Chương 9: Đệ tứ thoại: Hạc ảnh (2)

Thử Miêu – Biện Kinh Dị Thoại

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau đó lại thản nhiên bất giác đi xuyên qua cơ thể hắn mà bước tiếp về phía trước.

Ngũ đương gia Hãm Không Đảo bắt đầu hoài nghi có phải mình đã tuổi trẻ bỏ mình tại khe núi Cô Sơn, mà nơi này kì thực là hồn phách của mình?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chậm rãi phóng ngựa dọc theo Tây Tử hồ, đi ngang qua một ngôi lầu các thì nghe bên trong truyền đến tiếng bốn, năm người nói chuyện, Bạch Ngọc Đường dừng ngựa nhìn lên, thấy bên trong là vài người y phục nho sinh đang uống rượu tán gẫu, trên bàn ngoại trừ bầu rượu cùng ly chén, còn có bút mực thi họa bàn cờ các loại, có lẽ là thư sinh vùng phụ cận nhân lúc tuyết rơi đến du ngoạn.

Chỉ nghe có một người mang theo ba phần say cao giọng nói: “Hôm nay cùng chư vị nghe tuyết luận cảnh, quả thật là nhân sinh thú vị, có điều cầm kì thư họa thi tửu hoa, thiếu mất cầm, hoa, không coi là thập toàn thập mĩ.”

Trong đám người xung quanh tức thì có người tiếp lời, “Tiểu ti mới vừa rồi đã quay về lấy đàn.”

Hoàng y thư sinh vừa nói lúc nãy quay đầu nhìn bốn phía, “Ta vậy mà không chú ý, đáng phạt đáng phạt.” Nói xong liền uống một chén.

Một người tuổi hơi nhỏ bên cạnh hắn nói theo, “Nói đến ‘hoa’, nghe nói trong rừng mai trên Cô Sơn có hồng mai dạo này nở tốt, không bằng ta qua hồ chiết về một cành, đem trợ hứng cho các vị được không?”

Nhất thời mọi người đáp lời không đồng nhất, có người nói tốt, kẻ lại bảo thật quá trắc trở.

“Hoa mai nở đẹp chính là khi đón tuyết trên cành, ngươi đi chiết chính là đoạn đi sinh cơ của nó, chẳng phải là tội sao.” Trong một mảng ầm ĩ liền nghe một thanh âm trong veo chậm rãi lên tiếng, Bạch Ngọc Đường không khỏi ghìm cương lùi về vài bước, thấy rõ người nói làm một thiếu niên bạch y khăn đỏ, khuôn mặt thanh tú khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mọi người nghe hắn nói thế thoáng cái đều nhìn hắn chằm chằm.

“Hơn nữa, trên đời này chuyện thập toàn thập mĩ vốn khả ngộ bất khả cầu.” Thiếu niên cười cười, “Các vị nói có đúng hay không?”

Mấy người thư sinh đều lặng lẽ, hoặc cúi đầu trầm ngâm, hoặc uống rượu không nói.

Lúc này có người ôm đàn đi qua bên cạnh Bạch Ngọc Đường, bước nhanh vào lầu các, mọi người thấy hắn liền náo nhiệt lên, dịch ghế nhường chỗ cho, không bao lâu đã nghe tiếng đàn êm tai từ trong các truyền ra.

Câu chuyện chiết mai, lại không ai nói đến nữa.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng cười, thúc ngựa đi tiếp.

Trên đường đi một chút dừng một chút, lúc đến được Hồ Tây sắc trời đã sập tối không nói, lại còn thả lác đác vài mảng tuyết xuống, nhất thời không tìm được khách điếm bình dân, lại không muốn quay về đường cũ, may mà đi thêm một hồi liền thấy có một thôn trang khoảng hơn mười gia đình, hắn gõ cửa một hộ nông trang xem có thể cho hắn tá túc một đêm không.

Lão nhân mở cửa thấy hắn một thân trắng thuần thì lúc đầu có chút kinh nghi, nhưng thấy hắn nói năng ân cần lại là người đẹp mã, liền hạ cảnh giác cho hắn vào, nói rằng con trai trưởng cùng con dâu về thăm nhà cha mẹ đẻ, vừa lúc còn được phòng trống.

