không thể cho anh hi vọng."
"Em thật tàn nhẫn." Khâu khiêm giả vờ bị tổn thương.
"Nếu tôi cho anh hi vọng rồi lại cho anh tuyệt vọng, đó mới thật sự là tàn nhẫn." Nhan Hâm bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn khác biệt so với những người tính tình nông nổi hay nóng nảy.
Khâu Khiêm tiếp tục hỏi: "Không có chút khả năng nào sao?"
"Không có." Nhan Hâm thản nhiên từ chối.
Cố Thư Nhã nhìn hai người nói chuyện với nhau cực kỳ thích thú, thừa dịp Khâu Khiêm tránh đi có cơ hội liền đi tới hỏi: "Hâm Hâm, con thấy tiểu Khiêm thế nào?"
"Mẹ, mẹ không cần bận tâm vì con, con sẽ không kết hôn nữa đâu." Lúc này, Nhan Hâm không nghĩ cho bất kì ai cơ hội tiếp cận không gian của nàng, nàng sẽ không kết hôn nữa, không nghĩ sẽ lại thoả hiệp, kết hôn một lần là bởi vì nàng hoàn toàn không biết mình muốn gì, vì thế lựa chọn chấp nhận, giao bản thân cho hôn nhân nhưng lại không hiểu rõ nó, cho đến khi hôn nhân không có tình yêu, tổn thương người khác mà cũng là hại luôn chính mình.
Hiện tại nàng cũng đủ độc lập, cũng đủ tỉnh táo, nàng biết chính xác mình muốn cái gì, không muốn cái gì, cho nên thời điểm đối mặt với người nhà, nàng không hề do dự nói cho bọn họ biết rằng nàng sẽ không kết hôn.
"Con bé này, con muốn làm thế nào đây, có phải là do Lý Tường đối xử tệ bạc với con hay không, sao con không nghĩ là mình sẽ tìm được một đàn ông đối với con tốt hơn." Cố Thư Nhã tha thiết thuyết phục.
Hôn nhân là con đường mà mỗi một người phụ nữ đều phải đối mặt, ai mà không phải đi qua con đường này chứ.
"Mẹ..."
Khâu Khiêm tách ra khỏi chỗ của Cố Thư Nhã và Nhan Hâm để bánh kem mang lên, anh ta ngồi ở thành sô pha nói với Cố Thư Nhã: "Bác gái, xem ra Nhan Hâm cô ấy đã có quyết định của mình, con nghĩ bác cũng không cần sốt ruột dùm con, cổ nhân Trung Quốc không phải đã nói rồi sao, hai người ở bên nhau là do duyên phận, duyên phận vẫn chưa đến, có muốn làm gì cũng không được."
"Nó không phải không có duyên phận với con, nó vốn là không cần!" Cố Thư Nhã sợ hãi, sợ sự tồn tại của một khả năng khác, bà càng nghĩ càng sợ, ban đêm cũng không ngủ được, chỉ có nhìn thấy Nhan Hâm kết hôn bà mới bằng lòng yên tâm, thế nhưng Nhan Hâm lại cố tình muốn treo lòng của bà, làm cho bà lo lắng sợ hãi.
Người ngoài làm sao hiểu được tâm tình của bà, lòng của một người làm mẹ làm sao có thể không suy nghĩ chuyện này chuyện nọ cho được.
"Mẹ... Mẹ làm ơn tôn trọng con được không?" Nhan Hâm vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
Tiếng chuông cửa vang lên một lần nữa, lần này Nhan Hâm đứng lên, lách qua đám đông đi ra mở cửa.
Cửa chỉ mở ra một khe hở nhỏ, Dương Dương đứng ở cửa, giống như một con dê núi lạc đường biết quay trở về chờ đợi sự tha thứ của nàng.
"Xin lỗi, tôi đã tới muộn." Dương Dương nhìn thấy Nhan Hâm xuất hiện liền cười toe toét, Nhan Hâm chặn ở cửa, chỉ chừa lại một chút khe hở nhỏ, cử chỉ này làm Dương Dương nghĩ đến một khả năng, sẽ bị từ chối.
Cả buổi chiều cô phải an ủi Lisa, còn phải giả vờ bình tĩnh ăn tối cùng bọn họ, trong lúc ăn cơm nhìn hai người đó thân mật, trong lòng nói ra không được thoải mái.
Lisa muốn cô giấu chuyện đó với Hứa Hiền Vũ, nhưng Hứa Hiền Vũ là một người cẩn thận, cho nên anh ta đã biết.
Lúc Hứa Hiền Vũ đưa cô về, anh ta nói ra sự thật, Dương Dương trước sau cũng không nói lời nào.
Tình yêu là chuyện của hai người, thế giới của ba người vốn không có tồn tại, Dương Dương đã sớm thoát khỏi mối quan hệ của bọn họ, là bọn họ vẫn cứng đầu kéo cô vào.
Dương Dương không có giải thích, Hứa Hiền Vũ lại nhiều lần tự trách mình, rốt cuộc là anh ta đã làm gì sai, tại sao Lisa lại không tin tưởng anh ta?
Hai người rơi vào trong bầu không khí lúng túng, Dương Dương thì không biết ấy lúc ấy phải làm thế nào, còn Hứa Hiền Vũ đã muốn điên rồi.
Trên đường trở về Dương Dương mới nhìn thấy tin nhắn của Nhan Hâm, lúc đầu là hỏi sau đó nói cô không cần quay trở lại, làm cho cô nhận thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, cô nắm chặt điện thoại đi đến nhà Nhan Hâm, nhấn chuông cửa nhà nàng, Nhan Hâm lại trưng ra thái độ từ chối.
"Dương về trước đi." Nếu để cho mấy người phía sau nhìn thấy sự tồn tại của Dương Dương, Nhan Hâm không biết làm thế nào để giải thích cho bọn họ nghe, toàn bộ người nhà căn bản đều đến đây, Dương Dương tới thật

1 2 »