Chương 101: Sống không quá nửa năm.

Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi ở bên ngoài diễn xong một vở kịch với Tạ Viễn Thần, Cao Tấn thu kiếm hồi điện, không quan tâm gì tới bạo động ngoài điện.

Hắn lần nữa dùng hành động gϊếŧ người để nhắc lại sự thật 'Minh Trạch cung không thể tới gần'.

Đi ra sau điện, Cao Tấn dựa theo tiếng lòng líu lo không ngừng của Tạ Khuynh mà tìm được nàng.

Tạ Khuynh ngồi bên bếp lò sắc thuốc, thuận miệng mắng chửi kẻ điên Cao Tấn, rối rắm mãi chuyện hắn hôn mình.

[ nếu nói ta bại lộ thì cũng không giống. ]

[ nhưng nếu không bại lộ, sao hắn lại hôn ta? ]

[ với cái gương mặt này mà cũng có thể hôn xuống được, bái phục. ]

[ mà hiện tại ta còn là nam, là một tên thái giám a! ]

[ con hàng kia khẩu vị quá nặng, con mẹ nó hắn thật không phải người! ]

Cao Tấn đứng ngoài cửa thật sự nghe không nổi nữa, ho khan một cái, tiếng lòng chửi bậy bên trong trong liền ngưng bặt. Hắn vào điện, tìm cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tạ Khuynh.

Hai người đều ngồi yên không nói.

Tạ Khuynh liếc mắt một cái, mất tự nhiên nhìn vào môi Cao Tấn. Nàng chỉ thấy cảm giác sống lưng mềm nhũn run rẩy kia lại cuốn tới. Hình như nàng, có khả năng, có lẽ... Vậy mà đang hoài niệm.

Cái này thật khủng bố.

Dù sao nàng và Cao Tấn cũng súng thật đạn thật ra trận suốt hai năm, số lần hôn nhau không có ngàn cũng có trăm. Nhưng không lần nào đảo loạn tinh thần nàng như lần này.

Chẳng lẽ đây chính là... Dụ hoặc cấm kỵ?

"Nhìn trẫm chằm chằm làm gì? Chưa hôn đủ?"

Giờ Cao Tấn đã luyện thành tuyệt chiêu không cần nghe tiếng lòng Tạ Khuynh mà chỉ cần nhìn biểu cảm cũng biết nàng đang nghĩ cái loạn thất bát tao gì.

Đôi mắt hắc bạch phân minh kia nhìn thì khôn khéo, trên thực tế lại không giấu được cái rắm đại sự gì. Hiểu rõ phẩm tính nàng rồi thì quá dễ đoán.

Tạ Khuynh vội vàng thu hồi ánh mắt, mượn động tác khuấy nước thuốc để làm dịu xấu hổ, cố ý nói bằng giọng thật thô:

"Lúc nãy Bệ hạ lại xem nô tài là Quý phi?"

Cao Tấn nghe giọng nam của nàng mà đau cả tai, lại không còn cách nào. Đối diện với tiểu yêu tinh khiến người ta mệt nhọc này, chỉ có thể sủng ái.

"Ừm. Quả thật lại xem ngươi là nàng ấy." Cao Tấn nói không chút e dè.

Tạ Khuynh vò đầu: "Bệ hạ đối với Quý phi quả là nhớ mãi không quên."

"Đúng vậy, sao có thể quên. Nàng ấy tốt như vậy, trẫm thích nàng ấy như vậy..." Cao Tấn vừa nói vừa nhìn sườn mặt Tạ Khuynh.

[ dẹp đi. ]

[ hậu cung ngươi nhiều nữ nhân như vậy, ai ngươi cũng thích cả. ]

Cao Tấn đoạt cây muỗng trong tay Tạ Khuynh, khuấy hai cái vào ấm thuốc, nói:

"Trẫm vốn muốn lập nàng ấy làm Hậu, từ nay về sau chỉ có mình nàng ấy thôi. Nàng ấy lại không tin trẫm."

[ chó má. ]

[ từ xưa đến nay, được mấy Hoàng đế chỉ có một nữ nhân bên người? ]

"Nàng ấy không tin, ngươi tin không?" Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh chớp chớp mắt, dứt khoát gật đầu: "Tin! Đương nhiên nô tài tin!"

