Chương 110: Quấy nhiễu giấc mộng của người khác.

Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Đăng vào: 11 tháng trước

.

"Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Tô Lâm Kỳ nhìn Tạ Khuynh nằm bên cạnh, hỏi.

Tạ Khuynh gối hai tay lên ót nhìn trời, thuận miệng đáp: "Lành lâu rồi."

Tô Lâm Kỳ cũng học bộ dáng của nàng, lót hai tay dưới đầu, nói:

"Trách không được Tướng quân luôn nói ngươi kháng đánh, chắc nịch. Loại tổn thương kia nếu đặt trên thân thể người khác, không tốn nửa năm sẽ không lành, còn ngươi mới mấy ngày đã dưỡng tốt rồi."

Tạ Khuynh không nói chuyện, giật một cọng cỏ lau bên cạnh xuống cho vào miệng. Đã hai năm không cắn món đồ chơi này, vậy mà lại không nghe được vị ngọt nữa, chỉ còn lại khổ, chát chát.

Đầu lưỡi bị hoàng cung đổi mất rồi.

Tạ Khuynh nghĩ như vậy, nhổ cọng cỏ đi.

Tô Lâm Kỳ thấy nàng không để ý tới mình, dùng bả vai đụng một phát:

"Sao không nói chuyện?"

Tạ Khuynh duỗi người ngồi dậy, hỏi Tô Lâm Kỳ:

"Chừng nào thì ngươi đi?"

Thân phận vương tộc Nam Cương của Tô Lâm Kỳ đã lộ ra ánh sáng, vậy sau này không thể điềm nhiên như không có việc gì mà ở lại quân doanh nữa. Rời đi chỉ là chuyện sớm muộn.

"Đi đâu?" Dáng vẻ Tô Lâm Kỳ như không hiểu Tạ Khuynh nói gì.

Tạ Khuynh trầm mặc nhìn hắn chằm chằm, Tô Lâm Kỳ rốt cục chịu thua, ngồi dậy nói:

"Sao ngươi lại như vậy. Mới trở về không thể cùng ta ôn chuyện trước sao?"

Tạ Khuynh cũng xem như hiểu rõ về hắn, từ ngữ khí hành vi nàng có thể phán đoán được rất nhiều việc.

"Mấy ngày nữa sẽ đi?"

Nếu không phải sắp đi, với tính khí ngạo kiều của Tô Lâm Kỳ sao lại chạy tới chuyện trò đùa giỡn với nàng?

Tô Lâm Kỳ cũng không phủ nhận, mập mờ đáp:

"Cũng không gấp như vậy. Còn có việc cần làm."

Tạ Khuynh gật gật đầu, không truy vấn nữa, đưa tay ngắt mấy cọng cỏ lau thật dài thưởng thức. Tô Lâm Kỳ trầm mặc một lát, hỏi Tạ Khuynh:

"Ngươi... Có muốn cùng ta đi Nam Cương chơi không?"

Tạ Khuynh nhìn hắn: "Chơi cái gì? Rắn hả?"

Tô Lâm Kỳ liếc nàng một cái:

"Nói gì vậy! Nam Cương chỉ có rắn thôi sao? Có rất nhiều chỗ xinh đẹp, núi thác kỳ quan, rừng rậm dị thảo. So với nơi toàn cát vàng này của các ngươi đẹp hơn nhiều."

Tạ Khuynh nhún vai từ chối cho ý kiến. Tô Lâm Kỳ thấy dùng cảnh đẹp không dụ được nàng, nói thêm:

"Còn có đồ ăn. Đồ ăn Nam Cương chúng ta đặc biệt ngon. Có những món chắc chắn ngươi chưa thấy qua bao giờ."

Không hiểu sao Tạ Khuynh nhớ tới lão nhân Nam Cương trong ngôi nhà cũ ở kinh thành. Lão uống trà đen thui đặc quánh, bánh cũng có màu sắc hình dạng rất quỷ dị, không biết là làm từ cái gì. Kết hợp cùng với những thứ lão nuôi trong viện: rắn, côn trùng, chuột, kiến, ấm sành... Thật khó mà tưởng tượng ra được thức ăn ngon ở Nam Cương.

Chẳng qua nàng sẽ không công kích lòng tốt của người khác, liền trầm mặc nghe.

Tô Lâm Kỳ xuất đòn sát thủ:

"Cảnh đẹp, thức ăn ngon ngươi không có hứng thú, vậy mỹ nam tử thì sao? Nam Cương chúng ta có tiếng nhiều mỹ nhân. Nam tử tuấn tiếu, nữ tử mỹ diễm. Nếu ngươi đi, nói không chừng có thể tìm được lang quân như ý đó."

