(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Theo như lời Uyên Ương Kính nói, quả nhiên không bao lâu sau Dung Chiêu từ trống rỗng xuất hiện ở trước mặt nàng.
Vu Hoan còn ngổi ở trên mặt kính, dáng vẻ lười biếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc mặt kính, từng vòng từng vòng sóng nước nhộn nhạo xung quanh đầu ngón tay nàng.
Làn váy ửng đỏ từ bên trong áo khoác màu tím phô tán ra ở trên mặt kính, nàng ngẩng đầu, nhìn chăm chú bóng dáng màu tím đang từng bước một về phía mình kia, gợn sóng ở dưới chân hắn bị đẩy ra ngoài.
Dưới trời xanh mây trắng, hắn bước đi không nhanh không chậm, vạt áo màu tím xẹt qua độ cong hoàn mỹ, khuôn mặt của hắn nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt lộ ra tia dịu dàng.
"Chậm quá." Vu Hoan đứng lên.
"Ừ, chậm trễ trong chốc lát." Dung Chiêu tiến lên ôm Vu Hoan vào trong lòng, hắn biết ngay là nàng không sao mà.
"Chúc mừng các ngươi hoàn thành khảo nghiệm." Uyên Ương Kính gây mất hứng nhào ra.
Dung Chiêu khẽ nhíu mày, âm thanh này, chính là âm thanh lúc đó.
Mặt hồ nước dưới chân biến mất, ánh sáng chậm rãi yếu bớt, quay trở lại sự hắc ám ban đầu, bọn họ lại quay về trong khe hở hắc ám kia.
Uyên Ương Kính trôi nổi ở trước mặt nàng, nhiễm nhàn nhạt u quang.
Tầm mắt Dung Chiêu lướt qua trên người Uyên Ương Kính, Uyên Ương Kính run run, tuy nó sẽ không bị Thiên Khuyết Kiếm tổn thương đến được, nhưng nó không thể làm lơ uy áp của Thiên Khuyết Kiếm.
"Sao nàng lại ký khế ước với nó?"
Những Thần Khí lúc trước, Vu Hoan nhìn cũng lười nhìn đến, hiện tại nàng lại ký khế ước với Uyên Ương Kính...
"Nó có thể bắn ngược lại tất cả mọi công kích, chuẩn bị cho việc giết người phóng hỏa đó!" Vu Hoan bắt Uyên Ương Kính vào trong tay, vẫy vẫy với Dung Chiêu.
Dung Chiêu khẽ nhíu mày.
Về chuyện Uyên Ương Kính, không biết là do ký ức của hắn chưa khôi phục xong, hay vốn dĩ đã không nhiều lắm.
Uyên Ương Kinh run lên vài cái, vậy mà nữ nhân này biến nó thành công cụ giết người, đờ mờ!
Cảm giác bản thân rơi vào trong hố to gì rồi.
Hiện tại còn có cơ hội đổi ý hay không?
"Chúc mừng các ngươi có tư cách tiến vào Thần giới." Khi Uyên Ương Kính nói những lời này, trong âm thanh máy móc đều có thể nghe ra nồng đậm thất bại.
Cứ cảm thấy cốt truyện này không đúng.
Theo âm thanh nó nói, trong bóng đêm xuất hiện một trận pháp cực lớn, cách bọn họ vài bước xa, hoa văn phức tạp chậm rãi được ánh sáng thắp sáng.
Thần giới...
Vu Hoan sờ sờ cằm, chẳng lẽ thứ đồ chơi kia ở bên trong Thần giới?
Không, không có khả năng.
Vu Hoan đang tự phủ định, thứ kia tuyệt đối không thể ở bên trong Thần giới.
"Dao Nhi, ta biết muội nhất định có thể mở ra cửa vào Thần giới mà." Tiếng nói quen thuộc từ trên trời giáng xuống, mang theo vui mừng và tán thưởng.
Thần sắc Vu Hoan chợt lạnh lùng, theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn lại.
Thân ảnh của Thịnh Thế chậm rãi đáp xuống, vừa lúc ở bên cạnh trận pháp kia, hắn chỉ cần thoáng vượt một bước, là có thể đứng ở trong trận pháp.
Theo sát mà xuống là Ngân hồ và Trọng Minh Điểu.
Ngân Hồ vẫn là hình người như cũ, chỉ là trên người có chút chật vật, Trọng Minh Điểu lại không thấy có chỗ nào không ổn.
"Thả Tiểu Loan ra!" Trọng Minh Điểu nhìn cũng không nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, tiếp tục rống giận về phía Thịnh Thế.
Tiểu Loan? Thịnh Thế bắt Xích Loan à?
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn lại, trong tay Thịnh Thế cũng không có thứ gì, có lẽ là bỏ vào trong không gian rồi.
"Aiyo, tiểu gia hỏa kia có hữu dụng với ta, cho ta mượn dùng một chút." Khóe môi Thịnh Thế hàm chứa ý cười, mặt mày dịu dàng đến độ như đại ca ca nhà bên.
"Loài người vô sỉ, Tiểu Loan không thù không oán với ngươi, ngươi thả Tiểu Loan ra, nếu không đừng trách ta không khách khí." Trọng Minh Điểu tức giận không nhẹ, trong hai mắt chim tràn đầy tàn nhẫn.