[ tin ngươi có quỷ! ]

Cao Tấn hài lòng gật đầu:

"Tốt, ngươi tin thì tốt. Vậy tối nay ngươi thị tẩm đi."

Tạ Khuynh suýt thì gật đầu theo quán tính, gật được một nửa thì ngây ngẩn cả người, nàng vừa mới nghe được cái gì?

Thị tẩm?

Nàng trừng mắt nhìn về phía Cao Tấn, bộ dạng như bị sét đánh. Đối lập với vẻ chấn kinh của Tạ Khuynh, Cao Tấn thong dong hơn nhiều.

Giống như chuyện hắn vừa nói không phải là kêu một thái giám đêm nay thị tẩm, mà là trưa nay ăn cá, đơn giản nhỏ bé vậy thôi.

Hắn nói xong, không đợi Tạ Khuynh phản ứng lại, đã đứng dậy chắp tay sau lưng nghênh ngang rời đi.

Hoàn toàn không để ý tới Tạ Khuynh bị dọa đến mức sắp rơi cằm xuống đất.

[ không phải hắn định làm thật chứ? ]

[ thị tẩm??? ]

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau khi nhãn tuyến Lý Tổng quản mà Thái hậu an bài ở Minh Trạch cung bị Cao Tấn gϊếŧ trong đêm dông, thì Thống lĩnh thị vệ Trương Khiêm do Thẩm Thiên Phong an bài cũng bị Cao Tấn chém trọng thương.

Biết được tin tức, Thái hậu đang dạo bước trong cung. Ma ma được phái đi mời người cũng trở về, sau lưng còn có một người mặc áo choàng đen đi theo.

Thẩm Thiên Phong hôm qua gặp khó khăn ở chỗ Độc lão Nam Cương, không biết đụng phải thứ nghiên cứu gì của lão gia hỏa kia mà bị trúng độc té xỉu, sau khi tỉnh lại còn có chút choáng đầu. Sau khi hồi phủ ông ta vẫn luôn tĩnh dưỡng. Nếu không phải Thái hậu có việc gấp truyền triệu, phỏng chừng hiện tại ông ta còn nằm trên giường.

Thẩm Thiên Phong cởϊ áσ choàng ra, vừa hành lễ một nửa đã được đỡ dậy:

"Thái sư không cần đa lễ. Chuyện hôm nay ngươi có biết không?"

Trên đường tới đây Thẩm Thiên Phong đã nghe qua, gật đầu trả lời:

"Thần đã biết."

Thái hậu nôn nóng hỏi:

"Vậy nên làm sao cho phải đây? Thái sư, trong lòng ai gia rất bất an."

Thẩm Thiên Phong an ủi:

"Thái hậu an tâm, chớ vội."

Thái hậu nóng nảy:

"Thái sư! Ngươi muốn ai gia làm sao an tâm chớ vội hả? Hoàng đế, hắn mấy ngày trước đã gϊếŧ Lý Thuận, hôm nay lại chém Trương Khiêm trọng thương. Ngươi nói xem có phải hắn đã biết cái gì, hắn, hắn... Khẳng định đã biết gì đó! Thái sư, có phải chúng ta đã xem nhẹ cái gì không, việc ngươi cùng Hằng vương mưu đồ, có cần tạm hoãn một chút? Thái sư, ngươi nói chuyện đi Thái sư!"

Thái hậu bắn liên thanh làm Thẩm Thiên Phong chỉ cảm thấy đau đầu. Hôm qua sau khi ra khỏi nhà lão gia hỏa kia, ông ta đã cảm thấy không thích hợp, đầu như bị rót bột nhão, không chịu được ồn ào. Ngay cả thê tử lúc đưa cơm nói nhiều hai câu ông ta cũng không chịu được, huống chi là Thái hậu giáp mặt vội vàng lớn tiếng chất vấn.

May mắn Thẩm Thiên Phong còn sót lại chút lý trí, còn nhớ rõ nữ nhân trước mắt này là Thái hậu.

"Thái hậu an tâm, chớ vội!" Thẩm Thiên Phong đỡ trán nói:

"Bây giờ chúng ta chung một con thuyền, chuyện xảy ra không của riêng ai cả. Nhân mã của Hằng vương điện hạ đã tập kết, lúc này Thái hậu nói vứt bỏ, kêu đại quân đã xuất phát làm sao chịu nổi? Chẳng lẽ Thái hậu muốn Tín quốc công phủ vì vậy mà gánh tội danh thất tín bội nghĩa sao?"

