Đăng vào: 12 tháng trước
Quận Kim Thành, huyện Tiêu Dương.
Nơi đây cách biên giới Hán Hung không xa, thường có thương lái nghỉ chân, cũng thường có người Hung Nô tới buôn bán ngựa cừu con da thú các thứ. Từ sau hai lần xuất chinh Xuân Hạ, người Hung Nô đến đây đã thưa thớt đi rất nhiều, thi thoảng mới gặp được một hai người.
Vì thận trọng, lúc đi trên đường Oman vẫn dùng khăn vải che kín đầu mặt, giấu loan đao dưới áo bào, hơi cúi đầu, chậm rãi đi bên cạnh Tử Thanh, tìm một quán gia đình vắng vẻ nghỉ chân.
Do đi đường, đã mấy ngày liên tiếp đều gặm bánh bao không nhân cứng ngắt trong xe ngựa, Sau khi trúng độc tì vị Oman bị yếu đi, ăn càng ít. Sau khi vào quán, Tử Thanh liền nhờ chủ quán đi nấu cháo rồi bắt mạch cho Oman.
“Hẳn dư độc vẫn còn trong người chưa trừ hết…” Nhìn màu môi Oman bạc thếch, Tử Thanh không yên lòng nói, “Nom cậu thế này vào đại mạc chỉ e là chịu đựng không nổi, chi bằng để ta đi bốc thuốc sắc cho cậu uống, đêm nay cứ nghỉ lại một đêm ở đây đã, ngày mai hẵng đi.”
“Ta không sao, còn chống chọi được.” Biết nơi này không nên ở lâu, Oman lắc đầu.
Ngủ lại ở chỗ này thật ra Tử Thanh cũng không yên tâm lắm, không miễn cưỡng nữa, chỉ nói: “Vậy cậu nghỉ ngơi ăn chút gì, ta đi mua ngựa.”
“Gượm đã…” Oman đưa tay tháo khăn trùm đầu, nửa chống trên bàn, chau mày nhìn cô, “Ngựa ngoài chợ phiên kém cỏi không đồng đều, không bằng trong quân, lại phải tìm được thớt ngựa có thể thồ đồ bôn ba qua đại mạc, cô biết xem tướng ngựa à?”
Tử Thanh ngẩn tò te một lát, đúng là cô không biết thuật xem tướng ngựa thật.
Như dự đoán trước, Oman nhẹ cười nói: “Đợi ăn xong cháo ta đi với cô.”
Không còn cách nào khác, Tử Thanh nghe lời ngồi xuống, thuận tay lấy miếng bánh bao không nhân khô cứng từ trong bao đồ ra, lơ đãng gặm.
Oman đưa tay định giật lấy, nói: “Trong quán có bánh mới tươi mềm, cô ăn cái thứ cứng ngắc này làm gì!”
“Chưa hư, ăn… được mà.” Tử Thanh nghiêng người tránh khỏi tay hắn, bỏ miếng bánh cứng trong miệng nhai, khó khăn nuốt xuống. Vì cô nghĩ vào đại mạc phải đem ít lương khô mới, nên mới ăn hết đồ cũ đã, đỡ uổng phí hết.
Oman không thể buộc được cô, mới nhờ chủ quán bưng nước đến tránh nghẹn, sau đó cũng tự thò tay định cầm một miếng, lại bị Tử Thanh ngăn lại.
“Tì vị cậu còn yếu.” Cô qua quýt nói, kéo hai miếng bánh bao không nhân khô cứng còn lại về hết bên mình.
Oman nhìn cô không lên tiếng, cho đến khi hơi nước dần dâng lên trong mắt, mới quay phắt đi.
Trong chốc lát hai người ăn uống nghỉ ngơi, hỏi thăm chủ quán chỗ chợ mua ngựa trong huyện xong, Oman vẫn dùng khăn vải che mặt, đi ra chợ ngựa.
