Đăng vào: 11 tháng trước
Hai kẻ cạnh mình, một là “sắc tức là không”, một thì hơn phân nửa được “sắc tức là không” nuôi lớn, cùng hai người như vậy nằm sấp cạnh chân tường người ta mà nghe —- Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ tình hình cổ quái thế này vẫn là lần đầu gặp phải, may là ở cách xa, trong phòng Tạ Quân Vọng có mặc sức gây ra động tĩnh gì cũng không nghe thấy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bạch Ngọc Đường đến Bắc Bà Thai tự vốn chỉ là nhất thời nghĩ đến, một hồi Miêu Ảnh Đường hơn hai tháng trước, hắn kết giao một Tạ Quân Vọng, nghe hắn nói là sống tại Bắc Bà Thai tự ở đông bắc thành, chỉ vì hôm nay rỗi rãi, liền muốn tới đây thăm hắn, thuận tiện cũng thăm dò phong cảnh thành đông một chút.
Nhưng không nghĩ trên đường lại gặp phải một lão hòa thượng lạ hoắc quấy rầy.
Càng không nghĩ tới chính là lão hòa thượng này cư nhiên là phương trượng của Bắc Bà Thai tự —- quả nhiên miếu cái gì giấu trọc tặc gì đó.
Đến trong chùa, nói hết một hồi, lão tăng kia mới vuốt cái đầu bóng lưỡng của mình rồi rời đi, bên tai Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng thanh tịnh, tiểu sa di dẫn hắn đi vào trong viện của Tạ Quân Vọng, thư sinh kia thấy hắn tới thì rất đỗi vui mừng, Bạch Ngọc Đường nhìn hắn lại cảm thấy có chút không đúng, mới mười mấy ngày không thấy, người này lại gầy đi một vòng, dưới viền mắt mơ hồ lộ ra quần thâm, là dáng vẻ lao tâm lao lực quá độ. (phần trước ta quên chú thích. Tiểu sa di tức là hòa thượng còn nhỏ, mới xuất gia)
Hai người nói chuyện vài câu, Tạ Quân Vọng lại ngáp một cái, Bạch Ngọc Đường thấy thần sắc hắn đã vô cùng mệt mỏi, liền bảo hắn đi về nghỉ, nói rằng mình có thể tự dạo chơi không cần hắn cùng đi, Tạ Quân Vọng tuy rằng thập phần áy náy, nhưng rốt cuộc bị mệt mỏi kìm lại, chắp tay vừa nói thất lễ vừa quay trở lại trong phòng.
Tiểu sa di vừa đi, Tạ Quân Vọng vừa đi, trong cái viện lớn như vậy liền chỉ còn một mình hắn.
Không có gì ngoài gió mát chim hót, có chăng chỉ là tiếng lá cây lay động.
Rất vắng vẻ — hắn nghĩ đến tòa trạch viện của mình trên phố Phan Lâu, mặc dù nói là giữ được yên tĩnh trong ồn ào, nhưng phía đông thành vẫn là nơi cực kì náo nhiệt của Đại Tống, vô luận đến mức nào, so ra vẫn kém yên tĩnh hơn nơi này.
Có thể nên bảo Bạch Phúc đi tìm chỗ khác ở.
Hắn lững thững đi tới dưới tàng cây quế bên tường viện, ngắm lá cây xanh sẫm bị cơn mưa to sáng nay phủ cho bóng loáng, không khỏi tưởng tượng miên man đến lá cây của hoa hồng non bị ánh sáng chiếu vào thì đặc biệt đẹp.
“Sư thúc.”
Bỗng nhiên một tiếng gọi rõ ràng từ bên kia tường viện lọt vào tai.
Sư phụ của Bạch Ngọc Đường có nói qua tuyệt không cho phép đệ tử nói ra lai lịch sư thừa, một tiếng sư thúc này tất nhiên sẽ không phải gọi hắn.
Nhưng hắn vừa nghe liền để ý, chỉ vì thanh âm nói chuyện này hắn rất quen thuộc —- Triển Chiêu.