“Quý nhân nếu không chê, xin cứ tùy tiện chấp nhận một đêm.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy nói một tiếng khách khí, kì thực hắn hành tẩu giang hồ lâu ngày, hoang thôn dã điếm gì mà chưa từng ngủ qua.

Đến lúc dọn dẹp phòng ốc xong thì trời đã dần về đêm, lão nhân chuẩn bị cơm nước hoa quả, lại đưa một chén rượu được hâm nóng qua, “Quý nhân mời uống một chén cho ấm người.”

Bạch Ngọc Đường nhìn sơ qua thấy sắc rượu trong chén trắng đục, nghĩ là loại rượu đục thôn quê nên không muốn uống lắm, nhưng nhìn lão nhân nhiệt tình lại không nỡ từ chối hảo ý của ông, liền nhận lấy nhấp một chút, không ngờ loại rượu không được coi là thượng hạng vậy mà lại nồng thơm bất ngờ, “Hảo tửu!”

Một tiếng tán thưởng thốt ra.

Lão nhân cười ha ha, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười như nở hoa, vẻ mặt rất chi là hiểu rõ, “Quý nhân biết không, gạo của chúng ta ở đây là tốt nhất, thế nên dùng ủ rượu cũng tạo ra được mùi vị rượu lâu năm, năm nay mười dặm tám thôn đều tìm đến.”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường vừa uống vừa trả lời, “Cứ nghĩ là vùng đất ven hồ Tây Tử này được thiên nhiên ưu ái?”

“Vậy chẳng bằng nói là nhân kiệt…linh gì đó, nơi này không xa Cô Sơn, năm đó Lâm phu tử ở Cô Sơn có truyền lại một phương pháp chọn giống, nhiều năm làm theo thành ra được hạt thóc năm sau lớn hơn năm trước.” Bỗng nhiên thần sắc lão nhân có chút ảm đạm, “Ai, chớp mắt mà Lâm phu tử đã mất nhiều năm như vậy, hồi ông ấy còn tại thế, thường đến thôn chúng ta đi đi lại lại tán gẫu đôi chút, cũng không biết một người đọc sách như ông làm thế nào mà lại am hiểu nhiều cách thức cày ruộng nuôi tằm…”

Cái chén lớn trong tay Bạch Ngọc Đường đã cạn thấy đáy, hắn nghe lão nhân nói xong, không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Chỉ thấy hoa tuyết bay tán loạn, mà xa xa, mờ ảo bóng hình Cô Sơn nơi hồ Tây Tử.

*     *     *     *     *     *     *     *     *

Thành Biện Kinh ——-

Triển Chiêu đẩy cửa vào thấy thiếu niên bạch y khăn đỏ đang quét tuyết trong sân, bất giác nhíu mày, “Ngươi thức dậy làm gì, bệnh còn chưa khỏi hẳn, cẩn thận nhiễm lạnh.”

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười, “Triển đại ca lo lắng quá rồi, sáng sớm Trương đại phu xem qua còn nói không sao, hơn nữa xem ta mặc dày thế này,” Hắn vừa nói liền vỗ ngực một cái, bàn tay đánh vào áo khoác ngắn nghe bịch bịch, “Làm sao cảm lạnh được.”

“Không sao là tốt rồi.” Triển Chiêu dứt lời lại nghĩ tới một chuyện, “Ta nhờ Lý tẩu hỏi thăm về bá phụ ngươi, có tin tức gì không?”

Thiếu niên lắc đầu.

Vẫn là hôm nào đó chính mình thay hắn tìm trong hộ tịch thử xem, quấy rầy đồng hương dù sao cũng không hay…

Triển Chiêu nhìn thiếu niên cầm chổi đi về phía phòng chứa vật dụng, lại nhìn bốn phía trong viện tuyết đều được quét sạch, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu bá phụ hắn không có tin tức, thì nên làm sao mà an bài thu xếp…

Thiếu niên là do y cứu được lúc tuần nhai đêm ba mươi, lúc đó người thì đang nằm trong một ngõ cụt, tay chân tê cóng, may mà y sờ thấy ngực còn hơi ấm, liền cõng về chữa trị.

Cứu xong thì tạm thời ở lại trong nhà này.