Nhắc tới mỹ nam tử, Tạ Khuynh quả nhiên có chút phản ứng:

"Mỹ nam tử? So với ngươi thì thế nào?"

Tô Lâm Kỳ tràn đầy tự tin:

"So với ta... Khẳng định kém một chút. Chẳng qua là do khí chất của ta quá tốt, người bình thường thúc ngựa đuổi không kịp."

Tạ Khuynh dẹp luôn tâm tư:

"A, vậy quên đi. So với cái khí chất chó chết này của ngươi mà còn không sánh nổi, ta thấy mỹ nhân Nam Cương cũng chỉ có vậy thôi."

Tô Lâm Kỳ nhịn không được liếc mắt:

"Ta như thế này còn ghét bỏ, trong mắt ngươi có người nào đẹp sao?"

"Có a!"

Tạ Khuynh đáp ngay, chẳng qua khi gương mặt kia lóe lên trong đầu, nàng thầm nghĩ sau này không thể nhắc tới.

Tô Lâm Kỳ không phục, truy hỏi một hồi lâu Tạ Khuynh cũng không nói.

"Không đùa với ngươi nữa. Ta thật sự muốn ngươi cùng ta tới Nam Cương. Ngươi có năng lực như vậy, ở đây lại không xây được công danh sự nghiệp, không được lãnh binh, nhân tài không được trọng dụng. Ngươi theo ta hồi Nam Cương, ta sẽ cho ngươi làm Đại Tế ti của ta. Ngươi có thể kiến công lập nghiệp, có thể đi ngang ở Nam Cương."

Tô Lâm Kỳ thiết tha chân thành mời Tạ Khuynh. Nàng ngây ngẩn cả người. Trước kia nàng cũng có nghe nói mối quan hệ vi diệu giữa Đại Tế ti Nam Cương và vương Nam Cương. Nếu Đại Tế ti là nam, vậy chính là người đứng thứ hai, nếu là nữ, tám chín phần mười là người được chọn làm vương hậu...

Lại nhìn sang đôi mắt khẩn trương mang theo chờ đợi của Tô Lâm Kỳ, Tạ Khuynh né đi thật nhanh, ra vẻ nhẹ nhàng:

"Ta ở biên quan cũng có thể đi ngang."

Tô Lâm Kỳ nói:

"Nhưng ở Nam Cương ngươi có thể mở ra khát vọng, Nam Cương không câu nệ nam nhân hay nữ nhân. Tuyệt đối sẽ không mai một nhân tài."

Tạ Khuynh cười:

"Ta có cái rắm mà khát vọng. Nếu có thể, ta chỉ hy vọng tìm địa phương nào an an ổn ổn, mỗi ngày chơi đùa giải trí. Chuyện gì cũng không cần làm, hài lòng như ý từ khi mặt trời mọc đến khi hoàng hôn."

Tô Lâm Kỳ: ...

"Ngươi muốn sống những ngày như vậy cũng được, ta…"

Tạ Khuynh cắt ngang:

"Dẹp mẹ đi, ta sống cuộc sống của ta, có liên can nửa văn tiền nào tới ngươi? Ngươi muốn đi cứ đi, nói nhảm nhiều quá!"

Không muốn nói tào lao cùng hắn, Tạ Khuynh nhảy khỏi tảng đá, đi ra khỏi bãi cỏ lau. Tô Lâm Kỳ đi theo, kiên nhẫn ở phía sau thuyết phục:

"Ngươi suy nghĩ thêm chút đi. Dù sao ta cũng không đi ngay, phải làm xong việc đã, rồi trao đổi này kia."

Tạ Khuynh hai tay ôm ngực, đi thẳng về phía trước:

"Ngươi còn chuyện gì chưa làm xong?"

Tô Lâm Kỳ nói:

"Hơn hai tháng trước, không phải trong cung hạ chỉ để trinh sát Võ Uy quân điều tra chuyện chất tử sao. Tra ra thật sự là có người này. Lão Trương của Trinh sát doanh muốn ta cùng hắn đi một chuyến tới Đại Định phủ. Huynh đệ nhiều năm như vậy, hắn mở miệng ta cũng không tiện cự tuyệt, liền đáp ứng cùng hắn làm xong việc mới đi. Tướng quân cũng đồng ý."

