Chương 91: Nàng ấy đâu rồi?

Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Đăng vào: 11 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với yêu cầu của Tạ Khuynh, mặc dù từ đáy lòng Khương ma ma không tán thành, nhưng lại sợ mình không giúp thì Tạ Khuynh sẽ đơn thương độc mã làm loạn, đành cố mà phối hợp.

Tạ Khuynh nghĩ mình có thể dùng giọng nam nói chuyện, dứt khoát quấn ngực giả làm tiểu thái giám. Chuyển đổi giới tính thế này, dù có người thấy dung mạo nàng giống Tạ Quý phi, cũng sẽ vì nàng là nam mà gạt bỏ nghi ngờ.

Khương ma ma dùng thuốc màu không sợ nước vẽ lên xương chân mày bên phải của Tạ Khuynh một cái 'bớt' đỏ sậm, gần xương gò má điểm chút tàn nhan. Nhìn thoáng vào gương giống như biến thành người khác, Tạ Khuynh nhịn không được dựng ngón cái tán thưởng Khương ma ma.

"Trang điểm dịch dung gì đi nữa rốt cục cũng không phải mặt nạ. Lúc nương nương mang khuôn mặt này đi hành tẩu trong cung nhất định phải ngàn vạn cẩn thận."

Tạ Khuynh đáp:

"Yên tâm đi. Dù ta không địch lại trăm nghìn Ngự Lâm quân thì vẫn có thể bôi dầu lên chân mà bỏ chạy, không thành vấn đề."

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh thay xiêm y thái giám, học dáng đi của mấy thái giám trong cung, tay cầm hộp thức ăn, cúi đầu mà đi.

Trên đường gặp người liền khiêm tốn nhường cho người ta đi trước, công khai một đường bình an tới Ngự Thiện phòng.

Thân phận Tạ Khuynh hiện giờ là một thái giám chạy vặt của Ngưng Huy cung, tên Bình An, mục đích tới đây là trả lại hộp thức ăn, thân phận minh xác, nhiệm vụ minh xác.

Ngự Thiện phòng rối ren một mảnh. Khương ma ma nói, bởi vì những ngày gần đây Cao Tấn tuyệt thực, Thẩm Thái sư tìm người đưa cơm vào Minh Trạch cung, nhưng trước đó có hai cung tỳ bị gϊếŧ một cách khó hiểu, lúc thi thể bị đá khỏi Minh Trạch cung, cột sống tựa hồ gãy làm đôi, một tiểu thái giám cũng bị bẻ cổ...

Đưa cơm chính là chết, ai dám nhận việc này.

Thế là Thẩm Thái sư nhắm tới Ngự Thiện phòng, phái người đi thẳng tới Ngự Thiện phòng bắt người.

Khá lắm, đem Ngự Thiện phòng nháo đến gà bay chó sủa, khóc trời trách đất.

Tạ Khuynh nhìn thấy Tôn Thiện Trường - người thường hay đưa canh dược thiện cho nàng - vẻ mặt u sầu quỳ gối xin tha trước mặt một lão thái giám:

"Lý Tổng quản, chúng ta đều từng là thủ hạ của Vạn công công, cũng xem như huynh đệ, sao ngươi lại hãm hại ta như thế?"

"Ngươi nói gì vậy? Ngự Thiện phòng vốn cai quản việc ăn uống của Bệ hạ, để các ngươi đưa ngự thiện lại là hãm hại?"

"Thế nhưng, nhưng mà..."

Tạ Khuynh ở cửa ra vào nghe họ nói chuyện, biết Lý Tổng quản hiện đã thay thế Vạn công công trở thành Đại nội Tổng quản, có quyền điều hành nội thị trong cung. Thẩm Thái sư tạo áp lực với hắn, hắn liền tới Ngự Thiện phòng tạo áp lực.

"Được rồi, không có nhưng nhị gì hết." Lý Tổng quản rút vạt áo mình khỏi tay Tôn công công, cúi người đỡ hắn dậy:

"Ta cũng là bất đắc dĩ, ngươi có thời gian ở đây dây dưa với ta, không bằng sớm tuyển hai người ra đây, ngươi và ta đều có cái mà giao phó với Thái sư."

Tôn công công thấy cầu tình vô vọng, chỉ có thể than thở, quay đầu triệu tập đám người đang hốt hoảng trong Ngự Thiện phòng lại một chỗ, những người này đều là thủ hạ của hắn, kêu ai đi chịu chết Tô công công cũng không muốn.

