Chương 25: Would You Marry Me?

Nguy Hiểm Lại Mê Người

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit & Beta: Mon

Chân trời sáng hẳn.

Sơ Nhuế đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, sợ ánh sáng chiếu vào phòng, cô muốn cho Giang Hàn Úc ngủ thêm một lát. Kéo xong rèm cửa, Sơ Nhuế đi tới mép giường ngồi xuống, nhìn gương mặt an tĩnh ngủ của Giang Hàn Úc. Anh nhìn rất tiều tụy, ngay cả ngủ chân mày cũng cau lại.

Là gặp ác mộng sao?

Sơ Nhuế dịch chăn cho anh, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn trán anh, phía trên lông mày có vết sẹo có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Hóa ra vết thương sẽ vĩnh viễn để lại sẹo.

Sơ Nhuế bàng hoàng một hồi mới đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

London đã tạnh mưa, lại khôi phục náo nhiệt như cũ, chân trời loáng thoáng ánh sáng chiếu xuống, giống như là chiếu sáng cái thế giới này.

Sơ Nhuế ở phòng bếp nấu ăn.

Trong bếp có gạo, cô nấu một chút cháo, múc ra, bưng lên phòng ngủ. Cô tận lực nhẹ nhàng không gây tiếng động, không nghĩ tới Giang Hàn Úc đã tỉnh.

"Em làm anh thức giấc sao?" Sơ Nhuế đặt bát cháo lên tủ đầu giường, nhẹ giọng hỏi.

Giang Hàn Úc lắc đầu một cái, ngón tay đè huyệt thái dương, mệt mỏi ngồi dậy.

"Tôi ngủ rất lâu rồi sao?" Anh hỏi.

"Cũng không lâu lắm, khoảng hai, ba tiếng. Anh nhìn rất mệt mỏi, có muốn ngủ thêm một lát nữa không?"

Giang Hàn Úc lắc đầu.

Sơ Nhuế có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn hỏi anh tại sao đột nhiên lại mất khống chế, anh đã nghĩ cái gì--- Nhưng cô không dám tùy tiện mở miệng, sợ sẽ làm anh nhớ lại những chuyện không tốt. Vì vậy, cô ngồi ở mép giường nói: "Trước hết anh ăn chút gì đã."

Giang Hàn Úc tựa như nhớ lại chuyện hồi sáng, một đôi mắt đen mệt mỏi lẳng lặng nhìn Sơ Nhuế trước mắt, giọng nói có chút khàn khàn.

"Em không đi sao?"

Tay Sơ Nhuế đang khuấy cháo hơi dừng lại. Sau đó, cô cười một cái: "Anh ăn cháo trước đi."

Giang Hàn Úc yên lặng trong chốc lát, mở miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi. Tôi sẽ hủy hết máy quay trong nhà đi."

Sơ Nhuế không lên tiếng trả lời, Giang Hàn Úc vẫn trầm tĩnh nhìn cô, một lát sau lại nói: "Nếu như em cảm thấy tôi rất tệ hại, không chịu được tôi, em có thể đi."

"Bây giờ, hoặc sau này, em đều có thể đi."

Người giống như anh, không có tư cách níu kéo bất kỳ ai.

Sơ Nhuế hơi ngạc nhiên, hai mắt mở thật to, một giây kế tiếp hai tròng mắt liền đỏ. Trước kia tại nơi này, Giang Hàn Úc luôn cầu xin cô đừng đi, đừng rời khỏi anh. Nhưng bây giờ, anh nói với cô, cô có thể đi. Trong đôi mắt anh tràn ngập sự mệt mỏi và suy sụp làm cô đau lòng.

"Chúng ta không nhắc lại chuyện này nữa." Sơ Nhuế cố gắng cười một cái trả lời.

Cô cũng không biết nên làm sao mới được. Ở một khắc kia, cô cảm thấy nghẹt thở không chịu nổi, muốn chạy trốn, nhưng cô lại không đành lòng. Không đành lòng rời đi Giang Hàn Úc, cũng không bỏ được. Cô cũng chỉ có anh thôi.

Sơ Nhuế múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, đưa đến miệng Giang Hàn Úc.

"Ăn đi anh."

Giang Hàn Úc đưa mắt nhìn cô, xác nhận cô thật sự sẽ không rời đi mới há miệng ăn muỗng cháo nhỏ, sau đó cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy Sơ Nhuế.

"Thật xin lỗi."

Anh lẩm bẩm một lần lại một lần, "Thật xin lỗi."

"Anh biết mình làm sai chỗ nào chưa?"

"Ừ. Tôi xin lỗi."

Sơ Nhuế cười một cái, ôm anh, ở trong ngực anh nhắm mắt lại.

"Không sao." Cô nói.

Cô tin bọn họ sau này sẽ ngày càng tốt đẹp.

- -------

Một năm rưỡi sau.

