(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Đào Tử
_____________________________
Lúc nữ quỷ nhắc đến đoạn kí ức này, không khỏi rùng mình run cầm cập, khuôn mặt trắng bệch tái thêm vài phần.
Bạch Gia nghe nữ quỷ thuật lại tựa như người xa lạ vừa nghe câu chuyện hoang đường nào đó.
Ban đầu hắn định nghe xem con nữ quỷ này còn có thể bịa ra cái gì, nghe đến đó bỗng thấy buồn cười.
"Tuy cô là quỷ, nhưng trước khi lừa người phải đi tìm hiểu một chút chứ, tôi đã sớm không còn ba mẹ."
Fan hâm mộ của hắn đều biết cha Bạch Gia nghiện rượu bị ung thư gan qua đời, lúc Bạch Gia còn nhỏ mẹ hắn vì không chịu nổi người chồng say rượu vũ phu, cũng không muốn mang theo của nợ là Bạch Gia ảnh hưởng chuyện bà ta tái giá, nên cuốn hết tài sản trong nhà đi, nhiều năm không chút tin tức.
Hai năm trước, mẹ Bạch Gia xuất hiện.
Bà ta tìm đông đảo phóng viên truyền thông, trên sóng truyền hình trách cứ hắn không hoàn thành tốt nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ thân sinh.
Nếu Bạch Gia không cho bà 200 triệu tiền phụng dưỡng, bà ta sẽ lên tòa kiện cha mẹ nuôi Bạch Gia.
Vấn đề này gây ồn ào rất lớn, khiến hắn bị dư luận chỉ trích kịch liệt.
Bởi vậy, mỗi một chữ nữ quỷ nói ra Bạch Gia đều cảm thấy vô cùng hoang đường.
"Không, không thể nào, ngày đó bọn họ đến nói muốn dẫn anh đi, anh nói anh sẽ không đi theo bọn họ, anh còn nói anh yêu em..." Nữ quỷ không tin mạnh mẽ lắc đầu, cô ta nói, "Lúc anh nói những lời này, em tin tưởng anh vô điều kiện. Ai ngờ anh lại lừa gạt cha mẹ em, để em dẫn anh ra khỏi thôn mua đồ. Anh và cha mẹ anh hạ dược em, trói em lại, dùng đao bổ củi chặt... Còn đem thi thể mẹ con em ném vào mương nước bẩn."
Cái mương nước bẩn đó vô cùng vắng vẻ, thi thể của cô và đứa bé cứ thế bị nước bùn nhấn chìm thối rửa trong đấy.
Không biết Bạch Gia và cha mẹ hắn làm gì cô, sau khi tỉnh lại cô đã biến thành quỷ còn mất hết trí nhớ quên sạch sẽ mọi chuyện.
Không thể nói chuyện, không nhớ rõ ai hết.
Khoảng hơn mười năm sau, nơi đây muốn xây dựng trường học, mương nước bẩn bị phá dỡ, cô mới từ từ khôi phục ký ức.
Cô tìm thật lâu, hỏi rất nhiều quỷ cuối cùng cũng tìm được Bạch Gia!
"... Mà em tìm anh cũng không phải để báo thù..."
Nữ quỷ nhìn Bạch Gia, ủy khuất mím môi.
Cô thừa nhận, lúc trước khi nhìn thấy người thiếu niên ấy khoác lên bộ lễ phục trắng kết hôn, có vợ mới, có con mới, tâm tình của cô khi ấy vô cùng gắt gỏng khó chịu-- nhưng cô tìm Bạch Gia không phải để báo thù rửa hận--Cô tới đòi tiền nuôi dưỡng và chữa trị cho đứa bé.
"Đàn ông như này có cũng được không có cũng không hề gì, nhưng con của tôi vô tội mà!"
Nữ quỷ từng rất thích Bạch Gia, nhưng cảnh tượng Bạch Gia giết cô lưu lại bóng ma tâm lý quá lớn, hiện tại cô chỉ quan tâm đến bé con của mình.
Thằng nhóc nhà cô đúng là quá thảm.
Đi theo cô chìm nổi ở mương nước bẩn hơn chục năm, nếu không phải cô kịp thời tỉnh lại có lẽ đứa bé đã sớm hồn phi phách tán.
Cô muốn để bé con nhanh chóng đi đầu thai, nhưng đầu thai phải có hồn thể tốt, hồn thể quá yếu đầu thai sẽ chết yểu, sống không lâu.
Phong Đô có bán đan dược tăng cường hồn thể, nhưng thứ đồ chơi này đòi tiền!
Sau khi chết cô có được người thân cúng tế lo ma chay gì đâu, nghèo hai bàn trắng, bản thân còn chịu đói.
Nếu để đứa trẻ tự mình dưỡng hồn, ít nhất cũng phải đợi một trăm năm mươi năm mới có thể được đầu thai chuyển thế.
Nữ quỷ lo mình gặp bất trắc không chờ được đến lúc đó.
Không còn cách nào, vì đứa bé cô dốc hết dũng khí đến tìm Bạch Gia hung thủ giết người kiêm cha ruột đòi tiền.
Cô tới mấy lần, định nhập mộng đòi hắn đưa tiền, kết quả Bạch Gia thế nào?
Nửa đêm hắn bật dậy muốn giết vợ mình, rồi cầm dao phay chặt gà chặt vịt dưới nhà bếp.
Nữ quỷ nhận định đây là thủ đoạn Bạch Gia dùng để uy hiếp cô.
