Chương 89: Mấy quỷ trong tòa nhà

(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Đào Tử


______________________________________


Dường như hắn muốn đuổi theo, nhưng đuổi đến vài bậc thang đã dừng lại.


Nam quỷ ở toà nhà này lâu năm, biết rõ hàng xóm trên lầu không dễ trêu.


Do dự hai giây, nam quỷ lầm bầm vài tiếng "Không biết trời cao đất rộng", lại rúc về bậc xi măng cũ.


Vốn tưởng đã có thể ngủ một giấc ngon lành, mới qua chừng nửa phút, toà nhà yên tĩnh lại vang tiếng bước chân.


"Hai ngày nay nhiều người thế không biết?"


Nam quỷ than thầm.


Nhà của hắn ở tại tầng lầu này, thường ngày rảnh rỗi không việc làm nằm trong nhà làm trạch nam, con mắt hướng ra ngoài.


Tầm nhìn từ chỗ này khá tốt, có thể dễ dàng nhìn thấy người tầng trên cảnh vật tầng dưới, xem đã con mắt.


Thời điểm khu công nghiệp này còn phồn vinh, ngày nào cũng có gái đẹp lên xuống lầu, hắn có thể nằm trong nhà ngắm cả ngày.


Hiện tại khác rồi.


Người sống lần lượt dọn đi, khu công nghiệp trước kia đông người huyên náo trở nên cô quạnh vắng vẻ.


Toà nhà cũ này càng tệ hơn, mười ngày nửa tháng không có bóng quỷ nào thèm lên.


Hai ngày nay ngược lại náo nhiệt hơn, tốt xấu còn có phụ nữ đến.


Nghĩ tới người đàn bà kia, nam quỷ lập tức lộ ra vẻ mặt căm ghét.


Hai bắp đùi mập mạp thô to, từ phía dưới nhìn lên chỉ thấy hai cái móng heo ngấn mỡ.


Càng khiến quỷ hận hơn chính là --


Cái chân như chân voi!


Mỗi bước đi lưu lại mùi hôi không tả nổi.


Nhưng chẳng mấy chốc hẳn bỗng nhảy cẫng lên.


"Ây da, lần này là một đại mỹ nhân, hôm nay may mắn thật."


"Tiếc là không mặc váy..."


"Ha ha, xem cặp đùi thẳng chưa này, vừa thon vừa dài, cho mình chơi một năm cũng không chán..."


Nam quỷ nghĩ Bùi Diệp không nghe thấy, hắn như thường lệ đưa ra lời bình giống khi mọi người lên xuống cầu thang náo nhiệt trước đây.


"Chân này dài thật, chơi một năm căn bản không đủ..."


"Khuôn mặt xinh quá, em gái có bạn trai chưa..."


"Chậc chậc, làn da cũng tốt trắng muốn phát sáng..."


"Em gái à, có muốn chơi cùng anh không ~~~ "


Từng bước một, Bùi Diệp đến gần.


Nam quỷ cảm giác mỗi bước chân cô như đi guốc trong lòng hắn, ảo giác yêu đương ngập tràn.


Đến gần rồi đến gần rồi!


Ba bước


Hai bước


Một...


Lúc Bùi Diệp sắp dẫm lên tầng lầu chỗ hắn, nam quỷ không khống chế vươn tay ra.


Cái bắp chân này đẹp quá đi.


Thời điểm nam quỷ thì thầm sắp chạm vào bắp chân, Bùi Diệp vẫn luôn nhìn về phía trước cúi đầu đối mặt với hắn.


Hắn bỗng sững sờ, chỉ trong giây lát, chân Bùi Diệp trực tiếp giẫm lên mắt hắn, đẩy hắn bật ngửa về bậc thềm.


"Rác rưởi!"


Bùi Diệp không nghe tiếng nam quỷ u u kêu thảm, trực tiếp đi lên tầng ba.


Nam quỷ che lấy khuôn mặt bị thương: "QAQ "


Bùi Diệp đứng tại cuối cầu thang nhìn về phía nam quỷ, giọng điệu âm u nói, "Lát nữa xử lí cậu sau."


Nam quỷ nghe vậy, cấp tốc run lập cập.


"Cô không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi..."


"Tôi nhìn thấy cậu." Bùi Diệp đứng trong bóng đêm, màu cam của điếu thuốc trở thành ánh sáng duy nhất phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp gian tà của cô, khiến nam quỷ lưu lại bóng ma tâm lí quỷ sinh không thể xoá nhoà, "Nếu tôi xuống lầu không thấy cậu thì cứ chờ đấy."


Nam quỷ: "..."


Hắn đột nhiên hy vọng hàng xóm hung tàn trên lầu có thể xử gọn Bùi Diệp.


Nhưng có thể sao?


Không thể nào, trong phạm vi 4 đến 5 km gần đây tuyệt không có ai hung hơn cô.


Bùi Diệp dùng một tấm thúc quỷ phù trói tên nam quỷ đang có ý định chuồn êm này lại.


Nam quỷ: "..."


Chết cha!


Đụng phải thiên sư rồi!


Bùi Diệp mặc kệ tên nam quỷ hèn mọn này, trực tiếp bước lên tầng ba.


