Chương 16: Đệ Lục Thoại: Kiếm đảm cầm tâm (2)

Thử Miêu – Biện Kinh Dị Thoại

Đăng vào: 11 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tình cảnh này, lại khiến hắn trong phút chốc tim đập mạnh và loạn nhịp, nhớ tới ngày xưa hai người cũng từng có nhiều lần hẹn nhau uống rượu tâm sự, có lúc đêm đã khuya, cững như đêm nay cùng về trên Trường nhai, mỗi khi đến nơi này, Triển Chiêu vào phủ, hắn cũng tự mình rời đi.

___________________________

Rượu bồ đào chén dạ quang, rượu bồ đào Tây Vực, châm vào trong chén ngọc Kỳ Liên sơn mài ánh dạ quang, màu xanh ngọc bích hòa với sắc đỏ tươi xinh đẹp, chưởng quỹ tửu điếm còn lấy từ hầm băng ra một khối băng to, Bạch Ngọc Đường đem chén dạ quang đặt lên đó, đến khi thấy rượu trong chén bốc lên khói trắng nhè nhẹ, biết thời gian đã đến.

Rượu đã ướp lạnh, chỉ còn chờ người kia đến.

Lúc này thật ra đã đến giờ đóng cửa, Phan Lâu tửu điếm ngoại trừ hắn ra cũng không còn người khách nào khác, tiểu nhị chưởng quỹ cũng đã bị Bạch Ngọc Đường bảo đi nghỉ, tháng quỷ này trên đường cũng không có lấy một bóng người, chỉ nghe tiếng gió thổi, côn trùng ru nhẹ tiếng hát, còn có từ một nơi xa nào đó, thi thoảng vang lên tiếng cú kêu.

Cũng có chút ý vị vạn lại câu tĩnh. (vạn lại câu tĩnh: âm thanh muôn màu)

Cứ như thế, tiếng bước chân của người nọ lại càng thêm rõ ràng.

Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Bạch Ngọc Đường khóe miệng khẽ nhếch, cũng không đứng dậy nhìn, chỉ là nghe tiếng bước chân vào, lại theo bậc thang lên lầu hai.

Đến khi thấy thân ảnh người kia, nhìn y vẫn mặc một thân quan phục như ban ngày, không khỏi nhíu mày.

“Miêu đại nhân rất bận rộn nhỉ, còn khoác lớp da nhà quan đã tới rồi.” Trong miệng trêu ghẹo, người vẫn đứng dậy nghênh đón, có chút ngập ngừng, “Trễ như vậy rồi…”

Nhưng trễ thế này thì có sao, cũng chính hắn là người hẹn, nếu tối nay Triển Chiêu không đến trong lòng hắn nhất định thấy khó chịu, nhưng bây giờ tới…

Cũng không cao hứng được.

Thật cũng nghĩ bản thân mình là ra cái chủ ý ôi thiu gì vậy, có lời muốn nói cứ để lại thư nói cho y biết là được, vậy mà lại mỏi mắt chờ y đi một chuyến.

“Không trễ không trễ, nhiều ngày không gặp, vừa lúc cũng nên hàn thuyên.” Triển Chiêu cũng vỗ vỗ vai hắn, tự mình ngồi xuống, thấy chiếc chén trên khối băng, “Rượu bồ đào Tây Vực?”

“Ngươi thế mà biết nhìn hàng thật.” Bạch Ngọc Đường đưa chén rượu cho y, nhưng thấy y muốn uống lại lên tiếng ngăn, “Chờ một chút, ăn trước một đũa thức ăn đã.”

Chỉ thấy Triển Chiêu ngẩn ra, hắn cũng không khỏi cảm giác mình hơi giống bà mụ, “À, sợ ngươi bụng rỗng mà uống, trong miệng nhạt nhẽo thưởng thức không hết vị rượu này, chẳng phải đáng tiếc sao.”

Hắn vừa nói thế, cũng làm Triển Chiêu nở nụ cười, “Biết biết, ý của Trạch Diễm, Triển mỗ tất nhiên là hiểu.”