Mà Lý Tổng quản bên ngoài đợi đã không còn kiên nhẫn, Tôn công công biết nếu mình lại kéo dài, Lý Tổng quản sẽ vào tự tuyển người, lúc đó càng phiền toái hơn.

"Chư vị, xin lỗi. Hôm nay..."

Tôn công công còn chưa nói xong, đã nghe thấy một thanh âm:

"Tôn công công, nô tài thuộc Ngưng Huy cung, đến thay An Mỹ nhân túc trực bên linh cữu Quý phi nương nương lấy một chén cháo tổ yến."

Tôn công công không kiên nhẫn, oán trách:

"Lúc nào rồi còn tới lấy cháo."

Mọi người nhìn theo giọng nói kia, đương nhiên nhìn thấy chính là Tạ Khuynh đã dịch dung. Nàng tới trước mặt Tôn công công, khúm núm nói:

"Công công đừng mắng tiểu nhân, tiểu nhân chỉ phụng mệnh Khương ma ma."

Tôn công công liếc tiểu thái giám mặt rỗ còn có bớt này một cái, thầm nghĩ: Khương ma ma cái gì nữa, trước kia Quý phi còn tại thế, bà cũng được xem là nhân vật có tiếng tăm, hiện tại Quý phi cũng chết rồi...

Nghĩ tới đây, trong đầu Tôn công công lóe linh quang, hỏi Tạ Khuynh:

"Ngươi nói ngươi thuộc cung nào? Ai phái ngươi tới?"

Tạ Khuynh ngoan ngoãn trả lời:

"Nô tài thuộc Ngưng Huy cung. Khương ma ma phái nô tài tới."

Bỗng nhiên Tôn công công vui vẻ ra mặt, thân thiết kéo Tạ Khuynh lại, hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

Tạ Khuynh nhỏ giọng đáp:

"Nô tài tên Bình An."

Tôn công công vỗ đùi:

"Tốt tốt tốt! Bình An, ngươi thay công công làm một chuyện, về sau mỗi ngày công công đều đưa cháo tổ yến tới Ngưng Huy cung."

Tạ Khuynh giả vờ thụ sủng nhược kinh, liên tục khoát tay nói lắp, nhưng Tôn công công không cho nàng cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đẩy ra ngoài, đẩy tới trước mặt Lý Tổng quản:

"Lý Tổng quản, hay là đưa đứa nhỏ này đi."

Lý Tổng quản dò xét Tạ Khuynh từ đầu tới chân, nhất là xem đi xem lại cái 'bớt' trên mặt nàng, tựa hồ rất ghét bỏ:

"Hắn? Cái bộ dạng này tiến cung kiểu gì?"

Tôn công công buông Tạ Khuynh ra, tiến lên giải thích với Lý Tổng quản:

"Tổng quản, đã là lúc nào rồi mà ngài còn chọn tướng mạo. Đứa nhỏ này là ta nhìn lớn lên, tay chân lanh lẹ, hai năm trước bị Ngưng Huy cung mang đi. Ta còn định ít ngày nữa sẽ mang hắn về, hắn cũng xem nhs người của Ngự Thiện phòng."

Lý Tổng quản vốn rất ghét bỏ, nhưng thật sự là không có ai chịu đi, hắn cũng không muốn làm căng với bên Ngự Thiện phòng. Tình trạng của Bệ hạ bây giờ, nói câu khó nghe, Tổng quản là hắn có hôm nay không có ngày mai. Ai biết mấy ngày sau sẽ là quang cảnh gì, hiện tại châm chước người khác một chút, cũng tốt cho sau này.

Lại nói, Thái sư chỉ muốn hắn đi Ngự Thiện phòng bắt người đưa cơm, cũng không nói phải có dáng dấp tốt, diện mạo thế này mới càng thích hợp đây, dù sao tám chín phần mười là có đi không có về.

"Được thôi được thôi. Ngươi chuẩn bị một chút, để hắn theo ta đi." Lý Tổng quản thỏa hiệp.

Tôn công công thở một hơi dài nhẹ nhõm, rất nhanh đã có người mang hộp cơm giao vào tay Tạ Khuynh, trịnh trọng nói:

"Đi thôi, ta lập tức cho người mang cháo tổ yến tới Ngưng Huy cung."

Trong lòng âm thầm xin lỗi: Hài tử, đừng trách ta, chờ ngươi chết ta sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho ngươi...

