Chương 71: Khuynh tiểu thư có cùng ngài hồi kinh?

Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tạ Khuynh bị tiếng ve ngoài điện đánh thức, ồn ào nhức cả đầu.

Miệng đắng lưỡi khô trở mình, chỉ nghe thấy thanh âm quan tâm của Khương ma ma:

"Nương nương, ngài thấy chỗ nào khó chịu?"

Tạ Khuynh lẩm bẩm: "Không khó chịu. Khát nước."

"Nước đây, nô tì đỡ nương nương dậy." Khương ma ma rất nhanh đã lấy nước tới.

Tạ Khuynh được Khương ma ma đỡ dậy, nước uống thanh ngọt chảy xuống cổ họng, xua tan khô rát trong yết hầu.

"Giờ nào rồi?" Tạ Khuynh hỏi.

"Bẩm nương nương, đã gần trưa."

Tạ Khuynh đột nhiên mở to đôi mắt, ngoài điện ông mặt trời treo cao, trong điện nắng sáng ngời chói mắt, đôi mắt mở ra chốc lát lại nhắm chặt.

Sao lại là buổi trưa?

Đêm qua nàng đi Minh Trạch cung giải thích hiểu lầm với Cao Tấn, lúc sắp đi Cao Tấn gọi nàng lên nóc Minh Trạch cung uống rượu....

Sau đó uống mãi.

Uống xong xảy ra chuyện gì?

Tạ Khuynh ôm đầu suy nghĩ một hồi, phát hiện nàng lại không nhớ gì hết!

Trừ bầu trời đầy sao đếm mãi không hết ra, chỉ còn thanh âm con muỗi đuổi hoài không đi vo ve vo ve mãi không ngừng.

"Tối hôm qua ta trở về bằng cách nào?"

Khương ma ma nói:

"Bệ hạ ôm nương nương về. Bệ hạ còn tự mình thay nương nương lau người đổi y phục nữa đó."

Tạ Khuynh theo bản năng cúi đầu nhìn áo ngủ trên người, thế mà lại là Cao Tấn mặc cho.

Nói cách khác, đêm qua nàng say, nhưng Cao Tấn thì không!

Không những không say, mà còn vô cùng tỉnh táo!

Làm sao có thể?

Tửu lượng của Tạ Khuynh là số một số hai trong quân.

Mùa đông ở biên quan đặc biệt lạnh, có đôi khi mặc nhiều quần áo bông cũng không ăn thua, lão Tạ liền để nàng uống vài ngụm rượu ấm bụng. Sau này nàng trưởng thành, lão Tạ cảm thấy nữ nhi nếu tửu lượng không tốt ở bên ngoài dễ bị thiệt thòi, thế là cố ý rèn luyện Tạ Khuynh. Dần dần tửu lượng lợi hại lên, nàng đã từng uống gục người của hai bàn tiệc.

Nàng biết Cao Tấn tửu lượng tốt, nhưng không ngờ tốt đến mức này.

Lão Tạ từng nói, nàng uống say vào sẽ cười ngây ngô nói lảm nhảm, ai nói chuyện gì nàng cũng đáp đôi câu. Vậy tối hôm qua nàng uống say, có nói hưu nói vượn gì với Cao Tấn không?

Tạ Khuynh cố gắng hồi tưởng lại sự tình xảy ra trên nóc Minh Trạch cung tối qua, nhưng mà thực sự trừ tiếng muỗi ra cái gì cũng không nhớ nổi.

[ xong đời rồi ]

[ thói quen say rượu mất trí thật đúng là con mẹ nó sầu! ]

Cao Tấn vừa tới gần Ngưng Huy cung đã nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh gào thét.

[ aaaaaaa. Rốt cuộc ta có nói lung tung cái gì hay không? ]

[ vạn nhất lỡ nói ra thì không phải toang thật rồi sao? ]

Thời điểm Tạ Khuynh vươn hai tay siết chặt giữa không trung, bên ngoài truyền tới thanh âm cung nhân:

"Bệ hạ giá lâm."

Cả người Tạ Khuynh như lò xo bắn ngược về. Nhưng không nắm giữ tốt lực đạo và phương hướng, cái ót đập một tiếng 'cốp' vào khung cửa sổ.