Lời này là trêu chọc, lúc mèo chuột trêu nhau, luôn luôn có một tiếng ‘tranh’ đặt trong đó, không chịu ăn mềm, lại tỏ ra yếu nhược.

Ngay cả quan tâm lo lắng, cũng phải tranh nhau cố chấp nhất quyết không chịu thừa nhận chút nào.

Nhưng Bạch Ngọc Đường nghe y nói “Triển mỗ tất nhiên là hiểu”, tâm trạng phút chốc hoảng hốt, không khỏi nghĩ đến, kì thực mình rốt cuộc đối với con mèo này là làm sao—–

Chính hắn cũng không hiểu rõ lắm.

” Trạch Diễm? Trạch Diễm?” Nghĩ ngợi quá nhập tâm, Triển Chiêu gọi liền vài tiếng mới làm hắn hoàn hồn.

” Thế nào?”

“Rượu ngon.” Đới Đao Hộ Vệ dứt lời, đặt chén rượu xuống, cười mà không nói.

Bạch Ngọc Đường biết y tiếp theo muốn nói cái gì, người cũng tới rồi, rượu cũng uống rồi, coi như mấy lần trước giữa chừng rời đi thì bây giờ bồi tội rồi, như vậy kế tiếp Miêu đại nhân y không phải muốn hỏi vụ án sao?

“Vụ án ở Mạnh gia, là thế nào?” Vì thế hắn cầm chén rượu của mình lên uống, ngồi xuống đối diện Triển Chiêu, cũng ra lời hỏi trước, bày ra một tư thế ‘Tin tức nghe không chuẩn lắm’.

Triển Chiêu biết ý trong lời hắn, tuy rằng vụ án không nên tiết lộ ra ngoài, thế nhưng nghĩ lại một chút về người trước mắt——

Vẫn là đem toàn bộ những gì từng nghe từng thấy được trong Mạnh phủ, tỉ mỉ kể lại một lần.

“Thì ra là thế, ” Bạch Ngọc Đường hơi trầm ngâm, lại hỏi, “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”

“Nhìn từ kích cỡ, ta nghĩ là trên án thư đặt một hộp đàn, hung thủ giết người xong, cầm hộp đàn đi.” Triển Chiêu sắp xếp lại mạch suy luận, chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình, “Nhưng hỏi qua người trong nhà, đàn của Mạnh lão gia cất giữ cũng không bị mất trộm, nếu hung thủ mang đi một cái hộp rỗng thì lại không hợp lý, lại xem chuyện Mạnh lão gia mấy hôm nay đổi vàng, vàng lá là vì tiện mang theo, chỉ là  ông ta bảo người thu chi đi tìm cách hoán đổi…”

“Rất khả nghi.” Bạch Ngọc Đường tiếp lời y, “Cái gọi là ‘tìm cách hoán đổi’ đó là trao đổi vàng riêng, ngõ Giới Thân toàn là cửa hàng vàng bạc, sao lại không vào đó mà đổi? Bỏ gần tìm xa, tất nhiên là sợ vàng đổi trong các cửa hàng đó có ấn ký.”

“Không sai, bởi thế lượng vàng lá khi có lẽ cũng không dùng cho việc đứng đắn, chuyện của Mạnh phủ, chỉ sợ là Mạnh lão gia muốn mua đàn, nhưng lai lịch của đàn lại bất chính, vì vậy âm thầm giao dịch, chẳng ngờ chủ bán đến lúc đó lại nuốt lời hoặc là thấy tiền mờ mắt, giết người chiếm vàng, cả đàn cũng lấy đi.” Triển Chiêu nói một hơi, thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu, liền hỏi tiếp, “Như vậy, Trạch Diễm có lời gì muốn nói với ta?”

Chờ giây lát, liền thấy Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, chậm rãi nói, “Buổi chiều ta về nhà, vừa vặn thấy nha dịch bên ngoài Mạnh phủ, ta xem mấy người kia đều thường lui tới với ngươi, nghĩ là có thể ngươi ở bên trong…”

Hắn tự mình nói, Triển Chiêu nghe xong lúc này mới hiểu được —– thì ra hắn biết đến chuyện trong Mạnh phủ bằng cách này.