Thiếu niên tự xưng con thứ ba nhà họ Hạ, mọi người trong nhà gọi hắn là Tam Lang, nguyên là người Hàng Châu, vì vài tháng trước phụ mẫu đều mất nên lên Biện Kinh tìm nhà bá phụ nương tựa, chẳng ngờ người thì chưa tìm được mà đã suýt mất cả mạng.

Hạ Tam Lang tuy còn trẻ, nhưng tính tình ổn trọng hành sự cẩn thận, lúc nói chuyện cũng giống như con cái dòng dõi thư hương, bởi thế Triển Chiêu cũng sẵn lòng chiếu cố hắn.

“Triển đại ca, uống ngụm trà nhuận khí.” Hạ Tam Lang từ trong phòng đi ra, trong tay cầm thêm một chung trà.

Bên trong là trà gừng pha mật ong.

Triển Chiêu nói tiếng đa tạ, nhận lấy chậm rãi uống, lại thấy thiếu niên mở to hai mắt nhìn mình chằm chằm, bất giác thấy khó hiểu, “Làm sao vậy?”

“Nhìn Triển đại ca có vẻ ưu sầu, có phải gặp chuyện gì khó xử lí không?”

“Không có gì,” Triển Chiêu không muốn đàm luận công sự, uống xong trà gừng liền trả chung lại cho thiếu niên, “Ta trở về Khai Phong Phủ, đệ nếu có chuyện gì cứ hỏi Lý tẩu trước.”

Hạ Tam Lang gật đầu, cũng không nói gì, chỉ nhìn theo y rời đi.

*     *     *     *     *     *     *     *     *

Chớp mắt là đến Tết Nguyên Tiêu, trước đó vì ngày mười bốn có trận tuyết lớn hết một ngày một đêm, mọi người trong thành đều nghĩ Hội Đèn lồng Nguyên Tiêu năm nay bị gió tuyết phá mất, chẳng ngờ trưa ngày mười lăm tuyết ngừng trời trong, thế là cả dân chúng Biện Lương đều tối mặt tối mày, giăng đèn kết hoa, thiếu điều muốn giành giật thêm tí thời gian, dù thế nào thỉ cũng không thể để mười lăm tháng Giêng năm nay so ra kém năm ngoái.

Bách tính bận rộn, mà trong Khai Phong Phủ khắp cùng làng ngõ xóm đều an bình, hiển nhiên là lại càng thêm bận rộn.

Màn đêm buông xuống, hoa đăng treo đầy khắp ngõ, múa rồng náo nhiệt cả thành, bánh nếp vừng nhân hoa hồng bày bán khắp nơi, mùi thơm ngọt lan tỏa khắp chốn.

Thế mà đến khi Triển Chiêu lê bước chân có chút mệt mỏi đến Châu kiều thì đã qua giờ Tý, lúc này đèn tắt người cũng sớm tan, người đi trên cầu tốp năm tốp ba lẻ tẻ, “Triển đại nhân vất vả.”

Thỉ thoảng trong đám người có vài tiếng ân cần hỏi thăm truyền đến, có vài người y quen mắt, có vài người không quen, nhưng vẫn là vái chào một cái, cười đáp lại lời hỏi thăm của người ta.

Người càng lúc càng thưa, phạm vi nhìn cũng càng lúc càng rõ.

Thế nên y thoáng chốc đã thấy được một thân ảnh đứng một mình trên cầu kia.

Chính là lão giả người Khiết Đan tên Tiêu Thạch trong Đô Đình Dịch.

Lại nói vụ án Ngân Trang Đao nhiều ngày qua y vẫn lưu tâm canh cánh trong lòng, có điều lật tra mấy hồ sơ, tra hỏi cũng không ít người đi ngang qua Đô Đình Dịch,  vẫn không có manh mối, bởi thế lúc thấy lão giả thì có chút chần chừ.

Nhưng lão giả đã mở miệng gọi trước, “Triển đại nhân, hạnh ngộ.”

“Tiêu tiền bối.” Nếu ông ta là bằng hữu của sư thúc, kêu một tiếng ‘tiền bối’ cũng không sai.

Tiêu Thạch ha hả cười, “Lão phu đang lo không có người trò chuyện, lúc này người nào đến cũng được, chẳng biết Triển đại nhân có công sự gấp gáp gì không?”

“Tiền bối nếu không chê Triển mỗ ngu dốt, Triển mỗ tự nguyện tiếp khách.”