Câu nói không chút lưu tình của Thẩm Thiên Phong làm Thái hậu thanh tỉnh ngay lập tức. Bà giải thích:

"Ai gia không phải muốn thất tín bội nghĩa. Chẳng qua là thấy quá vội vàng, Hoàng đế bên kia..."

Bà cũng không biết Cao Tấn trúng Nhiếp hồn cổ bị Thẩm Thiên Phong khống chế. Chỉ đơn thuần dựa vào trực giác mà phán đoán. Khoảng thời gian này lòng bà hoảng hốt không khác gì ba bốn năm trước lúc Cao Tấn ở Tịnh Châu khởi binh bức vua thoái vị, thậm chí còn hơn.

Bởi vì sự tình phát sinh quá nhanh, đến mức bà không kịp chuẩn bị tốt tâm lý.

Mà nhìn sự chắc chắn của Thẩm Thiên Phong, cũng không giống như biết gì nói mấy với bà. Nhưng hôm nay bà cùng toàn bộ Tín quốc công phủ đều bị buộc chặt với Thẩm Thiên Phong và Hằng vương. Muốn thoát thân đã không còn khả năng, chỉ có thể hy vọng ông trời chiếu cố một chút, để chuyện họ muốn làm thuận lợi thành công.

"Thái hậu yên tâm, bây giờ Bệ hạ thần trí không rõ. Hắn tùy ý gϊếŧ người càng nói lên hắn đã hoàn toàn điên loạn. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi Hằng vương điện hạ điều đại quân đến. Lúc đó chúng ta nội ứng ngoại hợp. Thái hậu chỉ cần làm như lần trước, chủ động ủng hộ Hằng vương điện hạ lên ngôi. Tín quốc công phủ liền lập tòng long chi công lần nữa. Hằng vương điện hạ đương nhiên coi trọng Phan gia hơn Cao Tấn nhiều.

Thẩm Thiên Phong nhẫn nại giảng hòa với Thái hậu, nói hơi nhiều, đầu ông ta lại đau.

"Trước tiên không nói gì mà tòng long chi công, ai gia đến nay vẫn chưa biết tại sao Thẩm Thái sư lại khẳng định Bệ hạ điên dại như thế? Ngươi không nói rõ ràng, muốn ai gia yên tâm thế nào?"

Hôm nay Thái hậu truyền triệu Thẩm Thiên Phong vào cung, chính là để hỏi rõ ngọn nguồn.

Thẩm Thiên Phong thấy nếu không nói, Thái hậu sẽ nháo ra phiền toái không cần thiết, liền kêu Thái hậu đưa lỗ tai tới, nói sự tình Nhiếp hồn cổ cho bà nghe. Biết được những thứ này, Thái hậu mới hiểu rõ:

"Trách không được các ngươi chắc chắn như thế."

Sau đó bà lại hỏi:

"Không đúng! Nếu Thái sư có thể sử dụng Nhiếp hồn cổ khống chế Hoàng đế, vì sao lại phải đưa Hằng vương thượng vị?"

Thẩm Thiên Phong nói:

"Cái Nhiếp hồn cổ này một khi khởi động, người trúng cổ sống không quá nửa năm. Nếu không đưa Hằng vương lên ngôi, nửa năm sau giang sơn ai ngồi?"

Thái hậu hiếm có lúc khôn khéo:

"Vậy tại sao Thái sư phải chọn Hằng vương? Hoặc là nói, phía sau Thẩm Thái sư phải chăng có cao nhân khác?"

Hằng vương là con trai thứ bảy của tiên đế, trong đám phiên vương binh lực không bằng Trần vương, năng lực không bằng An vương.

Thẩm Thái sư nói:

"Thái hậu nghĩ quá nhiều. Sau lưng Thẩm mỗ không có ai. Chỉ là trong các phiên vương, Hằng vương điện hạ là người thức thời nhất thôi."

Năng lực và thực lực không đủ mới càng cần thế lực khác tới ủng hộ. Mà phương thức ủng hộ đó có thể dùng công phu sư tử ngoạm đổi lấy nhiều chỗ tốt. Với hai nước đối đầu nhau mà nói, địch quốc có một quân chủ vô năng thượng vị, đối với bổn quốc là tin vô cùng có lợi.