Chẳng lẽ chuyện của mình, hắn cứ thế mà để tâm sao?

Nghĩ có chút buồn cười…

Thế nhưng nghĩ lại ——

Lại không nhịn được cảm động…

” Ta ở bên ngoài nhìn một hồi, ngươi đoán ta nhìn thấy cái gì?” Bạch y nhân lại tự rót một chén đặt trên băng, sau đó dùng tay ra dấu, “Ta nhìn thấy một người.”

“A?”

*   *   *   *   *   *   *

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy người nọ lúc ở ngoài Mạnh phủ.

Kỳ thực thành Biện Kinh lớn như thế, tuy rằng trong Mạnh phủ xảy ra huyết án, nhưng cũng không gây trở ngại cho người đi đường trong ngõ Tây Điềm Thủy, thấy một hai người như vậy, thật đúng là rất ngạc nhiên.

“Là một người Bãi Di.” Bạch Ngọc Đường nhớ lại người nọ mặc áo ngắn vạt đôi không cổ áo, ấn tượng của hắn từng ờ Đại Lý thấy được người Bãi Di cũng giống như vậy, “Đứng ở dưới bóng cây nhìn không rõ, lúc ta muốn nhìn cho rõ, người đã không thấy tăm hơi.”

Dân tộc Bãi Di

Dân tộc Bãi Di

Search tìm trang phục của người Bãi Di thì nó ra cái này, còn không thì mọi người cứ xem trang phục của Ki Bum lúc đóng Tân Thiên Long Bát Bộ là biết, đó cũng là trang phục của Đại Lý đó.

Đại Lý đến đây đường xá xa xôi, người Bãi Di lại không lui tới với người Hán, bởi vậy ở Biện Kinh mà nhìn thấy, quả thật là vô cùng kinh ngạc.

“Người Bãi Di?” Triển Chiêu vẻ mặt cả kinh, Bạch Ngọc Đường nhìn ra khác lạ, “Thế nào?”

Chỉ thấy Đới Đao Hộ Vệ trầm ngâm một lát, cuối cùng có hơi áy náy cười cười, “Mới vừa rồi… Là Triễn mỗ nói không hết.”

Sau đó y liền nói đến một chuyện trong lòng hoài nghi, thì ra mấy ngày trước Đại Lý Tự có một lời mật báo, năm nay trong số cống phẩm bên Đại Lý tiến cống có một cái dao cầm bị mất trộm, người phụ trách cống phẩm với quan viên Đại Lý Tự rất có giao tình, bèn trì hoãn nói trên đường bất ngờ gặp lũ cản trở lộ trình, âm thầm viết thư cầu Đại Lý Tự phái vài người có khả năng đến hiệp trợ truy tra, từng có người tìm tới Triển Chiêu, y đã đem lời này hỏi Công Tôn tiên sinh —-

Tiên sinh nói, việc này,  không nên dính líu tới.

Vì vậy cố sức khước từ.

“Thoái thác là tốt, bọn họ muốn một cái nhân tình, liên can tới ngươi rất nhiều.” Bạch Ngọc Đường nghe xong cười nhạt.

Triển Chiêu biết hắn không thích chuyện quan trường phức tạp, có chút hối hận sao hà tất phải nói những việc nhỏ nhặt này.

” Nói như vậy, ngươi nghi ngờ thứ hung thủ muốn bán cho Mạnh lão gia, chính là cống phẩm của Đại Lý?”

Triển Chiêu gật đầu, “Chỉ là không có chứng cớ gì, chẳng qua là một ý niệm trong đầu mà thôi.”

Dao cầm mất tích, đột nhiên xuất hiện một người Bãi Di, hung án trong kinh thành…

Liên hệ trong đó, dường như thiên ti vạn lũ, lại dường như không có đầu mối. (thiên ti vạn lũ: trăm ngàn mối dây)

“Phiền phức.” Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, cầm lấy cái chén để trên băng kia ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mà Triển Chiêu chỉ là muốn——

Mấy chuyện này… Vốn là chỉ nên tự mình một người chịu phiền phức thôi.