Nghĩ đến lúc nãy tiểu sa di tới tìm lão hòa thượng kia nói là có người tự xưng là sư điệt đến cầu kiến, a, chẳng lẽ con mèo kia chính là sư điệt của lão hòa thượng đó sao?
“Bần tăng nói là ai, thì ra là Ngự Tiền Tứ Phẩm Triển đại nhân.” Thanh âm của lão hòa thượng.
Chốc lát trầm mặc, chỉ trong chốc lát trầm mặc này Bạch Ngọc Đường liền cảm giác một chút hứng thú chưa muốn đến gặp.
“Sư thúc, mấy ngày qua trong thành liên tiếp xảy ra vài án tử, trong đó có một thi thể được phát hiện trong ngõ hẻm bên ngoài Hữu Thần Quan, chỉ là chỗ đó lại không phải là địa phương xảy ra chuyện, nơi này cách Hữu Thần Quan không xa lại yên tĩnh, đêm trăng rằm tháng trước, phụ cận đây có gì bất thường?”
Triển Chiêu trong ngữ khí lộ vẻ bức thiết, có lẽ là án kiện khẩn cấp, Bạch Ngọc Đường nghe thấy chỉ ở trong lòng hừ một tiếng.
Lại là một trận yên tĩnh, chợt lão hòa thượng kia khẩu khí không nhanh không chậm, “Lão nạp từ lúc vân du đến nay khắp nơi đều nghe nói một chuyện hiền sư điệt gia nhập triều đình, hôm nay xem ra, sư điệt nhưng thật ra là làm tay sai thật cao hứng.”
Y bất quá là hỏi ngươi có hiểu biết tình hình án tử hay không, đó cũng là vì bách tính Biện Đương, liên quan quái gì đến chuyện tay sai hay không tay sai? Hơn nữa ngươi một tên ngoài lề lại quản nhiều như vậy? Bạch Ngọc Đường không hiểu sao chỉ cảm thấy một trận bực mình — cái lão con lừa ngốc này so với chính mình thì còn muốn phiền hơn.
Lúc này hắn lại quên mất lần trước đến tột cùng là kẻ nào cũng không phân tốt xấu liền chỉ vào người ta nói là ỷ vào nhân thế.
Im lặng hồi lâu, “Sư thúc.” Triển Chiêu giọng nói thật vô lực.
“Phốc!” Lại có người không chịu nổi mà lộ mặt, “Ai, sư điệt ngoan, sư thúc bất quá chỉ là chọc ngươi.”
“Triển Chiêu biết sư thúc chọc con.”
“Biết mà vẫn còn nghiêm trang vậy… Rốt cuộc vẫn là đồ đệ của sư huynh, cẩu không sửa được… A, nói sai rồi.”
Bên kia tường truyền đến tiếng Triển Chiêu phì cười.
Bạch Ngọc Đường đỡ thái dương thở dài, nhớ tới khi đó vì “Đậu hủ não” một chuyện hai người ở trong tiệm “Một tiễn một chén” ôm cây nôn tới nôn lui — Té ra mèo này hắc tâm hắc phế như vậy là bản lĩnh sư truyền.
“Người nào.”
Chỉ có một tiếng thở dài của mình cũng đủ để dẫn y đến, mèo này quả thật rất thính tai — Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng Triển Chiêu mở to mắt nhìn về phía mình, trực tiếp nghĩ đến hôm trước sáng sớm ở đầu tường nhìn thấy con mèo thân đen chân trắng.
“Bạch huynh?” Triển Chiêu nhìn thấy thật ngạc nhiên, thế nào mà ngay cả ở nơi thế này đều có thể gặp phải người này.
“Chính là Bạch gia gia.”
Triển Chiêu nghe xong lời này của hắn, chỉ cười cười liền quay người trở lại.
Còn tưởng rằng y ít nhiều sẽ nói cái gì đó, thế nào chẳng nói một lời liền đi mất… Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm giác có chút không cam lòng.
