(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai
Đăng vào: 11 tháng trước
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Lai lịch, thân phận của Tư Hoàng, Sáng Thế Thần chưa bao giờ đề cập đến.
Hơn nữa ngoại trừ Dung Chiêu, Ngọc Ninh và Quyết Yển căn bản là chưa từng nhìn thấy Tư Hoàng.
Thậm chí là, bọn họ cũng không biết còn có nhân vật trâu bò như Tư Hoàng tồn tại.
"Thịnh Thế giúp Tư Hoàng làm việc, Tư Hoàng khẳng định là chủ nhân của những nam nhân choàng đó, hình con chim trên người bọn họ kia, có lẽ có hàm nghĩa đặc biệt. Dung Chiêu, chúng ta chia binh làm hai đường, chàng đi tìm tư liệu về con chim kia, ta đi giết Ngọc Ninh."
"Nàng không thành vấn đề chứ?"
"Yên tâm, sẽ không làm con chàng xảy ra chuyện." Vu Hoan xoa xoa bụng: "Còn có Tiểu quỷ nhi đi theo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trong mắt Dung Chiêu vẫn có chút lo lắng: "Thiên Khuyết Kiếm nàng cầm đi, có việc gì thì gọi ta, ta có thể thông qua Thiên Khuyết Kiếm đến chỗ nàng nhanh hơn."
Sau khi Dung Chiêu rời đi, Vu Hoan mang theo Diêm Tố mò vào địa bàn của Thần Các.
"Tổ tông... vì sao người muốn giết người tên Ngọc Ninh kia? Hắn đắc tội người sao?"
"Ừ, thù không đội trời chung." Tầm mắt của Vu Hoan loạn quét khắp nơi, thất thần trả lời câu hỏi của Diêm Tố.
Diêm Tố vuốt đầu, có chút hoang mang, vậy mà còn có người có thù không đội trời chung với tổ tông.
Hắn phải nhìn xem là ai.
"Tổ tông, Thần Các này có người của ta, có muốn tìm tới hỏi một chút không?" Vẻ mặt Diêm Tố lấy lòng.
"Quỷ tu có thể trà trộn vào Thần Các?" Vu Hoan có vài phần nghiêm túc.
"Đương nhiên rồi, tuy rằng không trà trộn đến được cao tầng, nhưng là trung tầng không thành vấn đề." Diêm Tố lập tức có chút đắc ý.
Thực lực của quỷ tu chỉ cần đủ cao, ở trước mặt loài người có thực lực không tốt đương nhiên không cần lo lắng sẽ bị nhìn thấu.
"Mấy năm nay lăn lộn không tồi nha!" Vu Hoan tán thưởng gật gật đầu: "Ngươi hỏi hắn một chút trong Thần Các, vị được tôn sùng là cao nhân ở đâu là được, còn lại đừng hỏi nhiều."
Diêm Tố chớp chớp mắt: "Được rồi, tổ tông ở đây chờ ta một lát."
Diêm Tố chỉ đi một lát đã quay lại, nhưng lại không có được đáp án.
"Tổ tông, nghe nói người nọ được bảo hộ thật sự nghiêm mật, ngoại trừ trung tâm cao tầng, ai cũng không biết hắn ở đâu."
Diêm Tố có chút mất mát, thật vất vả có thể giúp đỡ, cuối cùng lại không giúp được chuyện gì.
"Như vậy à." Đáp án này đối với Vu Hoan mà nói cũng không có gì bất ngờ, Ngọc Ninh còn có một sợi tàn hồn chưa tìm được, đương nhiên sẽ không đĩnh đạc xuất hiện trước mặt người khác.
Vu Hoan móc Uyên Ương Kính ra: "Có thể tìm được Ngọc Ninh không?"
Uyên Ương Kính 'ong' một tiếng, giống như đang khởi động máy, sương mù không ngừng cuồn cuộn: "Không tìm thấy, nhưng có ba chỗ có lập cấm chế kỳ lạ."
"Ba chỗ nào?"
Sương mù trong Uyên Ương Kính tản ra, một bản đồ thu nhỏ xuất hiện trong gương, trên bản đồ có ba chỗ có ký hiệu màu đỏ.
Một chỗ ở trung tâm khu vực của Thần Các.
Còn có một chỗ ở bên cạnh Thần Các, một chỗ cuối cùng ở trên một ngọn núi phía sau Thần Các.
Ba nơi, tìm từng chỗ một quá phiền phức, Vu Hoan trực tiếp đi đến trung tâm khu vực của Thần Các, người nơi đó, có lẽ có người biết đến.
Trung tâm khu vực Thần Các được gọi là Thần Hành Cung, Vu Hoan bảo Diêm Tố tàng hình, tự mình nghênh ngang đi vào.
Dù sao những công kích của đám người này không có hiệu quả đối với nàng, nàng sợ cái khỉ móc gì.
Vu Hoan vừa xuất hiện, Thần Hành Cung lập tức rối loạn.
"Quỷ Đế Dao Tân... sao ả lại đến rồi, mau cản lại!"
"Ngươi đi đi! Ta cũng không dám đi cản ả." Thành viên của Thần Các đều sợ hãi.
"Mau đi gọi các chủ."
"Các chủ không ở, đi ra ngoài rồi, ả đã đi vào, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?"
"Sao ả như đang đi dạo hoa viên vậy? Chúng ta thật sự không ngăn cản sao?"
"Quỷ Đế Dao Tân, chưa từng nghe thấy danh hào này chưa? Vị đó mà ngươi cũng dám cản? Một cái danh hào của người ta đã hơn toàn bộ Thần Các chúng ta rồi."