Đương vào lúc giữa trưa, dù đã là cuối mùa hè nhưng trời vẫn cứ gay gắt.
Chợ ngựa chỉ náo nhiệt nhất vào lúc sáng sớm, đến giờ, chỉ còn lèo tèo mấy con khù khờ đội nắng ỉu xìu đứng đấy, người bán ở bên cạnh cũng không bảo vệ bọn chúng, đều đã té vào dưới gốc cây hóng mát. Bên kia còn buộc bảy tám con lạc đà, tuy gầy trơ xương lởm chởm, nhưng đổi lại không sợ nắng gắt, hăng hái nhai cỏ xanh.
Thấy vậy, Tử Thanh đoán hẳn là ngựa tốt đều bị chọn mất, không khỏi có chỗ tiếc nuối.
Oman khẽ lược qua một lần, thật không có con ngựa nào lọt vào mắt, bèn quay qua xem lạc đà, suy nghĩ mua hai thớt lạc đà cũng không phải không được.
“Cô thấy thớt này thế nào?” Hắn chỉ một thớt lạc đà đang phát tiếng phì phì trong mũi, cười hỏi Tử Thanh.
“Ta không biết, cậu thấy tốt là được.” Tử Thanh không biết nhìn tướng ngựa, càng không biết nhìn tướng lạc đà, mặc cho Oman làm chủ.
Oman nhìn kỹ cặp mắt lạc đà, không kìm được cười nói: “Cô có cảm giác lúc nó ăn có mấy phần rất giống lão già Hình không?”
Nhìn lạc đà nhai cỏ xanh gật gù đắc ý, dáng điệu buồn cười, quả rất giống Hình Y Trưởng, Tử Thanh ngó qua, biết là không tốt đẹp nhưng vẫn nhịn không được nhoẻn cười trầm thấp.
Hai người đang cười nói thì sau lưng có tiếng bước chân, hình như cách đó không xa có người tới. Tử Thanh Oman đều có phần cảnh giác, không để lại dấu vết khẽ xoay người, liếc qua khóe mắt thoáng thấy một người đi về phía họ.
“A Nguyên…Thật sự là muội sao?!” Người kia không tin được kêu lên.
Vào lúc này nơi đây nghe có người gọi mình như vậy, Tử Thanh giật cả mình, ngoái lại nhìn, thấy Lý Cảm đứng dưới nắng trời, mặt đầy vui mừng kinh ngạc.
“A Nguyên, sao muội lại đến đây?”
“Lý gia ca ca, sao huynh lại đến đây?”
Hai người đồng thanh hỏi, lại đồng thời thu miệng.
Lý Cảm cười ôn hòa, ra dấu bảo cô im lặng, nói: “Đây không phải chỗ nói chuyện, đợi chút nữa ta giải thích cho muội. Các người đang muốn mua lạc đà ư?… Muốn đi đại mạc?”
Tử Thanh nhìn Oman, không biết có nên nói thật cho Lý Cảm không.
Không ngờ Tử Thanh sẽ đi đại mạc, tuy trong lòng Lý Cảm rất nôn nóng nhưng nhìn sắc mặt hai người họ, trong phút chốc cũng không tiện hỏi thêm, bèn nhẹ giọng: “Cần lạc đà tốt thì hai người đi theo ta.” Dứt lời nhìn qua dưới bóng cây lâu một chút rồi nhấc chân đi.
Tử Thanh Oman đi theo anh ta ra chợ ngựa, đi một đoạn về phía nam, rồi lẻn vào một trạch viện.
Trước sau không thấy ai, Lý Cảm gài cửa cẩn thận, mới cười với Tử Thanh, hạ giọng: “Hai vị thứ lỗi, vì ta đến huyện Tiêu Dương để điều tra về chuyện trộm buôn bán quân mã, cho nên ở ngoài kia nói chuyện không tiện.”
