(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Tiểu Bạch với Ma Thần lại có quan hệ gì?
Vì sao muốn đi ngênh đón Ma Thần?
Tiểu Hôi lại lần nữa lộ ra ánh mắt ghét bỏ: "Ngươi cho rằng vì sao Sáng Thế Thần muốn phong ấn những huyễn thú còn lại?"
"Chẳng lẽ không phải vì bảo vệ chúng nó?"
Tiểu Hôi trực tiếp khinh thường: "Nữ nhân kia là sợ huyễn thú bọn ta liên hợp lại đối phó bà ta, mới đưa bọn ta lưu đầy."
Vu Hoan: "..."
Cảm giác nội tình thật đen tối.
"Chi chi chi!" Tiểu Bạch nhảy nhảy trước mặt Vu Hoan, đôi mắt đen bóng kia tràn ngập hơi nước.
Mang nó đi, mang nó đi!
Vu Hoan chợt ngồi xổm xuống: "Lúc trước ngươi xuất hiện ở núi Linh Tứ, có phải là do Tư Hoàng ra tay không?"
Một con huyễn thú, tại sao lại chui ra từ trong bụng của con hung thú được?
Tiểu Bạch nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt xoay vài vòng: "Chi chi chi chi chi chi."
"Nó nói cái gì?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Tiểu Hôi.
"Nó nói Tư Hoàng đại nhân sợ ngươi có nguy hiểm."
Vu Hoan có chút không có cách nào lý giải được mạch não của Tư Hoàng, một con thú chỉ biết ăn ngủ còn ngu xuẩn như vậy, đưa tới bên người nàng có cái lông dùng à!
"Chi chi chi chi chi chi."
Tiểu Hôi tự động phiên dịch: "Tư Hoàng đại nhân không có đưa nó đến bảo vệ ngươi, chỉ là đưa nó cho ngươi giải sầu."
Vu Hoan: "..."
Tiểu Bạch muốn cọ làn váy của Vu Hoan, lại lần nữa xuyên qua.
Tiểu Bạch lập tức uể oải: "Chi chi chi chi." Ngươi đừng tức giận.
Vu Hoan nhìn nó một cái, tức giận? Nàng không thể không tức giận sao?
Mẹ nó, tên tiện nhân Tư Hoàng kia cơ hồ đều thao túng tất cả mọi thứ xung quanh nàng, nàng thậm chí hoài nghi...
Vu Hoan nhìn về phía Dung Chiêu.
Dung Chiêu lắc đầu, nhanh chóng nói rõ thái độ: "Ta không có liên quan gì với Tư Hoàng cả, lúc trước nàng tiến vào ký khế ước với ta chỉ là do bất ngờ thôi."
"Không... chàng không biết vì sao ta muốn đi vào nơi đó." Vu Hoan nắm chặt đấm tay, trên mặt có chút âm u.
Tận Sơn Chi Đế, vốn chính là một khu di tích, là di tích của ai thì không thể nào khảo chứng được.
Khu di tích kia cứ mỗi trăm năm sẽ mở ra một lần, rất nhiều người đều đi vào đó thám hiểm, nói không chừng có thể tìm được bảo bối gì đó.
Đương nhiên càng có nhiều người đi vì Thiên Khuyết Kiếm, dù sao năm đó Thiên Khuyết Kiếm cũng tự phong ấn mình ở Tận Sơn Chi Đế.
Nàng đối với chuyện này, từ trước đến nay chưa từng có hứng thú gì, tuy Tư Hoàng ngẫu nhiên sẽ tâm huyết dâng trào mà ném nàng vào trong một ít bí cảnh, để nàng tăng thực lực lên.
Nhưng cái loại di tích đó là lần đầu tiên hắn ném nàng đi vào.
Đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc Tư Hoàng ném nàng vào đã nói một câu cuối cùng kia.
Hắn nói: "Nói không chừng sẽ có bất ngờ chờ nàng."
Vu Hoan nhìn về phía Dung Chiêu, gằn từng chữ một nói: "Chàng chính là sự bất ngờ kia."
Tuy rằng lúc ấy nàng cũng không cảm thấy Dung Chiêu là sự bất ngờ gì, ngược lại cảm thấy hắn là cú sốc hơn.
Vì thế sau khi nàng ra ngoài đã lập tức đi tìm Tư Hoàng tính sổ, ai biết hắn lại mất tích.
Nàng cho rằng mình mới là người khống chế toàn cục, ai biết đến cuối cùng mình lại trở thành người bị khống chế.
Dung Chiêu thở dài, ân oán của hai người này hắn không có cách nào nhúng tay vào, dù sao Vu Hoan đánh người nào hắn đánh người đó là được.
Vu Hoan thu liễm cảm xúc, nhìn hai con thú nhỏ trên mặt đất: "Các ngươi đi đi, đi đâu cũng đươc, đừng ở lại đây."
"Chi chi chi chi!" Không được không được!
Tiểu Bạch lắc đầu liên tục, bộ dáng vô hại đáng yêu đến mức chịu không nổi.
Tiểu Hôi ở bên cạnh trợn mắt trắng càng thêm khinh thường.
"Tùy các ngươi vậy, sau này ta không rảnh quản các ngươi nữa, chết sống đều tự mình chịu trách nhiệm, hiểu không?"
Tiểu Bạch xoay chuyển đôi mắt, có chút ngốc gật đầu.
Vu Hoan hít sâu một hơi, cố gắng làm mình dời tầm mắt đi.
