Đăng vào: 12 tháng trước
Edit & Beta: Mon
Bốn tháng sau.
Tháng một năm nay Tây Lâm nghênh đón trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi trắng xóa. Đã gần tới cuối kỳ, vì vậy bên trong thư viện chỗ ngồi đã kín mít.
Sơ Nhuế học ở trên tầng hai, đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sắp đến, điện thoại đổ chuông báo thức, đã mười một giờ rồi. Để không quấy rầy những bạn học khác, Sơ Nhuế lôi điện thoại ra, tắt chuông báo thức, sau đó thu thập sách vở trên bàn bỏ vào trong balo.
Lúc này Sư Âm đột nhiên vội vã chạy tới, thở hổn hển.
"Cậu đúng giờ thật a, vừa tới mười một giờ liền đi." Sư Âm thở không ra hơi, hạ thấp giọng nói.
Sơ Nhuế kéo ghế ra đứng lên, nhường chỗ ngồi cho cô: "Tới trễ sẽ bị trừ tiền."
"Được rồi, được rồi, cậu đi làm đi, mình thừa kế lại chỗ ngồi của cậu."
Khi tới kỳ thi, để tìm một chỗ trong thư viện rất khó, nhất là thời điểm cuối tuần. Sơ Nhuế bình thường luôn tới rất sớm chiếm chỗ ngồi, buổi trưa cô liền ra ngoài đi làm, chỗ ngồi vừa vặn để lại cho Sư Âm.
"Bên ngoài tuyết rơi rất lớn, cậu nhớ mang cây dù." Sư Âm ngồi xuống chỗ của Sơ Nhuế, nhắc nhở.
Buổi sáng Sơ Nhuế ra ngoài không có mang theo dù, suy nghĩ một chút liền nói: "Mình có mang mũ. Đi đây."
Sư Âm vừa định bảo để Sơ Nhuế cầm dù của cô đi, nhưng Sơ Nhuế rất nhanh đã bước ra ngoài.
Đây là năm thứ hai Sơ Nhuế ở Tây Lâm, nơi này mỗi mùa đông tuyết đều rơi rất lớn, khác xa với những thành phố phía Nam.
Mới vừa từ cửa thư viện bước ra, đập vào mắt Sơ Nhuế là một màu trắng xóa của tuyết. Sáng sớm ra cửa còn chưa thấy tuyết rơi, không nghĩ lúc này tuyết lại rơi lớn như vậy. May mà bây giờ cô đang mặc áo lông vũ rất ấm.
Cô đội mũ, kéo khóa áo khoác rồi cúi đầu chạy vào trong màn tuyết rơi.
Học kỳ này, Sơ Nhuế làm phục vụ ở quán ăn nhanh, chị khóa trên có lúc sẽ cầm tới một ít bản thảo cùng văn kiện cho cô phiên dịch, tiền lương cũng tạm đủ cho cô sinh sống.
Lúc trước trở lại trường, cô để lại thẻ ngân hàng mà Giang Hàn Úc cho cô. Mấy tháng nay, thẻ của cô mỗi tháng đều nhận được một khoản tiền, nhưng cô không có động tới, cô biết đó là Giang Hàn Úc chuyển.
Lương Vận Bạch biến mất cũng không để lại cho Sơ Nhuế cái gì. Cũng may Sơ Nhuế trước kia luôn vừa học vừa làm, cũng có một chút tiền, không đến nỗi đói bụng.
Thật ra thì có một khoảng thời gian Sơ Nhuế luôn lo lắng đề phòng, nhưng trừ việc chuyển tiền, trong mấy tháng này Giang Hàn Úc đều không có đến tìm cô.
Làm nhân viên phục vụ ở quán bán thức ăn nhanh từ mười một giờ rưỡi đến tám giờ tối, Sơ Nhuế chạy ra cuổng trường, ngồi xe buýt, mười một giờ hai mươi vừa vặn đến chỗ làm.
Có thể do tuyết rơi nhiều, hôm nay cuối tuần mà khách ít hơn một nửa, nhưng đơn ship đi ngược lại nhiều hơn rất nhiều.
Sơ Nhuế bận bịu từ giữa trưa đến tối, trễ giờ tan làm nửa tiếng. Thay đồng phục ra, cô mặc lại quần áo của mình, cùng những nhân viên khác chào tạm biệt.
Đêm đến tuyết vẫn rơi không ngừng. Trên đường đã tích tụ một tầng tuyết rất dày, bước chân đạp xuống có một loại cảm giác lõm xuống.
Sơ Nhuế đi tới trước hướng trạm xe buýt, hy vọng có thể bắt kịp chuyến xe.
Phía trước còn có các công nhân bảo vệ môi trường đang dọn dẹp tuyết đọng, người đi đường thưa thớt, không gian xung quanh thật tĩnh mịch.
Điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên, nghĩ là Sư Âm gọi tới, cô cầm điện thoại lên, bước chân đột nhiên dừng lại. Trong màn tuyết, ngón tay lẫn trái tim Sơ Nhuế bị chấn động. Những thứ trong kí ức của thế giới khác bây giờ đang dần ùa về.
Dãy số của hắn vẫn ở trong máy cô. Cô đổi sim mới nhưng không có xóa danh bạ điện thoại, để một ngày nào đó nhận được cú điện thoại này, liền có thể biết là ai.
Bây giờ, ngày này đã đến.
Hóa ra Giang Hàn Úc biết số điện thoại mới của cô.
Điện thoại vẫn rung không ngừng, Sơ Nhuế chậm chạp một hồi lâu mới lựa chọn nhận điện thoại.
Trong nháy mắt giọng nói trầm tĩnh vang lên, xuyên thấu màng nhĩ, đột kích vào tim cô, khắp người đều cảm thấy giá rét. Cô có chút phát run.
Bên kia đầu điện thoại, người đàn ông nói: "Đã lâu không gặp."
Sơ Nhuế ổn định nhịp tim, hít thở sâu mấy cái, không lên tiếng. Rồi sau đó cô nghe được hai tiếng: "Phía sau."
Cuộc sống yên bình đột nhiên một viên đá rơi xuống, sóng ngầm nổi lên bốn phía. Sơ Nhuế không dám xoay người. Cô rời đi mấy tháng, cứ nghĩ mình đã tự do, đột nhiên người kia xuất hiện lấy lại hết thảy.
Qua rất lâu sau đó, Sơ Nhuế mới cứng đờ quay đầu lại. Ánh sáng vàng của đèn đường cùng với những bông tuyết rơi vào chiếc xe màu đen, đọng lại một tầng màu trắng mỏng.
Trước đầu xe, một người đàn ông che dù, thân hình thon dài, mặt mũi nhu hòa lẳng lặng nhìn cô, chờ cô đi tới.
Sơ Nhuế cứng người bước từng bước một đi về phía người đàn ông. Mấy tháng trôi qua, hắn không có nhiều thay đổi. Âu phục màu xám đen, quần áo mỏng manh đứng lặng trong tuyết giống như không hề thấy lạnh. Một đôi mắt cất chứa dịu dàng tình cảm sâu đậm nhìn người đang đi tới trước mặt mình.
Giang Hàn Úc đem dù che cho cô, cái tay khác đưa lên thay cô phủi những bông tuyết ở trên mặt.
Không biết là do gió tuyết lạnh giá hay bởi vì thấy người trước mắt, Sơ Nhuế lạnh đến run rẩy, hạ thấp mắt không dám nhìn hắn.
"Anh...sao lại ở đây..." Giọng cô rất nhỏ, mang theo một chút run rẩy.
Giang Hàn Úc nhìn cô hồi lâu mới thoáng qua nụ cười nói: "Muốn gặp em."
Dưới một cái dù, hai người đứng đối mặt nhau, khoảng cách rất gần.
Bàn tay của Sơ Nhuế trong túi áo siết chặt, hơi thở có chút không yên.
"Vậy anh bây giờ...Gặp được rồi."
"Mấy tháng qua em tốt không?" Giang Hàn Úc bỏ qua ẩn ý trong lời nói của Sơ Nhuế, nhắc tới việc khác, giọng nói ôn nhu, "Thật ra em không cần chịu khổ như vậy, không cần phải ra ngoài làm thêm."
"...Anh...Anh đều biết?" Sơ Nhuế hơi kinh ngạc, rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía hắn.
Giang Hàn Úc cười một cái, "Ừ, biết. Tất cả chuyện của em tôi đều biết, bao gồm cả buổi tối hôm em tới đây, ngay lập tức liền đổi số điện thoại."
Hắn giống như hoàn toàn không quan tâm đến ý đồ của Sơ Nhuế, không tiếp tục nói nữa.
Sơ Nhuế bị nhìn thấu có chút quẫn bách không biết làm thế nào. Cô liền hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, tôi đổi số điện thoại vì không muốn để cho anh liên lạc với tôi."
Giang Hàn Úc khẽ lắc đầu, cười.
Sơ Nhuế bị hắn cười có chút mất tự nhiên, tránh ánh mắt nhìn sang một bên.
"Muộn lắm rồi, tôi phải về trường học."
"Ừ, tôi đưa em về."
"Không cần."
"Em chắc chắn?"
Sơ Nhuế hô hấp đình trệ, bị ba chữ của Giang Hàn Úc nói làm trong lòng chột dạ.
Do dự một lúc, cô không được tự nhiên lên tiếng: "Được."
So với gió tuyết giá rét bên ngoài, bên trong xe thật ấm áp. Làm Sơ Nhuế bất ngờ là, Giang Hàn Úc lần này tới một mình. Từ thành phố Giang đến Tây Lâm, lái xe cần khoảng bốn tiếng. Hắn trong thời tiết như vậy lại một mình lái xe tới.