Đương nhiên, những thứ này Thẩm Thiên Phong sẽ không nói tỉ mỉ với Thái hậu. Hiện tại ông ta chỉ cần nghe lệnh chủ thượng, chờ Hằng vương dẫn binh đến, đem kinh thành náo long trời lở đất. Hằng vương đăng cơ, chuyện đầu tiên phải làm chính là thu hồi binh quyền Võ Uy quân trong tay Tạ Viễn Thần.

Biên cảnh Lễ triều nếu thiếu Võ Uy quân trấn thủ, vậy gót sắt Bắc Liêu còn sợ gì nữa, đánh thẳng tới hoàng đô Lễ triều cũng không phải việc khó.

Kỳ thật so với Cao Tấn bị Nhiếp hồn cổ giày vò điên điên khùng khùng, Thẩm Thiên Phong cùng chủ tử của hắn đang lo lắng Tạ Viễn Thần hơn.

Tạ Viễn Thần tay nắm binh quyền Võ Uy quân, danh vọng trong quân cực cao. Sự tồn tại của hắn có thể so với Hổ phù.

Hằng vương muốn bức vua thoái vị, cửa ải gian khó nhất chính là Tạ Viễn Thần. Các thế lực đại doanh trong kinh đều cần Hổ phù của Cao Tấn điều khiển. Thẩm Thiên Phong mượn khẩu dụ của Cao Tấn cũng không thể động tới Hổ phù. Đáng tiếc Cao Tấn điên quá nhanh, đến mức Thẩm Thiên Phong vẫn chưa tìm được Hổ phù, không thể trực tiếp điều khiển binh lực quân doanh tứ phương. Bằng không ông ta có thể khiến cho thế đạo này càng loạn hơn nữa.

Bất quá, có trời giúp không phải sao?

Ngay lúc bọn họ đang cân nhắc làm sao để Tạ Viễn Thần - giống như lúc Cao Tấn bức vua thoái vị - chỉ chú ý quốc gia biên phòng, không quan tâm nội đấu hoàng thất, thì Cao Tấn làm một chuyện chuyện chui đầu vào rọ... Lúc hắn thần trí không rõ nổi điên gϊếŧ chết Tạ Quý phi.

Thẩm Thiên Phong tận mắt thấy khung cảnh đó, quả thật cao hứng đến mức khuôn mặt vặn vẹo, mà chủ tử biết được cũng vỗ tay bảo hay.

Tạ Quý phi là nữ nhi của Tạ Viễn Thần a, mẫu tộc Thái thị lại càng hiển hách. Nàng ta chết một cái, có thể nói là triệt để hủy bỏ mối quan hệ cân bằng giữa Cao Tấn và Tạ Viễn Thần. Hiện tại chỉ sợ Thái gia cùng Tạ gia trong lòng hận Cao Tấn muốn chết, ước gì có người thay trời hành đạo, báo thù cho nữ nhi của mình.

Cho nên, hôm trước Thẩm Thiên Phong lén mượn chuyện Quý phi bị gϊếŧ đi tìm Tạ Viễn Thần, thăm dò ý tứ ông ta một chút. Đúng như bọn họ đoán, Tạ Viễn Thần hận Cao Tấn đến mức không nói nên lời. Có thể suy ra, khi binh mã của Hằng vương đến dưới thành, Tạ Viễn Thần cũng sẽ nhìn vào mối thù gϊếŧ con mà khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ cần Tạ Viễn Thần không tham gia, tứ đại doanh án binh bất động, vậy chuyện Thẩm Thiên Phong cùng chủ tử của ông ta mưu tính liền thành công.

Dù sao không có tứ đại doanh, chỉ với tám ngàn thị vệ cấm quân trong cung sao có thể đấu với hai vạn tinh binh của Hằng vương?

Chớ nói chi là tám ngàn thị vệ đó đã sớm bị Thẩm Thiên Phong thu vào trong túi.

Khi Cao Tấn điên dại, những người kia liền lập tức đem bố phòng trong cung tiết lộ cho Thẩm Thiên Phong. Bây giờ trong cấm cung này đều là người của ông ta, kín như thùng sắt. Thời cơ thích hợp, treo cổ Cao Tấn, đẩy Hằng vương thượng vị chỉ trong lòng bàn tay.