Không rảnh xoa ót, Tạ Khuynh vội vàng hấp tấp đắp chăn lên người, khoát khoát tay với Khương ma ma đang mặt đầy lo lo lắng, để bà lui ra.

Khương ma ma đang muốn nhìn cái ót nương nương xem có bị sưng hay không, hiện tại cũng chỉ có thể lĩnh mệnh.

Bà đi tới cửa điện vừa lúc Cao Tấn bước vào, cuống quít hành lễ:

"Tham kiến Bệ hạ."

Cao Tấn nâng tay:

"Miễn lễ. Khương ma ma, Quý phi tỉnh rồi sao?"

Khương ma ma nhìn sang Tạ Khuynh đang nhắm mắt nằm yên, có chút không biết phải nói thế nào.

"Ây....."

Nói 'chưa tỉnh' là bà khi quân, mà nói 'tỉnh' là nương nương khi quân. Khương ma ma thật khó xử.

Cao Tấn không chút biến sắc khoát khoát tay:

"Được rồi, ma ma đi hâm nóng canh giải rượu, trẫm tự tới xem Quý phi."

Khương ma ma như được đại xá: "Vâng, nô tỳ đi ngay."

Nhìn Khương ma ma rời đi rồi, Cao Tấn mới vào nội điện, ngồi bên mép giường nhìn Tạ Khuynh giả vờ ngủ.

[ mẹ nó sao ta lại nằm xuống? ]

[ chột dạ cũng đâu cần như vậy ]

[ lại nói, những lời thốt ra sau khi uống say đều là mê sảng ]

[ ai có thể so đo với một con ma men ]

[ ừm, không sao không sao cả ]

[ ta là người có chừng mực, dù có uống say khẳng định cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói ]

[ đúng, không sai, chính là như vậy ]

Cao Tấn khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn nữ nhân như tử thi trước mắt, khoan hãy nói cái khác, bản lĩnh giả bộ ngủ này cùng với những bản lĩnh bậy bạ khác của nàng đúng là không phân cao thấp.

Khương ma ma trở lại, bưng tới canh giải rượu còn khói nóng, Cao Tấn đưa tay nhận lấy, nói:

"Để trẫm, ngươi ra ngoài đi."

"Vâng."

Khương ma ma nhìn sang Tạ Khuynh còn đang giả vờ ngủ, trong lòng thần cầu nguyện nương nương đừng giả bộ quá mức, đến lúc đó sẽ xấu hổ lắm.

[ Khương ma ma đưa canh giải rượu tới ]

[ cũng đến lúc ta nên 'tỉnh' lại rồi nhỉ ]

[ chờ ta giả vờ.....ứm? ]

Cảm xúc ấm áp ướŧ áŧ chạm vào môi, đôi môi đóng chặt cứ như vậy bị người nào đó cạy mở, sau đó canh nóng theo môi lưỡi của hắn liên tục không ngừng chảy vào miệng Tạ Khuynh.

Làm sao còn nhớ giả vờ giả vịt gì được nữa, đôi mắt Tạ Khuynh mở to, trừng như hai cái chuông đồng. Bởi vì chấn kinh quá độ, nuốt không kịp, bị sặc!

"Khụ khụ khụ."

Tạ Khuynh đem canh còn trong miệng nuốt hết sau đó điên cuồng ho khan, Cao Tấn vẻ mặt đạm nhiên vỗ lưng nhuận khí cho nàng.

[ ai nha má ơi, sặc chết ta ]

[ cẩu tử muốn gϊếŧ người diệt khẩu phải không? ]

Cao Tấn thấy nàng đỡ hơn rồi, lại muốn đút tiếp. Tạ Khuynh đè cổ tay hắn lại, không nói hai lời cướp lấy chén canh giải rượu trong tay hắn uống ừng ực, hai ba cái liền sạch bách, phút cuối còn tặng thêm một cú ợ no nê.

"Haz."

