Chương 15: Chung giường

Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Kính coong kính coong..."

"Đừng sợ, là bạn của chị." Nguyễn Trinh dịu dàng an ủi Tống Nhĩ Giai, cô do dự một lúc rồi vươn tay sờ sờ đầu nàng.

Vì dựa quá gần, nàng ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Nguyễn Trinh, cảm nhận được sự vuốt ve của lòng bàn tay Nguyễn Trinh. Tống Nhĩ Giai hoàn hồn sau cú sốc, vành tai đỏ bừng. Nàng buông cổ Nguyễn Trinh ra, bật dậy khỏi ghế sô pha, mở đèn phòng khách lên rồi lẩm bẩm:" "Bạn gì thế? Hơn nửa đêm mà còn đến tìm chị."

Nguyễn Trinh đứng dậy đi mở cửa:" Một người bạn mà chị đã gặp trước đây. Cô ấy đến bệnh viện Ninh Thành công tác, chị phụ trách đón tiếp, sau đó quen biết nhau."

Ngay khi mở cửa ra, Cố Tiêu - người đang say rượu, mềm oặt ngã vào lòng của Nguyễn Trinh:" Cục cưng ơi, cho tôi ở ké một đêm nhé, sáng mai tôi phải đến ủy ban huyện để họp."

Nguyễn Trinh không nói gì thêm, nâng cô ấy dậy, rồi đỡ cô ấy nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Tống Nhĩ Giai lẳng lặng đứng bên cạnh, nhìn ngôn ngữ và hành động ăn ý giữa bọn họ. Xem ra, đây không phải lần đầu tiên bọn họ qua đêm như thế này.

Nguyễn Trinh vừa cởi áo khoác cho Cố Tiêu vừa chậm rãi nói:" Lần trước là tiệc sinh nhật của cậu ấy, em cũng đến tham dự bữa tiệc đó, chắc có lẽ em biết cậu ấy."

Đương nhiên là biết.

Tống Nhĩ Giai ừ một tiếng:" Chị ấy là đàn chị của những người bạn đồng tính của em."

Vào năm nhất, Cố Tiêu đã có bài phát biểu khi trở lại trường với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc. Bạn của Tống Nhĩ Giai đã phải lòng Cố Tiêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ấy cầm lòng chẳng đặng thích Cố Tiêu suốt bốn năm, nhưng bốn năm này, Cố Tiêu chỉ xem bạn nàng như cô đàn em ngoan ngoãn.

Cố Tiêu là một người rất thích cười và tạo ra niềm vui. Cô tìm kiếm niềm vui khắp nơi và thường treo hai câu danh ngôn nổi tiếng bên môi ——

Một là: Tuổi xuân ngời ngợi, không ngủ với phụ nữ thì rất phí hoài.

Hai là: Làm công phải mãnh liệt, làm thụ phải dâm đ.ãng.

Cố Tiêu thích chơi bời, nhưng cô ấy không bao giờ trêu chọc những người muốn yêu một cách nghiêm túc. Từ trước đến nay, cô ấy chỉ đi thận, không đi tâm*.

( *Chỉ hành động yêu đương hời hợt, không nghiêm túc.)

Bạn của Tống Nhĩ Giai từ nhỏ đã là một cô gái ngoan ngoãn, chỉ chuyên tâm vào việc học. Trước khi vào đại học, cô ấy chưa từng đến những nơi trụy lạc này. Đây là lần đầu tiên cô ấy theo Cố Tiêu đến một quán bar, còn phải kéo Tống Nhĩ Giai theo làm bạn mới dám đi.

Người bạn hỏi Cố Tiêu thích kiểu người nào. Cố Tiêu đã trải đời quá nhiều, nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô ấy. Cố Tiêu gõ gõ lên trán cô ấy, mỉm cười ngọt ngào:" Em gái, chị và em không hợp nhau. Em không phải là gu của chị, em quá ngoan."

