(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Đào Tử
____________________________
Cảnh sát Đường lại nhìn Bùi Diệp, Bùi Diệp lúc này nhìn về phía hồn phách cô bé.
Ánh mắt bé gái lưu luyến nhìn mẹ.
Cô bé lấy can đảm chuẩn bị tâm lí thật lâu mới gật đầu.
"Làm phiền chị rồi."
"Không phiền."
Bùi Diệp cho cô bé dùng "Hiển hồn phù", để người khác tạm thời nhìn thấy hồn thể nhóc.
Khi hồn cô bé hiện ra trước mắt mọi người, bà Bạch Tử Hiên bị dọa té từ trên ghế xuống, cha của cô bé đứng bật dậy.
Cảnh sát Đường khá bình tĩnh, nhưng vị cảnh sát ghi lời khai sợ hãi run rẩy để lại vệt mực dài trên giấy.
Mẹ Bạch Tử Hiên lại như lữ hành qua sa mạc gặp nước, ánh mắt đờ đẫn bỗng chốc bừng sáng.
"Dương Dương!"
Cô tiến đến ôm lấy con gái lại ôm được khoảng không.
"Mẹ, bây giờ con là quỷ mẹ không ôm được đâu."
Không khí yên ắng hẳn, cha Bạch Tử Hiên kích động.
Hắn nhắm tới đồ vật có thể với được trên bàn ném vào cô bé.
"Mày chưa chết?"
"Sao cứ âm hồn bất tán đeo cái nhà này hoài vậy?"
"Mày muốn hại chết em trai mới vừa lòng?"
Bé gái nhìn khuôn mặt thất thố hoảng loạn của cha mình cảm thấy khá vui vẻ.
"Cô chú cảnh sát, không phải bọn họ giết cháu."
Cô bé vừa nói câu thứ hai ra, trên mặt trắng bệch đã không còn tí cảm xúc dư thừa.
Cha và bà Bạch Tử Hiên nhẹ nhõm một hơi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Bạch Tử Hiên cố sức nói, "Nhưng em nghe được bọn họ giết chết chị!"
Bà Bạch Tử Hiên tức giận muốn đánh cháu trai.
"Đúng là nuôi ong tay áo nuôi phải bạch nhãn lang!"
"Mày với mẹ mày đê tiện y như nhau, ăn cây táo rào cây sung!"
Bạch Tử Hiên sợ hãi trốn sau lưng chị gái.
"Cháu nghe thấy, là bà tự nói mua thứ gì đó khiến chị ngã bệnh!"
Cô bé bình tĩnh bồi thêm một câu.
"Formaldehyde!"
"Đúng, là formaldehyde!"
Trước lúc sinh Bạch Tử Hiên, bọn họ mua một căn hộ trong thành phố.
Chuyển đến nhà mới là việc vui, nhưng cũng không giấu nổi mâu thuẫn trong gia đình.
Bà Bạch Tử Hiên tư tưởng phong kiến vẫn muốn có cháu trai, vì thế nhiều lần thuyết phục con dâu mâu thuẫn càng ngày càng lớn.
"Một đứa con gái được tích sự gì?"
"Lớn lên phải gả đi, ai hiếu kính cho cô."
Lời tương tự lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần.
"Sau này cô già con trai đâu chăm sóc cho cô?"
Con dâu nổi giận.
"Con trai chăm sóc? Lần trước bà ngã gãy chân, nằm viện mấy tuần tôi hầu hạ chứ ai? Anh ta chăm sóc cho bà được một ngày?"
Bà nội cứng họng, tức giận đen mặt.
"Con trai tao gánh vác gia đình, đâu giống mày?"
"Tiền lương anh ta không cao bằng tôi, chỉ bằng một nửa, một nửa khoản tiền mua nhà là cha mẹ tôi góp vào đấy."
"Mày gả rồi chính là người của con trai tao, còn phân tiền mày tiền tao." Bà tức tối nói, "Không biết mất mặt còn nói tiền của mày?"
Cãi lộn qua lại tan rã trong không vui.
Mỗi lần thấy con dâu muốn mua gì cho cháu gái, mỗi ngày bà đều tức giận trằn trọc ngủ không yên.
Không có cháu trai, của cải con trai bà phấn đấu cả đời biết cho ai?
Về sau tuyệt hậu hai tay dâng cho người ngoài?
Vì muốn con dâu mang thai lần nữa, bà thủ đoạn chồng chất.
Cuối cùng bà ta suy nghĩ ra một chiêu ác độc.
Báo đài nói formaldehyde vượt chỉ tiêu sẽ dẫn đến bệnh máu trắng cấp tính, trẻ con sức miễn dịch rất yếu dễ mắc phải.
Bà không biết bệnh máu trắng đáng sợ cỡ nào, nhưng bà biết bệnh máu trắng cấp tính có thể trị.
Cháu gái bị bệnh thì đưa đến bệnh viện trị.