Cao Tấn thở dài một tiếng như có điều tiếc nuối, lấy chén không trong tay Tạ Khuynh đặt lên tủ cạnh mép giường, dùng tay áo của long bào lau chút nước canh đọng trên khóe miệng Tạ Khuynh.

"Tỉnh rượu chưa?" Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh gật đầu như giã tỏi: "Tỉnh rồi tỉnh rồi."

Nói xong Tạ Khuynh liền cúi đầu trốn tránh, thấy Cao Tấn không nói gì, nhịn không được lặng lẽ giương mắt nhìn hắn. Chỉ thấy Cao Tấn cười như có như không, hai con ngươi đen nhánh làm Tạ Khuynh chột dạ.

[ biểu cảm này của cẩu tử giống như là có cố sự ]

[ là cố sự liên quan tới ta sao? ]

Tạ Khuynh căng da đầu nhỏ giọng hỏi:

"Bệ hạ sao lại nhìn thần thiếp như thế? Là đêm qua thần thiếp say rượu nói sai lời gì sao?"

Cao Tấn nhíu mày:

"Quý phi đúng là có nói vài lời."

Tạ Khuynh lập tức khẩn trương tiến tới trước mặt hắn: "Thần thiếp.... Nói cái gì?"

Cao Tấn trầm mặc một trận, sau đó muốn nói lại thôi.

Tạ Khuynh thấy bộ dạng này của hắn, tâm đã lạnh một nửa, khẽ cắn môi dưới, sắc mặt ngưng trọng:

"Mặc kệ đêm qua thần thiếp đã nói gì, đó cũng là lời say, không thể coi là thật, Bệ hạ tuyệt đối đừng chấp nhặt với thần thiếp."

Mặt Cao Tấn lộ vẻ khó hiểu:

"Lời say không thể xem là thật sao?"

Tạ Khuynh quả quyết lắc đầu:

"Đương nhiên không thể!!!"

Cao Tấn phản bác:

"Nhưng thế nhân đều nói 'say rượu nói lời thật' không phải sao?"

Tạ Khuynh liên tục xua tay:

"Không không không, Bệ hạ hiểu nhầm rồi, người nói câu 'say rượu nói lời thật' rõ ràng là chưa say bao giờ, không chính xác, không thể tin."

Cao Tấn tiếc nuối thở dài:

"Vậy thật là đáng tiếc. Tối hôm qua Quý phi ôm trẫm kể tâm sự, liên tục tán dương trẫm ngọc thụ lâm phong, là mỹ nam tử hiếm thấy trong đời nàng, còn nói Tạ gia sẽ vĩnh viễn trung thành với trẫm, Quý phi cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm,.... Thì ra những thứ này, đều là giả sao?"

Tạ Khuynh chỉ cảm thấy sét bổ ầm ầm trên đầu mình không ngừng.

[ ta có thể nói những lời này? ]

[ xem ra loại kỹ năng vuốt mông ngựa này đã triệt để ngấm vào xương máu ta rồi, trở thành một phần không thể thiếu trong tính cách của ta ]

[ bằng không ta uống say, làm sao có thể nói mấy lời nhảm nhí này? ]

[ thoạt nhìn cẩu tử không giống nói dối, hắn thật sự tin á? ]

[ nếu tin....thì cho tin luôn ]

[ có tiện nghi mà không chiếm là đồ ngu ]

Tạ Khuynh quyết đoán bẻ ngoặc câu chuyện:

"Những lời này mỗi câu mỗi chữ thần thiếp đều nhớ, lúc nói chưa say, đương nhiên không thể tính là lời say "

Cao Tấn vui vẻ nói: "Vậy là thật?"

"Không thể giả được." Tạ Khuynh gật đầu.

Mặt Cao Tấn giãn ra:

"Vậy nàng nói lại lần nữa với trẫm đi, một chữ cũng không được nói sai, nói đúng thì trẫm tin đây không phải lời say."

Tạ Khuynh âm thầm trợn mắt.

[ thật là phiền phức ]

[ cẩu tử thật sự cho rằng hắn vừa nói ra ta không thể thuật lại à? ]

[ trí nhớ của lão tử tốt lắm đó ]

"Bệ hạ ngọc thụ lâm phong, là mỹ nam tử hiếm thấy trong đời thần thiếp, Tạ gia suốt đời làm thần tử, vĩnh viễn trung thành với Bệ hạ." Tạ Khuynh nhẹ nhàng thuật lại.