Trước đây, Tống Nhĩ Giai cũng đã từng thuyết phục bạn của mình:" Cậu và chị ấy không phải là người ở cùng một thế giới. Chị ấy thích chơi bời, ngủ với phụ nữ giống như ăn cơm bữa vậy. Cậu là người truyền thống và bảo thủ, cậu để tâm đến những hành vi đó từ tận đáy lòng mình. Cho dù có miễn cưỡng bên nhau, cũng chưa chắc sẽ bên nhau lâu dài được."

Nhưng bạn của nàng là một kẻ ngoan cố, không đâm đầu vào tường nam quyết không quay đầu*, luôn thích chờ đợi lãng tử sẽ quay đầu nhìn mình một lần.

(*Đây là một câu thành ngữ, đại loại như "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ". Chỉ thái độ cố chấp đến cùng.)

Vì vậy, trong những năm qua, Tống Nhĩ Giai trơ mắt nhìn bạn mình trở thành một người hoàn toàn khác. Từ bảo thủ và kiềm chế đến tùy tiện, cố gắng hết sức để trở thành mẫu người mà Cố Tiêu thích.

Cố Tiêu say khướt nằm trên ghế sô pha nên Nguyễn Trinh phải cởi áo khoác rồi lấy chăn đắp cho cô ấy, sau đó dặn dò Tống Nhĩ Giai:" Chị vào bếp nấu ít canh giải rượu, em chăm sóc cậu ấy giúp chị nhé."

Vốn dĩ Tống Nhĩ Giai muốn nói rằng nàng sẽ vào bếp, để Nguyễn Trinh chăm sóc bạn bè của mình. Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng không muốn nhìn thấy Nguyễn Trinh chăm sóc người khác, vì vậy nàng đã đồng ý.

Nghĩ lại thì, Nguyễn Trinh đã thay đổi, từ một người tránh xa cám dỗ, dần học được cách đến những nơi trụy lạc như thế. Có lẽ, việc này cũng liên quan đến chuyện kết bạn với loại người như Cố Tiêu.

Đúng là hồng nhan họa thủy*.

(Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp mang đến tai họa, là mầm mống của tai họa.)

Tống Nhĩ Giai yên lặng rủa thầm.

Nàng tắt phim, chỉnh đèn phòng khách mờ đi rồi kéo chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Cố Tiêu, lẳng lặng xem điện thoại, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Cố Tiêu một cái.

Một lúc sau, Nguyễn Trinh bưng bát canh giải rượu ra: "Gọi cậu ấy dậy đi."

"Hả? Chị ấy không đấm em chứ?"

Nguyễn Trinh:" Cậu ấy say rượu sẽ đau đầu. Sáng mai còn phải đi họp, tốt hơn hết nên thức dậy và uống canh này trước."

Tống Nhĩ Giai ồ một tiếng, bình tĩnh nói:" Hai người có quan hệ tốt thật đấy, chị hiểu chị ấy rất rõ."

Nguyễn Trinh ngước mắt lên liếc nhìn nàng, mở miệng muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vì vậy cô chỉ im lặng.

Tống Nhĩ Giai liền tùy tiện vỗ vỗ mặt Cố Tiêu:" Đàn chị, đàn chị, dậy dậy!"

"Hửm... ai thế..." Cố Tiêu trở mình, đưa lưng về phía Tống Nhĩ Giai:" Tôi ngủ chưa đủ... có chuyện gì cứ để mai rồi nói..."

Tống Nhĩ Giai đặt tay lên vai cô ấy, lật người cô ấy lại: "Đàn chị, em là Tống Nhĩ Giai. Chị dậy uống ít canh giải rượu đi."

Cố Tiêu mê mang mở to mắt ra:" Nhĩ Giai... à... để tôi nghĩ lại đã... tôi không nhớ rõ lắm... Em gái xinh đẹp ơi, chúng ta đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi nhỉ?"

"Ôi..." Lại nhìn thấy sự tùy tiện của Cố gia đại tiểu thư một lần nữa, não của Tống Nhĩ Giai dừng lại vài giây rồi nói:" Chúng ta chưa ngủ với nhau đâu. Chị gái, chị không phải gu của tôi."

Những lời này đã thành công khiến Cố Tiêu mở to mắt ra nhìn Tống Nhĩ Giai.

