Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Đăng vào: 11 tháng trước
Văn võ bá quan trong điện hai mặt nhìn nhau, ai cũng không nghĩ tới hôm nay đi dự cung yến lại có thể chứng kiến một tràng cảnh tượng đặc sắc như vậy.
Lục hoàng tử Bắc Liêu này muốn cầu thú nữ nhi mà Tạ tướng quân mang theo người dưỡng ở biên quan từ bé, nếu không phải hắn nhắc nhở, mọi người cũng quên mất Tạ gia còn có một nữ nhi như vậy.
Nguyên lai cô nương kia tên là Tạ Khuynh.
Cũng không biết so với Quý phi nương nương ngồi lên phú quý nhân gian thì thế nào.
Cùng là nữ nhi Tạ gia, như đích thứ khác biệt, môi trường sống lúc nhỏ càng là một trời một vực. Lúc này bị Lục hoàng tử Bắc Liêu nhắc tới, khiến người ta không khỏi sinh lòng so sánh, thậm chí hiếu kì với vị đại tiểu thư Tạ gia chưa từng lộ mặt kia.
Có thể khiến cho Lục hoàng tử Bắc Liêu nhung nhớ suốt hai năm, phải là quốc sắc thiên tư đến mức nào.
"Thác Bạt Diên! Thủ đoạn châm ngòi ly gián này của ngươi cũng không cao minh lắm đâu. Ngươi cho rằng cứ nói như vậy thì người khác sẽ hoài nghi chủ soái nhà ta dính líu với Bắc Liêu sao?"
Tô Lâm Kỳ đứng dậy, tới bên cạnh Tạ Viễn Thần, nói như vậy, chọc thủng ý đồ của Thác Bạt Diên, cũng thuận tiện ngăn miệng những kẻ trong triều xưa nay chờ đợi cơ hội chê cười Tạ gia.
"Ngươi muốn cầu thú đại tiểu thư là giả, muốn khuấy gió nổi mưa mới là thật đi." Tô Lâm Kỳ liên tục xoay chuyển tình thế.
[ đúng đúng đúng. Lão Tô nói rất đúng! ]
[ tiếp tục tiếp tục, lột da hắn ra luôn! ]
Tạ Khuynh bình tĩnh lại, ước gì có người vạch trần bộ mặt hiểm ác của thằng nhãi kia, tốt nhất là đuổi hắn khỏi điện luôn, đỡ cho hắn ở đây sủa loạn.
Cao Tấn đem chén rượu trống không đặt xuống trước mặt Tạ Khuynh, nhưng sự chú ý của Tạ Khuynh đều đặt hết dưới điện, không thấy động tác của hắn. Cao Tấn ho nhẹ một tiếng. Lúc này Tạ Khuynh mới nhớ tới nhiệm vụ của mình, cầm bầu rượu lên rót.
Lúc nàng rót rượu, Cao Tấn vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức lòng Tạ Khuynh run rẩy, da đầu tê dại, rốt cuộc rót xong rượu mới nhịn không được hỏi một câu:
"Bệ hạ nhìn cái gì đấy?"
[ lòng ta đang rối đây, ngươi đừng có nhìn ta nha ]
Cao Tấn nhẹ mút một tí rượu, trả lời:
"Nhìn mỹ nhân."
[ nhìn muội muội ngươi chứ mỹ nhân! ]
[ ở dưới cãi muốn lật trời rồi ngươi ở đây còn nhìn nổi mỹ nhân? ]
Cao Tấn buông chén rượu, không chút biến sắc hỏi Tạ Khuynh:
"Ái phi, lệnh tỷ rốt cục đã làm cái gì, có thể chọc cho Lục hoàng tử Bắc Liêu cảm mến nàng ấy đến mức độ đó?"
Hai người ngồi trên đế đài cao, cách các quần thần phía dưới khá xa, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Bệ hạ và Quý phi thân mật ghé vào nhau nói chuyện, chứ chẳng ai nghe được hai người nói cái gì.
Tạ Khuynh bị Cao Tấn hỏi khó, nhất thời không biết trả lời thế nào.
[ ta làm cái gì? ]
[ thiếu chút nữa đánh chết hắn ta có tính không? ]
"Bệ hạ, Lục hoàng tử kia nhìn không giống người tốt, hắn nói không thể tin." Tạ Khuynh nói.
Cao Tấn nhíu mày:
"Phải không? Nhưng sao trẫm cứ cảm thấy hắn nói rất nghiêm túc."