Sơ Nhuế ở London học nhiều thêm nửa năm, nửa kỳ sau năm thứ tư đại học cô mới trở về nước thực tập. Địa điểm cô chọn để thực tập là thành phố Giang. Cô muốn làm ở đây, như vậy thì có nhiều thời gian ở cùng Giang Hàn Úc hơn.

Mấy tháng thực tập công ty bề bộn nhiều việc, Sơ Nhuế làm trợ lý ở một công ty nước ngoài, phụ trách những công việc văn phòng vụn vặt. Làm thêm giờ cũng là việc bình thường như cơm bữa.

Những nhân viên khác đã tan làm gần hết. Sơ Nhuế đứng ở cửa sổ hóng gió, mùa hè ở thành phố Giang sắp tới, gió đêm từ từ theo cửa sổ đi vào, mang theo hơi nóng và khô hanh của đầu mùa hè. Nhưng rất thoải mái.

Sơ Nhuế uống nốt nửa ly cà phê còn lại mới đi về chỗ tắt máy vi tính. Cô đi giày cao gót có chút không hợp với chân, phía gót chân mơ hồ đau. Cô ngồi vào ghế, thừa dịp không có người tháo giày kiểm tra một lần, đúng là gót chân đã bị rách da, bảo sao cả ngày hôm nay đều cảm thấy không thoải mái.

Phòng làm việc không có bông thuốc, Sơ Nhuế không thể làm gì khác hơn là đi lại giày để chờ về nhà xử lí.

Giờ cao điểm đã qua lâu, trạm xe cũng không còn chật chội. Sơ Nhuế cà thẻ để vào nhà ga, đem thẻ nhân viên tháo xuống bỏ vào trong túi xách. Công ty thực tập cách Lương Nguyệt Loan không xa, đi tàu điện ngầm cũng chỉ có ba trạm là tới.

Về đến nhà, dì Vương đã chuẩn bị xong bữa tối. Sơ Nhuế quá mệt mỏi, qua loa ăn vài miếng rồi trở về phòng đi tắm.

Giang Hàn Úc gần đây khá bận rộn, hình như có hạng mục mới, hôm nào cũng đến nửa đêm mới trở về.

Sơ Nhuế tắm xong, cả người khoan khoái, cảm giác một ngày mệt mỏi đã tiêu tán. Cô xỏ dép đi ra ngồi ở mép giường, mở ngăn kéo tủ tìm thuốc sát trùng. Cô nhớ lần trước để ở chỗ này.

"Đang tìm cái gì?"

Âm thanh người đàn ông đột nhiên vang lên, Sơ Nhuế quay đầu thấy Giang Hàn Úc đang đi vào, tay nới nỏng cà vạt, mắt kính trên sống mũi còn chưa lấy xuống.

"Em tìm thuốc sát trùng ạ." Sơ Nhuế trả lời, không khỏi nói thêm: "Hôm nay anh về nhà sớm."

Giang Hàn Úc đến gần cô, khom người hôn trán cô một cái, mùi sữa tắm quanh quẩn đầu chóp mũi.

Anh nói: "Không phải em luôn trách tôi về nhà muộn hay sao?"

Sau đó anh lại xoay người tìm thuốc sát trùng trong ngăn kéo, hỏi Sơ Nhuế: "Em bị thương chỗ nào?"

"Ở gót chân ạ, giày có chút mài chân."

Giang Hàn Úc nghe, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nắm bắp chân Sơ Nhuế. Cẩn thận quan sát một phen, nâng bàn chân phải của cô lên, dè dặt bôi thuốc sát trùng.

"Giày mài chân thì không cần đi nữa." Anh vừa bôi thuốc vừa nói.

Sơ Nhuế bĩu môi: "Nhưng mà...đôi giày này là anh mua cho em, em rất thích."

"Vậy tôi mua cho em đôi khác."

Bôi thuốc xong, Giang Hàn Úc vẫn không buông chân chân Sơ Nhuế ra, ngược lại ngón tay đi lên tỉ mỉ vuốt vết sẹo ở bắp chân. Vết sẹo qua mấy lần chữa trị đã không nhìn rõ, nhưng Giang Hàn Úc vẫn có thể chuẩn xác sờ đúng vị trí.

Sơ Nhuế cảm thấy nhột, giật giật chân.

Giang Hàn Úc cúi đầu, từng nụ hôn rơi xuống, dọc theo vết sẹo đi lên.

Chân Sơ Nhuế co rút lại, gò má hơi ửng đỏ. Cô biết ý muốn của anh, nhưng...

"Buổi tối em còn phải viết luận văn nữa."

Giang Hàn Úc dừng lại, ngước mắt nhìn Sơ Nhuế, trong mắt là dục vọng không gì sánh được.

"Ngày mai không phải là cuối tuần sao?"

Sơ Nhuế gật đầu: "Đúng vậy, nhưng ngày mai em có buổi phỏng vấn."

Thời gian thực tập sắp hết, cô cũng sắp tốt nghiệp, đang chuẩn bị tìm một công việc.