*   *   *   *   *   *   *

Kỳ thực lại nói tiếp, vụ án Mạnh phủ có một điểm đáng ngờ không nhỏ, Mạnh lão gia vốn đã chuẩn bị một khoản lớn để mua đàn, như vậy hung phạm chỉ cần giao đàn là có tiền vào tay, cần gì phải giết người làm chuyện thừa thãi?

Từ Phan Lâu tửu điếm đi ra, giờ Tý cũng đã qua hơn nửa, Chiêu Bạch hai người lại hoàn toàn không phát hiện, chỉ thả bộ dọc theo Trường nhai, vừa thảo luận về vụ án.

Triển Chiêu nói ra nghi hoặc trong lòng, Bạch Ngọc Đường liền nói tiếp, “Vậy là có hai khả năng, một là hung phạm vẫn chưa trộm được cây đàn Mạnh lão gia yêu cầu, nhưng lại tiếc tiền thù lao, vì vậy liền giả vờ gạt ông ấy giao dịch, giết người đoạt vàng. Một khả năng khác… Đó là hắn cũng không phải chỉ tìm một người mua.”

Tìm nhiều người mua, liền có nhiều khoản thù lao, đồng thời cũng có nghĩa là—–

Hung án tương tự, trong vòng mấy ngày này sẽ lại phát sinh.

Triển Chiêu không khỏi dừng cước bộ.

“Nhìn bộ dạng này của ngươi chính là muốn xen vào việc của người khác.” Bạch Ngọc Đường cũng dừng chân theo, nhìn y liếc mắt một cái, thần sắc y dưới ánh trăng đang lúc nghiêm nghị, liền không nóng không lạnh ném ra một câu.

Bị hắn chế nhạo như vậy, Triển Chiêu cũng chỉ có cười gượng.

” Cười cái gì, ta nói sai sao… Này, đến ổ mèo của ngươi rồi.” Hắn vừa nói vừa hất cằm về một phía.

Thì ra bất tri bất giác, hai người đã về đến cửa hông Khai Phong Phủ.

Cũng nên tạm biệt rồi.

“Trạch Diễm, lần này…” Triển Chiêu chưa nói hết câu, bạch y nhân đã biết y muốn nói gì, “Muốn nói đa tạ gì đó, ta liền trở mặt ngươi tin hay không.”

” Không dám không tin.” Hộ Vệ Đại Nhân cũng là muốn chọc người thôi.

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, “Đi đây.” Dứt lời, cũng lười ôm quyền chắp tay, xoay người trực chỉ hướng ngõ Tây Điềm Thủy.

Đi hơn mười bước, không nghe thấy động tĩnh phía sau, trong lòng hơi cảm thấy khác thường, không tự chủ quay đầu lại.

Liền thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt lờ nhờ, Triển Chiêu đứng cạnh cửa, hẳn là mắt nhìn tiễn hắn rời đi. Lúc này thấy hắn quay đầu lại, Triển Chiêu nở nụ cười, ôm quyền, đẩy cửa đi vào, sau đó liền nghe thanh âm của thủ vệ nha dịch, dường như nói khổ cực, muộn trễ gì đó.

Tình cảnh này, lại khiến hắn trong phút chốc tim đập mạnh và loạn nhịp, nhớ tới ngày xưa hai người cũng từng có nhiều lần hẹn nhau uống rượu tâm sự, có lúc đêm đã khuya, cững như đêm nay cùng về trên Trường nhai, mỗi khi đến nơi này, Triển Chiêu vào phủ, hắn cũng tự mình rời đi.

Trời sinh tính tình kiệt ngạo, thường không kiên nhẫn hành lễ, khi rời đi chỉ buông lại một câu “Đi đây” coi như từ biệt.

Mà giờ phút này nghĩ đến, cũng không biết đã bao nhiêu lần, người nọ cũng như tối nay, yên lặng nhìn theo, có lẽ chỉ để đợi hắn quay đầu lại nói một tiếng ngày sau gặp lại.