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh mang theo hộp cơm của Ngự Thiện phòng, ngoan ngoãn đi theo sau nhóm người của Lý Tổng quản, đi tới bên ngoài Minh Trạch cung.

Tới gần liền có một cỗ khẩn trương túc sát chi khí ập vào mặt:

[ khá lắm, thị vệ từ trên xuống dưới như vậy. ]

[ người biết thì nói hộ giá, không biết còn tưởng giam giữ trọng phạm. ]

Thống lĩnh thị vệ Trương Khiêm ngăn Tạ Khuynh lại, hỏi Lý Tổng quản:

"Hắn là ai?"

Lý Tổng quản nói:

"Ngự Thiện phòng phái tới đưa ngự thiện cho Bệ hạ."

Nói xong, ánh mắt hai người giao lưu, Tạ Khuynh nhìn trong ánh mắt của bọn họ hiểu ra bốn chữ: đi, tìm, cái, chết.

"Vào đi." Trương Khiêm cho qua.

Lý Tổng quản phân phó Tạ Khuynh:

"Sau khi vào đó, nếu tâm tình Bệ hạ tốt, ngươi liền khuyên Bệ hạ dùng nhiều một chút. Nếu tâm tình Bệ hạ không tốt... Ngươi tự xem rồi xử lý."

Tạ Khuynh giả vờ hoảng sợ cực độ:

"Tổng quản, nô tài không dám."

Lý Tổng quản mặt mày hung ác:

"Cẩu nô tài, kêu ngươi vào thì ngươi vào đi. Nếu làm không xong mà dám chạy ra, gia gia sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi!"

Tạ Khuynh cười thầm trong bụng:

[ hảo tôn tử! ]

[ chờ ta đi ra sẽ cho ngươi nếm mùi tịnh thân lần hai. ]

Bị uy hiếp, Tạ Khuynh chân trước vừa vào điện, chân sau đám cháu trai đã đóng cửa điện lại. Tạ Khuynh nhìn cửa điện đóng chặt, nhịn không được lại mắng thầm:

[ mấy tên nhóc hỗn đản này! Xem Cao Tấn là hồng thủy mãnh thú hả? ]

[ thật quá đáng! Phi! ]

Cầm hộp cơm xoay người, Tạ Khuynh liền gần sát vào một khuôn mặt. Nếu không phải nàng cấp tốc lách mình, hai khuôn mặt đã dán vào nhau, dọa cho Tạ Khuynh quát to một tiếng:

"Aaaaa!!!"

[ hù chết người! ]

[ Cao Tấn ngươi là quỷ sao? Đi đường không có âm thanh! ]

Cao Tấn xõa tóc, vạt áo ngoài mở rộng, sắc mặt tái nhợt bỗng nhiễn xuất hiện trước mặt Tạ Khuynh. So với lần gặp cuối cùng trước khi rời kinh gầy đến thoát tướng, hốc mắt cũng lõm sâu.

[ mới có mấy ngày, sao lại ra nông nỗi này? ]

Cao Tấn mặt không cảm xúc nhìn nàng chằm chằm, khàn khàn hỏi:

"Ngươi là ai?"

Tạ Khuynh nuốt nước bọt, nhấc hộp thức ăn lên, dùng giọng nam ngụy trang run run đáp:

"Hồi, hồi Bệ hạ, nô tài đưa ngự thiện tới cho ngài."

Đôi mắt lạnh băng của Cao Tấn liếc qua hộp thức ăn. Bỗng nhiên hắn xông tới, giam cầm Tạ Khuynh để nàng dán lưng lên cánh cửa, chưởng một cái lên vị trí sát mặt Tạ Khuynh. Cánh cửa phát ra tiếng vang thật lớn, dọa cho Lý Tổng quản cùng Trương Khiêm ở bên ngoài nghe lén giật mình kêu to một tiếng.

Bọn họ không hẹn mà cùng cách xa chủ điện, sau đó nghe thấy trong điện truyền đến tiếng quát lớn:

"Cút ra ngoài! Trẫm không cần!"