Giang Hàn Úc chậm rãi buông chân Sơ Nhuế xuống, đứng dậy vừa cởi áo sơ mi vừa nói: "Em biết, tôi hy vọng em tới công ty tôi làm việc."

Thời điểm Sơ Nhuế tìm công ty thực tập, Giang Hàn Úc đã nói qua. Anh hy vọng Sơ Nhuế có thể tới công ty anh. Anh có thể cho cô một vị trí công việc tốt, cũng sẽ có đãi ngộ rất tốt, mà không phải giống bây giờ thường xuyên phải tăng ca.

Nhưng Sơ Nhuế không chịu. Cô vẫn muốn dựa vào chính mình.

Nhắc tới cái này, Sơ Nhuế không muốn vì chuyện này mà cùng Giang Hàn Úc ầm ĩ không vui, liền nói: "Nếu như không tìm được việc làm, em hứa sẽ gửi hồ sơ đến công ty anh."

Giang Hàn Úc môi nhẹ giật giật, anh biết Sơ Nhuế là đang dỗ anh.

"Em viết luận văn đi, thư phòng cho em."

Anh xoa xoa đầu Sơ Nhuế, sau đó đi vào phòng tắm.

Sơ Nhuế ngồi ở trên giường một hồi, nhe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, chợt không muốn đi viết luận văn nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giang Hàn Úc tắm xong đi ra, chỉ quấn khăn tắm ở nửa người dưới. Anh thấy Sơ Nhuế vẫn còn ngồi đó, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Sao còn chưa đi viết luận văn?"

Ánh mắt trong suốt của Sơ Nhuế nhìn chằm chằm ngực Giang Hàn Úc, sau đó chuyển qua gương mặt vẫn còn ướt của anh, chớp mắt nói: "Em cảm thấy...nếu như anh nhanh một chút, em vẫn có thời gian đi viết luận văn."

"..."

Bước chân Giang Hàn Úc đình trệ.

Sơ Nhuế nhảy xuống giường, kéo lấy khăn tắm của anh, kéo anh đi về phía giường. Vậy mà còn chưa đến giường, khăn tắm liền buông lỏng.

Giang Hàn Úc cảm thấy nơi nào đó có chút lạnh.

Sơ Nhuế quay đầu nhìn anh, cười đến run rẩy cả người. Chẳng qua còn chưa cười xong liền bị Giang Hàn Úc tiến lên một bước nắm lấy eo.

Anh cắn lỗ tai cô: "Cười cái gì?"

"Ai bảo anh cái gì cũng không mặc."

"...Có cái gì buồn cười."

"Em cũng không có cười anh nha, em cười huynh đệ của anh."

"...?"

Sơ Nhuế bây giờ không có xấu hổ như trước, vỗ vỗ đầu anh bạn nhỏ, ánh mắt hướng Giang Hàn Úc: " Khăn tắm vừa rơi một cái nó liền ngẩng đầu ưỡn ngực, quá là không chịu nổi cám dỗ đi."

Lúc Sơ Nhuế nói chuyện, lực đạo trên tay có chút mạnh, chọc cho Giang Hàn Úc không nhịn được cau mày. Anh đem cô ôm chặt hơn, uy hiếp nói: "Buổi tối nếu còn muốn làm luận văn, bây giờ buông tay vẫn còn kịp."

Sơ Nhuế khăng khăng không buông.

Kết quả bị Giang Hàn Úc ôm lấy vứt lên giường.

- ----Đây là giải phân cách chuyên mục cấm trẻ em------

Buổi tối định trước không thể viết luận văn. Hai người giày vò đến gần sáng mới kết thúc, lúc này Sơ Nhuế đã không còn khí lực nhúc nhích.

Luận văn cái gì, chờ ngày mai phỏng vấn xong rồi hãy nói.

Cô thật sự không còn chút sức lực nào.

Sáng hôm sau.

Sơ Nhuế bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cô mơ mơ màng màng muốn tìm điện thoại tắt chuông báo thức đi, một cái tay nhanh hơn cô một bước, tìm được thoại trực tiếp tắt chuông đi.

Không còn tiếng chuông báo thức ồn ào, Sơ Nhuế lại ôm Giang Hàn Úc ngủ tiếp.

Giang Hàn Úc nhìn cô trong ngực một hồi lâu, mới cẩn thận buông cô ra, sau đó thức dậy. Chờ mặc quần áo tử tế, Giang hàn Úc quay đầu nhìn, Sơ Nhuế vẫn còn đang ngủ. Anh không khỏi nhìn cô, đôi mắt sâu xa không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau.

Giang Hàn Úc đi vào phòng quần áo, từ trong túi một bộ âu phục lấy ra một hộp vuông bằng nhung đỏ thẫm. Lại trở lại phòng ngủ, anh đem chiếc nhẫn kim cương lấy ra để vào trong một trang tạp chí, đặt lên tủ đầu giường. Trong trang để chiếc nhẫn, anh dùng bút viết một câu tiếng anh.