"Ảo giác!" Tạ Khuynh cật lực giải thích:
"Hắn nếu thật sự thích tỷ tỷ của thiếp, sao lại nhân lúc này mà đẩy nàng ấy lên đầu sóng ngọn gió chứ? Theo thiếp thấy, hắn chính là muốn mượn danh nghĩa tỷ tỷ để tạo nghi kỵ giữa Bệ hạ và phụ thân, quá xấu xa. Bệ hạ tuyệt đối đừng tin."
[ Thác Bạt Diên là thằng điên! ]
[ hắn lúc đó ngẫu nhiên bị ta bắt, nào là tự hại mình nào là giả chết. Hắn là loại người có thể lấy mạng mình ra đùa, trong miệng nửa câu nói thật còn không có ]
Cao Tấn gật gật đầu, Tạ Khuynh nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng chưa được bao lâu, Cao Tấn lại hỏi:
"Vậy còn Tô Lâm Kỳ? Trẫm cũng cảm thấy hình như hắn đang gấp rút bảo vệ tỷ tỷ nàng? Nàng nói xem, có phải hắn cũng thích tỷ tỷ nàng không?"
Tạ Khuynh quả thật bị hỏi muốn điên, cố gắng ẩn nhẫn tính khí, ôn nhu cười đáp:
"Làm sao có thể, Bệ hạ chớ đoán mò."
[ lão tử đã đủ lúng túng rồi, người đừng thêm phiền có được không? ]
[ lão Tô cũng thế, nói đạo lý với thằng điên đó kiểu gì, dứt khoát động thủ là được rồi ]
[ đối với loại người miệng tiện này, nói nhảm với hắn chính là cất nhắc hắn, trực tiếp đánh hắn là hữu dụng nhất ]
"Không phải trẫm đoán mò, sự thật bày ở trước mắt thôi."
Cao Tấn chỉ vào tràng cảnh sắp đánh nhau dưới điện, sau đó bổ sung một câu cợt nhả:
"Chờ có cơ hội, trẫm nhất định phải gặp nàng ấy một lần. Nhìn xem nàng ấy giờ là người thế nào, mà có thể khiến người ta ưa thích như vậy."
Tạ Khuynh xấu hổ muốn lấy móng chân moi đất.
[ ta không biết mình có làm người khác thích hay không, ta chỉ biết ngươi làm người khác muốn đấm! ]
"Đến lúc đó ái phi sẽ giới thiệu nàng ấy với trẫm chứ?" Cao Tấn cố ý hỏi.
Tạ Khuynh cũng đâu có hiền, lúc này thu liễm ý cười, lộ chút biểu cảm ăn dấm, nói:
"Nếu Bệ hạ có hứng thú với tỷ tỷ, vậy không bằng chiêu nàng vào cung, thần thiếp thoái vị nhường chức, được chứ?"
[ theo quy tắc đối phó đàn ông của Khương ma ma, thời điểm cảm thấy mình nói không lại hoặc nhận ra mình nói sai, cứ giả vờ ăn dấm hay là làm mình làm mẩy gì đó, đều là pháp bảo chiến thắng! ]
[ quả nhiên. Cẩu tử nín thin rồi ]
Cao Tấn xác thực cạn lời, gặp được một tiểu tổ tông khó chơi, thủy hỏa bất xâm còn không biết xấu hổ, hắn có thể làm sao?
Mà dưới đài, Tô Lâm Kỳ cùng Thác Bạt Diên 'biện luận' bắt đầu gây cấn, thậm chí đã xuất động song phương biện hữu cùng nhau ra trận, càng lúc càng nghiêm trọng.
Tạ Viễn Thần hét lớn một tiếng:
"Đủ rồi! Trên đại điện, còn ra thể thống gì!"
Cuối cùng hai bên cũng ngưng, Tạ Viễn Thần nhẫn nại tính tình nói với Thác Bạt Diên:
"Lục hoàng tử, bất luận hôm nay ngươi nhắc tới tiểu nữ trước mặt mọi người với dụng ý gì, ta đều ở đây trịnh trọng tuyên bố, Tạ gia nữ nhi ta tuyệt đối không có khả năng có bất kỳ liên quan gì đến Bắc Liêu ngươi."
Ngụ ý: chết tâm đi.
Thác Bạt Diên tựa hồ cũng không để ý, vẫn cười đáp:
"Tạ tướng quân, nữ nhi Lễ triều các người cần nghe phụ mẫu chi mệnh. Dù là phụ mẫu có gả nàng cho người nàng không thích thì cũng phải tuân theo. Nhưng Bắc Liêu ta không có quy củ này. Việc hôn nhân, chỉ cầu đôi bên thích nhau. Chỉ cần thích, cho dù là tiên nữ trên trời ta cũng dám lấy."