Chuyện này Tạ Khuynh biết, chất tử chính là nhi tử Cao Nguyệt con của Tiền Thái tử Cao Trà, tính tuổi tác thì năm nay có lẽ đã mười bốn.

"Người ở Đại Định phủ?" Tạ Khuynh hỏi.

Đại Định phủ là đô thành Bắc Liêu, Cao Nguyệt vậy mà thật sự ở đó, thế mà lại còn sống.

Xem ta Bắc Liêu thật sự muốn bắt hắn làm chút điều kiện, nên mới lưu lại đến bây giờ.

"Hẳn là ở Đại Định phủ. Hầu cận cùng hắn đi Bắc Liêu đã tìm được rồi, đương nhiên hắn cũng ở đó." Tô Lâm Kỳ nói.

Tạ Khuynh nghi hoặc:

"Đã tìm được hầu cận mà còn không chắc chắn sao?"

Tô Lâm Kỳ thở dài:

"Ài, hầu cận của hắn bị người ta đút thuốc câm, nói không ra lời. Sợ bị phát hiện nên chỉ khoa tay múa chân vài cái đơn giản, ý tứ cụ thể thì không rõ, nhưng hẳn là chất tử còn sống."

Tạ Khuynh không nói gì, trong lòng lại nghĩ, hầu cận bị đút thuốc câm, bị giám thị, cảnh ngộ của chất tử ở Bắc Liêu đương nhiên không tốt.

Nghĩ đến đây, Tạ Khuynh lại không nhịn được mắng Cao Trà súc sinh. Vì tư dục của bản thân mà xem nhi tử như gia súc đưa ra ngoài. Có lẽ ngày đó Cao Trà không có ý định cho nhi tử này còn sống quay về, nên hắn mới phát tang cho Cao Nguyệt ở kinh thành, chặt đứt con đường về nhà của đứa nhỏ này trong tương lai.

Nếu không phải Bắc Liêu muốn đổi chất tử lấy thủ lĩnh, chỉ sợ đến nay cũng không ai biết Cao gia còn một con cháu lưu lạc ở địch quốc.

Lúc bị đưa đến Bắc Liêu chắc Cao Nguyệt chỉ chín mười tuổi thôi, hài tử mới bao lớn, cũng không biết làm sao sống ngần ấy năm không bằng heo chó ở địch quốc.

Tên súc sinh Cao Trà này, chết sớm thật là tiện nghi hắn.

"Các ngươi khi nào đi?" Tạ Khuynh hỏi.

Tô Lâm Kỳ tính toán thời gian:

"Vốn định hai ngày này sẽ đi, ai ngờ hôm qua lão Trương thu được tin tức từ kinh thành, nói là phía Binh bộ muốn phái mấy người tới, phải đợi bọn họ tới rồi mới xuất phát."

Tạ Khuynh khó hiểu:

"Binh bộ phái người tới? Không tin các ngươi à?"

"Ai biết được. Từ trong kinh tới đều là đại gia, đoạn đường này còn phải hầu hạ."

Tô Lâm Kỳ than thở với Tạ Khuynh. Nàng hỏi hắn tối nay đi uống rượu không. Nhưng không khéo là đêm nay hắn có hẹn, mà bọn Bàn Tử buổi tối có doanh huấn. Tạ Khuynh cũng không muốn quấy rầy bọn họ, liền tự đi tửu quán mua chút Thiêu đao tử về nhà.

Nhưng trong nhà bị Tạ Nhiễm biến thành cái chợ, Tạ Khuynh ngại ồn ào.

Mấy ngày gần đây nàng có thể ra ngoài liền ra ngoài, tận lực không ngồi trong nhà.

Ngô đại tẩu sát vách đi thăm người thân về, Tạ Khuynh biết được liền đi mua chút lễ sang thăm.

Nam nhân của Ngô đại tẩu ba năm trước chết trận, được cái công huân. Hàng năm có thể cầm ba mươi lượng tiền trợ cấp, Ngô đại tẩu liền lẻ loi một mình mang theo hài tử định cư ở đây. Thường ngày thì may vá y phục cho mấy tướng sĩ kiếm chút cơm cho mình và nhi tử, ngày tháng trôi qua tạm được.

Sau khi Tạ Khuynh đến đây ở, giúp Ngô đại tẩu đánh đuổi mấy tiểu tử có ý đồ xấu, về sau Ngô đại tẩu liền chiếu cố nàng rất nhiều. Hai năm trước Tạ Khuynh muốn vào kinh, Ngô đại tẩu còn khóc lên khóc xuống.