Y cũng từng một mình trên cầu, đối nguyệt thành tam nhân (*), dĩ nhiên ít nhiều biết được loại tư vị này.

( * Mới ở phần Trọng Thu Quế ấy, bạn Chiêu cũng ‘đối ảnh thành tam nhân’ giữa cầu)

Tiêu Thạch gật đầu, bộ râu quai nón bị gió lạnh thổi không ngừng rung rung, ông ta vỗ vỗ tay vịn cầu, “Nghe nói ‘Châu kiều minh nguyệt’ là tuyệt cảnh đệ nhất Biện Lương, tiếc là lão phu ngày trước vài lần đến đây, cũng không có duyên nhìn thấy.”

“Tiền bối trước kia du ngoạn cũng từng đến kinh thành?”

Lão giả gật đầu, bần thần nhìn sông Biện một lát, lại chậm rãi xoay đầu nhìn y, “Lão phu từng ước hẹn với cố nhân, cứ qua mười năm, đêm hai mươi tháng Chạp, gặp tại Châu kiều…”

Ánh nến từ cây đèn cầm trên tay tỏa ra, chiếu lên khuôn mặt phong sương của lão giả, lại càng làm cho ánh mắt nọ thêm sáng tỏ. Triển Chiêu trong lòng biết ông ta chắc chắn sẽ nói tiếp, không khỏi chú tâm lắng nghe.

“Khi đó, lão phu chỉ hơi lớn tuổi hơn Triển hộ vệ bây giờ một chút, vừa từ biệt sư môn, nghe nói vùng Trung Nguyên nhiều võ lâm cao thủ, liền một mình xuôi Nam…”

Lại nói đoạn duyên cớ này, là ở tận những năm Ung Hi…

*     *     *     *     *     *     *     *     *

Thuyền nhỏ vừa cập bến, Bạch Ngọc Đường thả người nhảy vào trong màn tuyết, chẳng ngờ tuyết thật lạnh, may là hắn đã mang ủng thế mà một trận hàn khí vẫn xông từ dưới lòng bàn chân lên, làm cho một chút hơi ấm từ chén rượu gạo ban nãy nháy mắt bị xua tan hết.

Hắn phủi phủi tuyết đọng trên áo khoác, ngửa đầu nhìn, trong bóng đêm mênh mông nương theo ánh tuyết phản quang mơ hồ thấy được bóng dáng Phóng Hạc Đình trên sườn núi đông bắc, hắn không khỏi cười cười.

Đêm tuyết độc thuyền thăm Cô Sơn —– lúc hắn mượn lão nhân trong nông trang một chiếc thuyền nhỏ thì lão chỉ nói hắn điên rồi.

“Không si cuồng khéo lại uổng tuổi xuân.” Trong miệng hắn thì thào, lạo xạo đạp tuyết, thất thiểu đi lên núi. Lại nói hắn vốn không định du ngoạn Cô Sơn —- nghe tên đã thấy quạnh quẽ. Nhưng lời lão nhân nói lại khơi lên cho hắn một chút hứng thú —- sau đó hỏi kĩ lại mới biết thật ra Lâm phu tử trong miệng lão nhân thì hắn dù là trong giang hồ cũng đã từng nghe qua kì danh.

Mai Thê Hạc Tử, Hòa Tĩnh tiên sinh.

“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn. (**)” Một câu truyền khắp thiên hạ, miêu tả hoa mai thập phần sinh động, Bạch Ngọc Đường còn nhớ khi nhỏ đọc thử câu này, còn la hét bảo người này thích hợp nhất định bắt huynh trưởng mời về làm phu tử, cuối cùng nghe nói người vừa qua đời mới thôi.

( ** Nước biếc róc rách tràn khắp chốn, hương mai thoang thoảng trăng xế tàn

mọi người thông cảm ta chỉ dựa trên QT ca ca để dịch lại, không có khiếu làm thơ mà nói chung cũng không biết có đúng không :)))

Vẫn cứ là hôm nay có hứng thú.

Lúc này mặc dù tuyết rơi đã ngớt nhưng trên mặt đất tuyết đọng khá dày, sơn đạo mặc dù đã được tu bổ vẫn trơn trượt khó đi, tuy khinh công hắn rất tốt, nhưng hiện tại vẫn lâm vào cảnh ‘anh hùng không đất dụng võ’, có điều nghĩ lại, đường đường Cẩm Mao Thử nếu chùn bước chỉ vì con đường khó đi cỏn con kiểu này chẳng lẽ không phải trò cười, lập tức tinh thần hăng hái mười phần cẩn thận từng bước mà lên.

