Chương 2: Mục Đính Chính Là Em

Nguy Hiểm Lại Mê Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Editor: Mon

Beta: Mon

Sơ Nhuế liền nhạy bén phát giác người đàn ông này có vấn đề, cô theo bản

năng giãy giụa, đúng lúc Giang Hàn Úc nới lỏng sức lực, lui về phía sau một bước, buông lỏng cô, để cho cô không gian nhỏ thở gấp.

Đôi mắt sâu thẳm của anh dính chặt trên người cô, làm cô đột nhiên kinh hãi.

Cô tựa hồ có một loại ảo giác, người đàn ông trước mắt đến đây có một mục đích, không phải cái gì khác, mà là....cô.

Sơ Nhuế không tự chủ lui về phía sau, nhưng sau lưng đụng phải quầy bar cẩm thạch, không thể lùi được nữa.

Cô tận lực hồi phục lại nhịp tim, ánh mắt hướng Giang Hàn Úc, mặt đầy phòng bị.

" Có ý gì?" cô hỏi.

" Chuyện của mẹ em, tôi có thể xử lí một cách im lặng, như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng là..."

Giang Hàn Úc xoay người, chậm rãi cầm chai rượu trên quầy bar, rót vào ly rượu. Gò má anh hướng về phía Sơ Nhuế, bên mép có nụ cười đầy ẩn ý, nói:" Em muốn cùng tôi kết hôn?"

Sơ Nhuế bỗng dưng mở to hai mắt, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy khiếp sợ và kinh ngạc, cô căn bản không nghĩ tới Giang Hàn Úc sẽ giao dịch như vậy.

" Kết hôn?"

Hắn là điên rồi sao?

" Anh biết anh đang nói cái gì sao?"

Phản ứng của Giang Hàn Úc ngược lại rất bình tĩnh, chậm rãi nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lần nữa dừng trên mặt Sơ Nhuế.

" Tôi biết" anh trả lời nhẹ bỗng, cũng rất khẳng định.

Sơ Nhuế ngược lại càng nghi ngờ: "Tôi không hiểu, chuyện mẹ của tôi thì có liên quan gì đến chuyện kết hôn cùng anh."

Giang Hàn Úc cười.

" Tôi nói, đây là một giao dịch". Anh đặt ly rượu xuống, thần sắc nhìn không giống như nói đùa,     " tôi cho em cái em muốn, em cho tôi cái tôi muốn, chính là đơn giản như vậy."

Không, không đơn giản.

Trực giác Sơ Nhuế nói cho cô biết, chuyện này căn bản không đơn giản như vậy.

Huống chi, cô sẽ không cưới gả với một người mới chỉ gặp mặt một hai lần.

Cẩn thận suy nghĩ một phen, Sơ Nhuế nói: " Tôi không biết anh rốt cuộc có âm mưu gì, anh gọi cái này là giao dịch, rất buồn cười. Tôi sẽ không đáp ứng. Còn mẹ tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp tìm ra bà, cho các người một câu trả lời."

Cô xoay người nói tiếp: " Nhà này là của Giang gia các người, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng sẽ không mặt dày ở lại. Tôi sẽ đi ngay bây giờ."

Giang Hàn Úc lặng lặng nghe Sơ Nhuế nói xong, ánh mắt sâu xa, nhìn bóng lưng cô rời đi, đáy mắt có chút ảm đạm cụp xuống.

Nhưng anh không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ, tiếp tục thưởng thức rượu.

Sơ Nhuế nhanh chóng chạy về phòng trên lầu, từ dưới gầm giường kéo chiếc vali ra.

Khá tốt, cô bình thường ở kí túc xá, đồ ở nơi này cũng không nhiều.

Nếu như không phải vì trường học nhân dịp nghỉ hè sửa sang lại kí túc xá, cô cũng sẽ không qua bên này ở.

Sắp xếp qua loa quần áo và một ít đồ dùng, Sơ Nhuế đóng vali lại, kéo xuống lầu.