Tống Nhĩ Giai đắc thắng nhìn cô ấy rồi nở nụ cười.

Nguyễn Trinh bước đến, vỗ vỗ vai Cố Tiêu: " Nói nhảm gì vậy? Ngồi dậy đi."

"À... chị... chị nhớ ra rồi, thảo nào trông em cứ quen quen. Em là bạn của Tiểu Yên..." Bị Nguyễn Trinh vỗ mạnh hai cái, Cố Tiêu giãy giụa ngồi dậy, dựa vào ghế sô pha, xoa xoa thái dương:" Dạo gần đây Tiểu Yên thế nào rồi?"

"Đi du lịch tốt nghiệp rồi." Tống Nhĩ Giai nói. Nàng dừng lại một chút, sau đó nói thêm:" Đi cùng một cô gái thích cậu ấy."

"Khá tốt." Cố Tiêu mỉm cười đầy chân thành và nhận lấy bát canh giải rượu trong tay Nguyễn Trinh:" Em ấy là một cô gái tốt, không nên lãng phí quá nhiều thời gian vào tôi."

Tống Nhĩ Giai cũng cười và nói: "Tôi cũng nghĩ vậy đấy."

Sau khi Cố Tiêu uống xong bát canh giải rượu, cô ấy nhìn qua nhìn lại Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh, xoa xoa thái dương rồi hỏi:" Hai người quen nhau như thế nào vậy?"

Tống Nhĩ Giai không nói gì. Nàng nhìn về phía Nguyễn Trinh, muốn nghe Nguyễn Trinh giới thiệu bản thân như thế nào.

Nguyễn Trinh đưa khăn ướt cho Cố Tiêu lau mặt, thấp giọng giải thích:" Con gái của người cố vấn Cao học của tôi. Trước đây, tôi từng làm gia sư cho em ấy."

Lời giới thiệu rất đứng đắn. Nghe có vẻ không phải tri kỷ hay bạn tâm giao, hơn nữa, thậm chí còn có chút thấp kém.

Tống Nhĩ Giai rũ mi mắt, dùng ngón chân chọc chọc sàn nhà.

Cố Tiêu nhìn Tống Nhĩ Giai rồi nói đùa:" Ôi, con gái của lão sư, lại còn là cựu học sinh của cậu. Mối quan hệ phức tạp như vậy, tôi thật sự ngại xuống tay với em ấy đó..."

"Này, đừng nói như vậy, đàn chị Cố không phải là gu của tôi." Tống Nhĩ Giai thẳng thừng nhấn mạnh lại.

Nàng không thích loại người đa tình.

Nếu như không có Nguyễn Trinh ở bên, nàng có thể thản nhiên nói cười với Cố Tiêu. Nhưng hiện tại Nguyễn Trinh đang ở đây, nàng chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nhân vật này, chứng minh bản thân vô tội.

Nguyễn Trinh đưa bát rỗng cho Tống Nhĩ Giai, ý bảo nàng mang vào phòng bếp.

Tống Nhĩ Giai ngoan ngoãn cầm lấy.

Đợi nàng đi xa, Nguyễn Trinh nhìn Cố Tiêu, nghiêm túc nói: "Cậu đừng trêu chọc em ấy nữa."

*

Đêm khuya thanh vắng. Đến giờ nghỉ ngơi, Tống Nhĩ Giai vào phòng ngủ.

Nguyễn Trinh đem bộ chăn gối kia cho Cố Tiêu – người đang nghỉ ngơi trên ghế sô pha trong phòng khách. Tống Nhĩ Giai ngơ ngác nhìn chiếc chăn bông duy nhất còn sót lại trên giường.

Chỉ còn một chiếc chăn bông, vậy thì... Vậy thì đêm nay, hình như nàng và Nguyễn Trinh có thể...chung chăn chung gối.

Vành tai Tống Nhĩ Giai đỏ bừng. Nàng nâng tay lên, nắm chặt thành nắm đấm, đè lên khóe miệng mình, cố nén ý cười.