Cũng không rõ đi mất bao lâu, đến khi hắn vào trong Phóng Hạc Đình thì tuyết cũng vừa dừng, một mình trong đình phóng mắt nhìn ra, đất trời một mảng trắng xóa, cảnh đêm Tây Tử hồ thập phần giống như được phủ một lớp phấn trắng, như người thiếu nữ lãnh diễm vẫn mang theo ba phần quyến rũ.

Dạo chơi lần này, Bạch Ngọc Đường đến bây giờ mới cảm thấy trong lòng thư sướng, tuổi trẻ kinh cuồng, không khỏi cất tiếng cười to tại nơi không người này.

Tiếng cười ngưng một chút, hắn đột nhiên cảm giác được một làn hương mai từ xa lan tới, nhớ tới những lời ‘chiết mai’ ban ngày, liền hiếu kì đi theo làn hương.

Mùi thơm thủy chung như có như không, dẫn dụ hắn đi liền một mạch, đến khi hắn phát giác, xung quanh đã dày đặc sương mù, cũng không biết mình là đi đến nơi nào.

Bất quá phía trước trong sương mù lại loáng thoáng thấy bóng cành mai vươn ra cứng cáp khẳng khiu. trong lòng sung sướng không khỏi bước nhanh đến —–

Chẳng ngờ tiếp theo chân lại bước hụt.

Hắn chỉ cảm thấy bụng dưới quặn đau, đáng lí ra hẳn là rơi vào khe núi, nhưng vươn tay ra cũng không chạm được bất cứ chỗ mượn lực nào trên núi đá, trước mắt lại càng là một mảng mờ mịt nhìn không thấy gì.

Lúc ý thức biến mất, chỉ có mùi hương hoa mai, vẫn còn ở chóp mũi quanh quẩn không đi.

*     *     *     *     *     *     *     *     *

Khi Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, chỉnh thấy trời đã sáng choang, tứ chi không hề tổn thương, bạch y trên người cũng không dính một hạt bụi, chỉ là áo khoác thì chẳng thấy đâu.

Nhưng trái lại bản thân lúc này lại đang ở chốn non xanh nước biếc suối chảy róc rách, xuân về hoa nở chim ca ríu rít, cảnh tượng mùa xuân tràn ngập, đâu còn là cái đêm gió tuyết nơi Tây hồ Cô Sơn?

“Chẳng lẽ ngã đến mức nằm mơ…” Ngũ đương gia Hãm Không Đảo lẩm bẩm, nhéo nhéo má mình lại thấy đau, chỉ có thể nói là quái sự, đứng dậy men theo con suối đi xuống hạ du.

Không ngờ đi không bao lâu đã nghe trong sơn cốc có tiếng đao kiếm, hắn chạy qua một chỗ núi đá, tiếng kim loại vang lên càng rõ, mà người động đao kiếm đang ở ngay trong cốc.

Hai người đều là nam tử trên dưới ba mươi, người dùng kiếm mặc trang phục văn sĩ nho nhã, người dùng đao mặc Hồ phục, mắt sâu, râu quai nón —- trước kia Bạch Ngọc Đường lại biên quan Thương Châu gặp qua người Khiết Đan, lúc này xem ra có chút giống.

Ai biết thời khắc này hắn vừa thấy rõ nhân dạng hai người kia, khắc sau biến cố liền nảy sinh.

Lúc kiếm khách kia quay lại thì thân hình hơi chậm, sau lưng lộ ra sơ hở lớn, người dùng đao thấy thế một đao đánh xuống, kiếm khách trong lúc cấp bách đem trường kiếm tước ra, chém một nhát biến thanh đao thành hai đoạn.

Thấy tình cảnh này Bạch Ngọc Đường không khỏi chau mày liếc một cái, trong lòng chửi bới —–

Nếu nói là nằm mơ, giấc mơ này cũng không tránh khỏi na hồ bất khai đề na hồ rồi.