“Sư thúc” Tường bên kia, Triển Chiêu vẫn cùng Niệm thiện sư kể chuyện án kiện, thanh âm không nhẹ không nặng, lộ vẻ đối với người bên này tường lại không có nghi kị chút nào.
Mà “người bên này tường” nghe giọng nói bên kia, khoanh tay đứng dưới tàng cây quế, đôi mày kiếm sắc bén hơi nhíu lại.
Trông bộ dáng như đang có tâm sự.
* * * * * * * * *
Đêm nay Bạch Ngọc Đường ở lại Bắc Bà Thai tự, hắn tạm thời không muốn quay về trạch viện trên phố Phan Lâu — nghĩ đến tối nay ca phường tửu quán chỗ đó sẽ không thiếu nửa phần náo nhiệt, nhớ tới lại phiền.
Lấy tay gối đầu nằm trên tháp, Bạch Ngọc Đường ngửa đầu liền thấy trên xà nhà bám đầy mạng nhện — vóc người tiểu sa di quét dọn thiện phòng thấp bé, với không tới được, thiện phòng này cũng thật quá đơn sơ, ngoại trừ một bàn một ghế một tháp, còn lại cũng không có thêm gì nữa. (tháp: giường nhỏ)
Nhớ đến Bạch Ngọc Đường hắn chưa từng ở qua chỗ như vậy, chỉ vì chỗ thế này thì tiền phòng lại đắt, lúc xế chiều hắn mới nói với Niệm thiện sư muốn mượn ở, lão hòa thượng kia đùng một tiếng giơ tay thẳng một chưởng ra hư không — một ngón tay một tiễn bạc.
Mượn ở một đêm giá năm tiễn bạc, lúc đó hắn còn không khỏi nghi ngờ lão hòa thượng này rốt cuộc có phải là đệ tử Phật môn hay không.
Hay chính là gian thương vậy?
Mặc kệ nó, dù sao thì hiện tại hắn cũng đã ở lại rồi. Mấy con côn trùng đầu hạ ngoài thiện phòng kêu râm ran, hắn nhịn không được liền trở mình xuống tháp mở cửa sổ nhìn, tối nay tuy rằng mây dày phủ trăng, nhưng lúc này nhìn trong sân, trong bụi lóe lóe thật nhiều đom đóm, cứ như bầu trời đầy sao hôm nay rơi xuống.
Bỗng nhiên từ hướng viện tử của Tạ Quân Vọng truyền đến tiếng đàn.
Lúc đầu hắn nói thư sinh này giữa ban ngày khí tức lại yếu ớt, ngay cả cơm tối đều là tiểu sa di đưa đi, chẳng ngờ ban đêm lại thật hăng hái, nhưng nghe kĩ lại thì tiếng đàn đứt đoạn không ra làn điệu, cùng tiếng đàn trước kia nghe qua lưu loát như suối chảy thì khác nhau rất nhiều.
Đang lúc cảm thấy kì lạ, lại nghe có động tĩnh ở phía đối diện, hắn tâm niệm vừa động liền thổi tắt nến, thân thể co lại chui ra ngoài cửa sổ, tại chỗ căng người nhảy vọt lên, khó khăn lắm mới cản lại được cái bóng đen sắp vượt tường kia.
Lúc rơi xuống đất hai người đã quyền qua cước lại hơn mười chiêu, hắn càng ra chiêu trong lòng càng nghi hoặc, người này chiêu số lại có ba phần quen thuộc, hắn bỗng nhiên vung một quyền đến, người nọ vừa lúc đỡ kịp.
“Triển Chiêu?!”
“Bạch huynh.”
Hai người đồng thời dừng tay, cũng không biết trận gió nào thổi qua xua đi mây dày, ánh trăng le lói thẳng tắp chiếu xuống, soi đến vẻ mặt Triển Chiêu có chút cổ quái.
“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi.
“Không có gì.”
Y đáp lời thẳng thắn càng khiến Bạch Ngọc Đường sinh nghi, lập tức nghĩ đến y từ chỗ Tạ Quân Vọng đi ra, lại nghĩ đến tiếng đàn bất thường vừa nãy, mặc dù nhất thời chưa nghĩ ra đầu mối gì, người vẫn thi triển khinh công hướng qua bên kia.