Cao Tấn thấy nàng ngưng lại, không khỏi thúc giục:

"Còn một câu nữa đâu?"

Tạ Khuynh hồi tưởng, câu cuối cùng có chút nói không nên lời.

"Nàng quên? Cần trẫm nhắc nhở không?" Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh vội vàng lắc đầu biểu thị không cần, lương tri làm nàng không dám ngẩng mặt lên, nhanh chóng nói ra:

"Vĩnh viễn không rời khỏi Bệ hạ..."

Vừa dứt lời, Tạ Khuynh liền bị Cao Tấn ôm chặt vào ngực.

Tạ Khuynh giật mình, cằm gác lên vai Cao Tấn, cảm nhận Cao Tấn ôm nàng dùng sức bao nhiêu, siết cho lưng nàng đau nhức, thanh âm của hắn cơ hồ là dán lên lỗ tai của Tạ Khuynh mà nói:

"Đây là chính miệng nàng nói, nếu dám lừa trẫm, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền* trẫm cũng tìm được nàng đòi lại cả gốc lẫn lời."

(Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền: trên cùng trời xanh, dưới tận suối vàng = khắp thiên địa.

ƯattpadTaiTheTuongPhung )

Tạ Khuynh nhịn không được né tránh ánh mắt, nhìn đông nhìn tây, chính là không dám đáp lời.

Cao Tấn phác giác được tâm tư nàng, tiếp tục thúc giục:

"Có nghe thấy không?"

"A? À." Tạ Khuynh đột nhiên cứng họng.

Cao Tấn buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng:

"A cái gì mà a? Nhìn trẫm mà trả lời. Có nghe thấy lời trẫm nói không? Nếu sau này trẫm phát hiện nàng không thực hiện lời hứa, trẫm tuyệt đối không bỏ qua cho nàng."

Ước chừng là thần sắc Cao Tấn quá mức nghiêm túc làm sợ Tạ Khuynh rồi. Dưới uy áp của hắn, nàng vội vàng gật đầu:

"Nghe, nghe thấy."

Đạt được câu trả lời, nụ cười trên mặt Cao Tấn lại xuất hiện, lần nữa ôm Tạ Khuynh vào ngực, nhưng lần này ôn nhu hơn nhiều.

Tạ Khuynh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Mấy ngày sau đó, loại cảm giác này càng nghiêm trọng hơn.

Chỉ cần Cao Tấn rảnh liền tới Ngưng Huy cung bồi Tạ Khuynh, theo nàng câu cá, theo nàng đọc sách, còn để Ngự Thiện phòng đưa nàng thật nhiều đồ ăn ngon.

Không ngừng lại ở đó, miễn có Cao Tấn bên cạnh, Tạ Khuynh giơ tay, liền có ly nước đặt vào; ho khan một cái, sau lưng liền có một đôi bàn tay nóng hầm hập nhuận khí cho nàng; câu cá mệt mỏi, chống eo một cái, hai chân liền rời mặt đất, được người nào đó bồng lên....

Sự chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận này làm Tạ Khuynh cứ ngỡ mình là Hoàng đế.

Mà cho dù nàng là Hoàng đế thật, thì cũng đâu đến mức được hưởng thụ sự ân cần đối đãi như vậy từ một vị Hoàng đế khác a?

Mà mỗi lần Tạ Khuynh hỏi Cao Tấn sao lại thế này, hắn không nói gì cả, làm Tạ Khuynh như lọt vào sương mù, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ.

Đương nhiên hoảng sợ.

Thử hỏi một người trước kia đối với ngươi không hòa nhã gì đột nhiên quan tâm tỉ mỉ như biến thành người khác, ngươi có sợ không?

Sát thủ biếи ŧɦái trước khi trở thành sát thủ, đều bắt đầu từ biếи ŧɦái đó.

Cũng may, ngày tháng như vậy cũng không dài lắm, Võ Uy quân áp giải mấy thủ lĩnh của An Cách bộ lạc đã hồi kinh.