Nói xong, Thác Bạt Diên nhìn về phía Tạ Khuynh trên đế đài, cao giọng hỏi:
"Quý phi nương nương, ngài nói xem có phải đạo lý này hay không?"
Tạ Khuynh không nghĩ tới Thác Bạt Diên sẽ chĩa mũi nhọn vào mình, đây là đang ám chỉ Tạ Nhiễm bị lão Tạ ép duyên sao?
Nàng nhìn sang Cao Tấn bên cạnh, chỉ thấy hai tay ôm ngực, khuôn mặt khó chịu từ lúc nghe Thác Bạt Diên cầu hôn tới giờ chưa hề hòa hoãn chút nào.
[ má ơi, một màn này chắc là làm cẩu tử tức điên rồi ]
[ làm sao để không dấu vết thay lão Tạ bày tỏ lòng trung thành với cẩu tử đây? ]
Cao Tấn: ...
"Lục hoàng tử đã hỏi đến bản cung, thì bản cung phải nói vài câu."
Tạ Khuynh dùng âm điệu đã nhẹ còn chậm, giọng nói cực kỳ ôn nhu mà mở miệng.
Thác Bạt Diên lúc nãy nhìn Quý phi vài lần, cảm thấy nàng rất giống Tạ Khuynh. Nhưng giờ phút này nghe thanh âm của nàng thì tỉnh táo hẳn, căn bản chính là hai người hoàn toàn khác biệt.
"Bản cung cảm thấy, tiên nữ trên trời người người đều thích, nhưng không phải ai cũng có thể chạm tới. Lục hoàng tử lấy tự tin ở đâu mà cho rằng tỷ tỷ bản cung cũng nhất định thích ngươi?"
Thác Bạt Diên không ngờ vị Quý phi này nói chuyện lại trong bông có kim, không để ý lắm, trả lời:
"Có chí thì nên, chỉ cần tiểu vương không ngừng kiên trì, sẽ có một ngày nàng ấy cảm động."
Tạ Khuynh đã đánh giá thấp trình độ không biết xấu hổ của Thác Bạt Diên.
[ tên này quyết tâm muốn bắt ta làm bè? ]
[ rốt cục có âm mưu gì? ]
[ điên mất! Thật muốn đấm hắn ]
Còn tiếp tục lưu lại, Tạ Khuynh sợ mình sẽ không khống chế được bản thân. Nàng quay đầu sang nói với Cao Tấn:
"Bệ hạ, thần thiếp nghe người này nói chuyện mà đau cả đầu, không thú vị chút nào, có thể về cung nghỉ ngơi trước không ạ?"
Cao Tấn cảm thấy nếu lại tiếp tục đề tài này hắn cũng chịu không được.
"Được, trẫm cũng muốn hồi Minh Trạch cung, cùng đi đi.". Cao Tấn nói, liền trực tiếp dắt tay đỡ Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh khó hiểu:
"Bệ hạ cũng muốn đi sao?"
Cao Tấn 'ừm' một tiếng: "Sự tình chất tử, trẫm còn phải tự hỏi rõ ràng."
Tạ Khuynh giờ mới hiểu được, Cao Tấn là muốn đem bọn Thác Bạt Diên cùng mang tới Minh Trạch cung, hỏi thăm kỹ càng sự tình liên quan tới chất tử.
Hai người đi xuống đế đài, Cao Tấn nói với Thác Bạt Diên:
"Điều kiện thứ hai của Lục hoàng tử, trẫm tạm thời không hỏi tới. Nhưng Bắc Liêu muốn dùng chất tử đổi tù binh, việc này vẫn cần bàn thêm, cùng trẫm đàm luận là ngươi hay là Đại hoàng tử đây?"
Thác Bạt Diên thong dong đáp:
"Bẩm Bệ hạ, đương nhiên là cả tiểu vương và Đại hoàng huynh."
Cao Tấn gật đầu:
"Vậy mời hai vị theo trẫm đi nơi khác." Nói xong, Cao Tấn lại quay sang nhìn Tạ Viễn Thần:
"Tạ tướng quân cùng đi. Những người còn lại tiếp tục dự yến hội."
"Vâng. Cung tiễn Bệ hạ." Bách quan trong điện cùng đáp.