Còn lại Triển Chiêu không kịp ngăn hắn, đứng tại chỗ nặng nề thở dài.
Bạch Ngọc Đường đáp xuống trong viện tử của Tạ Quân Vọng, chưa đứng vững liền đã nghe thấy trong phòng ngoại trừ tiếng đàn còn truyền ra vài động tĩnh khác —-
Một giọng nữ yếu ớt, như than thở lại như nỉ non, ý tứ thật ôn tồn.
Qua một lát, lại là một giọng nói mười phần biếng nhác dịu dàng lọt vào tai, “Quân Vọng ca ca…”
Vài câu vui đùa, rồi lại nhỏ giọng thầm thì, tuy rằng nghe không rõ là đang nói gì, nhưng bằng Bạch Ngũ gia hắn đã thường qua tràng phong lưu không ít, tình hình như thế hiện ra trước mắt, làm sao mà không dự đoán được mấy phần.
Hắn thầm nghĩ thật nhìn không ra Tạ Quân Vọng thư sinh này lại ở nơi tây phòng làm chuyện này, tự biết lần này gặp phải việc vui, nhất thời trên mặt hơi nóng, chỉ cảm thấy lúng túng, lập tức rời đi.
Trở lại trong viện của mình đã thấy Triển Chiêu còn đứng đó, hắn chợt nhớ tới chuyện “Đậu hủ não” lần trước, thế nào mà mỗi lần mèo này đều nói “Không có gì”, chẳng lẽ không biết là y càng nói không có gì thì hắn đến tột cùng càng muốn nhìn sao?
Nhất thời trong lòng tức giận —–
“Triển tiểu miêu, ngươi không phải là cố ý sao?
Triển Chiêu chợt nghe ba chữ “Triển tiểu miêu” liền không khỏi trợn tròn mắt, “Bạch Ngọc Đường ngươi nói cái gì?!”
“Nói cái gì… Ngươi không phải là cố ý giả vờ điệu bộ vô sự lừa Bạch gia gia nhìn sao?”
Hắn vừa nói thế Triển Chiêu không khỏi bật cười, “Lần này Triển mỗ trái lại thực sự là không muốn Bạch huynh nhìn…”
Nhìn cái gì y cũng không nói ra được.
Hừ, quản cái chuyện gọi một hòa thượng là sư thúc, chỉ sợ là chính bản thân cũng do một hòa thượng phá hết ba trong năm giới nuôi lớn thôi, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy không tức giận như vậy nữa, cần gì chứ, thần hồn nát thần tính, lại tỏ ra là Bạch gia gia hẹp hòi.
Tâm bình tĩnh rồi, mới nhận ra mình đang nắm lấy vạt áo Triển Chiêu —- đẹp một bộ dáng “hưng sư vấn tội”.
Buông tay, đang muốn nói gì đó, hai người bỗng nhiên đồng thời di khai thân hình.
Vừa vặn chừa ra được một chỗ cho cái tăng y nhảy từ trên nóc nhà xuống, “Xá lợi tử, sắc tức là không, sắc tức là không a, lão hòa thượng không có nghe thấy cái gì…” Lại là Niệm thiện sư cũng vừa nhảy từ bên sân viện của Tạ Quân Vọng ra.
Bạch Ngọc Đường mắt choáng váng, Triển Chiêu giọng bất đắc dĩ kêu một tiếng, “Sư thúc, nhỏ giọng.”
“Hù chết lão nạp, ta thấy sư điệt ngươi đi vào lại chạy ra, theo đó Bạch thí chủ cũng đi vào lại chạy ra, còn tưởng rằng có chuyện gì thú vị… Hù chết lão nạp, hô…” Niệm thiện sư vừa lần tìm giới ba vừa lẩm bẩm, khiến cho Chiêu Bạch hai người nghe xong cũng dở khóc dở cười.