Cao Tấn hạ lệnh, Hình bộ cùng Binh bộ phối hợp với Võ Uy quân thẩm tra đối chiếu, đem tù binh trực tiếp nhốt vào đại lao Binh bộ. Buổi tối ba ngày sau tổ chức cung yến, là tiệc ăn mừng cũng là tiệc đón gió tẩy trần.

Mà ngày thứ hai sau khi Võ Uy quân áp giải tù binh hồi kinh, sứ đoàn Bắc Liêu cũng đến kinh thành, dâng quà tặng lên cho Lễ triều Bệ hạ, chờ được triệu kiến.

Người tới chính là Bắc Liêu Đại hoàng tử Thác Bạt Xiểm cùng Lục hoàng tử Thác Bạt Diên, văn thư của bọn hắn mấy tháng trước đã dâng lên, không ngờ tới sẽ đụng phải Võ Uy quân áp giải tù binh hồi kinh, xem như ngoài ý muốn.

Nhưng nếu người ta đã tới trước nhà, cấp bậc lễ nghĩa lại đầy đủ, không có lý do gì lại cự tuyệt ở ngoài cửa. Cao Tấn phái Lễ bộ và Hồng Lư tự tiếp đãi sứ đoàn Bắc Liêu.

Hai vị hoàng tử Bắc Liêu biết được mình đến kịp tiệc ăn mừng của Lễ triều, thế mà lại đưa ra ý nghĩ kỳ lạ muốn tham dự.

Tin tức này làm văn võ bá quan không lí giải được.

Sôi nổi cảm thấy hai vị Hoàng tử Bắc Liêu đầu óc có vấn đề. Tiệc ăn mừng này, mừng chính là Võ Uy quân ta đánh thắng An Cách bộ lạc Bắc Liêu xâm phạm, còn bắt mấy thủ lĩnh của họ về làm tù binh.

Loại trường hợp này dùng đầu gối nghĩ cũng biết khẳng định là quần chúng trào dâng cảm xúc, không thể thiếu mấy câu mắng chửi cẩu tặc Bắc Liêu vô sỉ. Hai người đó thân là Hoàng tử Bắc Liêu lại muốn tham dự cái yến hội này, đến lúc đó Lễ triều bọn họ mắng hay không mắng đây?

Nếu không mắng, thì tiệc mừng cứ thiếu thiếu chút ý tứ.

Còn nếu mắng, hình như không được lễ phép lắm, vạn nhất mắng quá ác, hai Hoàng tử không chịu nhục nổi, khóc lóc trở về cáo gia trưởng, sau đó cha già của bọn hắn dưới cơn nóng giận khởi binh xâm chiếm, vậy không phải lại đánh trận nữa sao?

Tình thế khó xử.

Nhưng người ta khách khí đưa ra yêu cầu, triều ta lại là lễ nghi chi bang. Cho dù nhiều người thấy không thích hợp, cũng không có lí do chính đáng nào để cự tuyệt, chỉ có thể nhận lời.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Ngày cung yến, quần thần hội tụ.

Quan viên từ tam phẩm trở lên đều vào cung dự tiệc, quy mô khổng lồ.

Nhân vật chính của hôm nay đương nhiên là anh hùng trên chiến trường - năng chinh thiện chiến tướng lĩnh Võ Uy quân.

Sau khi Tạ Viễn Thần hồi kinh vẫn luôn ở lại dưỡng thương, hôm nay tướng Võ Uy quân dự cung yến đều theo ông cùng vào cung.

Tô Lâm Kỳ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi tuấn mỹ, thu thập một chút chính là bộ dáng thư sinh mặt trắng nhã nhặn. Dù cho biên quan bão cát nghèo nàn, mặt trời chói chang nóng bức, vẫn không ảnh hưởng quá nhiều đến túi da của hắn. Đứng cạnh những tướng sĩ ngăm đen thô kệch kia, là một phong cách hoàn toàn.