Nguyễn Trinh đã tắm xong. Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, cô gọi Tống Nhĩ Giai đến rồi dặn dò nàng từng chút một:" Đồ lót dùng một lần, dép lê là đồ mới. Sữa tắm ở đây, dầu gội và dầu xả có hai chai, sữa rửa mặt ở đó, sữa dưỡng thể vẫn là nhãn hiệu mà em thích hồi cấp ba. Chị không biết hiện tại em có dùng loại khác hay không. Em cứ dùng trước đi, vặn vòi sang bên màu đỏ là nước nóng, bên xanh là nước ấm."

Tống Nhĩ Giai ôm khăn tắm, nhìn chiếc cổ trắng nõn và tinh tế của Nguyễn Trinh, nhẹ giọng nói:" Không, em không đổi nhãn hiệu, em vẫn thích thứ mà em thích hồi cấp ba."

Nguyễn Trinh ừ một tiếng, nhìn quanh phòng tắm một lần rồi hỏi:" Còn có gì không hiểu không?"

Tống Nhĩ Giai lắc đầu: "Không có."

"Vậy chị ra ngoài trước."

"Vâng."

Nguyễn Trinh đóng cửa phòng tắm giúp nàng và quay trở lại phòng ngủ.

Tống Nhĩ Giai cởi q.uần áo và bắt đầu tắm rửa.

Khi bọc khăn tắm rồi bước ra ngoài, nàng tình cờ gặp Cố Tiêu đang đun nước trong phòng bếp.

Cố Tiêu ngoắc nàng lại:" Nhóc con, lại đây."

Tống Nhĩ Giai sải bước đến:" Đàn chị, có chuyện gì vậy?"

Cố Tiêu mỉm cười: "Nhóc con, khai thật đi, em cũng thích phụ nữ đúng không?"

Tống Nhĩ Giai suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói:" Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ mọi người không cần phải đặt ra giới hạn cho bản thân. Khi gặp người mình thích, sẽ luôn tìm cách ở bên nhau, không cần phân biệt là nam hay nữ."

"Quả nhiên chỉ là một cô nhóc." Cố Tiêu cúi đầu, tươi cười rạng rỡ: " Thậm chí còn không biết mình thực sự muốn gì."

"Này, tại sao hai người đều nói như vậy?"

"Em vẫn còn non lắm, chưa nghĩ thông suốt được đâu." Cố Tiêu điểm điểm trán nàng:" Nói thật đi, em thích bác sĩ Nguyễn à?"

Tống Nhĩ Giai buột miệng nói:" Đương nhiên là thích rồi. Chị ấy từng là gia sư của tôi, chị ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều và giúp tôi thoát khỏi rất nhiều đường vòng. Tôi thực sự rất biết ơn chị ấy."

Cố Tiêu lại mỉm cười, gật đầu đầy ẩn ý và nói:" Vậy em phải trả ơn cho Nguyễn lão sư của em thật tốt. Nếu không có việc gì làm, vậy đến chơi với cậu ấy nhiều một chút đi. Cậu ấy chỉ ở một mình, lại không yêu đương, không thích kết bạn, cũng độc thân rất lâu rồi."

Tống Nhĩ Giai nói: "Đương nhiên rồi. Dù không còn là thầy trò nhưng chị ấy đã trở về Giang Châu. Chị ấy là bạn thân nhất và là người thân thiết nhất của tôi."

Cố Tiêu cầm ly, cúi đầu uống một ngụm nước ấm rồi cười nói:" Đi nghỉ ngơi đi. Nguyễn lão sư của em nằm trên giường đợi em rất lâu rồi đấy."

"Lời nói này nghe cứ kỳ kỳ thế nào ấy..." Tống Nhĩ Giai buồn cười, vẫy vẫy tay chào Cố Tiêu:"Đàn chị, chị cũng nghỉ sớm đi, ngủ ngon nhé."

Cố Tiêu nói:" Ngủ ngon."

*

Tống Nhĩ Giai trở lại phòng ngủ nhưng không thấy Nguyễn Trinh nằm trên giường, mà đang ngồi trên ghế sô pha, mang mắt kính và cúi đầu viết gì đó, bên cạnh còn có hai cuốn sổ tay màu trắng.