Có lẽ thiện sư cũng nghe được bên trong thiện phòng kia truyền ra âm sắc thật kiều diễm, lúc này mới chạy trối chết.
“Sư thúc, ” Triển Chiêu tiến lên một bước, “Con đã quay về Khai Phong Phủ, Phan Nhị tỷ nói cường đạo dùng vải che mặt, nàng cũng không thấy rõ hình dạng, trừ cái đó ra lại không nói thêm một chữ nào nữa.”
Buổi chiều còn thấy mặt y, mà thời gian này đã trở về Khai Phong Phủ hỏi án tử? Y một đi một về cũng không sợ mệt chết, Bạch Ngọc Đường nghe vậy liền nhìn một chút bên hông người này. (Bạch gia ngươi dòm cái gì bên hông người taaaa???!!!)
“Sư thúc muốn con tối nay đợi trong viện của Tạ Quân Vọng, rốt cuộc muốn nói gì?” Triển Chiêu vừa nói thế Bạch Ngọc Đường mới minh bạch vì sao lúc nãy y lại từ chỗ của Tạ Quân Vọng chạy sang, kế đó hắn cũng lưu tâm, lão hòa thượng đây là bày trò trước, ngay cả sư điệt nhà mình cũng trêu đùa sao?
Niệm thiện sư sờ đi sờ lại cái đầu bóng lưỡng, “Ai, sư điệt theo lão nạp đến đây đi.”
Hai người một mạch đồng môn đều là khinh công trác tuyệt, trước khi đi Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, rốt cuộc muốn nói lại thôi.
Nếu mở miệng mời theo, nói cho cùng đây vẫn là công vụ, nếu căn dặn hắn không được đi theo, người này mà nghe lọt tai sao?
Bởi thế cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trong chớp mắt xoay người y rõ ràng nghe được người sau lưng hừ lạnh một tiếng, sao đó là động tĩnh áo bào tung bay.
Quả nhiên vẫn là muốn đi theo.
Triển Chiêu khóe miệng không tự chủ liền giương lên.
* * * * * * * * *
Thánh nhân từng nói, phi lễ vật thính (phi lễ vật thính: chớ nghe điều khiếm nhã)
Ba trong năm giới cũng có: Cấm dâm tà.
Hai lần giáo huấn này ở Khai Phong Phủ thì trong lòng Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ cũng coi như thâm căn cố đế rồi, chỉ là hôm nay với trách nhiệm của y thì không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem thánh nhân cùng Phật Đà gì đó đều tống hết vào đại lao Khai Phong Phủ, đợi khi án tử có đầu mối thì lại thả bọn họ ra.
Lại nói trong viện của Tạ Quân Vọng có một cây hòe tím cực lớn, lúc này y cùng Bạch Ngọc Đường chính là theo Niệm thiện sư nằm rạp người trên đó.
Hai kẻ cạnh mình, một là “sắc tức là không”, một thì hơn phân nửa được “sắc tức là không” nuôi lớn, cùng hai người như vậy nằm sấp cạnh chân tường người ta mà nghe —- Bạch Ngọc Đường thầm nghĩ tình hình cổ quái thế này vẫn là lần đầu gặp phải, may là ở cách xa, trong phòng Tạ Quân Vọng có mặc sức gây ra động tĩnh gì cũng không nghe thấy.
Nếu không thì còn lúng túng đến thế nào chứ.
Ba người cũng không biết nằm đó chờ đến bao lâu, chờ mãi Bạch Ngọc Đường tính tình không chịu được sẽ nhích người hạ xuống, bỗng nhiên thiện sư quay đầu lại làm một động tác trừng mắt với hai người họ, giơ một ngón tay chỉ chỉ xuống dưới.
Cửa thiện phòng két một tiếng mở toang, một thân ảnh thướt tha duyên dáng đứng ở cửa nhìn nhìn xung quanh, chợt rón rén đi ra.
Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy bên cạnh Triển Chiêu giật giật, ngưng mắt nhìn lại, dưới ánh trăng chỉ thấy nét mặt y quá mức không tự nhiên, trong bụng không khỏi cười thầm con mèo này da lại mỏng như vậy.
