Đăng vào: 12 tháng trước
Editor | Beta: Mon
----------------------------------------
Đêm mưa như trút nước.
Đầu ngón tay Hoắc Quân Xuyên kẹp một điếu thuốc, khói mù lượn lờ che mất gương mặt đang căng thẳng. Chờ thuốc tàn, hắn lái xe rời khỏi bệnh viện.
Tiệm sửa xe trước kia hắn đã tới một lần bây giờ đang đóng chặt, hắn quay xe lại phóng đến nhà Sư Âm.
Nhà Sư Âm đang có khách, ba mẹ kêu cô đi mua bia.
Qua kính chiếu hậu, Hoắc Quân Xuyên nhìn thấy Sư Âm một tay cầm túi nylon một tay che ô, gió thổi tạt nước mưa vào người cô làm quần áo cô ướt một mảng.
Hai năm trước gặp một lần, lần này gặp lại, Hoắc Quân Xuyên nhìn một cái đã nhận ra cô. Vì vậy, hắn nhanh chóng mở cửa xuống xe, ngay cả ô cũng không có che.
Sư Âm đang dọc đường về nhà không kịp đề phòng, bị người đột nhiên xuất hiện trước mặt dọa sợ hết hồn. Cô dừng bước, đờ đẫn nhìn Hoắc Quân Xuyên người ướt như chuột lột. Chờ nhận ra hắn, cô lập tức đem ô che một nửa cho hắn.
"Anh...Em họ?"
Cô không nhớ hắn tên gì, chỉ nhớ hắn là em họ của Giang Hàn Úc.
Lông mày Hoắc Quân Xuyên nhíu sâu, đưa tay bắt lấy cổ tay Sư Âm, lực đạo có chút mạnh.
"Đưa tôi đi tìm cô ấy."
Sư Âm mờ mịt, chỉ muốn thoát khỏi tay Hoắc Quân Xuyên, "Tìm ai?"
"Tìm Sơ Nhuế, cô chắc chắn biết cô ấy ở đâu."
Hoắc Quân Xuyên khẳng định, hắn không tin Sư Âm không biết Sơ Nhuế ở đâu.
Sư Âm đang cố giãy tay ra hơi dừng lại, tròng mắt khẽ nhúc nhích sau đó trả lời: "Tôi không biết."
"Cô biết."
"Tôi không biết."
"Cô chắc chắn biết."
"Tôi nói tôi không biết!"
Sư Âm nổi giận rút tay về, đứng yên nhìn thẳng hắn: "Không biết chính là không biết, anh có hỏi nữa tôi cũng trả lời như vậy thôi."
Nói xong cô liền che ô lướt qua người hắn.
Sau, cô nghe thấy Hoắc Quân Xuyên nói sau lưng cô: "Anh họ tôi đã mấy ngày không ăn gì rồi, anh ấy bây giờ chỉ truyền dịch để sống. Tôi cầu xin cô, nói cho tôi biết Sơ Nhuế ở đâu đi, không có cô ấy anh họ tôi thật sự không sống nổi."
Sư Âm chậm chạp dừng bước. Ngón tay cầm túi nylon không tự chủ siết chặt lại.
"Cô ấy rốt cuộc tại sao lại đi, yêu người khác sao? Anh họ yêu cô ấy như vậy, đối với cô ấy tốt như vậy, rốt cuộc sao cô ấy lại tàn nhẫn như thế-----"
"Tàn nhẫn?" Sư Âm chợt quay đầu, bỗng cảm thấy buồn cười: "Sơ Nhuế làm sao lại không có quyền đi, cô ấy cũng không phải vật sở hữu của anh họ anh, cô ấy là một người sống sờ sờ. Sao anh không hỏi anh họ anh một chút, xem xem anh họ anh đã làm gì, giả vờ đối tốt với cô ấy để bức bách cô ấy trở thành dáng vẻ mà anh ta muốn, cách làm vậy không tàn nhẫn sao?"