Do mấy năm Hán đình liên tục chinh chiến, dùng một số lượng ngựa rất lớn, chuyện trộm buôn bán quân mã này Tử Thanh cũng đã từng nghe thấy, trái lại không thấy lạ, chỉ hơi quái lạ khi Lý Cảm đến tra cứu việc này nhưng không hỏi.
Lý Cảm nhìn ra nghi ngờ của cô, cười khổ nói: “Vốn dĩ việc này không cần ta để ý tới, nhưng tháng trước đa số quân mã đưa đến trong quân của gia phụ đều là loại ngựa kém chất lượng, gia phụ tức giận, làm dữ với Duyện sử ở chuồng ngựa một trận không có kết quả, mới lệnh ta đến thăm dò.”
Nghe xong, không cần Lý Cảm kể chi tiết duyên cớ bên trong, Tử Thanh đã hiểu.
Trong chư tướng trong triều, tất nhiên Lý Quảng không so được với bọn Hoắc Khứ Bệnh Vệ Thanh, chuyện ngựa thế này, tất nhiên là đám Mã Úy kia ngựa chọn quả hồng mềm mà bóp. Mà tính tình Lý Quảng kiên cường, không muốn bị thiệt thòi oan, chắc chắn là muốn lệnh cho Lý Cảm điều tra ra chứng cứ Duyện sử trộm buôn bán quân mã, sau đó dâng thư vạch tội.
Trộm buôn bán quân mã đúng thật là phạm tới Hán luật, nhưng bước đi lần này của Lý Quảng chưa chắc là vì triều cương, mà nghi là thiên về báo thù riêng hơn chút.
Lý Quảng đúng là rốt cuộc vẫn không bỏ được hư danh, mệt mỏi vì thế.
Tử Thanh thầm thở dài, cười khổ đối mặt.
“Muội muốn đi đại mạc sao? Vì việc gì?” Lý Cảm lo lắng hỏi.
Ngẫm lại nếu nói thật, Lý Cảm sẽ biết thân phận thực sự của Oman thì quá mạo hiểm, Tử Thanh lưỡng lự một lát, cũng không muốn gạt anh ta, đành nói: “Tôi không nói được.”
Thấy cô không muốn nói, Lý Cảm im lặng, quay sang thăm dò Oman.
Oman bị anh ta nhìn đến phát run cả người, bất đắc dĩ gỡ khăn che mặt, tức giận nói: “Nhìn đủ chưa, có cần cởi cả áo ta luôn không?”
“Chả lẽ, muội muốn đi Tây Vực cùng cậu ấy?!” Trong tích tắc nhận ra Oman, Lý Cảm kinh hãi phỏng đoán.
Tử Thanh im lặng không nói.
Hành động này trong mắt Lý Cảm không khác nào ngầm thừa nhận.
“Nguyên à… Muội, muội nghĩ như thế nào lại đi chung với một người Tây Vực chứ…” Lý Cảm vừa sốt ruột vừa tức, “Như vậy sao được! Muội…”
“Chuyện này hiện tôi không thể nói, có lẽ mai này huynh sẽ hiểu.” Tử Thanh ngừng đoạn, đi thẳng vào việc chính, “Tôi với cậu ấy có việc gấp, không chậm trễ được nữa, huynh vừa nói chỗ huynh có lạc đà à? Tôi muốn mua!”
“Lạc đà thì có, nhưng mà…”
Dẫu không biết nàng ấy cần làm chuyện gì, nhưng Tây Vực ngàn dặm xa xôi, Lý Cảm vẫn theo bản năng muốn khuyên cô chớ đi.
Thấy thế, Tử Thanh không muốn dây dưa quá lâu, gọn gàng dứt khoát nói: “Nếu không tình nguyện, tôi đi chỗ khác mua là được.” Dợm bước.
“A Nguyên! Muội…” Lý Cảm không có cách nào can ngăn cô, vội kéo lại, “Lạc đà ở chuồng ngựa phía sau, các người đi theo ta.”