Hắn ung dung đứng sau lưng Tạ Viễn Thần, an tĩnh nghe ông giới thiệu hắn với những triều thần khác. Đi một vòng, đại đa số người đều nhận ra vị thanh niên đầy hứa hẹn đi bên cạnh Trấn Quốc Tướng quân này họ tên là gì.

Đại thần trong điện Thái Hòa càng ngày càng nhiều, mọi người sôi nổi ghé vào nhau chuyện trò, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười sang sảng.

Một câu xướng thanh của cung nhân ép hết mấy lời nói trong điện Thái Hòa xuống:

"Bắc Liêu Đại hoàng tử, Lục hoàng tử giá lâm."

Tiếng giới thiệu cao vút này làm đóng băng bầu không khí náo nhiệt trong điện. Chúng đại thần kinh ngạc, sổi nổi hướng mắt ra ngoài điện.

Rất nhanh liền trông thấy một đám người mặc phục sức cung đình Bắc Liêu vào điện. Đi đầu là một tráng hán vạm vỡ, hắn mặc phục sức Bắc Liêu lộng lẫy, trên đầu trên tay đều là trang sức, ăn mặc còn giống phu nhân hơn cả các phu nhân.

Râu quai nón không dài không ngắn, lông tóc tràn đầy, không giống người Trung Nguyên tóc đen râu đen, lông tóc của hắn màu nâu có chút ánh kim, cái đầu không cao nhưng tương xứng với thể trạng, rất có tư thái man hùng bắc địa. Lúc hắn bước vào điện Thái Hòa, hận không thể một mình chiếm nửa bên ngạch cửa, hành tẩu núi thịt.

Hắn dùng bàn tay đeo đầy ắp nhẫn vàng nâng cái bụng nặng trĩu, nắn vuốt râu ria mọc ra từ mũi, ôm một nữ tử mỹ mạo dáng người thước tha, quần áo hở hang, ngẩng đầu hành tẩu trong đại điện. Nữ tử mỹ mạo kia môi cười ngâm ngâm, eo thon như rắn nước, lúc bước đi trang sức trên eo lay động chập chờn. Tập trung nhìn kỹ, thứ quấn trên eo kia thật giống như một cây roi da dài.

Người vào cung dự tiệc đều sẽ trải qua mấy lần kiểm tra, cung yến không cho mang binh khí vào điện, nữ tử này công khai đem roi da quấn trên lưng, chỉ điểm này đã đủ người ta cảm thấy kỳ quái.

Tô Biệt Hạc trông coi ngoài hành lang Thái Hòa điện cũng nhìn thấy roi da kia, gọi thủ vệ kiểm tra tới hỏi:

"Chuyện gì xảy ra? Roi không phải binh khí sao?"

Đầu lĩnh thủ vệ kia vẻ mặt khó xử:

"Đã bảo nàng ta gỡ, nhưng nàng ta nói roi kia hợp làm một với váy bên dưới, nếu quăng roi thì váy cũng mất. Chúng thuộc hạ cũng không thể cưỡng ép bắt nàng ta gỡ xuống."

Tô Biệt Hạc nhíu mày:

"Không gỡ binh khí không được vào cung, đây là quy củ. Nếu nàng ta không gỡ, trực tiếp ngăn bên ngoài là được, sao lại còn cho vào?"

Đầu lĩnh thủ vệ trả lời:

"Nguyên bản chúng thuộc hạ muốn đuổi người. Nhưng Thái sư trùng hợp đi ngang qua, sau khi hỏi rõ nguyên do, chủ động đảm bảo cho nữ tử kia, chúng thuộc hạ đành phải cho qua."

Tô Biệt Hạc hiểu rõ ngọn nguồn, cũng không thể trách tội thủ vệ kiểm tra:

"Nếu Thái sư đã đảm bảo, vậy các ngươi lui xuống đi, kêu xác huynh đệ cần phải nhìn chằm chằm, tuyệt đối không được xảy ra sai sót."

"Vâng."

Đầu lĩnh thủ vệ lui xuống, Tô Biệt Hạc không yên lòng, thêm vào hai đội thị vệ tuần tra phụ cận điện Thái Hòa.