"Người sống trên đời, không phải mất đi một người liền không sống nổi, nếu anh ta còn muốn chờ Sơ Nhuế trở lại, anh ta nên biết bây giờ mình phải làm gì, chứ không phải là muốn sống muốn chết, giống mấy kẻ đần độn chỉ biết một khóc hai nháo ba thắt cổ."
"Sơ Nhuế đi đâu cũng không có nói cho tôi, tôi cũng không muốn biết cô ấy đi đâu, tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể nhanh chóng hạnh phúc."
Nói đến đây, hốc mắt Sư Âm hơi ửng đỏ, toát ra đau lòng, giọng nói cũng mềm nhũn đi mấy phần.
"Anh căn bản không biết, ở sau lưng anh họ anh Sơ Nhuế đã rơi nước mắt bao nhiêu lần."
Sư Âm đi thẳng không quay đầu lại nữa, để lại Hoắc Quân Xuyên đứng thất thần tại chỗ.
Hắn có chút khó chịu, cũng có chút tức giận, thậm chí còn có chút bất lực.
Bây giờ phải làm sao, không tìm được người, còn có cách gì để Giang Hàn Úc phấn chấn hơn?
Hoắc Quân Xuyên dính nước mưa hơn nửa ngày, cũng không để ý trực tiếp chạy về bệnh viện.
Trong phòng bệnh ánh đèn sáng choang.
Giang Hàn Úc tựa vào đầu giường, vẻ mặt ốm yếu. Ánh mắt anh rơi trên chiếc nhẫn, trên mặt không có cảm xúc lại làm cho người khác càng lo lắng.
Hoắc Quân Xuyên không đành lòng nhìn bộ dáng này của Giang Hàn Úc, tiến lên một bước cướp chiếc nhẫn kia ném vào thùng rác.
Giang Hàn Úc không có bất kỳ phản ứng nào, giống như một người đã chết.
"Anh họ, phấn chấn lên!"
Toàn thân Hoắc Quân Xuyên ướt như chuột lột, bàn tay lạnh như băng cầm tay Giang Hàn Úc, hắn cảm giác tay anh còn lạnh hơn tay hắn.
"Em không biết rốt cuộc anh và chị dâu xảy ra chuyện gì, nhưng em biết, nếu anh cứ luôn là cái bộ dáng này thì anh không đợi được chị ta trở lại đâu."
"Anh không thể chỉ vì một người phụ nữ mà trở nên như vậy, anh còn có nhiều chuyện phải làm như vậy, anh phải phấn chấn lên, chẳng lẽ mất đi một người phụ nữ thì anh không sống được sao?"
Giang Hàn Úc vẫn không có phản ứng, Hoắc Quân Xuyên đau lòng ôm đầu, dùng sức lay bả vai anh.
"Anh họ, tỉnh táo một chút! Nếu anh thật sự yêu chị ta thì chờ chị ta về, đi tìm chị ta về!"
Bị lắc lư một phen làm ánh mắt Giang Hàn Úc có chút rời rạc, con ngươi bắt đầu từ từ có tập trung. Hình như đã nghe vào lời nói của Hoắc Quân Xuyên.
Hắn muốn, hắn quả thật phải sống thật tốt. Hắn phải đem trái tim đã tan vỡ này đến trước mặt Sơ Nhuế, hắn phải nói cho cô, hắn đã biết sai ở đâu, hắn sẽ thay đổi thật tốt.
Nhưng mà, hắn lại không xác định Sơ Nhuế có trở lại hay không. Lần đầu tiên hắn mất lòng tin vào chính mình. Là chính hắn đã tạo thành tất cả những thứ này, Sơ Nhuế sẽ còn cho hắn cơ hội sao?
Giang Hàn Úc nhắm mắt lại, sự hối hận tràn ngập trong đầu, giống như một cái dao đang không ngừng cắt vào tim hắn.
******
Đảo Nam Lộc.