Khiến cô nhớ lại tình cảnh mình bị Bạch Gia dùng đao bổ củi chém chết trước khi lâm chung.
"Sợ chết đi được-- "
"U u u-- "
"Nhưng đứa bé cứ khóc mãi-- "
"Tôi cũng không còn cách nào-- "
Mỗi lần cô đến đều bị Bạch Gia hù dọa chạy mất dép, nhưng nhìn đứa trẻ tội nghiệp nhà mình, cô chỉ có thể cắn răng lấy dũng khí bò trở về.
Lần này tới, Bạch Gia còn tìm thiên sư đối phó cô, đánh cho cô toàn thân đau nhức kịch liệt.
Tìm thiên sư thì thôi đi, tới âm sai cũng mời tới.
Âm sai đấy, quan lão gia chốn âm ti!
Nữ quỷ cảm thấy rất bất lực, mình sao đấu lại thế lực tà ác như Bạch Gia.
Cô ta sẽ không bao giờ dại trai nữa đâu.
Bạch Gia: "..."
Bỗng cảm thấy thật mệt tim, hắn thật sự không biết con nữ quỷ này.
Nhưng ai tin tưởng cho sự trong sạch của hắn?
Bạch Gia bĩu môi, chân thành đề nghị Bùi Diệp.
"Cô là vị cứu tinh tên cẩu tử kia mời đến à?" Bạch Gia cơ bản đã xác định tin tức tên cẩu tử biết được là từ trong miệng con nữ quỷ này, Bùi Diệp ra mặt bảo vệ nữ quỷ, lập trường của cô không cần nói cũng biết, hắn châm chọc nói, "Tôi khuyên cô mau đem con quỷ này đi khám não chút đi."
Lời nói láo của nữ quỷ thật sự quá nực cười.
Biên tập mười tám tuyến nhập thể cũng không dám viết ra kịch bản hoang đường như thế.
Bùi Diệp không để ý lời Bạch Gia nói.
Khi cô nghe nữ quỷ nói ba chữ "Quầy hàng nhỏ" lập tức vặn mày lấy điện thoại di động ra.
Ấn mở App 【 Yêu và nuôi trẻ 】, tìm kiếm 【 Ghi chép hệ thống 】.
【 00:11 phút, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh (Thăm dò quầy bán quà vặt mất trộm áo mưa) 】
【 00:11 phút, nhiệm vụ chi nhánh (Thăm dò quầy bán quà vặt mất trộm áo mưa) độ hoàn thành đánh giá SSS, công đức khen thưởng + 250 】
Thanh công đức hiện tại của A Tể đã lên đến【976/ 1000 】
Quả nhiên mấy cái tiêu đề nhiệm vụ không đứng đắn này toàn hố người.
Chỉ đơn thuần nhìn tiêu đề nhiệm vụ, ai sẽ nghĩ nhiệm vụ chi nhánh có liên quan đến ảnh đế Bạch Gia?
Cô sâu sắc hoài nghi cái thằng đặt tên cho nhiệm vụ này dùng chân viết.
Bùi Diệp đưa tay chọc quả trứng lòe loẹt kia một chút.
Viên trứng kia lắc lư, chầm chậm gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc vui vẻ (✧◡✧).
Chỉ còn 24 công đức nữa là có thể phá vỏ, không biết sẽ ấp ra thứ quỷ gì đây.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Bùi Diệp mới vui vẻ hơn, đem điện thoại di động nhét vào túi áo.
"Việc tìm người xem não không cần vội, mọi chuyện còn chưa thể kết luận. Nếu cô ấy vu khống nói xấu anh tất sẽ gặp báo ứng. Trái lại, nếu bằng chứng như núi chứng minh Bạch ảnh đế anh giết người vứt xác, nhớ học cách hát bài "Nước mắt sau song sắt' là vừa."
Bùi Diệp không chút kiên dè khí thế bức người của Bạch Gia, cô lấy một điếu thuốc đưa lên miệng mồi lửa, làn khói trắng nhẹ nhàng phiêu đãng, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ
"Trong các ngươi có một người nói dối. Đến tột cùng là ai nói láo, muốn biết đáp án thì đơn giản thôi. Tôi có thể kiểm tra kí ức của hai người, tương tự cũng có thể tìm Hắc vô thường hỗ trợ điều tra nữ quỷ chết thế nào, nhưng mà--Tôi cảm thấy tỉ lệ Bạch ảnh đế nói dối rất lớn."
Bạch Gia nghe xong mặt đen như đáy nồi.
Ý Bùi Diệp là hắn giết người?
Thời niên thiếu bị lừa bán đến sơn thôn vắng vẻ, làm lớn bụng thiếu nữ vị thành niên, cuối cùng còn giết mẹ con cô ta?
"Không biết điều! Cẩn thận tôi tìm người tố cáo cô và tên cẩu tử kia chung một chỗ đấy!"
Bạch Gia rất vô cùng kiên quyết, lí lẽ hùng hồn.
Hắn vốn chưa từng trải qua những chuyện này cũng chưa từng giết người, đương nhiên sẽ không sợ.
"Trong lòng anh tự hiểu." Bùi Diệp cười lạnh, "Bạch Gia, anh có biết tướng mạo và mệnh cách của mình không?"
Bạch Gia: "? ? ?"
Âm sai và đại sư trở thành bình phong.
Khi âm sai nghe Bùi Diệp nói muốn mời Hắc vô thường đến hỗ trợ điều tra cái chết nữ quỷ, suýt chút nữa cười thành tiếng.