Cô không đi nhìn lại chỗ Giang Hàn Úc, cô cũng không biết Giang Hàn Úc có còn ở hay không, cô chỉ biết là, cô phải đi, nên rời khỏi nơi này.

Vừa mới đẩy cửa ra, gió mang theo mưa ban đêm tràn vào, nước mưa lạnh như băng trong nháy mắt làm ướt váy của Sơ Nhuế.

Sơ Nhuế vốn đã chuẩn bị dù trước, xách hành lí đi ra ngoài.

Tiếng mưa rơi trên ô lộp bộp, làm bên tai ồn ào.

Dì Vương thấy tình cảnh này, muốn kêu Sơ Nhuế trở về, lại không dám lên tiếng.

Bà không biết Giang Hàn Úc cùng Sơ Nhuế đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết có phải hay không cô bị Giang Hàn Úc đuổi đi. Suy nghĩ một hồi, bà đi tới bên người anh, thử dò xét hỏi: " Thiếu gia, Sơ tiểu thư...đội mưa đi."

Một chai rượu Âu Mỹ mắt dòm đã thấy đáy.

Giang Hàn Úc buông ly rượu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong màn đêm mơ hồ một bóng dáng màu trắng, khẽ cười nhẹ một tiếng: " Cô ấy không đi được."

Dì Vương ngẩn người.

Giang Hàn Úc thu lại biểu cảm, rời tầm mắt, trước khi rời đi nói với dì Vương: " Chuẩn bị canh gừng."

Để lại dì Vương càng không hiểu chuyện gì.

Mưa đêm không ngừng, cả thế giới tựa hồ cũng bị nước mưa dầm ướt.

Từ biệt thự đến cổng sắt sa hoa bên ngoài có một đoạn không tính là ngắn, Sơ Nhuế tay che dù tay xách hành lý, khó khăn đi trong mưa.

Nước mưa theo gió tưới đến trên người, váy ướt, giày ướt, ngay cả da thịt lộ ra cũng bởi vì mưa mà âm thầm lạnh buốt.

Xe đưa Giang Hàn Úc tới còn đỗ ở trong sân, Sơ Nhuế đi qua, cũng không nhìn nhiều, đi thẳng về phía cổng sắt lớn.

Cô trước giờ làm gì, quyết định gì, đều rất dứt khoát.

Nếu Lương Vận Bạch cùng Giang gia đã không còn quan hệ gì, cô là con gái Lương Vận Bạch, bây giờ không có lý do ở lại nữa. Cho dù đêm khuya mưa như thác đổ, cô nói đi là đi, không có một chút do dự.

Sơ Nhuế thật vất vả đi tới cổng sắt, đẩy một cái, phát hiện cửa sắt không di chuyển. Mượn đèn đường cố gắng nhìn, cô mới phát hiện cổng bị khóa.

Nhìn phòng bảo vệ bên cạnh, không có đèn sáng, có vẻ như không có ai.

Bình thường mà nói, phòng bảo vệ đèn trắng sáng, mỗi đêm đều có người trực.

Mới lúc nãy, Giang Hàn Úc tới, cũng có bảo vệ mở cổng cho anh---

Dừng lại chốc lát, Sơ Nhuế thử hướng phòng bảo vệ gọi: " Có ai không? Xin hỏi ở đây có người không?"

Sợ âm thanh của mình quá nhỏ, đối phương không nghe được, cô còn cố ý để hành lí xuống, đi gõ cửa phòng bảo vệ.

Đáng tiếc, không một người đáp lại. Giữa đêm mưa, tựa hồ người nào cũng không có, chỉ có một mình cô.

Sơ Nhuế lần nữa đi lại chiếc cổng sắt.

Cô nhìn vào chiếc khóa kia, ngón tay nắm chặt cán dù, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: có người không để cho cô đi. Không thể ngẫu nhiên như vậy. Bình thường có thể từ bên trong mở cổng, lại thêm bảo vệ đột nhiên biến mất không dấu tích-----

Trên thế giới cho tới bây giờ không có chuyện trùng hợp như vậy.