Khi bước vào, Tống Nhĩ Giai nhìn thấy dòng chữ lớn "Sổ tay hướng dẫn học sinh" được viết trên cuốn sổ tay.

Tống Nhĩ Giai hỏi: "Này, tại sao chị lại viết những thứ này thế?"

Nguyễn Trinh nói: " Chị vừa mới đến đây. Thư ký giảng dạy và nghiên cứu của khoa đã nghỉ phụ sản hai tháng, hiện tại chị đang nhận công tác của cô ấy."

"Chị làm công việc của cô ấy, vậy có được tăng lương không?"

"Không có."

Tống Nhĩ Giai ngồi bên cạnh Nguyễn Trinh, dịu dàng nói:" Vậy để em giúp chị viết một ít. Em sẽ bắt chước nét chữ của chị."

Nguyễn Trinh có nét chữ rất đẹp. Nhưng vào thời phổ thông, nét chữ của Tống Nhĩ Giai cực kỳ xấu xí.

Để làm cho bài thi trông đẹp hơn, Nguyễn Trinh đã mua một số cuốn sách bài tập luyện chữ, viết từng nét một và dạy Tống Nhĩ Giai cách viết chữ.

Lúc đầu, Tống Nhĩ Giai lấy một tờ giấy mỏng tra chữ của Nguyễn Trinh. Sau này, khi thành thạo hơn, nàng có thể nhìn chữ của Nguyễn Trinh và tự chép lại từng nét.

Sau khi thực hành hơn nửa năm, phông chữ và nét chữ của hai người rất giống nhau.

Năm thứ ba phổ thông, bài tập chép thơ có rất nhiều bài lặp đi lặp lại. Tống Nhĩ Giai cảm thấy mình đã quen thuộc với những bài thơ đó và không cần phải chép lại. Khi trả bài tập cho giáo viên, nàng sẽ năn nỉ Nguyễn Trinh chép giúp mình.

"Đây, trang này, chỉ cần ký tên là được rồi." Nguyễn Trinh đưa cho Tống Nhĩ Giai hai bản. Một bản trống và một bản có chữ ký của cô để Tống Nhĩ Giai bắt chước theo.

Đầu tiên, Tống Nhĩ Giai ký rất nhiều lần trên trang giấy trắng để bắt chước chữ giống Nguyễn Trinh, sau đó ký vào cuốn sổ tay.

Phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy sột soạt và tiếng bút ký nhanh trên trang giấy.

Bỗng dưng Tống Nhĩ Giai bắt đầu ngâm nga một bài hát. Nàng không ngâm nga lời bài hát, mà chỉ ngâm nga phần giai điệu.

Nguyễn Trinh ngừng viết, yên lặng lắng nghe trong vài giây, nhẹ nhàng nói: "Lan hoa thảo."

Tống Nhĩ Giai mỉm cười và gật gật đầu: "Đúng rồi, em sẽ hát giai điệu của 《 Lan hoa thảo 》cho chị nghe, e hèm——"

Nàng hắng giọng và bắt đầu ngâm nga lời bài hát một cách nhẹ nhàng.

Tôi từ trên núi xuống, mang theo nhành hoa lan

Trồng trong khoảng sân nhỏ, mong lan sớm nở hoa

Một ngày ngắm tới ba lần, mãi tới mùa hoa nở

Nhưng cây lan vẫn như cũ, không hề có đến một nụ hoa..."

Nguyễn Trinh yên lặng lắng nghe.

Lần cuối cùng cô nghe Tống Nhĩ Giai ngâm nga một bài hát là khi nàng mười bảy tuổi.

Nàng có giọng hát rất hay. Mỗi khi nhà trường tổ chức hoạt động ca hát, nàng luôn bị bạn học xúi giục lên sân khấu để thể hiện tài năng của bản thân.

Khi Nguyễn Trinh làm gia sư cho nhà họ Tống. Tống Nhĩ Giai đã ngâm nga những ca khúc kinh điển trên Internet như 《 Mua bán tình yêu 》và 《 Thấp thỏm 》để cố tình gây rối, cản trở việc đọc sách của Nguyễn Trinh.