Sơ Nhuế không biết trong lòng là cảm giác gì, giống như có cái gì chặn ở lồng ngực, không khó chịu cũng không thoải mái.
Cô yên lặng thắt dây an toàn, nhưng là cài không vào, đang quay đầu cài lại đột nhiên Giang Hàn Úc hơi nghiêng người, đè tay cô đem dây an toàn cài chắc chắn. Tay hắn thật sự rất ấm áp.
Sau khi cài xong dây an toàn, hắn nhẹ nhàng nắm tay cô, muốn truyền cho cô hơi ấm từ lòng bàn tay.
Sơ Nhuế giật tay lại, Giang Hàn Úc không buông tay. Nhiệt độ ngón tay hắn qua da truyền đến cô, làm cho tay cô tê dại, trái tim cũng tê dần một chút.
"Anh...Buông tôi ra."
"Sơ Nhuế."
Hắn gọi cô.
Sơ Nhuế không có phản ứng, thời điểm tay được buông ra cô thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên Giang Hàn Úc nghiêng người đến gần, nâng mặt cô lên hôn xuống.
Môi của hắn mỏng mỏng lại lạnh lạnh nhưng hơi thở lại nóng bỏng như lửa đốt.
Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, bám đầy trên cửa sổ xe.
Thần trí Sơ Nhuế trong nháy mắt bị bóp gãy, cô giơ cánh tay ngăn giữa cô và hắn, dùng sức đẩy hắn mới buông cô ra, ánh mắt chìm trong nhu tình nhìn cô.
Sau đó hắn lại hôn cô một cái, lùi lại, lại hôn một cái.
Cuối cùng Sơ Nhuế quay đầu né tránh, môi của hắn liền rơi trên mặt cô. Giang Hàn Úc cười cười, xoa đầu cô.
Sơ Nhuế bị hắn cười làm cô không biết phải làm sao, không cách nào hiểu trong đầu hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Lúc đáng buồn thì lại không buồn, lúc không nên cười thì lại cười.
"Anh mà chạm vào tôi nữa, tôi liền xuống xe." Sơ Nhuế có chút phiền não, vừa nói vừa cởi đai an toàn ra, tay chạm vào cửa xe.
Giang Hàn Úc chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình, dựa lưng vào ghế như là có chút mệt mỏi, âm thanh cũng thấp hơn mấy phần.
"Đừng đi, ở cùng tôi một chút."
Một câu nói ngắn gọn lại tựa hồ có nhiều tâm sự.
Tay Sơ Nhuế ở cửa xe không khỏi dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hàn Úc, phát hiện hắn đã nhắm hai mắt lại. Hắn giống như không sợ cô mở cửa xuống xe, không sợ cô rời đi bỏ lại hắn.
Sơ Nhuế chậm chạp thả tay xuống, thu hồi tầm mắt nhìn ra khung cảnh ngoài xe. Đáng lẽ...cô nên nhân cơ hội này xuống xe. Nhưng cô lại không làm được.
Có thể là do bên ngoài quá lạnh, có thể bởi vì Giang Hàn Úc nhìn rất mệt mỏi, cũng có thể vì một lí do khác, tóm lại Sơ Nhuế vẫn an tĩnh ở trong xe.
Hơn mười phút sau, điện thoại Giang Hàn Úc đổ chuông. Hắn mở mắt, nhận điện thoại. Giọng hắn khàn khàn giống như cực kỳ mệt mỏi.
"Ừ." Hắn chỉ đáp lại một chữ này, cuộc điện thoại liền kết thúc.
Sơ Nhuế nhận ra được rõ ràng vẻ mặt của hắn không đúng lắm, nhưng lời nói đến miệng lại không phát ra được. Cô không nên quan tâm hắn. Đây không phải chuyện cô nên làm. Vì vậy Sơ Nhuế giữ yên lặng, Giang Hàn Úc cũng trầm mặc, lần nữa thay Sơ Nhuế thắt lại đai an toàn cẩn thận.
"Tôi đưa em về trường."
Sơ Nhuế hơi co người tránh chỗ dựa gần hắn, nhìn hắn một cái không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Xung quanh mọi vật đều bị tuyết bao phủ lạnh băng, không có chút nhiệt độ.
Một đường không nói chuyện.
Đại học Tây Lâm cách không xa, mấy phút sau đã đến nơi. Sơ Nhuế cởi dây an toàn đang định xuống xe, hắn đột nhiên gọi cô: "Sơ Nhuế."
Sơ Nhuế hơi dừng lại.
Hắn lại gọi: "Sơ Nhuế."
Nhưng lại không nói gì, tựa như chỉ muốn gọi tên cô.
Cuối cùng hắn mỉm cười nhìn cô, đôi mắt đen láy chìm trong đêm đen.
"Tôi chỉ có em."