Cô nghĩ tới người đàn ông trong nhà kia.

Đột nhiên lông cánh tay dựng lên, một trận lạnh người.

Sơ Nhuế nhìn chiếc cổng sắt không tính là quá cao, âm thầm cắn răng, thu cây dù đi mưa. Cô xách rương hành lý lùi về phía sau mấy bước, dùng toàn bộ sức lực cùng quán tính ném rương hành lý ra ngoài cổng sắt.

Tiếp đến là cây dù.

Cuối cùng chính là cô.

Sơ nhuế leo lên cổng sắt, đạp lên hoa văn chạm khắc trên chiếc cổng sa hoa, muốn nhảy ra.

Nếu như người đàn ông trong nhà kia thật không để cho cô đi, vậy cô càng phải đi. Dự cảm nói cho cô biết, người đàn ông kia rất nguy hiểm. Cô căn bản không biết anh có mục đích gì.

Nhưng sơ nhuế đã đánh giá cao bản thân mình, đồng thời cũng đánh giá thấp độ cao của chiếc cổng sắt.

Chỉ mới leo lên một chút, cô vì đạp chân nhầm chỗ mà từ phía trên hung hăng ngã xuống. Trong lúc ngã, bắp chân bên phải đã bị cào bởi những hoa văn chạm khắc sắc nét, kéo ra một vết rạch dài. Sơ Nhuế ngã xuống đất, đau nhức khắp người, ngồi dậy che máu tươi chảy đầm đìa ở bắp chân.

Cô bây giờ rất chật vật, toàn thân đều bị ướt, nước mưa theo tóc, dọc theo mặt chảy xuống, trên người váy trắng đã ướt đẫm, máu bị nước mưa làm loãng cũng dính vào váy.

Đau, chỗ nào cũng đều đau. Thời điểm ngã xuống sau lưng cùng bả vai đau, bắp chân bị rạch một đường càng đau hơn.

Sơ Nhuế bịt chặt vết thương, sợ máu càng chảy càng nhiều. Tầm mắt quá mờ, cô không có cách nào kiểm tra vết thương rốt cuộc sâu bao nhiêu, chỉ cảm thấy từng trận đau như kim đâm đao cắt.

Cô luống cuống trong nháy mắt.

Mà vừa vặn lúc này, sau lưng cô truyền tới tiếng bước chân, từng bước từng bước, không nhanh không chậm, đi đến bên cô.

Phảng phất một loại tín hiệu nguy hiểm.

Mưa trên đỉnh đầu bỗng nhiên bị che đậy, có người đem dù chia một nửa cho cô. Sơ Nhuế bị giật mình ngẩng đầu, trong màn đêm mờ mịt, gương mặt đặc biệt rõ ràng.

Giang Hàn Úc chậm chạp ngồi xuống, tầm mắt nhìn thẳng Sơ Nhuế toàn thân ướt nhẹp, quay qua xem vết thương ở bắp chân, cùng chiếc váy bị máu tươi thấm vào của cô.

Vẻ mặt anh quá bình tĩnh, Sơ Nhuế hoàn toàn không hiểu vào lúc này rốt cuộc anh có biểu tình gì.

" Sơ Nhuế, em không đi được"

Âm thanh Giang Hàn Úc lạnh như băng lại trấn tĩnh, giống như chân thực báo cho cô biết chuyện gì.

Sơ Nhuế ngược lại hít một hơi khí: " Anh cố ý, anh cố ý để bảo vệ đi, cố ý khóa cổng."

" ừ." Giang Hàn Úc hào phóng thừa nhận, vào lúc này trên mặt mới có một chút xíu biểu tình, thật giống như là đang cười.

" Bà Giang tương lai, tôi làm sao để cho em đi đây."

"......"

Sơ Nhuế không nhịn được gào lên: " Anh có phải là bị bênh rồi hay không?! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Giang Hàn Úc một chút cũng không giận, ngược lại đưa tay lau đi nước mưa dính trên mặt Sơ Nhuế.

