(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu
Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Đào Tử
____________________________
"So ra --mấy con quỷ này thật có tiền đồ!"
Bạch vô thường cắn răng nói.
Dám kiếm chuyện dưới mí mắt Phong Đô, một khi bắt được lột da rút xương ném xuống chảo dầu còn nhẹ.
"Cố gắng kiểm tra kĩ những âm sai nhậm chức gần đây, xem tình hình cẩn thận truy vết nhất định sẽ lộ ra manh mối."
Bạch vô thường: "..."
Bùi Diệp kinh ngạc hỏi hắn, "Tôi nói không đúng?"
"Cô nói rất đúng." Bạch vô thường lắc đầu, "Nhưng cô không thấy...Thái độ ra lệnh của cô quá tự nhiên?"
Nếu không phải lúc này sai người sai thời điểm, hắn cứ ngỡ mình đang đối mặt với Phong Đô Đại Đế hàng thật giá thật.
Hắn không phải thuộc hạ của Bùi Diệp!
Đúng là tự nhiên như ở nhà!
"À, tại bệnh nghề nghiệp, về hưu mấy năm vẫn chưa quen."
Bạch vô thường yên lặng ghi lại.
Xem ra vị sát thần này trước kia là đại sơn vương, là nhân vật quen hô mưa gọi gió.
Tính chất sự việc quá nghiêm trọng, Bạch vô thường nói thêm vài câu liền chuẩn bị trở về Phong Đô viết báo cáo cho Phong Đô Đại Đế.
"Đúng rồi!"
Vòng xoáy âm khí sắp biến mất lại mở ra, Bạch vô thường ló đầu ra.
Mặt quỷ nghiêm túc hơn.
"Phiền cô thay pháp lệnh triệu hoán, Đại Đế thống ngự vạn quỷ dưới tay, Phong Đô không chỉ có mỗi bộ chuyển phát nhanh đâu!"
Hắc Bạch Vô Thường cũng không phải trưởng quan thường trú bộ chuyển phát nhanh.
Triệu hoán Hắc Bạch Vô Thường thì OK, nhưng phiền cho họ chút mặt mũi!
Với lại Bùi Diệp quá hung ác, lần sau lỡ triệu hồi ra âm sai bình thường hù chết quỷ ai đền!
Bùi Diệp: "..."
Nhân gian có câu tục ngữ hay lắm, không cần biết mèo vàng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột đều là mèo tốt .
Rất đúng--
Mặc kệ là pháp lệnh triệu hoán gì, Hắc Bạch Vô Thường một trong hai hiện thân đã thành công.
Chỉ cần không gọi Phong Đô Đại Đế ra là được.
Đưa tiễn Bạch vô thường, đoàn người cảnh sát Đường cuối cùng cũng lái xe cảnh sát tới.
"Lão Đại chỗ này nhìn tối tăm u ám quá."
"Có liên quan đến thiên sư với quỷ, có thiên sư và quỷ cùng một chỗ sao không u ám cho được?"
Cảnh sát Đường đã hợp tác với thiên sư nhiều lần, đâu phải lần đầu gặp quỷ, phản ứng bình tĩnh hơn người bình thường.
"Trên đời này thật có quỷ?"
Trong đội ngũ có người mới, nghe lí do này không sợ hãi, ngược lại tràn đầy phấn khởi, kích động.
Cảnh sát Đường nhắc nhở người thanh niên.
"Chúng ta phải tin tưởng giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội! Bớt hiếu kì về mấy thứ mê tín dị đoan kia."
Người mới: "..."
Một bên nói có quỷ thiên sư, một bên bảo đừng tin phong kiến mê tín, vậy rốt cuộc nên tin hay không?
Xuống xe cảnh sát, quanh mình chìm vào khoảng không tối đen.
Gió đêm lạnh thổi qua sau gáy từng người, kích động nổi da gà từng đợt.
Tới gần nhà tập thể bỏ hoang, mọi người thấy hai tên bọn buôn người nằm trên mặt đất, sắc mặt tái xanh đầy vẻ sợ hãi.
Khi bọn họ bắt gặp đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục tới, lập tức xúc động lệ rơi đầy mặt, hai mắt đẫm lệ.
Đồng chí cảnh sát quả thực là người bảo hộ tốt nhất của nhân dân!
Hơn cả mẹ ruột!
Thời điểm cảnh sát đến gần, "quỷ không da" trên lưng hai tên buôn đột nhiên biến mất sạch sẽ.
Không còn áp lực, bọn buôn người lập tức cảm thấy thoải mái lâng lâng.
"Đồng chí!"
"Cảnh sát đồng chí!"
"Chúng tôi tự thú!"
"Chúng tôi đúng là đám khốn nạn!"
"Là chúng tôi táng tận lương tâm đi bán trẻ con!"
"... Cám ơn các người đã tới cứu chúng tôi!"
"... Từ nay về sau, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, cố gắng làm người phấn đấu vì xã hội tiến bộ!"
Nếu không vì tay chân chưa thể động đậy bọn họ đã bổ nhào vào lòng mấy chú cảnh sát hấp thụ dương khí, tìm kiếm sự an ủi.
Bình thường bọn họ hận cảnh sát đến nghiến răng, mỗi ngày đều ước cháy đồn cảnh sát giờ hoạn nạn mới thấy chân tình--
Lồng ngực mấy chú cảnh sát thật ấm áp làm sao, như thế mới có cảm giác an toàn!