Tạ Viễn Thần rời khỏi chỗ ngồi, tới bên cạnh Cao Tấn, nhìn thoáng qua Tạ Khuynh bị Cao Tấn nắm tay, ánh mắt nhìn vào hai bàn tay đan xen của hai người một lát, âm thầm thở dài.
Một bên khác, Thác Bạt Diên cũng gọi con gấu Thác Bạt Xiển tới, đoàn người đi theo Cao Tấn tới Minh Trạch cung đàm phán sự tình chất tử đổi tù binh.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Thời điểm sắp đến Minh Trạch cung, Cao Tấn ôm nhu hỏi Tạ Khuynh:
"Nàng trực tiếp hồi Ngưng Huy cung hay là ở Minh Trạch cung đợi trẫm?"
[ để ta ở Minh Trạch cung đợi ngươi á? ]
[ vậy không phải các ngươi thương nghị đại sự cơ mật sẽ bị ta nghe được? ]
[ ta không muốn nghe mấy cái đó đâu ]
Tạ Khuynh buông tay Cao Tấn:
"Bệ hạ có chuyện quan trọng muốn đàm luận cùng hai vị hoàng tử, thần thiếp vẫn nên hồi Ngưng Huy cung."
Nói xong, Tạ Khuynh gật đầu chào với Thác Bạt Xiển, sau đó trực tiếp đi ngang qua Thác Bạt Diên, rồi nói với Tạ Viễn Thần:
"Phụ thân thay ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe mẫu thân."
"Biết." Tạ Viễn Thần nói.
Cao Tấn phân phó: "Tô Biệt Hạc, đưa Quý phi trở về."
Tô Biệt Hạc từ trong bóng đêm hiện thân lĩnh mệnh: "Vâng."
Tạ Khuynh cấp bậc lễ nghĩa chu toàn rời đi, Cao Tấn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, đến tận lúc thân ảnh nàng khuất vào chỗ rẽ mới thu hồi ánh mắt.
"Bệ hạ đối với Quý phi nương nương thật là cẩn thận tỉ mỉ, làm người khác hâm mộ." Thác Bạt Diên nói.
Cao Tấn nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục dẫn người đi Minh Trạch cung, vừa đi vừa nói:
"Lục hoàng tử không biết, Quý phi của trẫm mềm mại yếu ớt, lương thiện dịu ngoan, sao trẫm có thể không cẩn thận chiếu cố."
Mềm mại yếu ớt? Dịu ngoan lương thiện?
Tạ Viễn Thần đi bên cạnh bỗng nhiên hoài nghi chuyện gì đã xảy ra với Bệ hạ?
Cao Tấn đi vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu hỏi Thác Bạt Xiển phía sau:
"Đại hoàng tử, người cùng ngươi ra khỏi Thái Hòa điện đâu rồi?"
Thác Bạt Xiển đột nhiên bị hỏi, ngẩn người, vô thức nhìn sang bên cạnh, nữ tử quyến rũ vốn luôn đi bên cạnh hắn giờ không thấy bóng dáng.
"A? Đúng rồi! Nàng đâu?"
Xem cái tên hồ đồ này đi, nữ nhân có đi theo bên cạnh hay không hắn cũng không biết?
Nếu không phải giả vờ, vậy vị Đại hoàng tử Bắc Liêu này rốt cục ngu ngốc đến mức nào?
Cao Tấn và Tạ Viễn Thần nhìn nhau, trong lòng nghĩ thế.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tạ Khuynh trên đường hồi Ngưng Huy cung, gió đêm thổi tới xua đi chút hơi nóng của thời tiết.
Bỗng nhiên, Tạ Khuynh nghe thấy sau lưng có tiếng động, ý thức được có người từ chỗ tối đánh úp lại. Nếu nàng lập tức né ngay, người đó căn bản không thể đến gần.
Nhưng nàng không thể né.
Tô Biệt Hạc ở bên cạnh, nếu thân thủ quá tốt sẽ làm hắn hoài nghi.
Vì thế, Tạ Khuynh chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước như không biết gì, cầu nguyện cho Tô Biệt Hạc sau lưng có thể nhanh nhạy một chút.
Tô Biệt Hạc đương nhiên cũng phát hiện có người đánh lén, đoán chuẩn phương hướng cản lại đồ vật bay tới, là một cây roi đủ mọi màu sắc, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đầu roi bị hắn nắm chặt trong tay.
"Ai?"
Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, dùng sức kéo một cái, đem người vung roi núp trong bóng tối lôi ra ngoài.