Tạ Khuynh cơ hồ bị Cao Tấn dán lên cửa, bị hắn trực diện thét một tràng, nàng chỉ cảm thấy lỗ tai mình sắp thủng, không nhịn được thầm mắng:

[ mẹ nó! Lớn tiếng vậy làm gì? ]

[ nhìn lại mình đi, gầy thành con khỉ rồi, còn không chịu ăn cơm, muốn phi thăng thành tiên hả? ]

[ thúc ngựa mấy ngày liền để hồi kinh, còn có thể trơ mắt nhìn ngươi chết đói sao? ]

[ ài, thật sự là kiếp trước thiếu ngươi! ]

Tạ Khuynh giả vờ như mình mười phần sợ hãi, cố khuyên:

"Bệ, Bệ hạ, tốt xấu gì ngài cũng ăn một chút đi! Người còn sống, no bụng cũng là một ngày mà đói bụng cũng là một ngày, hà tất gì phải hành hạ mình chịu đói chứ."

"Trẫm kêu ngươi câm miệng!!!"

Cao Tấn cúi đầu nhìn nàng, sau đó càng dùng sức lay động cửa điện, làm ra tiếng động cực lớn. Hắn gào rống thở dốc như rất kích động, người bên ngoài không biết còn tưởng bên trong đại chiến hỗn loạn tưng bừng.

"Ai nha, đáng thương."

Lý Tổng quản nghe động tĩnh trong điện, nghĩ lại là hắn mang người này vào chịu chết, cũng có chút áy náy. Nghĩ thầm nếu tiểu tử này đại nạn không chết, hắn sẽ thưởng lớn cho. Sau đó hắn quay đầu nói với Trương Khiêm:

"Tìm người phong kín cửa điện, đừng để tiểu tử kia chạy ra."

Trương Khiêm: ...

Lý Tổng quản có ý đồ cứu vãn:

"Có gì đâu chứ, chỉ cần có thể để Bệ hạ dùng cơm, cũng xem như hắn vì nước tận trung."

Trương Khiêm: ...

Mà Tạ Khuynh trong điện không phụ kỳ vọng to lớn của Lý Tổng quản, tiếp tục thuyết phục Cao Tấn đang trong cơn thịnh nộ. Vì nâng cao tính chân thực, nàng còn có chút nghẹn ngào:

"Bệ hạ, coi như ngài không vì chính mình, cũng phải vì nương nương của ta mà bảo trọng long thể a."

Hai chữ 'nương nương' như động chạm tới khổ tâm của Cao Tấn, nhưng cảm xúc hắn vẫn kích động như cũ:

"Nương nương gì? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Tạ Khuynh cuống quít trả lời:

"Nô tài là Bình An, là nô tài của Ngưng Huy cung, nô tài gọi nương nương đương nhiên là Quý phi nương nương."

[ ta tự mang mình ra chắn. ]

[ hi vọng ngươi còn nhớ ta. ]

Cao Tấn nghi hoặc:

"Quý phi... Nương nương?"

Tạ Khuynh liên tục gật đầu:

"Đúng đúng đúng, Quý phi nương nương. Ngài nể mặt Quý phi nương nương, dùng chút thức ăn đi."

Cao Tấn hỏi:

"Nàng ấy đâu rồi?"

Tạ Khuynh chột dạ:

"Nương nương, nàng... Hoăng thệ."

[ má ơi! Thật là quá không may mắn! ]

[ cũng may Quý phi tên Tạ Nhiễm, không có nửa xu quan hệ với Tạ Khuynh. ]

"Hoăng thệ... Hoăng thệ... Hoăng thệ..."

Cao Tấn lặp đi lặp lại mấy chữ này, vừa nói vừa thất hồn lạc phách đi vào nội điện.

Tạ Khuynh thấy thế, vội vàng cầm hộp cơm đuổi theo.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Chương này tội nghiệp anh cún, ốm thành con khỉ rồi. Thật giả lẫn lộn nhưng toi vẫn tin là ảnh giả vờ thôi, nhịn ăn mấy ngày tàn tạ cỡ nào thì cũng là vì đại nghiệp.

Bằng chứng là ổng chưởng cái cửa cho bên ngoài nghe chứ bên trong ổng kề sát vào nói chuyện, à không hét vào mặt chị chứ.

Còn hai cung nữ với một thái giám chắc do ông Thẩm ráng quăng vô nên ảnh mới bẻ cổ quăng ra.

Mấy chương gần đây làm toi đói cơm chó quá, ráng lừa mình dối người rằng chương này anh đã kabedon chị đi. Hic.

À mà chương này là chương 91, đánh dấu chúng ta đã đi được nửa truyện rồi. Không ngờ toi kiên trì được vậy luôn, tại nhằm chương 5k chữ gõ quài không thấy hết cũng ngán chít mợ.

Quẩy lên 💃[Edit] Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 91: Nàng ấy đâu rồi?