Nguyễn Trinh chỉ biết giọng nói nàng rất dễ nghe. Nhưng kể từ khi nàng hát, thậm chí cô còn bí mật thu âm một hoặc hai bài.

Sau khi Tống Nhĩ Giai hát xong《 Lan hoa thảo 》, hai cuốn sổ tay học sinh đều đã được duyệt xong.

Tống Nhĩ Giai đứng dậy vươn vai: "Xong, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi."

"Ừm." Nguyễn Trinh đặt bút xuống và nói với Tống Nhĩ Giai: "Đi ngủ đi."

Cô không có ý định lên giường, mà lại đi đến trước một chiếc bàn, ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo cuối cùng, lấy một chiếc hộp nhựa ra, khoe khoang lắc lắc về phía Tống Nhĩ Giai đang nằm trên giường.

Tống Nhĩ Giai nhìn thấy thứ trong tay cô và bật cười:" Đồ cổ như vậy mà chị vẫn còn giữ, cũng không bị hư nữa!"

Nguyễn Trinh mở hộp, lấy chiếc máy nghe nhạc cổ điển MP3 ra.

Trước đây, khi điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, mọi người rất ít nghe nhạc trên điện thoại di động. Bởi vì vào thời đó, tải một bài hát trên điện thoại di động bằng mạng 3G cần rất nhiều dung lượng, thậm chí tốn 2, 3 tệ để tải một bài, 30 tệ để trả một tháng tải nhạc. Vào thời điểm đó, phía sau các tạp chí tiểu thuyết đều có quảng cáo bán bài hát và nhạc chuông.

Một số người thích nghe nhạc sẽ mua một chiếc MP3 nhỏ, tải nhiều bài hát miễn phí khác nhau trên Internet, lưu trữ trong MP3 và mang theo bên mình để có thể nghe nhạc bất kỳ lúc nào.

Vào thời điểm đó, những người dẫn đầu xu hướng thời đại nhất định phải có một chiếc MP3 trên tay. Họ đi trên phố, đeo tai nghe, đút tay vào túi và không quan tâm đến ai.

Khi Tống Nhĩ Giai học phổ thông, điện thoại thông minh bắt đầu trở nên phổ biến, mạng 3G dần bị thay thế bởi mạng 4G. MP3 dần bị loại bỏ, trở thành giọt nước mắt của thời đại.

Một lần nọ, Nguyễn Trinh đến dạy kèm cho Tống Nhĩ Giai như thường lệ. Cô tình cờ thấy Tống Nhĩ Giai đang dọn dẹp phòng học, sẵn tiện vứt bỏ một số đồ vật cũ không dùng đến.

Nguyễn Trinh nhìn thoáng qua chiếc MP3 màu trắng trong đống rác, cầm lên xem xét một lúc, sau đó hỏi: "Nó vẫn còn dùng được, em muốn vứt nó đi à?"

"Bây giờ em dùng điện thoại để nghe nhạc rồi, cho nên không dùng đến nó nữa." Lúc còn nhỏ, Tống Nhĩ Giai tiêu xài rất phung phí. Nàng mua sắm đủ loại đồ điện tử rất nhanh, bỏ cũng rất mau.

Nguyễn Trinh mở nó ra, nghe một vài bài hát, còn nghe thấy những bài hát mà Tống Nhĩ Giai tự hát tự ghi âm lại. Cô mỉm cười rồi bỏ MP3 vào túi:" Đừng vứt, cho chị đi."

Khi đó, Tống Nhĩ Giai không chịu: "Nếu chị muốn, em sẽ mua cho chị một cái mới hơn. Mẫu này lỗi thời rồi."

Năm đó, Nguyễn Trinh chỉ cười và dùng giọng điệu của người từng trải để nói với nàng: "Kỉ niệm sẽ không lạc hậu, sau này em sẽ hiểu ra."

"Đến đây, nghe mấy bài hát em tự hát tự ghi âm ngày xưa này." Nguyễn Trinh lôi chiếc MP3 cũ lên giường, nhét một bên tai nghe vào tai Tống Nhĩ Giai.