Nơi đây đã mưa suốt gần một tuần, trên đảo rất an tĩnh, ngay cả người dân bản xứ cũng không thể nào ra cửa chứ đừng nhắc tới những khách du lịch.
Sau khi làm việc ở nhà nghỉ này, Sơ Nhuế vẫn chưa tiếp đãi một vị khách nào. Mặc dù không có khách tới nhưng ban đêm vẫn phải trực.
Mưa như thác đổ, nhà nghỉ vắng vẻ chỉ có một mình cô. Sức khỏe ông nội Diệp Tư Dữ không tốt, những ngày qua đều phải nằm viện, Diệp Tư Dữ mỗi tối đều phải đi bệnh viện một chuyến, có khi về sớm có khi lại về trễ.
Tối nay mưa lớn hơn mọi ngày, Sơ Nhuế ngồi ở quầy lễ tân đọc sách, nhận được tin nhắn của Diệp Tư Dữ. Cái này là khi Sơ Nhuế xin làm việc ở đây, cô cuối cùng đã thêm wechat của cậu bé to lớn vừa vô tư lại vừa táo bạo này.
- ----"Chị, tối nay mưa lớn, chị không cần trực đâu, đóng cửa đi ngủ sớm một chút đi ạ."
Sơ Nhuế liếc nhìn màn hình điện thoại, bất tri bất giác đã mười giờ.
Cô trả lời, "Ừ." Nhưng không đứng dậy đóng cửa mà tiếp tục ngồi, muốn đọc xong quyển sách tiếng anh này.
Ông nội của Diệp Tư Dữ là một người rất có văn hóa, trong sảnh nghỉ ngơi của nhà nghỉ có xếp mấy kệ sách, có rất nhiều tác phẩm kinh điển của cả trong và ngoài nước.
Theo Diệp Tư Dữ nói, nguyên quán nhà bọn họ ở nơi này, nhưng đến đời ông nội cậu thì cả nhà dời đến Tây Lâm. Sau lại tới nơi này phát triển, ông nội cũng đã lớn tuổi, một mình trở lại kinh doanh nhà nghỉ ở đây, chuẩn bị ở chỗ này dưỡng lão.
Diệp Tư Dữ được nghỉ hè liền đến đây bồi ông nội. Nhưng cậu không có biện pháp sáng tối đều ở đây liền tuyển thêm người, không nghĩ tới vừa vặn gặp được Sơ Nhuế.
Công việc của Sơ Nhuế cũng không khó khăn gì, chỗ này có một dì chuyên làm vệ sinh, cô chỉ cần phụ trách nhận phòng và trả phòng cho khách. Tiền lương không quá cao nhưng bao ăn bao ở. Đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi. Cô muốn ở nơi này an tĩnh sống một thời gian.
Nhưng mà, cuộc sống liệu trước bình tĩnh như vậy, lòng cô lại không thể nào bình tĩnh nổi. Nhất là mỗi đêm mưa bão như này, cô lại nhớ tới Giang Hàn Úc. Nhớ tới mùa hè hai năm trước, trong đêm mưa xối xả như vậy, anh nắm cằm cô nói rằng anh muốn kết hôn với cô.
Sơ Nhuế không biết bây giờ Giang Hàn Úc như thế nào, cô rất sợ khi tưởng tượng ra tình hình của Giang Hàn Úc, nhưng lại không nhịn được nghĩ đến anh.
Chữ trên trang sách bắt đầu trở nên mơ hồ, Sơ Nhuế nhận thức được mình thất thần, vội vàng bóp gáy ép lòng mình phải bình tĩnh, không được nghĩ tới Giang Hàn Úc nữa.
Nhưng quả thật bây giờ cô không đọc sách nổi. Sơ Nhuế dứt khoát khép sách lại, đứng dậy chuẩn bị đi đóng cửa.
Ngoài cửa mưa rất lớn, tại cửa cũng đã ướt.