Dưới ánh trăng chỉ thấy tóc cài trâm váy bố, trang phục của nữ nhi con nhà bình thường, bọn họ trên cao nhìn xuống không rõ nhân dạng, ba người cũng không lên tiếng, nhìn này đi ra khỏi miếu, khinh xa thục lộ, lộ vẻ đi đã quen. (khinh xa thục lộ: ý chỉ làm một việc gì đó thật thành thục vì đã quen làm từ lâu)
Xem chừng cước trình nàng đã đến cổng chùa, ba người liền thi triển khinh công đuổi theo.
Một đường bám theo, trên đường Bạch Ngọc Đường mấy lần so cao thấp, tốc độ thân pháp lại luôn luôn hơi thua Triển Chiêu một bậc, trong lòng không khỏi ảo não, rồi lại thấy vẻ mặt y thật chuyên chú, nghĩ đến chính mình chỉ vì nhất thời hơn thua mà so bì như vậy có hơi mất độ lượng, lập tức thu lại tâm thần, chú tâm vào việc.
Nữ nhân kia cước trình quá nhanh, đi qua đường mòn xuyên rừng trong đêm tối lờ mờ mà không hề giảm tốc độ, ba người đi theo sau nàng cũng không biết bao lâu, Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng lầm bầm, “Vội vàng đi đầu thai sao.”
Niệm thiện sư bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, “Bạch thí chủ, trời sẽ sáng.”
Này có liên hệ gì đến trời sẽ sáng chứ?
Bỗng nhiên trong lòng hắn hiện lên một ý niệm, trên người một trận rùng mình, không tự chủ được nhìn sang Triển Chiêu bên kia, đã thấy y cũng đang nhìn sang.
Hai bên đều là vẻ mặt cổ quái.
Lúc này hắn mới kinh ngạc thấy ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Triển Chiêu không phải ánh trăng mà là ánh ban mai lờ mờ phía đông —- ngày hè đêm ngắn, bọn họ đuổi theo lại đến bình minh. Chợt nghe được Triển Chiêu ‘a’ một tiếng, Bạch Ngọc Đường theo ánh mắt y nhìn về phía trước, nữ nhân kia không biết vì sao lại mất dạng.
“Sư thúc.” Triển Chiêu nhịn không được kêu một tiếng, Niệm thiện sư lại làm ngơ, tiếp tục đi đến rừng trúc phía trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn đối phương một chút, trong lòng mỗi người đều có nghi hoặc, cuối cùng cùng nhau chạy tới.
Sau rừng trúc là một mảnh đất trống, xung quanh không thấy cỏ dại, ngôi mộ được đắp trên đó cũng cực kì nổi bật.
Niệm thiện sư đang tụng kinh trước mộ phần.
Chiêu Bạch hai người đợi đến khi hắn tụng xong mới bước đến, “Sư thúc, đây là…”
Triển Chiêu nhìn ngôi mộ kia, bỗng nhiên sống lưng chạy dọc một trận ớn lạnh.
“Đây là chuyện xảy ra giữa tháng tư, lúc đó lão nạp vừa tiếp nhận trụ trì nơi này không bao lâu, một ngày lạc đường trong rừng, vừa lúc đi tới cạnh một cái khe sâu, lại nghe thấy một tiếng vang lớn —- nhìn sang xa xa là một nữ tử rơi xuống nước, tuy là lão nạp vội vã chạy đến cứu thế nhưng dòng nước chảy xiết liền cuốn nàng ta đi, mấy ngày sau lão nạp tìm được thi thể tại hạ du, đã thối rữa lắm rồi, buộc lòng phải đem nàng an táng tại đây.”
Triển Chiêu cẩn thận lắng nghe quả nhiên nghe thấy tiếng nước róc rách, nghĩ đến cái khe sâu kia cũng không xa chỗ này.