"Lợi hại như vậy?" Thành viên mới tới Thần Các sôi nổi cảm thán.
Vu Hoan dạo qua một vòng Thần Hành Cung, rất xa phía sau đi theo một đám người trong Thần Các, có tò mò, có sợ hãi, càng nhiều cảnh giác.
Cuối cùng Vu Hoan dừng ở tòa gác cao, ở đây chính là nơi mà Uyên Ương Kính chỉ.
Vu Hoan từ trên xuống dưới đánh giá gác cao kia một phen, ở đây sao giống với nơi nữ nhi ở vậy?
"Tại sao ả lại dừng ở trên gác mái của Tiêu cô nương vậy?"
"Suỵt, không muốn sống nữa sao, Tiêu cô nương bị cướp đi, gần đây các chủ nghe ai nhắc tới Tiêu cô nương là phát hỏa."
"..."
Nơi ở của Tiêu Nguyệt Sân?
Vậy chắc không phải là nơi ở của Ngọc Ninh.
Vu Hoan xoay người, tầm mắt đảo qua một vòng đám người đi bộ phía dưới, cuối cùng dừng lại ở trên một người đứng tương đối gần phía trước hơn.
Xem dáng người, khí chất, thực lực đều không tồi, có lẽ là người cao tầng.
"Ngươi lại đây một chút." Vu Hoan ngoắc ngoắc tay với người nọ.
Người nọ bị điểm danh sửng sốt, sau đó bày ra vẻ mặt thà rằng chết cũng bất khuất.
"Không biết Quỷ Đế đại giá quang lâm có gì phải làm sao?"
"Không có gì phải làm, tìm một người mà thôi." Vu Hoan cười tủm tỉm đáp: "Ngươi lại đây một chút."
Mọi người: "..."
Da mặt của Quỷ Đế nha, quả nhiên còn dày hơn so với tường thành.
Người nọ không dao động, thực tế phía sau lưng đã che kín mồ hôi lạnh, nhưng cố gắng giả vờ mạnh mẽ trấn định: "Không biết Quỷ Đế muốn tìm ai?"
"Ngọc Ninh." Vẻ mặt của Vu Hoan ra vẻ ta rất thành thật, ngươi mau nói cho ta biết ngay đi.
Người nọ nghẹn nghẹn, có lẽ là bị hai chữ Ngọc Ninh này dọa tới rồi.
Hai chữ Ngọc Ninh này, là chi danh của đồ đệ Sáng Thế Thần, thế nhân đều biết, cho nên không có ai sẽ dùng hai chữ này làm tên.
"Quỷ Đế đây là tới gây chuyện sao?" Lần trước các chủ đắc tội nàng, nàng vừa lên tới đã tìm Ngọc Ninh đã ngã xuống, không phải gây chuyện thì là cái gì?
Trong lòng người nọ có kết luận, lập tức càng thêm hỏng.
Giao thủ với Quỷ Đế, hắn nên dùng cái tư thế chạy trốn gì, mới có thể có vẻ không mất thân phận đây?
"Ta không gây chuyện, ta chỉ tìm Ngọc Ninh." Vẻ mặt của Vu Hoan nghiêm túc như cũ.
Làm người ta có một loại ảo giác rất muốn tin tưởng.
"Chẳng lẽ Quỷ Đế đã quên, Ngọc Ninh tôn giả đã ngã xuống ba vạn năm." Người nọ căng da đầu đáp.
Thua người không thua trận, không thể làm nàng khinh thường.
"Ồ." Vu Hoan cúi đầu, dường như nghĩ tới cái gì đó: "Ta tìm Sở Vân Cẩm."
Người nọ càng ngu người, Sở Vân Cẩm lại là ai nữa?
Trong Thần Các không có ai có tên nào như vậy cả! Chẳng lẽ là tiểu lâu la nào đó?
Không không không có khả năng, Quỷ Đế tới cửa sao có thể tìm tiểu lâu la?
Xốc bàn, ngươi còn nói ngươi không phải tới gây chuyện!
Mẹ nó, hắn không bồi nàng chơi đùa.
Người nọ hít hít mũi, cong người, đề khí, đột nhiên nhảy ra ngoài.
"Trưởng lão..."
"Chạy mau đi! Quỷ Đế giết người!"
Bởi vì người nọ chạy, đám người vốn đang có chút tự tin lập tức chim bay tán loạn.
Vu Hoan: "..."
Giết cái con khỉ móc!
Ngay cả một ngón tay nàng còn không có nhúc nhích nữa đó được không?
Vu Hoan phi thân nhảy lên, đuổi theo người nọ đang chạy trốn kia, một chân đá hắn đến phía trước đội ngũ.
Đám người lập tức cứng tại chỗ, không dám lộn xộn, ánh mắt hoảng sợ.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi chạy cái gì?" Vu Hoan xoay người đáp xuống, áo choàng màu đen tản ra, xẹt qua độ cung ưu nhã trong không khí, chậm rãi quy về an tĩnh.
Người nọ bị tro bụi bắn đầy mắt, nước mắt lã chã rơi xuống.
Sau một lúc lâu, hắn mới từ trên mặt đất bò dậy: "Quỷ Đế muốn hỏi cái gì? Nếu là những vấn đề vừa rồi, Quỷ Đế là đang cố ý làm khó dễ."
Người nọ nắm chặt tay, không thể không cúi đầu.
Hắn sẽ chịu đựng trước!