"Bài gì thế?" Tống Nhĩ Giai hoàn toàn quên mất mình đã tự hát tự thu âm trên chiếc MP3 cổ này.

Nguyễn Trinh mỉm cười rồi nhấn nút play: "Nghe đi rồi sẽ biết."

Một giọng hát non nớt và dịu dàng phát ra từ MP3—

【Khách quan không thể được

Anh tiến đến ngày càng gần

Anh nhìn em chằm chằm

Còn giả vờ bình tĩnh...】

Hai người nằm trên giường, Nguyễn Trinh bắt đầu bình luận: "À, nhìn tên bản ghi âm mà em đã lưu này, bài hát này là... 《 Khách quan không thể được 》của Từ Lương và Tiểu Lăng. Trường tồn với thời gian thật đấy, nó được thu âm khi em còn học cấp 2. Lúc đó em đổi giọng rồi, có giọng hát rất hay. Chúng ta nghe bài tiếp theo đi——

【Cảm giác có ai đó ở trong lòng

Tình yêu giữa đêm làm em nhớ mãi

Rõ ràng là sẽ vì anh mà thay đổi

Nhưng lại không thể quay về được nữa...】

Nguyễn Trinh tiếp tục bình luận, nhướng mày trêu chọc:" Hmmm, vẫn là Từ Lương và Tiểu Lăng, 《 Gái hư 》.Tuổi nhỏ mà đã biết hát tình ca rồi."

Tống Nhĩ Giai cảm thấy dòng máu trong người như đang chảy ngược ra ngoài khiến nàng mặt đỏ tía tai:" Dừng dừng dừng! Đừng nghe nữa!"

Nghe lại những ca khúc mà mình đã ghi âm trước đây giống như lật lại nỗi buồn mà bản thân đã viết từ mười năm trước. Tống Nhĩ Giai cong ngón chân lên vì xấu hổ, muốn vùi đầu vào cát giả làm đà điểu.

Nhưng giọng hát đó rõ ràng là của nàng.

Nguyễn Trinh cười khúc khích và tiếp tục chuyển bài hát tiếp theo.

【Trên Đoạn Kiều liệu tuyết đã rơi?

Ta lặng ngóng về mặt hồ

Ánh trăng soi bóng lạnh lẽo như tuyết

Chỉ chạm nhẹ đã vỡ tan.】

Nguyễn Trinh:"《 Đoạn kiều tàn tuyết 》của Hứa Tung là một bài hát hay. "

Tống Nhĩ Giai che mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Trả lại MP3 cho em, trả lại cho em, em không muốn cho chị nữa."

Nguyễn Trinh mỉm cười: "Đồ đã cho rồi, sao có thể lấy lại được?"

Tống Nhĩ Giai che gương mặt nóng bừng của mình lại, khóc thầm trong lòng: Năm đó, nếu mình biết mình hát những bản ghi âm này, mình đã xóa hết trước khi cho rồi.

Nguyễn Trinh vẫn đang cười bên cạnh nàng, tiếng cười rất ngọt ngào.

Tống Nhĩ Giai lật người ngồi dậy, dùng lòng bàn tay ấn vào cổ tay Nguyễn Trinh, cố gắng giành lấy máy MP3 trong tay Nguyễn Trinh.

Nguyễn Trinh nhìn nàng không chớp mắt. Cô trực tiếp vòng tay qua eo nàng, dùng sức kéo cánh tay nàng một chút, hai người lập tức đảo vị trí.

Nguyễn Trinh nằm trên, Tống Nhĩ Giai nằm dưới.

Cô nhìn vào Tống Nhĩ Giai, vươn tai véo véo vành tai đỏ bừng của Tống Nhĩ Giai rồi dịu dàng nói:" Nhĩ Giai, đừng quan tâm những thứ đó có lỗi thời hay không. Đó là tất cả thanh xuân, kỷ niệm, và trải nghiệm của em. Cho nên, đừng xóa bỏ nó."

Tống Nhĩ Giai nằm dưới thân