Nếu hắn bắt nó thì thôi, nhưng hắn lại bắt Tiểu Loan!
"Không được đâu, ta còn cần tiểu gia hỏa này giúp ta làm một chuyện gấp, yên tâm, sau khi mọi chuyện hoàn thành, ta sẽ đưa tiểu gia hỏa này về." Thịnh Thế lui về sau vài bước, hoàn toàn đi vào trong trong trận pháp ánh sáng hoa lệ: "Dao Nhi, đa tạ."
Ánh sáng của trận pháp lớn mạnh, bóng dáng của Thịnh Thế đã biến mất trong trận pháp.
Trọng Minh Điểu cơ hồ là không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp nhào qua, Ngân Hồ cũng theo sát sau đó, hai đường ánh sáng hiện lên, trận pháp khôi phục bình tĩnh.
"Một đám ngu xuẩn." Uyên Ương Kính vẫn luôn không lên tiếng cười nhạo một câu.
"Sao lại ngu xuẩn?" Ánh mắt Vu Hoan tối nghĩa nhìn trận pháp, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Thịnh Thế...
Làm tốt lắm, vậy mà núp ở phía sau lợi dụng nàng!
"Thần giới không phải dễ vào như vậy." Uyên Ương Kính sâu kín nói.
Lời vừa nói ra, trận pháp an tĩnh lại xuất hiện ánh sáng, Trọng Minh Điểu bị trận pháp bắn ra ngoài, ném tới tảng đá bên cạnh.
Trọng Minh Điểu bị rơi đến choáng váng, hoàn toàn không rõ tình trạng của nó lắm.
"Nhìn đi, đó là kết cục." Uyên Ương Kính lắc lư trước mặt Vu Hoan vài cái.
Khóe miệng Vu Hoan cong lên, tươi cười tàn nhẫn: "Nhưng còn có hai người không có ra ngoài."
Uyên Ương Kính không hoảng hốt.
Nó biết Ngân Hồ, tên kia thật sự quỷ dị, trong lúc nhàm chán nó đã từng nhìn kiếp trước kiếp này của hắn.
Nhưng thứ nó nhìn thấy là hơi nước một mảnh, trong hơi nước xuất hiện máu tươi, cuối cùng biến toàn bộ hơi nước thành một mảnh tuyết trắng.
Mặc kệ nó xem nhiều lần thế nào, kết quả đều giống nhau.
Cực kỳ quỷ dị.
Còn nam nhân vừa rồi kia...
Tuy rằng nó không biết vì sao hắn không có bị bắn ra, nhưng có lẽ không phải nguyên nhân là bản thân hắn, mà trên người hắn có mang theo thứ Thần giới tán thành.
"Ngươi còn không đi vào?" Uyên Ương Kính nghi hoặc, chủ nhân này sao không có một chút động tĩnh nào vậy?
Vu Hoan không cho là đúng: "Đi vào làm gì?"
"Đó chính là Thần giới, người khác tha thiết ước mơ..." Âm thanh của Uyên Ương Kính đột nhiên im bặt.
Sao nó quên mất người đứng trước mặt này tên là Thanh Dương Vu Hoan.
Đúng lúc này, Trọng Minh Điểu run rẩy cánh đi đến, sắc mặt không tốt: "Ngươi biết nam nhân vừa rồi kia?"
"Biết."
"Ngươi cùng một đám với hắn?" Trọng Minh Điểu nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên loài người đều đê tiện vô sỉ hạ lưu cầm thú.
"Không phải."
Trọng Minh Điểu hồ nghi, vừa rồi chính tai nó nghe thấy nam nhân kia cảm ơn nàng, nữ nhân này đang lừa nó!
Bọn họ tuyệt đối là một đám.
Trọng Minh Điểu quạt cánh, một đường linh lực tiến đến, Vu Hoan thuận tay ném Uyên Ương Kính qua, công kích của Trọng Minh Điểu vừa vặn đánh vào trên Uyên Ương Kính, không hề có ý muốn nào bị bắn ngược trở về.
Nhìn linh lực bị bắn ngược trở về, Trọng Minh Điểu cả kinh, nhanh chóng nghiêng người tránh đi, ngặt nỗi ở đây không phải trong không trung, nó không thể tự do bay lượn, nó quay người lại đã đụng vào nham thạch.
Đá vụn rối tinh rối mù rớt đầy đất, công kích kia cũng không tránh được. Lực bắn ra từ trận pháp vừa rồi kia còn ở, lúc này bị đánh một phát, đầu càng hôn mê.
Trọng Minh Điểu quả thật muốn chết đến nơi, đánh nhau ở nơi hẹp hòi này, nó không có chút ưu thế nào.
Không đúng, thứ vừa rồi kia...
Sao lại giống tấm gương chiếm cứ vực sâu này thế?
Trọng Minh Điểu từ trong đá vụn ngẩng đầu lên, ở nơi ánh sáng của trận pháp chiếu rọi, có một tấm gương trôi nổi ở trong không trung, hai lăng kính, sương mù đầy kín mặt gương...
Quả nhiên là tấm gương kia!
Vừa rồi là nữ nhân này ném tấm gương đó ra?
Trọng Minh Điểu nuốt nuốt nước bọt, hai mắt tràn đầy kinh ngạc, nàng cũng dám ném tấm gương đó!
Thế giới này quá điên cuồng!
Nó muốn lẳng lặng!