Đang lúc cô định đóng cửa, cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cái đầu lộ ra khỏi cái áo mưa màu vàng: "Chị!"
Diệp Tư Dữ trở lại, chỉ mặc chiếc áo mưa màu vàng, dáng dấp cậu cao, áo mưa chỉ dài đến đầu gối, ống quần và giày đều bị ướt cả.
"Chị, chị có sợ sấm đánh không?" Diệp Tư Dữ dắt cái áo mưa ướt nhẹp vào cửa, để cây dù trên giá, còn không quên nhếch môi cười nhìn Sơ Nhuế: "Nghe nói hôm nay ban đêm sẽ có sấm sét, một mình chị có sợ không?"
Tiếng sấm ở hải đảo tương đối đáng sợ.
Khi còn bé Sơ Nhuế từng sống ở đây với bà nội, thời điểm đó quả thật cô rất sợ tiếng sấm đánh. Nhất là tiếng sấm kết hợp với tiếng sóng biển, thật giống như sẽ có sóng thần tấn công vào bất cứ lúc nào.
"Vẫn...khá ổn." Sơ Nhuế làm bộ như không có gì.
Diệp Tư Dữ chủ động khóa cửa giúp cô, sau đó nói: "Chị không cần sợ, buổi tối em ở đây cùng chị."
"Hả?"
"À, ý em là, chị lên lầu đi ngủ, em ngủ ở ngay phòng bên cạnh. Có chuyện gì chị có thể gọi em."
Diệp Tư Dữ bình thường không ở đây, tối nay đặc biêt vì Sơ Nhuế mà ngủ lại.
Sơ Nhuế nghĩ đến chỗ lớn như vậy mà chỉ có hai bọn họ, cô nam quả nữ, không khỏi có chút cẩn trọng.
"Thật ra thì...Cũng không cần, tôi không sợ."
Diệp Tư Dữ nhận thấy mình hơi đường đột, xoa xoa gáy nói: "Em không có ý gì khác, chị đừng hiểu lầm."
Sơ Nhuế lúng túng cười một cái, Diệp Tư Dữ còn nói: "Sau này em đổi ca với chị, con gái không thích hợp trực đêm, ban đêm quá nguy hiểm."
"Như vậy không ổn lắm, lúc đấy cậu tuyển người không phải muốn thuê người để trực đêm sao."
"Lúc đấy cũng không nghĩ tới sẽ là chị mà."
Đối mặt với nụ cười ngượng ngùng và sáng lạn của Diệp Tư Dữ, Sơ Nhuế đột nhiên không biết nên trả lời như nào.
Cửa nhà nghỉ đã khóa kỹ, trên mặt đất có mảng lớn nước mưa. Sơ Nhuế xoay người cầm cây lau nhà, nhưng Diệp Tư Dữ nhanh hơn cô một bước, đoạt lấy cây lau nhà.
"Để em làm đi, sức lực em lớn."
Sơ Nhuế đứng ngây người, còn chưa lên tiếng Diệp Tư Dữ đã hỏi cô: "Chị có đói bụng không, chờ một lát em xuống dưới làm đồ ăn cho chị."
Đột nhiên mặt Diệp Tư Dữ đỏ lên, nhận ra được lời nói có mình có chút kỳ quái.
Sơ Nhuế vốn không cảm thấy gì, nhìn thấy cậu đỏ mặt như vậy mới nghĩ đến cái gì.
"Tôi không đói bụng, cảm ơn."
Diệp Tư Dữ ngượng ngùng "Ồ" một tiếng, vùi đầu lau nền nhà, đồng thời vẫn không nhịn được nhìn về phía Sơ Nhuế.
Sơ Nhuế nhìn Diệp Tư Dữ, tự thấy hơi mất tự nhiên, tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu, đi đến quầy lễ tân lấy điện thoại. Trong lúc lơ đãng, cô nghe được cậu hỏi cô:
"Chị, chị có bạn trai chưa?"
"Nếu như không có, em có thể theo đuổi chị không?"