Mà trong điện, Hoàng tử Bắc Liêu đã ngồi xuống vị trí của hắn, nữ tử mỹ mạo kia như không xương tùy tiện ngồi đùi vị Hoàng tử kia, hết mức mị hoặc hầu hạ, lúc thì đút nho lúc thì đút rượu. Diễn xuất hào phóng không hề cố kỵ kia, quả thật đâm mù mắt không ít cổ giả Lễ triều, các lão đại thần trừng mắt, trong lòng thầm mắng không biết xấu hổ.

Lại nghĩ Bắc Liêu phái tới hai vị Hoàng tử, con gấu mập này là Đại hoàng tử Thác Bạt Xiển, còn Lục hoàng tử đâu? Có phải cũng khiến người ta cay mắt như ca ca hắn không.

Chúng thần hiếu kì quan sát sứ đoàn Bắc Liêu, không nhìn thấy ai cùng phong cách với Đại hoàng tử. Nhưng lại thấy một chỗ trống song song với chỗ của Đại hoàng tử, những người khác trong sứ đoàn Bắc Liêu tự giác ngồi ở phía sau, vậy cái vị trí kia đương nhiên là của Lục hoàng tử.

Vậy hắn đâu?

Những người tò mò kia lại tìm một vòng, rốt cục ở chỗ Võ Uy quân trông thấy một thanh niên mặc phục sức cung đình Bắc Liêu.

Nam tử kia vóc người khá cao, cử chỉ khéo léo, phong độ nhẹ nhàng, mặt mày lộ ra một cổ chung linh dục tú* hoàn toàn không phù hợp với sứ đoàn Bắc Liêu, miệng luôn treo một nụ cười. Hắn đang cùng Trấn Quốc Tướng quân Tạ Viễn Thần nói nói cười cười chào hỏi.

(Chung linh dục tú: linh khí tụ cả vào sinh ra hiền tài.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Đúng thế.

Hắn đang chào hỏi Lễ triều Trấn Quốc Tướng quân Tạ Viễn Thần - người nhiều lần đánh bại Bắc Liêu trên chiến trường. 

Thật không biết nên nói hắn can đảm hay là nói hắn không biết giận.

Chuyện đầu tiên Thác Bạt Diên làm khi vào điện chính là tìm Tạ Viễn Thần đang dẫn tướng Võ Uy quân, hắn khách khách khí khí chào hỏi bằng lễ nghĩa Trung Nguyên:

"Tạ tướng quân, từ biệt mấy năm, tiểu vương thật là nhớ, ngài biệt lai vô dạng."

(Biệt lai vô dạng: từ lúc chia tay ngài còn khỏe chứ.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Mặc dù là Hoàng tử Bắc Liêu nhưng Thác Bạt Diên nói tiếng phổ thông Trung Nguyên thật là trôi chảy văn nhã. Chỉ bằng khuôn mặt tuấn tú cùng giọng nói Trung Nguyên thuần thục này, căn bản không ai nghĩ hắn là người Bắc Liêu.

Tạ Viễn Thần chắp tay trả lời:

"Nhận được Lục hoàng tử nhớ, Lão phu rất tốt."

Thác Bạt Diên như một vãn bối biết được trưởng bối thân thể khỏe mạnh:

"Vậy là tốt rồi. Tại hạ cùng Tướng quân dù trung thành với hai nước khác nhau, nhưng từ nhỏ tại hạ đã lớn lên trong uy danh của Tướng quân, thực tình hi vọng Tướng quân có thể như tùng bách trường thanh.

Tướng sĩ Võ Uy quân hai mặt nhìn nhau, bị mấy lời này của Thác Bạt Diên chua đến đau răng.

Nhưng người ta một không mắng chửi hai không châm chọc, chỉ là chúc Tướng quân bọn họ tùng bách trường thanh, tựa hồ cũng không có chỗ nào đáng bị mắng.

Duỗi tay không đánh mặt người cười, vị Lục hoàng tử này thật là am hiểu đạo lý này, làm người ta muốn xua đuổi cũng không tìm được lý do.

Tạ Viễn Thần độ lượng rộng rãi tiếp thu: "Đa tạ Lục hoàng tử."

"Hừ."