Nơi đây vốn là toà nhà tập thể cho công nhân bỏ hoang nhiều nay, tro bụi đã sớm bám đầy đất, hành lang khô khốc tối đen mang ý lạnh kì quái.


Cô không dừng lại ở tầng ba, cất bước lên tầng bốn.


Tinh thần lực đã sớm bao phủ toàn bộ nhà tập thể, cô đương nhiên biết rõ người quỷ đang tụ tập phương nào.


Rẽ trái gian phòng thứ hai lầu bốn.


Nơi này vốn đang diễn ra một trận hỗn chiến.


Mọi chuyện bắt đầu từ vài phút trước.


"Sao lạnh thế?"


Tuy thành phố T ở phía Bắc, nhưng bây giờ vẫn là giữa hè, ban đêm nhiệt độ không khí không thấp.


Người đàn bà vốn sợ nóng, dáng dấp không gầy, đi lại hai bước đã đổ một tầng mồ hôi căng bóng.


Tưởng rằng nóng nực sẽ ngủ khó chịu, không ngờ vừa nằm xuống đã thấy tay chân lạnh buốt.


Cỗ hàn ý này không giống khi đứng dưới máy điều hòa.


Không thoải mái chút nào, ngược lại cảm thấy lông tơ dựng đứng, nổi da gà từng đợt không ngưng.


"Chuyện gì thế?"


Bà ta vừa chìm vào giấc ngủ đã bị cái lạnh làm tỉnh giấc, nhìn căn phòng tối đen không khỏi sợ hãi.


Chẳng lẽ gặp phải mấy thứ bẩn thỉu?


Bà ta khá mê tín, đưa tay sờ soạng cuối cùng cũng lấy được đèn pin.


Bật đèn lên, một chùm sáng chói mắt xua đi bóng tối âm u trong phòng.


Ánh sáng khiến bà an tâm hơn nhiều.


Bà ta kiểm tra số lượng hàng hoá một lần nữa.


Đây đều là tiền, một đứa cũng không thể thiếu.


Khi đèn pin đảo qua cửa phòng, ánh mắt bà đảo thoáng qua dường như thấy được đôi giày màu hồng


Người đàn bà vô thức soi đèn lại, đôi giày kia lại biến mất.


"Nhìn lầm ư?"


Người đàn bà ngoài mặt không việc gì trong lòng cả kinh lên.


Bà dụi dụi mắt, lại nhìn về phía cánh cửa, không có gì hết.


"Làm sợ muốn đứng tim."


Bà ta nhỏ giọng thì thào nhưng vẫn rất sợ.


Vừa định móc điện thoại gọi điện thoại cho đồng bọn dưới lầu, để một người trong số họ lên đây với mình, đèn pin đột nhiên rọi thấy khuôn mặt đẫm máu. Một người mặc đồng phục công nhân màu lam đang ngồi chỗ bà ta vừa nằm lúc nãy, nửa khuôn mặt cháy đen rướm máu nhìn bà.


Đây, đây là gì?


Người phụ nữ xa lạ dường như nhận ra ánh mắt người, xoay mặt lại, tròng mắt đẫm máu lồi ra.


"A a a -- "


"Quỷ a a -- "


Người đàn bà kinh hãi cao giọng hét lớn, tay chân run lẩy bẩy, không khống chế lui về phía sau mấy bước, đèn pin lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.


"Cứu mạng với!"


Bà ta mặc kệ đèn pin và lũ trẻ trong phòng, chống đỡ hai chân mềm nhũn, liên tục chạy nhanh ra cửa.


Ngắn ngủi mấy bước mà cứ như một năm dài đằng đẵng.


Bên trong cửa và ngoài cửa, địa ngục và thiên đường.


Mau mau mau! ! !


Quỷ sắp đuổi kịp! ! !


Cửa phòng vẫn khép chặt, bà ta vừa sợ hãi vừa nóng lòng, khống chế tay run mở cửa ra.


Vừa mở cửa, bà ta cho là mình đã thoát chết.


"A a a -- có quỷ a a -- "


Người đàn bà khiếp vía ngã về sau, mông nằm bệt dưới đất, chỗ xương cụt thốn cực kì.


Bởi vì ở cửa vào có một người đàn ông mặc trang phục công nhân xanh lam đang đứng đấy.


Vóc người anh ta không cao lắm, toàn thân trên dưới toàn là máu bẩn thỉu, vết thương lộ ra bên ngoài giòi bọ bu lúc nhúc.


Dưới ánh trăng mờ ảo chiếu rọi, bà còn thấy được giòi bọ thi nhau ngoe nguẩy trên miệng vết thương.


Thấy dáng vẻ kinh hãi gặp quỷ của bà ta, người đàn ông nhếch miệng cười.


Miệng vừa nhếch một nửa, một tiếng động nhỏ phát ra, hai đường vết nứt từ khoé miệng lan rộng đến vành tai, lộ ra toàn bộ răng và khoang miệng.


Bà ta sợ hãi không thôi, ôm ngực lại cao giọng thét lên, trực tiếp hôm mê bất tỉnh.


Lúc này, người phụ nữ ngồi ở trên giường mỉm cười với người đàn ông và cô bé.


"Về rồi à, cơm nước chuẩn bị xong rồi, mau tới ăn đi."