Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy
Đăng vào: 12 tháng trước
Nguyễn Trinh: " Chúng ta sẽ đóng giả thành một cặp và thử xem sao nhé?"
Tống Nhĩ Giai xé mở viên kẹo bạc hà, cho vào trong miệng. Vị cay mát và ngọt ngào của bạc hà khuếch tán khắp khoang miệng, khiến lòng nàng bỗng trở nên mát mẻ.
Phản ứng đầu tiên của nàng là nhìn vào dòng chữ 10.000 nhân dân tệ trên bảng quảng cáo và hỏi Nguyễn Trinh: " Chị giáo Nguyễn, chị thiếu tiền à?"
Nguyễn Trinh nhìn con số 10.000 nhân dân tệ, bỗng dưng nghẹn họng. Cô giả vờ như đây là sự thật, bèn gật đầu nói:" Thiếu, gần đây bệnh viện hoạt động không được tốt cho lắm."
Lương làm việc ở bệnh viện chỉ hai ba nghìn tệ, tất cả đều dựa vào tiền thưởng thành tích để ăn cơm.
Số tiền thưởng cho cuộc thi này có giá trị bằng một tháng thành tích.
Tống Nhĩ Giai lo lắng đến mức siết chặt ngón tay. Nàng nhìn Nguyễn Trinh và nói:" Nhưng...nhưng em không giỏi cho lắm..."
Nguyễn Trinh nắm lấy tay nàng, siết chặt vào lòng bàn tay và khẽ nói bên tai nàng:" Chị cũng không, chúng ta thử một chút xem sao."
Tống Nhĩ Giai cúi đầu, thấp giọng cảnh cáo:" Chị đừng tùy tiện thử, em là người đồng tính."
Xung quanh hối hả và nhộn nhịp, tiếng nói chuyện của mọi người khiến lời cảnh cáo khẽ khàng này lặng sâu vào tiếng ồn.
Thật ra Tống Nhĩ Giai cũng không biết, liệu nàng muốn Nguyễn Trinh nghe thấy lời này hay là không muốn Nguyễn Trinh nghe được.
Nàng dường như không có bất kỳ trải nghiệm tình cảm nào. Trong những năm tháng đã qua, nàng chỉ thích một mình Nguyễn Trinh. Dù cho cả hai đã xa cách nhau 4 năm, nàng vẫn luôn nhớ mãi về cô.
Thuở còn nhỏ, nàng ấn tượng với vẻ ngoài của Nguyễn Trinh. Nhưng hiện tại, nàng đang lưu luyến sự dịu dàng của cô.
Chỉ cần Nguyễn Trinh tùy tiện vẫy tay, đã có thể tác động đến mọi cảm xúc trong nàng.
Nàng thực sự không thể chịu được sự khiêu khích của Nguyễn Trinh. Mọi điều cấm kỵ trong lòng đều bị đánh bại bởi những lời nói của cô.
Nàng cũng sợ rằng trong mắt những cô gái thẳng này, việc ôm và hôn chỉ đơn giản là sự thân mật giữa những người bạn với nhau...
Sau khi ngậm kẹo hương cam, Nguyễn Trinh nhìn Tống Nhĩ Giai cúi đầu do dự, cô bèn nới lỏng vòng tay và hỏi nàng:" Không muốn thử sao?"
"Không phải!" Tống Nhĩ Giai vội vàng ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Nguyễn Trinh và nói:" Thử xem sao, nếu nhận được tiền thưởng, chúng ta sẽ chia đều!"
Khi du lịch, bình quân mỗi người sẽ tiêu hai ba nghìn. Nếu trúng thưởng thì sẽ chia đều, khấu trừ cho chi phí đi lại, vẫn sẽ còn một khoản tiền thừa.
Sắc mặt Nguyễn Trinh vẫn rất bình tĩnh. Cô ừ một tiếng rồi dẫn Tống Nhĩ Giai đến nơi báo danh để điền vào biểu mẫu đăng ký.
Đăng ký xong, Tống Nhĩ Giai liền lấy gương ra soi. Hôm nay nàng không trang điểm, chỉ thoa kem chống nắng và son môi. Nàng dùng khăn ướt lau môi, nhưng tâm tình lại loạn cả lên, khiến lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Sau đó, nàng ngoảnh sang nhìn Nguyễn Trinh.
Vẻ mặt của Nguyễn Trinh vẫn rất thong thả. Cô thản nhiên quan sát những cặp đôi xung quanh.
Tống Nhĩ Giai nghĩ, có lẽ bởi vì Nguyễn Trinh không có gì để lo lắng, chỉ hướng về tiền thưởng nên mới có thể bình tĩnh như vậy...
Nàng liên tục hít thở sâu vài lần, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Bạn cùng phòng của nàng thấy cả hai đến để đăng ký cũng nhanh chóng chạy đến, vừa liếc mắt nhìn nhau liền hiểu được. Bọn họ không ngốc đến mức làm lộ thân phận không phải người yêu của cả hai, ngược lại còn hợp tác vỗ vỗ vai các nàng và cười nói:" Đúng vậy, cặp vợ chồng son hai người cũng nên thử xem sao! Nước phù sa không thể chảy ra ruộng ngoài được!"