____
Mộ Thanh Dương đứng ở trung tâm sấm chớp, nhìn bóng người cháy đen trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia thương hại.
Hắn tiến lên nâng bóng người kia dậy, lôi điện khó khăn dừng lại ở trên đỉnh đầu hắn, như là không dám đánh xuống.
"Các..." Bóng người cháy đen có hơi thở mỏng manh.
"Hắn chết rồi." Mộ Thanh Dương bình tĩnh nói: "Ngươi muốn kết thúc trận tra tấn này không?"
Lôi điện bốn phía bùm bùm đánh xuống, ánh khuôn mặt của Mộ Thanh Dương càng thêm tái nhợt.
"Chết... sao?" Vì sao nàng lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy? Các chủ đã chết, vậy nàng tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?
Chết... đúng, nàng cũng có thể chết.
Chết rồi thì có thể ở bên các chủ.
"Được."
Tiếng nói réo rắt vang vọng bên tai nàng, nàng như không còn nghe thấy tiếng sấm đáng sợ đó nữa, bốn phía bắt đầu trở nên an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của nàng, trong bóng đêm có ánh sáng đang đến gần nàng.
Trong ánh sáng, các chủ mỉm cười vươn tay ra với nàng.
"Nguyệt Sân, chúng ta đi thôi."
Tiêu Nguyệt Sân muốn rơi lệ, nhưng trong mắt khô khốc, một giọt nước mắt cũng không có.
Chết rồi thì có thể nhìn thấy các chủ...
Mộ Thanh Dương thả thân thể của Tiêu Nguyệt Sân xuống đất, hơi hơi thở dài một hơi.
Hắn đứng dậy nhìn thoáng qua lôi điện trên không trung đang đan xen đánh xuống, không hề đánh lạc vào chỗ nào khác mà đánh lên người Tiêu Nguyệt Sân, trong mắt vô cùng phức tạp.
Tiểu Nguyệt Sân chết cũng không có tác dụng gì, chỉ có...
Bách Lý Vu Hoan chết, mới là chân chính kết thúc.
Hắn nhấc chân nhìn Tiên Linh Tháp, mím môi, xoay người đi về phía bên kia.
Cũng không biết Hoan Nhi có khỏe hay không.
Tiểu nha đầu kia rất tinh quái, có lẽ có thể bảo vệ tốt bản thân.
Mộ Thanh Dương cong cong môi, lộ ra nụ cười tái nhợt, trong mắt có dòng nước ấm xẹt qua.
Mộ Thanh Dương không ngờ mình mới nghĩ đến Hoan Nhi nhà hắn, đã tương ngộ với nha đầu này nhanh như vậy.
Vu Hoan nhìn thấy Thanh Dương Mộ, cũng có chút kinh ngạc.
Nàng đối với Thanh Dương Mộ có một cảm xúc rất phức tạp.
"Tiểu cữu cữu." Vu Hoan ngập ngừng gọi một tiếng.
Nụ cười bên môi Mộ Thanh Dương lập tức rộng không ít: "Ta còn tưởng nha đầu con sẽ không nhận tiểu cữu cữu ta nữa chứ."
Tầm mắt của Vu Hoan chuyển loạn, không đối diện với Mộ Thanh Dương: "Ngươi muốn đi đâu thế?"
"Đi Tiên Linh Tháp." Mộ Thanh Dương cũng không dấu diếm, hắn nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái: "Mấu chốt kết thúc tất cả mọi chuyện, đều ở trên người Bách Lý Vu Hoan."
Vu Hoan sửng sốt, chợt phản ứng lại: "Ngươi muốn đi giết Bách Lý Vu Hoan?"
Chỉ có Bách Lý Vu Hoan chết rồi, Sáng Thế Thần hết hy vọng sống lại, Ta Hoàng sẽ không có cách nào thả Ma Thần ra được.
Mộ Thanh Dương lắc đầu, giọng nói vẫn chậm rãi từ tốn như trong trí nhớ của nàng như cũ: "Hoan Nhi, lựa chọn như thế nào đều là quyền lợi của Bách Lý Vu Hoan, ta sẽ không thay nó quyết định."
"Nàng ta sẽ không lựa chọn chết." Vu Hoan không biết vì sao lại có trực giác này.
Chủ nhân của thân thể bị nàng chiếm cứ mấy năm kia, không phải là người không sợ chết.
Tương phản, nàng ta rất sợ chết.
"Hoan Nhi, ta biết con có quan hệ rất tốt với Tư Hoàng, nhưng ở trước mặt đại cục, ta hy vọng con có thể đứng ở phía đúng đắn."
Thần sắc của Vu Hoan từng chút từng chút lạnh xuống: "Tiểu cữu cữu, như thế nào là đúng, như thế nào là sai?"
Mộ Thanh Dương kinh ngạc nhìn Vu Hoan.
"Đúng hay sai từ trước đến nay đều không có giới hạn chuẩn xác, ngươi dựa vào đâu cảm thấy ngươi làm chính là đúng? Dựa vào cái gì cảm thấy ta làm chính là sai?"
"Hoan Nhi..." Mộ Thanh Dương thất thanh.
Người đứng trước mặt hắn hoàn toàn không giống tiểu nha đầu trong ấn tượng của hắn.
Tiểu nha đầu mà hắn biết kia, tính tình tinh quái, ngẫu nhiên còn có chút bướng bỉnh hư hỏng, nhưng bản tính lại thiện lương.
Thiếu nữ bây giờ đứng trước mặt hắn, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác thật xa lạ.