Cứ như vậy con dâu sẽ thấy con gái không nhờ cậy được sẽ sinh thêm một đứa!
Bình thường con dâu bận rộn làm việc, thời gian ở chung với con gái không nhiều bằng bà.
Kế hoạch của bà rất thành công.
Dương Dương mắc bệnh máu trắng cấp tính, nhưng trị liệu không dễ như bà tưởng tượng.
Tiền chữa trị tháng đầu đã khiến bà suy sụp.
Một con nha đầu thôi muốn cả nhà đổ nợ vì nó?
Đặc biệt là lúc con dâu đề nghị nói muốn bán phòng, lòng bà đau như cắt kịch liệt phản đối!
Nhưng con dâu không đoái hoài tới lời bà, bà đành tìm cách khác ra tay từ trên người Dương Dương.
Khi đó Dương Dương cũng không biết bà nội còn có bộ mặt âm hiểm khác.
Bà nội hòa ái nói với nhóc bảo nhóc không sống được bao lâu nữa, nếu mẹ sinh thêm em lúc nhóc ra đi mẹ sẽ không quá đau lòng, cô bé suy tư đắn đo thật lâu cuối cùng quyết định làm nũng với mẹ, hy vọng mẹ có thể sinh thêm em trai em gái cho mình.
Mới đầu bệnh tình còn có thể khống chế, bác sĩ cũng nói tâm trạng đứa trẻ tốt có lợi cho trị liệu, mẹ không do dự đáp ứng lời thỉnh cầu của con gái.
Tin vui mang thai truyền đến không bao lâu Dương Dương đã ngã lầu chết.
Đám người nghe xong, không khỏi dời ánh mắt hoài nghi về phía người bà.
Ác độc thật!
Chẳng lẽ bà ta đẩy cô bé xuống lầu?
Dương Dương lại lắc đầu.
"Không phải bà, là Dương Dương tự mình nhảy xuống."
Bà nói rằng nhóc không cứu được nữa, kéo dài thêm một ngày, đứa bé trong bụng mẹ sẽ không đủ ăn áo không đủ mặc một ngày. Bữa nay nói mẹ định bán nhà lấy tiền chữa bệnh cho cô, hôm mai nói ngày hôm nay đóng bao nhiêu tiền viện phí.
Dương Dương còn nhỏ, nhưng cô bé vô cùng hiểu chuyện đối với chuyện tiền nong rất nhạy cảm.
Bệnh tình trở nặng, dưới sự dày vò của từng đợt hóa trị và áp lực tâm lí từ bà, cuối cùng cô bé đưa ra lựa chọn.
"Tôi đâu muốn nó nhảy lầu, chỉ là-- "
Nãi nãi gắng gượng giải thích.
Dương Dương hiểu ý bà.
"Bà nội chỉ cảm thấy bệnh tình cháu nghiêm trọng khó lòng cứu chữa, như vậy có thể giảm đi mấy ngày điều trị."
Nhóc lựa chọn nhảy lầu.
Đầu đập xuống đất, nửa phần đầu lõm vào trông vô cùng thê thảm.
Nhưng cô bé rất vui, sau khi chết đầu không còn trọc mái tóc đen xinh đẹp đã trở về, là kiểu tóc hai bím mẹ thường tết cho nhóc.
"Trong sách nói người chết sẽ biến thành quỷ, quỷ không sinh bệnh. Dương Dương sau khi thành quỷ mỗi ngày đều đi học với mấy bạn nhỏ, đi đến nơi mẹ làm, lớn lên cùng em, cùng em đi nhà trẻ... Trừ việc mẹ không thể nhìn thấy Dương Dương, cái khác đều giống khi còn sống."
Thậm chí còn thoải mái hơn.
Chấp niệm của nhóc là mẹ và em trai.
Mẹ là người cô yêu nhất, em trai là hi vọng của cô và mẹ. Có lẽ vì tuổi nhỏ nên dù biết bộ mặt thật của cha và bà, biết cha vẫn luôn biết rõ việc bà làm, nhưng nhóc không hận nổi. Nhóc chỉ hi vọng --
"Mẹ, mẹ ly hôn với cha được không?"
"Dắt em trai cùng đi được không?"
"Cô chú quỷ xung quanh đều nói cha không phải người tốt."
"Dương Dương không thích nhìn thấy cha và bà, bọn họ thật dữ thật xấu, bọn họ đều ăn hiếp nói xấu sau lưng mẹ. Bà xúi cha ăn trộm tiền của mẹ, còn bảo muốn tìm mẹ mới cho em trai. Dương Dương luôn muốn nói với mẹ nhưng mẹ không nghe thấy."
Cô định để em nói với mẹ, nhưng em ấy bị bà với cha đánh một trận nên cô không dám nhắc tới nữa
Trong nháy mắt nước mắt người mẹ rơi như mưa.
Cô nhiều lần thử ôm lấy con gái, cuối cùng vẫn là khoảng không.