Chỉ là, vẫn chưa từng quay đầu lại…

Lúc này gió đêm hơi ấm, từ nơi xa xôi lướt qua, thổi dây buộc tóc gấm tuyết sau đầu hắn nhẹ lay động, Trường nhai quạnh vắng, hắn giật mình đứng lì một chỗ, trước mắt là ánh trăng như phủ lên trăm hoa bên đường một lớp bàng bạc, lại ngửi thấy góc tay áo mình mơ hồ nhuốm một mùi rượu bồ đào, cũng không biết là gió thôi rượu bắt đầu ngấm, hay là tâm tư chính mình lại thiên hồi bách chuyển, bỗng nhiên cảm giác trong ngực dường như một chút ý say, lại từ đấy vấn vít không tan…

*   *   *   *   *   *   *

An bài nha dịch đến hàng làm đàn trong Biện Lương dò la xem có các phú gia nào khác yêu đàn không, lại sai người tìm cách liên lạc những nhà làm vàng riêng, hỏi xem mấy ngày nay có buôn bán cái gì số lượng lớn —- những việc này ngay hôm sau Triển Chiêu đã hạ lệnh ngay, mấy nha dịch trẻ tuổi vừa vào phủ, làm gì cũng tích cực, chỉ là việc này có thể liên lụy đến cống vật của Đại Lý, bởi vậy sau khi hỏi qua tiên sinh lại càng căn dặn nhớ kĩ không được để lộ ra ngoài.

Chỉ là không biết tin tức quả thực quá bí ẩn khó có thể tìm hiểu, hay là bọn nha dịch còn trẻ kiến thức nông cạn không có nhiều kinh nghiệm, nói chung là đến khi có tin tức khả dụng đưa đến Triển Chiêu, đã khoảng chừng đến mùng mười tháng bảy.

Gần nửa đêm nha dịch ở ngoài phòng gõ cửa gọi gấp, Triển Chiêu vừa nghỉ ngơi, nghe động tĩnh lập tức khoác áo ngồi dậy. Nhận mảnh giấy báo tin từ bọn người buôn lậu vàng —–

Thành đông, Hà phủ.

Chủ nhân Hà phủ tên gọi Hà Mãn Độn, danh  tầm thường tiếng không tầm thường, là cầm thủ nổi danh trong thành Biện Lương, khởi nghiệp kinh doanh bông vải, gia nghiệp mở rộng tất nhiên có rảnh rỗi quan tâm ti đồng, cũng nghe nói trong nhà thu mua không ít đàn tốt.

Những chuyện này Triển Chiêu vốn không hay, cũng nhờ tin tức gần đây mới biết được.

Cầm lấy mẩu giấy, y tùy tiện cột lại y phục mò lấy kiếm lại khoác áo ngoài, nghĩ thầm đã trì hoãn mấy ngày rồi, e là có khi lại phát sinh chuyện không may.

Đêm khuya thanh vắng, y cũng ít cố kỵ, thi triển khinh công đến thành đông, không ngờ gần đến bên ngoài Cảnh Linh Đông Cung, tai nghe sau đầu có tiếng xé gió, kinh hãi xoay người như diều hâu, vững vàng đáp trên nóc nhà, mở bàn tay ra nhìn án khí đang cầm, chỉ thấy là một viên đá ánh bạch quang.

Lại nghe sau lưng có người cười nói, “Miêu đại nhân, đêm khuya có công việc?”

Phi Hoàng Thạch độc bộ thiên hạ, lại gọi y là Miêu đại nhân thì chỉ có một người. Vì vậy cũng không cần ngoái đầu lại, “Trạch Diễm hà tất phải nhảy vào vũng nước đục này.”

” Ta cao hứng, càng muốn nhìn xem là cây đàn tốt thế nào, mà đáng giá một mạng lại một mạng người.” Khẩu khí thì lạnh, nhưng Triển Chiêu xoay người lại nhìn hắn một chút, lại bất giác buồn cười.