Sáu người chia thành ba cặp đôi đứng cùng nhau, chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Đám đông phía ngoài bắt đầu lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh và quay phim.
Nguyễn Trinh cũng lấy điện thoại ra, cúi đầu tìm kiếm một số thông tin.
Tống Nhĩ Giai lo lắng việc Nguyễn Trinh đang làm việc trong bệnh viện nên đã yêu cầu Nguyễn Trinh quay lưng lại với đám đông, tránh để những bức ảnh và video bị tung lên mạng, tạo thành ảnh hưởng xấu cho cô.
Nguyễn Trinh nhìn thấy sự băn khoăn của nàng, liền ôn tồn nói:" Không sao đâu, nếu đồng nghiệp của chị nhìn thấy, chị sẽ ăn ngay nói thật với họ rằng đây chỉ là vì tiền."
Ở Trung Quốc, việc nắm tay, ôm và hôn giữa các cô gái đều có thể được xem là tình bạn.
Ngay cả những người bạn cùng phòng đã ngày đêm ở bên Tống Nhĩ Giai cũng cảm thấy các nàng là bạn tốt của nhau.
Tống Nhĩ Giai thực sự không biết nên vui hay nên buồn.
Nàng muốn quang minh chính đại thích Nguyễn Trinh hơn là giấu giếm, hoặc quan tâm, tiếp cận cô dưới lớp vỏ bọc thầy trò.
Nhưng liệu những vấn đề này có thể được giải quyết bằng cách thay đổi giới tính không?
Không thể.
Nàng không muốn trở thành một người đàn ông. Nàng chỉ muốn trở thành một người phụ nữ, thích Nguyễn Trinh và ở bên cạnh cô.
Người dẫn chương trình nhấc micro và dõng dạc thông báo: "Còn một phút nữa là cuộc thi chính thức bắt đầu, các cặp đôi tham gia hãy chuẩn bị tinh thần nhé!"
"Chị đã tạm thời kiểm tra một số chiến lược rồi này, em xem—" Nguyễn Trinh lắc lắc màn hình điện thoại trước mặt Tống Nhĩ Giai và cho nàng xem bản đồ chiến lược mà cô vừa tìm thấy.
Nguyễn Trinh nhìn thấy gò má đỏ ửng của nàng, vành tai cô cũng ửng hồng theo. Nhưng cô vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, giả vờ bình tĩnh và thầm thì bên tai nàng:" Đừng lo lắng, cũng đừng nín thở. Em nhớ phải thở bằng mũi và đi theo nhịp dẫn của chị là được rồi."
Lời nói nhẹ nhàng phảng phất bên tai. Trong phút chốc, thế giới bỗng trở nên yên lặng. Tống Nhĩ Giai chỉ có thể nghe thấy những lời nhẹ nhàng của Nguyễn Trinh rơi vào tai mình.
"Sắp bắt đầu rồi..." Nguyễn Trinh tiến lại gần một bước, đôi mắt sâu thẳm dần trở nên dịu dàng như nước.
Người dẫn chương trình đếm ngược: " Tất cả các thí sinh sẵn sàng, 5, 4, 3, 2, 1, bắt đầu tính giờ!"
Các nàng có dáng người tương tự nhau. Nguyễn Trinh đặt tay phải sau lưng Tống Nhĩ Giai và đặt tay trái lên vai nàng. Khi bộ đếm thời gian bắt đầu, cô liền ôm nàng vào lòng rồi khẽ nghiêng đầu, tiến đến gần, nhắm mắt lại và chạm vào môi nàng.
Tống Nhĩ Giai cũng nhắm mắt lại và vòng tay qua eo Nguyễn Trinh.
Khi nhắm hai mắt lại, mọi thứ đều trở nên tối tăm, khiến khứu giác và xúc giác của nàng trở nên vô cùng nhạy bén.
Thơm và vô cùng mềm mại khi chạm vào.
Đôi môi mềm mại, cơ thể cũng mềm mại, giống hệt như làn nước, mềm đến mức khó có thể tượng tượng được. Hệt như đang rơi vào đại dương dịu dàng và rong ruổi trong làn nước biển sâu thẳm.
Lòng nàng cũng trở nên mềm nhũn.
Mềm mại, nhưng rực lửa.
Xiềng xích của lý trí bị sự mềm mại này làm tan chảy, hóa thành đốm lửa lập lòe, dần dần đốt cháy tình cảm chôn chặt nơi đáy lòng, khiến tim đập thình thịch, cơ thể cũng dần nóng lên. Chỉ là môi kề môi, nụ hôn đầy nhẹ nhàng và chậm rãi. Nhưng dần dà, nàng không còn hài lòng với việc này nữa, và bắt đầu khao khát được chạm vào một cách thân mật hơn.
Nàng vòng tay siết chặt eo cô, khiến cơ thể vốn đã mềm nhũn dán vào nhau chặt chẽ hơn.