Chính là nữ tử xinh đẹp bên người Đại hoàng tử Bắc Liêu, vẻ mặt nàng hơi tái giật giật roi của mình, cũng nói huyên thuyên mấy câu Bắc Liêu với Tô Biệt Hạc. Dù Tạ Khuynh nghe không hiểu lắm nhưng nhìn biểu cảm thì vẫn có thể đoán được là nàng ta kêu Tô Biệt Hạc buông tay.
Đối mặt với thích khách, Tô Biệt Hạc sao có thể buông, hét lớn một tiếng:
"Người đâu!"
Rất nhanh, một đội thị vệ tuần tra ở Ngự Hoa viên chạy tới, Tô Biệt Hạc chỉ vào nữ tử Bắc Liêu đánh lén kia:
"Nàng ta có ý đồ tập kích Quý phi nương nương, bắt lại chờ bệ hạ xử lý."
Bỗng nhiên nữ tử kia lộ ra biểu cảm sợ hãi, khóc nức nở nói không ngừng. Nhưng không ai hiểu nàng ta nói gì cả, cuối cùng nàng ta không còn cách nào, chỉ có thể ngưng giãy dụa, vẫy tay với Tô Biệt Hạc, muốn hắn đi qua nói chuyện.
Tô Biệt Hạc muốn xem nàng ta giở trò gì, chậm rãi đi tới.
Tạ Khuynh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hai tay nữ tử kia đều bị thị vệ khống chế, có muốn làm gì với Tô Biệt Hạc cũng khó. Dù vậy, trong nháy mắt Tạ Khuynh nghi ngờ đó, nàng ta bỗng nhiên cúi thấp đầu, Tạ Khuynh hô to:
"Cẩn thận."
Nhưng đã muộn, chỉ thấy một bóng đen nhanh như tia chớp bay ra từ gáy nàng ta, lao thẳng tới mặt Tô Biệt Hạc.
Tô Biệt Hạc vốn đang phòng bị, thấy quả nhiên có trá, nhau chóng lui về, đưa tay một phát bắt lấy đồ vật sắp bổ nhào vào mặt hắn.
Vừa nhìn lại, muốn buông tay cũng không còn kịp.
Từ gáy nữ tử Bắc Liêu kia bay ra vậy mà là một con rết toàn thân đen thui, đỉnh đầu đỏ tươi, lớn gấp ba lần rết bình thường. Con rết trăm chân, tốc độ cực nhanh, sau khi bò vài vòng trên tay Tô Biệt Hạc, nó rơi xuống đất. Tạ Khuynh mắt sáng chân nhanh, không đợi nó kịp chạy, một cước dẫm bẹp.
Còn Tô Biệt Hạc lúc này đè lại mua bàn tay mình, đau đến mức ngồi xổm xuống.
Tạ Khuynh thấy thế, không kịp nghĩ ngợi gì, trực tiếp xé hai mảnh vải từ trên người Phúc Như, dùng sức cột chặt phía trên miệng vết thương, phân phó thị vệ:
"Đừng di chuyển hắn, đi mời Thái y, bảo Thái y nhanh chóng mang ngũ độc tán tới."
Bên này luống cuống tay chân, bên kia nữ tử Bắc Liêu thả rết hại người đắc ý cười ha hả, Tạ Khuynh đi tới cho nàng ta hai cái tát, tát đến chảy máu miệng, mắt nổi đom đóm. Thấy nàng ta mặt đầy lệ khí, Tạ Khuynh cũng không nói nhảm, trực tiếp động thủ bổ một cái lên cổ làm nàng ta ngất đi.
"Trói gô, nhốt vào thiên lao. Để Đại hoàng tử lo mà giải thích với Bệ hạ đi."
Tạ Khuynh gọn gàng dứt khoát ra lệnh, các thị vệ lĩnh mệnh đi làm.
Ác nữ bị áp giải đi rồi, Tạ Khuynh đi tới bên cạnh Tô Biệt Hạc, hỏi:
"Tô thống lĩnh, ngươi thấy sao rồi?"
Trán Tô Biệt Hạc thấm ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, vết thương do con rết đâm nháy mắt sưng lên, Tô Biệt Hạc nhịn đau nói:
"Con rết có độc."
Tạ Khuynh ngẩng đầu hỏi:
"Thái y chừng nào mới đến?"
Thị vệ trả lời:
"Ngự Hoa viên đến Thái y viện, cả đi cả về tốn chừng một khắc."
Tạ Khuynh không kịp nghĩ nhiều, rút một cây trâm vàng từ trên tóc, dùng quần áo lau sạch sẽ, nhanh chóng cắt lên mu bàn tay Tô Biệt Hạc lấy máu độc.