Chương 71: Tôi là tấm sắt cứng nhất con đường này!

(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đào Tử


__________________________________________


Tuy vị đại sư này không đủ thực lực, phải chật vật đối phó với nữ quỷ, trong giới thiên sư chỉ thuộc trình độ mèo ba chân, nhưng ông ta ở giới giải trí và giới thương nghiệp lại sống rất tiêu dao sung sướng, dường như không có chuyện linh dị nào ông không giải quyết được.


Vì sao?


Bởi vì ông biết kinh doanh quan hệ.


Thường hiếu kính với Âm sai quen biết, hối lộ người ta.


Ăn của chùa phải quét lá đa, nhận đồ tốt của người ta càng nhiều, Âm sai đương nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ.


Ông trịnh trọng móc ra một tấm "Triệu âm phù" đặc chế, niệm chú.


"Triệu âm phù" Chu Thuần An dùng là minh ước chiến lược kí kết hợp tác giữa âm phủ Phong Đô và Thiên sư liên minh, triệu mời Âm sai đang làm việc gần đó.


"Triệu âm phù" bình thường thiên sư dùng là để triệu mời quỷ hồn cần tìm.


"Triệu âm phù" đại sư dùng lại thuộc loại được đặc chế, dùng để đặc biệt triệu mời vị âm sai nào đó.


Nói đơn giản, đây xem như "Hợp đồng lao động" giữa âm sai và thiên sư.


Ở giữa có sự khác biệt rõ ràng.


Số ít âm sai bổng lộc không đủ xài, thỉnh thoảng sẽ đi kiếm thêm thu nhập, chẳng hạn như nhận hối lộ thiên sư nhân gian hiếu kính, giúp bọn họ làm ít chuyện.


Đây có thể coi là "Quy tắc ngầm" của ngành âm sai.


Cái nghề thiên sư này không phải gia tộc truyền thừa thì là sư môn truyền thừa.


Thiên sư sau khi chết trừ một số đi đầu thai chuyển thế, phần lớn đều nhận lời mời làm âm sai Phong Đô.


Thiên sư đồng tộc hoặc đồng môn với những âm sai này chẳng phải có thể hưởng thụ một ít che chở từ họ?


Đương nhiên "Quy tắc ngầm" đồng nghĩa với việc không thể lộ ra ánh sáng, loại hành vi nhận hối lộ này bị pháp luật Phong Đô nghiêm cấm tuyệt đối.


"Đi!"


Đại sư khẽ quát một tiếng, ném lá bùa ra lơ lửng giữa không trung.


Chỉ thấy từng vòng tròn gợn sóng xuất hiện, một cánh cửa treo xích sắt hình mặt thú dần hiện ra.


Cùng với tiếng xích sắt kéo lê vang lên, một tên âm sai mặc trường bào đen đầu đội mũ trùm bước ra khỏi cánh cửa


"Lần này lại là chuyện gì?" Âm sai lạnh lùng nói với đại sư, "Ta đang chuẩn bị câu hồn, đừng chậm trễ chuyện chính sự của ta."


Trong thời gian làm việc nhận lời triệu mời cá nhân, nếu cấp trên phát hiện sẽ tội càng thêm tội.


Âm sai Phong Đô cũng giống công nhân viên chức ở nhân gian.


Mỗi lần thi công chức như thiên quân vạn mã chen cầu độc mộc, thi âm sai không dễ dàng gì.


Mấy năm nay quỷ chết có tố chất ngày càng cao, văn hóa cao, trình độ tốt, năng lực làm việc mạnh, âm sai cạnh tranh áp lực như núi.


Hắn hiếm lạ chỗ tốt đại sư hối lộ, nhưng cũng không muốn bị cấp trên phát hiện mình kiếm thêm thu nhập.


Đại sư biết phân nặng nhẹ, cung cung kính kính nói với âm sai.


"Mong âm sai đại nhân ra tay thu thập con lệ quỷ hại người này."


Âm sai liếc qua, lãnh đạm nói, "Trên tay cô ta không có mạng người."


Trên lý thuyết, Âm sai không thể tùy tiện ra tay đối phó quỷ chưa từng phạm điều ác.


Tuy người ta là lệ quỷ, nhưng lệ quỷ cũng có quỷ quyền.


Đại sư nói, "Cô ta phụ thân người bình thường, một tháng nay luôn quấn lấy hắn, rõ ràng là có ý đồ gây rối."


Âm sai nghe vậy nghiêm túc hơn.


"Thật à?"


Đại sư nói, "Không dám nói sai một chữ."


Nữ quỷ thấy đại sư mời âm sai tới, chợt phát ra tiếng quỷ kêu thê lương, hung tính tăng vọt.


Âm sai nhướng mày, tỏa hồn liên rời khỏi tay.


Là nhân viên cơ sở ở Phong Đô, trừ những người khi còn sống xuất thân từ huyền môn, phần lớn âm sai thực lực không mạnh, nhưng bọn họ có quần áo bảo hộ lao động và tỏa hồn liên chính phủ Phong Đô phát cho, lệ quỷ bình thường không thể thương tổn được họ, mà lệ quỷ một khi bị tỏa hồn liên trói lại căn bản không còn đường thoát, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.


Quỷ khí quanh thân nữ quỷ tăng vọt, dường như có xu thế thoát khỏi tỏa hồn liên.


Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sấm sét màu xanh lam bắn ra từ ngoài cửa sổ.


Lôi điện nổ tung cửa sổ, đánh trúng tỏa hồn liên của âm sai.


"Người nào làm càn, dám quấy nhiễu công vụ!"


Âm sai thường xuyên liên hệ với thiên sư, dĩ nhiên biết tia sấm sét này là từ Ngũ Lôi phù của thiên sư.