Nguyễn Trinh đáp lại mọi hành động của nàng. Cánh tay đặt trên vai nàng thoáng dùng sức, ôm chặt nàng vào lòng hơn.
Nàng không thể nghe thấy tiếng động của thế giới bên ngoài, cũng không thể cảm nhận được độ ấm. Nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Nguyễn Trinh và hơi thở ấm áp phả lên môi, tạo thành sự tương phản rõ rệt với cánh môi lạnh lẽo.
Những nụ hôn khẽ quá đỗi dịu dàng. Đôi môi đỏ mọng đầy mềm mại dán chặt vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát.
Thời gian dần trôi, nàng dần dần cảm thấy khát nước và rạo rực không tài nào chịu nổi. Nàng muốn hé môi, nếm thử sự mềm mại của đối phương.
Vừa khẽ hé môi, chưa kịp làm động tác tiếp theo, nàng bỗng dưng nghe thấy tiếng người dẫn chương trình thông báo:" 3, 2, 1! Hết giờ! Xin chúc mừng các cặp đôi vẫn còn trên sân khấu đã hoàn thành vòng thử thách đầu tiên!"
Đôi môi đỏ mọng đầy lạnh lẽo tách ra, nhưng cả hai vẫn không tách rời. Các nàng ôm chặt lấy nhau, tựa cằm vào vai nhau, nhẹ nhàng điều chỉnh nhịp thở.
Tống Nhĩ Giai nhướng mắt nhìn xung quanh一thử thách kéo dài 5 phút ở vòng đầu tiên đã loại gần một nửa số cặp đôi.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, liền thấy hai người bạn cùng phòng và bạn trai của họ vẫn còn trụ được.
Quy tắc cho vòng thứ hai là: Một người bế một người và hôn nhau hơn ba phút.
Một người bế một người, rõ ràng là bài kiểm tra thể lực và sức bền.
Một số cặp đôi vượt qua thử thách đầu tiên trên sân khấu khá tự giác và không muốn bước tiếp thử thách thứ hai. Họ hài lòng bước xuống sân khấu để nhận một bát đậu đỏ thất tịch miễn phí.
Tống Nhĩ Giai biết Nguyễn Trinh sẽ tham dự vòng thứ ba với số tiền thưởng 10.000 nhân dân tệ nên nàng không mở miệng đề nghị bỏ cuộc, chỉ nhẹ nhàng hỏi Nguyễn Trinh:" Nguyễn lão sư, chị là người bế em đúng không?"
Nàng nhẹ hơn Nguyễn Trinh, nhưng Nguyễn Trinh là người tập thể hình quanh năm, nên tỷ lệ mỡ trong cơ thể thấp hơn nàng, nhiều nhất vẫn là trọng lượng cơ bắp.
" Nếu không thì sao?" Nguyễn Trinh khẽ nghiêng đầu, vén mái tóc dài của Tống Nhĩ Giai ra sau tai, cánh môi gần như dán sát vào tai nàng. Giọng nói cô vừa trầm vừa nhẹ, lại khàn khàn và cực kỳ dễ nghe:" Em có thể bế chị được không?"
Hơi thở ấm áp lướt qua vành tai và xộc thẳng vào tai khiến nàng ngứa ngáy, khó chịu. Hai chân Tống Nhĩ Giai bỗng nhũn ra, khiến nàng phải ôm Nguyễn Trinh chặt hơn. Sắc đỏ trên mặt nàng ngày càng rõ ràng, đành phải thành thật thú nhận:" Em...em không bế nổi..."
Nguyễn Trinh bỗng cười khúc khích.
Tống Nhĩ Giai cảm nhận được lồng ngực Nguyễn Trinh rung động. Cơn run rẩy kia khiến cơ thể nàng tê dại, đầy khó chịu. Nàng cầm lòng chẳng đặng ôm chặt lấy cô, muốn dùng cái ôm này để giảm bớt sự khó chịu trong người.
Nhưng vào lúc này, Nguyễn Trinh lại đẩy nàng ra và bước vào cửa hàng để mua một cốc nước ấm cho nàng uống.
Nàng uống vài ngụm, sau đó Nguyễn Trinh liền cầm lấy. Cô không ngại đây là ly nước nàng từng uống qua, nhanh chóng ngẩng đầu uống hết nửa ly còn lại.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Hôn nhau thế này rồi, chắc không thể làm bạn với nhau được nữa...
Theo lý thì Nhĩ Giai của tôi phải công hơn Tiểu Lộc ở cách vách, còn viết như thế nào thì chịu đấy, haha... Đại khái ăn rồi không chịu tập thể dục nên không có sức.
Mẩu kịch ngắn:
Tống & Nguyễn: Trong tương lai, khi nhớ về nụ hôn đầu tiên của nhau —— Trên đường phố nơi đông người chú ý, việc tìm hiểu chiến lược hôn đã tạm thời hoàn thành.
Lời editor: Kẻ cắp gặp bà già, quả này sao mà đỡ được hả Giai ơi, còn non lắm hehe, chị không chủ động thì thôi chứ chị chủ động là không kịp thở luôn. Cứ ngồi yên, Trinh tự tìm đến:<<<