Giờ thấy Tạ Khuynh đã về, Ngô đại tẩu cực kỳ cao hứng, một hai phải lưu Tạ Khuynh lại ăn cơm chiều.

Ngô đại tẩu vừa đi thăm người thân về. Hơn mười ngày nay không có ở nhà, trong nhà không có món không để đãi khách, may mắn trong nội viện nông gia không bao giờ đói.

Ngô đại tẩu lấy bảy tám cái trứng gà trong ổ, lại ngắt mấy cây hành tây trong vườn rau xanh phía sau, thả vào chảo dầu xào xào, cho chút muối chút đậu phộng, đậu tương gì đó. Cứ thế mà làm mấy món đồ nhắm đón tiếp Tạ Khuynh.

"Dáng dấp tiểu thư kia có điểm giống ngươi, mới đầu ta còn tưởng là ngươi, chạy tới chào hỏi. Ai ngờ nhận nhầm. Nàng là tỷ tỷ của ngươi hay là muội muội?" Ngô đại tẩu gắp thức ăn cho Tạ Khuynh, để nàng đừng chỉ lo uống rượu.

"Ta lớn hơn hai tuổi." Tạ Khuynh trả lời.

"Rốt cuộc vẫn là tuổi nhỏ, không biết ăn nói như ngươi, tính khí cũng lớn. Ngược lại rất có tiền. Nhưng nhìn giống thiên kim tiểu thư hơn ngươi nhiều." Ngô đại tẩu xem Tạ Khuynh như thân muội, không che giấu cái gì.

Tạ Khuynh cũng cười đáp:

"Nàng ấy có tính tiểu thư, có chút kiều, chẳng qua người rất tốt. Mai ta mang nàng sang chơi."

"Ngươi nói nàng ấy tốt thì nàng ấy tốt. Tẩu tử sẽ hoan nghênh."

Ngô đại tẩu nhìn Tạ Khuynh. Nàng đi kinh thành hai năm, mặt mũi trắng lên nhiều, người cũng không hoạt bát như trước. Ngô đại tẩu không nhịn được nhéo nhéo mặt nàng, nói:

"Đi hai năm, không thích cười nữa rồi. Trong kinh nhiều quy củ lắm đi."

Ngô đại tẩu cho là Tạ Khuynh bị quy củ trong kinh câu thúc thành như vậy. Tạ Khuynh không giải thích, liên tục gật đầu:

"Còn không phải sao, quy củ ăn một bữa cơm thôi mà viết đầy hai cuốn sách."

Câu này làm Ngô đại tẩu cười muốn xỉu, bắt đầu kể với Tạ Khuynh những quy củ ở đại hộ mà mình nghe đồn đãi.

Tạ Khuynh lẳng lặng nghe, lẳng lặng uống rượu. Uống tới đêm khuya, nàng tắm rửa ở nhà Ngô đại tẩu, nghe tiếng huyên náo ở sát vách không còn nữa mới dám trở về.

Sau khi về, Tạ Khuynh rón rén vào phòng mình, úp sấp lên giường đệm vừa bị Tạ Nhiễm đổi mới tinh mà thiếp đi.

Có thể là do uống rượu trước khi ngủ, cũng có thể là do lạ giường, tóm lại Tạ Khuynh mộng đông mộng tây, ngủ không yên.

Loáng thoáng nghe có người gõ cửa phòng, Tạ Khuynh tưởng nằm mơ nên không để ý, xoay người, kẹp gối đầu ngủ tiếp. Ai ngờ tiếng đập cửa kia ngày càng vang, ngày càng nhanh, cuối cùng đánh thức Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh không kiên nhẫn quát:

"Ai vậy?"

Ngoài cửa truyền đến:

"Đại tiểu thư, ta là Thúy Nhi. Ngoài cửa có khách nhân tìm người, là nam nhân, nhị tiểu thư để ta tới hỏi xem người có quen hay không."

Tạ Khuynh mở to mắt, bất đắc dĩ ngồi dậy, đáp:

"Biết. Để hắn vào đi, ta rửa mặt rồi ra ngay."

Tại biên quan, có nam nhân tới cửa tìm Tạ Khuynh là rất bình thường. Có lẽ là bọn Tô Lâm Kỳ, Đại Mao gì đó. Tạ Khuynh không để ý, cũng không gấp, chậm rãi ung dung rửa mặt thay quần áo, lạnh mặt đi tới phòng khách. Thật muốn nhìn xem là tôn tử nào cả gan sáng sớm tới quấy nhiễu giấc mộng của người khác.