"Thứ lỗi, tôi cũng đang thi hành nhiệm vụ. Mong âm sai đại nhân đừng làm khó, ngài tốt tôi tốt mọi người đều tốt."


Bùi Diệp đá mảnh vỡ thủy tinh còn sót lại trên cửa sổ, không nói nhảm nhiều lời, dùng một tấm Thúc quỷ phù bắt nữ quỷ xuất khỏi người Bạch Gia đến bên cạnh mình.


Cô cũng không còn thu liễm sát khí trên người, ánh mắt tiếp xúc với âm sai và đại sư bên người âm sai.


Khi Bùi Diệp phóng ra hết sát khí, nữ quỷ bị cô chộp tới sợ hãi ngồi bệt xuống khóc lớn, âm sai cũng cả kinh lùi lại hai bước.


Một thân sát khí như vậy--


Là người hay quỷ?


Làm hắn cứ tưởng là con lệ quỷ nào chạy khỏi mười tám tầng địa ngục.


Hắn kiên cường chống đỡ mang Phong Đô ra định chấn nhiếp Bùi Diệp.


"Cô dám cản trở Phong Đô làm việc, đoạt quỷ Phong Đô muốn?"


"Con người tôi trước giờ làm việc không quan tâm tới trước tới sau, bởi vì con quỷ này tôi nhìn trúng nên là của tôi." Bùi Diệp nói, " Cái này không gọi đoạt, đây gọi là lấy."


"Cô -- làm càn!"


Bùi Diệp nói, "Mặc kệ làm càn hay không làm càn, quỷ này tôi muốn."


Nữ quỷ bên cạnh: ". . ."


Không, cô ta cảm thấy ở cùng âm sai tương đối an toàn hơn.


Đứng ngoài cửa sổ lén lút nhìn tình hình trong phòng Diệp Vi kinh ngạc há hốc mồm.


Đại thần dám chính diện đối kháng âm sai?


Tiểu quỷ bọn họ thấy âm sai sợ muốn gần chết, sợ tỏa hồn liên trên thân âm sai trói họ lại, đại thần cư nhiên dám trực tiếp chống đối âm sai! ! !


"Cô không sợ đắc tội Phong Đô?"


Bùi Diệp tới mí mắt cũng chẳng muốn nâng.


"Tôi chỉ nghĩ, ngài không quan trọng đến mức đại biểu cho toàn bộ Phong Đô."


Âm sai trước mặt nếu đem so với Hắc vô thường hắn thực sự quá yếu.


Yếu như thế, đặt ở Phong Đô chỉ là một nhân vật nhỏ.


Một nhân vật nhỏ đắc tội thì đắc tội, Phong Đô còn có thể vì hắn ra mặt cứng rắn đối chọi với cô?


Bùi Diệp không sợ đi đường đá trúng tấm sắt.


Vì cô chính là tấm sắt cứng nhất trên con đường này.


Lần này cô ra mặt bảo vệ nữ quỷ vì có chuyện đại sự nguy cấp.


"Nữ quỷ này là nhân chứng quan trọng, cố chủ của tôi cần cô ta làm chứng việc Bạch Gia giết người, cho nên không thể để ngài mang về."


Người ta là nữ quỷ, trời mới biết sau khi về Phong Đô có bị sắp xếp đi chuyển thế đầu thai liền hay không.


"Bạch Gia giết người?"


Âm sai hơi sững người, quay đầu nhìn đại sư triệu mình đến.


Hắn có thể thu hối lộ giúp đại sư làm vài việc, nhưng chuyện phạm pháp loạn kỷ cương hắn không dám làm càn, chớ nói chi là trợ Trụ vi ngược.


Một khi bị Phong Đô phát hiện, sẽ ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá âm sai cuối năm.


Ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá còn nhỏ, e là đến bát sắt âm sai này cũng mất.


Đại sư cũng ngơ ngác.


Lúc này Bạch Gia bị nữ quỷ phụ thân thoát khỏi dưới sự đau nhức tê liệt toàn thân hành hạ cuối cùng cũng tỉnh dậy.


Hắn không có đoạn kí ức khi bị phụ thân cho nên không biết tại sao mình lại vậy, chỉ biết toàn thân trên dưới đều vô cùng đau nhức.


Cái loại cảm giác này như bị mười mấy tên đàn ông cao to lực lưỡng trùm bao tải, thay phiên nhau đánh, đánh đến mắt hắn nổi đom đóm, toàn thân không còn chút sức lực nào.


Không chỉ cơ bắp đau, xương cốt giống như bị đánh gãy rồi lắp lại như cũ.


Hắn phát ra tiếng rên rỉ, hơi động đậy, phát hiện chỗ dưới rốn ba tấc của mình vừa đau vừa sưng.


Trong lúc chờ bớt đau đớn hơn, hắn nằm rạp dưới đất đưa mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm vài vị khách không mời mà đến.


Một người mặc áo choàng mũ trùm màu đen, tay cầm xích sắt trông rất trẩu tre; một cô gái giá trị nhan sắc cực cao, mặc áo thun quần đùi thoải mái cánh tay phải có hình xăm khá lớn vừa nhìn đã biết là thiếu nữ xã hội đen bất lương; bên người thiếu nữ có một thân ảnh hư ảnh ngồi cuộn tròn co rút, nữ quỷ ướt đẫm run lẩy bẩy, ngoài cửa sổ còn có một người phụ nữ thân hình quá cỡ lơ lửng trên không. . .


Bầu không khí tại hiện trường rất quái dị rất yên ắng, nhưng bọn họ đều ăn ý đồng loạt nhìn về phía hắn.


Tiêu điểm toàn trường Bạch Gia: ". . ."