Đám người cảnh sát Đường: "..."
"Hì --ai ra tay ác độc thế, tay chân đều bẻ gãy."
Người mới nói thầm, cảnh sát Đường ngẩng đầu nhìn lên gian phòng duy nhất lóa ánh đèn trên tầng bốn, bóng người mảnh khảnh quen thuộc đứng tại đấy.
Bùi Diệp vẫy tay với mấy người cảnh sát dưới lầu, ra hiệu bọn họ đi lên.
"Đây là quỷ?"
Cảnh sát Đường nói, "Không, là thiên sư."
Ở đâu ra quỷ?
Rõ ràng là "ác mộng" của mấy con quỷ!
Bốn đứa bé bị lừa bán được ôm xuống, Bạch Tử Hiên theo sát bé gái.
Nhóc không muốn về nhà.
Nghĩ đến đây, trán bỗng mát lạnh mang theo hương bạc hà tươi mát.
"Miếng dán hạ sốt."
Bùi Diệp giao chuyện còn lại cho cảnh sát, bản thân ôm theo Bạch Tử Hiên lên xe.
Cô phải đến cục cảnh sát lấy lời khai, thuận tiện làm cầu nối cho hai con quỷ nhiệt tình vì dân trên lầu.
Một đoàn người trở lại cục cảnh sát, cha mẹ đấm trẻ bị bắt cóc nhận được tin tức vội vã chạy tới.
"Hiên Hiên!"
"Hiên Hiên bảo bối của bà!" Bà Bạch Tử Hiên ôm cháu trai rú lên một trận, miệng oang oang, "Đều là mẹ xấu để bảo bối bị bắt đi, bà đã đánh mẹ rồi. Hiên Hiên, sau này đừng chơi với mẹ nữa theo bà nội ha."
Bùi Diệp đi ghi chép lời khai xong, đúng lúc nhìn thấy đôi nam nữ ban ngày gặp ở nhà sách Tân Hoa khóc lóc bước vào đồn.
Mẹ Bạch Tử Hiên bị cha và bà nội ghẻ lạnh đứng một bên.
Bùi Diệp phát hiện trên mặt cô nhiều chỗ máu ứ đọng, khóe miệng có vết bầm.
Hồn phách cô bé đứng bên cạnh mẹ ngẩng đầu đau lòng nhìn.
Lúc này Bạch Tử Hiên vẫn luôn giãy dụa bỗng có lực đẩy ngã bà nội.
"Đồ xấu xa giết người!"
Biến cố này khiến mọi người bất ngờ.
Cậu quay đầu chạy về phía cảnh sát, "Mấy chú cảnh sát ơi, bọn họ giết người, bọn họ là người xấu!"
Bà và cha Bạch Tử Hiên lập tức biến sắc.
Thân thiện dễ gần trước kia bị phẫn nộ hung tợn thay thế!
Người đàn ông lại muốn tát vợ thêm một cái.
Chắc chắn con tiện nhân này xúi giục con trai nói vậy!
Một cái tát này nhẹ cũng ù tai, cuối cùng lại bị cưỡng ép dừng giữa không trung.
"A!"
Một tiếng hét thảm, người đàn ông bị Bùi Diệp một tay nắm lấy, dễ như trở bàn tay bẻ tay hắn ra sau lưng.
"Cục cảnh sát là nơi các người khóc lóc om sòm bạo lực gia đình?"
Bà nội Bạch Tử Hiên lấy lại tinh thần, tiến lên muốn xé xác Bùi Diệp.
"Mày là ai!"
"Ân nhân cứu cháu trai mấy người."
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, cảnh sát Đường tách toàn bộ đám người này ra.
Bùi Diệp nhìn về phía bé gái lạnh nhạt đứng ngoài xem bọn họ, tim chùng xuống.
Cảnh sát Đường nhìn cả nhà này vẫy tay với thuộc hạ tách ra tra hỏi.
Bà nội Bạch Tử Hiên tức giận khóc um trời.
"Chúng tôi không làm chuyện phạm pháp giết người, dựa vào cái gì đổ oan cho người khác?"
Cha Bạch Tử Hiên còn la làng muốn vạch trần chuyện này lên mạng, nói cục cảnh sát chấp pháp không nghiêm.
"Người lớn già đầu đi tin lời một đứa trẻ? Là nó tùy hứng quậy nháo thôi, lần trước không mua đồ chơi siêu nhân cho nó giờ học theo mẹ nói xằng bậy!"
"Không có! Cháu không nói láo! Bọn họ hại chết chị gái!" Bạch Tử Hiên cứng đầu nói, " Chị ấy cũng ở đây, ba và bà đều là người xấu!"
Bà và ba Bạch Tử Hiên như vịt bị bóp cổ, biểu lộ hoảng sợ trông rất buồn cười.
"Chị con bị bệnh bạch huyết chết, đừng nói bậy!"
Lại muốn đưa tay đánh đứa bé.
Cảnh sát Đường nhìn về phía Bùi Diệp.
Bùi Diệp gật đầu với ông.
Liên quan đến chuyện linh dị, cảnh sát Đường bảo họ đến phòng nghị sự.
Sắc mặt ba và bà Bạch Tử Hiên rất khó coi.
"Vị đồng chí cảnh sát này, đồng ngôn vô kỵ! Lời con nít nói không thể tin! Cháu gái tôi đã chết tám năm rồi, trên đời làm gì có quỷ!"