Bạch y chất liệu đến là tốt, dưới ánh trăng mơ hồ thấy hoa văn nổi lên —- lại dùng làm y phục dạ hành, làm nổi người đến không thể nổi hơn.

Vì vậy lắc đầu.

“Lắc đầu cái gì, không cho phép không vui.” Bạch Ngọc Đường lời còn chưa dứt, thân hình đã nhảy lên, “Ta nói Miêu Nhi đại nhân đi đêm, muộn thế này rồi, phải bị phạt.”

Hắn cố tình tỷ thí, Triển Chiêu cũng không tỏ ra yếu kém, thân hình hơi chuyển, mấy phen lên xuống, mắt thấy liền đuổi theo sát.

Hai người khởi lòng háo thắng, dưới chân không khi nào chậm trễ, lúc đầu còn chế nhạo nhau vài câu, sau lại đều ngưng thần đề khí, ngay cả lời cũng không buồn nói, trước đây cần đến nửa canh giờ mới đến phố Mã Hành, bây giờ chỉ vài khắc đã đến.

Đại môn Hà phủ ở tại phố Mã Hành, hai người leo tường vào phủ nấp sau giả sơn, Triển Chiêu nghe được Bạch Ngọc Đường bên cạnh hô hấp hơi nặng, “Trạch Diễm lại xuất toàn lực.”

Chính y lại hít thở bình thường, hai người tuy là đến cùng lúc, Bạch Ngọc Đường lại hơi thua một bậc.

Chỉ nghe người nọ nhẹ nhàng hừ một tiếng, “Tương lai còn dài.” (Ý là còn dư thời gian để con chuột nó từ từ vượt qua con mèo ấy mà)

Hắn vừa nói, hơi thở nóng ấm phả vào bên tai Triển Chiêu, hơi ngứa, Hộ Vệ Đại Nhân cũng không dám cười, sợ kinh động người trong phủ, chỉ có thể cố nhịn.

Hai người ở trên giả sơn quan sát một lượt, trên cao nhìn xuống, nhìn thấy một gian phòng trong tây viện còn sáng đèn, cùng ngầm ăn ý mà hiểu nhau, đều tự đứng dậy đi đến tây viện.

Đạp lên nóc nhà, chỉ thấy có ánh nến theo khe ngói len ra, rồi lại phát hiện không có động tĩnh, hai người nhìn nhau một chút, nhất trí đưa tay giở mái ngói, xuống dưới xem tình hình.

Chẳng ngờ vừa nhìn xuống, không khỏi kinh hãi.

Gian phòng này cũng là thư phòng, mà giờ phút này hai người nhìn xuống, chỉ thấy trong đó thư tịch tán loạn đầy đất, trên chiếc ghế cạnh án thư có một người ngồi nghiêng, áo tơ trên người bị máu thấm ướt hơn phân nửa, hai mắt trợn tròn, trên cổ là một đường máu cực kì dữ tợn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vậy là đã chết…”

“Hẳn là Hà Mãn Độn…” Triển Chiêu nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên một quyền hung hăng nện xuống, mái ngói vỡ toang, “Đáng trách, tới chậm một bước!”

“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường thấy y như vậy, vốn muốn an ủi, bỗng nhiên chỉ cảm thấy Triển Chiêu trong mắt hàn quang lóe lên, thân hình di chuyển, nhảy xuống dưới nhà, hắn theo đó xoay người lại, liền thấy cách đó không xa hai bóng người đang trực chỉ hướng đông.

Dưới ánh trăng nhìn rõ ràng, quần áo của hai người nọ, độc nhất vô nhị hệt như người mà ngày ấy hắn bắt gặp ngoài Mạnh phủ!

“Chính là người Bãi Di!” Nhảy xuống theo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thốt lên.

“Theo!”

Đới Đao Hộ Vệ chỉ nói ngắn gọn một chữ, lời còn chưa dứt, người đã nhảy lên hơn một trượng.

Bạch Ngọc Đường hơi không cam lòng, sau cũng cố sức đuổi theo.