(na hồ bất khai đề na hồ: ấm nào không sôi thì nhấc ấm đó. Ý nghĩa: nếu một ấm nước không sôi, không tạo ra bất cứ âm thanh nào thì cái ấm đó bị hỏng. Nếu một người cố tình chọn cái ấm này, tức là người đó cố tình nói đến những chuyện không nên nói, đề cập đến những chuyện không hay của người khác. Ở đây bạn Bạch bị chọc trúng chỗ đau vụ tỉ thí gãy đao thua bạn Chiêu đó mà. Chú giải có tham khảo nhà Fiery)

“Ngươi thua.” Hai người trở về vị trí cũ, kiếm khách hiển nhiên là đánh quá lâu không còn chút sức lực, thở dốc một hồi mới nói.

“Không phải!” Người dùng đao cũng thở hồng hộc, “Đao, không tốt!”

Có vẻ không thông thạo tiếng Hán lắm.

Kiếm khách nghe vậy giận dữ, “Thua chính là thua, ta lười cùng bọn cẩu Liêu như ngươi dây dưa!” Đang muốn phất tay áo rời đi, lại nghe khe núi phía trên vách đá truyền tới một thanh âm, “Ngươi cáu cái gì, hắn nói không sai, ngươi bất quá chiếm được lợi thế binh khí, rõ ràng là chưa phân thắng bại.”

“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được nói theo.

Lại chỉ thấy hai người trong sơn cốc kia đồng thời ngước đầu nhìn vách đá, cứ như hoàn toàn không nghe thấy lời hắn nói.

Hắn thầm nghĩ muốn quấy phá, liền cao giọng hô một tiếng này, vừa rồi liền xác định —

Quả nhiên hai người kia đều không nghe được tiếng mình nói chuyện.

Vì vậy cũng thôi, theo ánh mắt hai người nọ đang nhìn qua vách đá, chỉ thấy một thanh niên tuổi khoảng hai mươi, dựa lưng vào một khối đá nhìn cười nhìn bọn họ.

Đột nhiên một trận mây mù kéo tới, cảnh sắc trong núi toàn bộ tiêu tán, Bạch Ngọc Đường trong lòng biết lần này gặp chuyện khác thường cũng không kinh hoảng mấy, đợi khi mây mù tản đi, hắn một thân đứng trong đình viện, khắp nơi đều trồng cây mai, lá xanh hoa mởn.

“Này!” Có người sau lưng kêu một tiếng, hắn không khỏi xoay người, đã thấy người trẻ tuổi trên vách núi lúc nãy một thân áo choàng đỏ thẫm, trong tay cầm một thanh đao, chạy đến trước mặt.

Sau đó lại thản nhiên bất giác đi xuyên qua cơ thể hắn mà bước tiếp về phía trước.

Ngũ đương gia Hãm Không Đảo bắt đầu hoài nghi có phải mình đã tuổi trẻ bỏ mình tại khe núi Cô Sơn, mà nơi này kì thực là hồn phách của mình?

Tiếp theo liền thấy thanh niên nọ cầm đao chạy đến bên cạnh người Khiết Đan kia, “Cái này cho ngươi.” Y cầm đao ném vào lòng người Khiết Đan, “Ngày mai, lại đi đánh người kia đi!”

Người Khiết Đan đầy mặt nghi hoặc, nhìn thanh đao trong tay, nhìn nhìn lại thanh niên, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc rút đao ra đánh giá.

Hàn quang sơ hiện, lưỡi đao sắc bén rời vỏ, sương mù ngày xuân sớm nhất thời tụ kết trên đó ngưng tụ thành giọt nước, một đạo ngân thủy theo thân đao chậm rãi chảy xuống.

“Đao tốt!” Người Khiết Đan nhếch môi cười.

Đao tốt, Bạch Ngọc Đường trong lòng cũng thầm khen một tiếng.

“Thực sự, cho ta?” Hỏi là hỏi vậy, người Khiết Đan kia cũng đã một bộ dạng ôm chặt đao không muốn rời tay.

“Đương nhiên là cho ngươi, ta dùng thì có hơi quá, lần trước dùng nó cắt quả dưa, cuối cùng cả án thư bằng gỗ trắc của ta bị cắt thành hai đoạn, bất quá…” Thanh niên trầm ngâm một chút, “Ngày mai nếu ngươi không thắng, đao trả lại ta, nếu thắng thì đao này liền cho ngươi.”