“Cách ba tấc bên ngực trái của nữ nhân kia có một vết thương rất sâu, hiển nhiên là do một lưỡi dao sắc gây nên, rất có thể lúc nàng rơi xuống nước thì đã chết rồi.” Niệm thiện sư dứt lời liền thở dài một tiếng.
Nếu vứt xác ở phụ cận Bắc Bà Thai tự, vậy cũng không xa Hữu Thần Quan, chẳng lẽ cô gái này mới là người đầu tiên bị hại? Triển Chiêu tâm niệm chuyển nhanh, sắc mặt âm tình bất định.
Bạch Ngọc Đường nghĩ đến chuyện khác, “Thiện sư, ngươi vừa nói cô gái này đã chết, vậy lúc nãy chúng ta là theo dõi người sao?
Niệm thiện sư cười hắc hắc.
“Chẳng lẽ là…” Hắn còn chưa nhả ra khỏi miệng một từ “Quỷ”, liền thấy thiện sư chắp tay trước ngực, “Bạch thí chủ, Phật viết không thể nói.”
Không thể nói, nói ra là sai.
Nói ra, giả củng thành thật, bịa đặt.
Chỉ thấy hắn thân hình mảnh khảnh, sắc mặt u ám, là dáng vẻ lao tâm lao lực — Bạch Ngọc Đường nhớ tới hôm qua nhìn thấy tình trạng của Tạ Quân Vọng, thư sinh kia thường ngày thư thái tiêu sái, vì thế chỉ trong một thời gian ngắn lại thay đổi đến vậy, quả thật là khiến hắn kinh ngạc.
Thì ra là thế, nguyên lai là dây dưa vào chuyện như vậy.
“Không thể nói, lẽ nào thiện sư lại mặc cho nàng tiếp tục?” Hãm Không Đảo Ngũ đương gia nhướng mi, nửa nghi ngờ nửa chất vấn.
Triển Chiêu ở một bên cũng nói, “Sư thúc, cứ tiếp tục như vậy, Tạ công tử…”
Cho dù hắn là niên thiếu phong lưu, cũng không cần phải bỏ mạng chứ, vì sao sư thúc lại bỏ mặc như thế?
Thấy cả hai người họ đều lên tiếng hỏi, Niệm thiện sư cũng không đáp, chỉ vuốt vuốt râu mép, hồi lâu mới híp mắt nhìn sư điệt nhà mình, “Sư điệt ngoan, còn nhớ năm đó sư thúc có nói với ngươi về [câu xá luận]?” (câu xá luận : hình như là bàn về việc hoàn toàn bỏ mặc, ta cũng ko hiểu lắm)
Triển Chiêu ngẩn ra, “Sư điệt ngu dốt, chỉ nhớ được một chút.”
“Nga? “Tứ tham” cũng quên mất sao?”
“Cái đó thì vẫn nhớ rõ, năm đó sư thúc giảng…” Tứ Phẩm Đới Đao Hộ Vệ tựa hồ hiểu ra gì đó, bỗng nhiên im miệng không nói, lộ ra một chút vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Niệm thiện sư thấy y như vậy, cười hắc hắc, quay người đi ra ngoài rừng trúc.
“Triển Chiêu sư thúc ngươi nói gì?” Bạch Ngọc Đường ở một bên nhìn hai người bí hiểm cả nửa ngày, rất bực mình — này có ý gì, cứu hay không cứu?
“Bạch huynh. Tạ công tử, chỉ sợ kiếp nạn này khó thoát.” Triển Chiêu nhíu mày nhìn ngôi mộ cô độc kia.
“Hay cho một cái kiếp nạn này khó thoát! Hai người các ngươi mặc kệ thì thôi, bằng hữu của Bạch gia gia, xưa nay ta đều cứu!” Bạch Ngọc Đường giận dữ, phất tay áo rời đi.
Để lại một mình Triển Chiêu nhìn theo bóng lưng hắn, trên mặt khẽ cười khổ.
Đợi đến khi bóng trắng khuất dạng, y thu hồi ánh mắt, xoay người hướng nhìn ngôi mộ cô đơn lẻ loi.
Chỉ đợi đêm đến.