Sơ Nhuế kháng cự, dùng sức lắc đầu, né tránh tay anh.

Dừng lại một chút, Giang Hàn Úc thu hồi tay, vẫn không giận, chậm rãi nói: " Tôi muốn làm cái gì, mới vừa ở bên trong tôi đã nói rất rõ ràng."

" Sơ Nhuế, tôi muốn cùng em kết hôn, muốn em vĩnh viễn ở bên tôi"

Sơ Nhuế không thể tin nhìn Giang Hàn Úc.

" Anh...anh, có thật hay không anh không có bệnh? Tôi cùng anh quan hệ thế nào, anh muốn cùng tôi kết hôn? Anh là người điên sao? Mẹ tôi thiếu chút nữa thành mẹ kế anh, tôi thiếu chút nữa thành em gái anh, anh bây giờ lại nói muốn cùng tôi kết hôn---"

Giang Hàn Úc nhếch môi cười yếu ớt:"Nhưng rốt cuộc, mẹ em không thành mẹ kế tôi, em cũng không thành em gái tôi."

Sự thật là như vậy không sai, nhưng là-----

" Vậy chúng ta ít nhất cũng từng có thể là theo quan hệ như vậy, anh cùng tôi kết hôn, anh muốn làm cho người cha của anh vừa cấp cứu xong tức chết sao?"

Giang Hàn Úc khẽ cười, lơ đễnh.

"Ông ta cưới kiểu đàn bà gì, cho tới bây giờ tôi chưa từng can thiệp, giống như, tôi cưới ai, ông ta cũng không quản được."

Sơ Nhuế cảm thấy người đàn ông trước mắt này bị điên, tuyệt đối là một tên bệnh thần kinh.

Cô phải cách xa hắn một chút, càng xa càng tốt.

Sơ Nhuế thử từ dưới đất đứng lên, bởi vì bắp chân bị thương nên không đứng vững, một lần nữa ngã xuống. Mắt thấy sắp ngã chạm đất, trong nháy mắt, cô lại ngã vào ngực của Giang Hàn Úc.

Giang Hàn Úc đỡ lấy cô.

So với cái lạnh giá của mưa, cơ thể của Giang Hàn Úc đúng là rất ấm áp, cánh tay mạnh mẽ có lực.

Sơ Nhuế sau khi phản ứng, theo bản năng muốn đẩy anh ra, không muốn tiếp xúc cùng anh, nhưng lực của cô không nhằm nhò gì với người đàn ông khỏe mạnh.

" Anh buông tôi ra----"

" Sơ Nhuế, em muốn nghe sự thật không?"

Sơ Nhuế vừa định giãy giụa, lại bởi vì những lời này của anh, mà dừng lại.

Bản thân cô đứng không vững, mượn cánh tay Giang Hàn Úc miễn cưỡng đứng được ngay ngắn, ngước mắt muốn nghe câu trả lời từ anh.

" Tôi chờ đợi ngày này, đã đợi rất lâu."

Âm thanh người đàn ông quá điềm tĩnh, cơ hồ không nghe ra bất kỳ chút ưu tư phập phồng nào.

Sơ Nhuế nghe không hiểu anh nói gì, nhưng đã phát giác ra người đàn ông có gì đó không đúng. Cô không dấu vết tránh về phía sau, nhưng eo cô lại bị anh hung hăng nắm lấy.

Mấy năm này nhìn chằm chằm, tựa hồ vào giờ khắc này mới chính thức bị vạch trần.

Cánh tay Giang Hàn Úc khống chế Sơ Nhuế, không có ý xâm phạm, nhưng lực đạo trắng trợn, không cho phép cô rời đi.

" Sơ Nhuế"

Anh kêu tên cô, trong thanh âm khó có thể nhận ra sự si mê, " Ngày này, tôi đã đợi rất lâu."

" Tôi lần này trở về, mục đích, chính là em."