Tô Lâm Kỳ ở bên cạnh nhìn Thác Bạt Diên nhịn không được hừ lạnh, Thác Bạt Diên giống như lúc này mới chợt nhìn thấy hắn, gật đầu chào:

"À, nguyên lai Tô huynh đệ cũng có ở đây, tại hạ lúc nãy mắt vụng về, chưa từng nhìn thấy, thất kính thất kính."

Câu này!

Tô Lâm Kỳ đứng ngay bên cạnh Tạ Viễn Thần, Mà Thác Bạt Diên trò chuyện với Tạ Viễn Thần nửa ngày trời lại không thấy, như vậy mà không thấy thì khác gì bị mù.

"Không dám."

Dù Tô Lâm Kỳ có khó chịu thì cũng biết trường hợp hôm nay không thể phát tác.

Thác Bạt Diên không chú ý đến Tô Lâm Kỳ nữa, tiếp tục quay sang hỏi Tạ Viễn Thần:

"Tạ tướng quân, không biết lúc này Khuynh huynh.... A, Khuynh tiểu thư có cùng ngài hồi kinh?"

Ánh mắt Tạ Viễn Thần khẽ động, phòng bị nhìn Thác Bạt Diên:

"Lục hoàng tử sao lại hỏi cái này?"

Thác Bạt Diên cười nói:

"Tha thứ tại hạ đường đột, chỉ là Tướng quân biết đó, tại hạ và Khuynh tiểu thư là chỗ quen biết cũ. Nhiều năm không thấy, trong lòng nhớ mong, muốn hỏi một câu tình hình gần đây thôi, tựa hồ cũng là lẽ thường, ngài nói đúng không?"

Hắn vừa nói ra, Tạ Viễn Thần còn chưa lên tiếng, Tô Lâm Kỳ bên cạnh liền xù lông:

"Đúng cái gì mà đúng? Ai là chỗ quen biết cũ với ngươi? Mong Lục hoàng tử ăn nói cẩn thận. Chớ nên bại hoại thanh danh trong sạch của tiểu thư nhà ta."

Thác Bạt Diên bị Tô Lâm Kỳ nói thế cũng không tức giận, trên mặt vẫn hòa hòa khí khí như cũ, cười nói:

"Tô huynh đệ nói lời ấy sai rồi. Tại hạ chỉ là quan tâm bằng hữu, thuận miệng hỏi một câu vậy thôi. Hơn nữa, người tại hạ hỏi là Tạ tướng quân, làm sao tới phiên Tô huynh đệ trả lời."

Tô Lâm Kỳ bị hỏi đến á khẩu, ở đây lại không giống như biên quan có thể tùy thời động thủ, cục tức nghẹn trong ngực lên không được xuống không xong.

Tạ Viễn Thần bất đắc dĩ trả lời:

"Tạ Khuynh không có hồi kinh, Lục hoàng tử chớ hỏi nữa. Triều ta lễ pháp nghiêm ngặt, nữ tử chưa gả thanh danh trong sạch là quan trọng nhất. Những lời giống như vậy, sau này Lục hoàng tử đừng nói trước mặt người khác."

Thác Bạt Diên biết được Tạ Khuynh chưa hồi kinh, trong lòng hiểu rõ, hứng thú trò chuyện giảm đi phân nửa.

Lại bị Tạ Viễn Thần giáp mặt cảnh cáo liền gật đầu:

"Tại hạ hiểu ý Tướng quân. Nếu đã vậy tại hạ không làm phiền nữa. Chư vị, hôm nay là cơ hội hiếm có, chờ lát nữa ta lại đến kính rượu chư vị."

Sau khi Thác Bạt Diên rời khỏi, tướng sĩ Võ Uy quân không nhịn được nói thầm:

Nhìn không ra, vị Lục hoàng tử Bắc Liêu kia lại là một kẻ tự cho là thân thiết. Hôm nay là ngày gì, hắn còn dám tới kính rượu? Bội phục bội phục.

Tạ Viễn Thần cùng Tô Lâm Kỳ nhìn nhau, lo lắng tên mọi rợ phương Bắc kia có phải nghe được cái gì cố ý tới thăm dò hay không.