Đăng vào: 12 tháng trước
Editor + Beta: Mon
Sơ Nhuế một đêm này mất ngủ.
Cô không nghĩ ra câu nói sau cùng kia của Giang Hàn Úc là ý gì.
Ban đêm bên ngoài tuyết rơi vẫn rất lớn. Đêm khuya an tĩnh, cẩn thận lắng nghe cũng có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi xuống. Các bạn cùng phòng đều đã tiến vào mộng đẹp, Sơ Nhuế lăn qua lăn lại không ngủ được, suy nghĩ có chút loạn.
Vốn tưởng rằng chỉ có mình mất ngủ, không nghĩ tới có người cũng giống cô. Sư Âm đột nhiên gửi tin nhắn đến.
Sư Âm là sinh viên khoa kỹ thuật, bởi vì từ nhỏ có hứng thú với xe hơi, liền quyết định thừa kế nghiệp cha học kỹ thuật.
Sáng mai Sư Âm không có lớp, buổi chiều cũng chỉ có một tiết thực hành, cho nên có thể yên tâm thoải mái thức đêm chơi điện thoại. Nhưng không nghĩ đến lướt lướt một hồi lại nhìn thấy cái tin tức này. Phản ứng đầu tiên đó là gửi ngay cho Sơ Nhuế, hỏi cô: Cậu có biết không?
Suy nghĩ của Sơ Nhuế hơi ngừng lại, hô hấp cũng dừng lại mấy giây, mới nhập câu trả lời: Không biết.
Cô đúng thật là không biết.
Cô không biết, hóa ra rạng sáng ngày hôm qua, cha của Giang Hàn Úc đã qua đời. Vậy nên...hôm nay là Giang Hàn Úc đem tro cốt của cha về nước, sau đó mặc kệ thời tiết lái xe tận bốn tiếng tới nơi này...để nhìn cô?
Sơ Nhuế nhớ tới câu nói của hắn "Muốn gặp em", nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi của hắn "Đừng đi, ở bên tôi một lát", tim bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình bóp một cái, đau không thở nổi.
Cô rốt cục cũng hiểu được câu nói cuối cùng kia của hắn, "Tôi chỉ có em."
Hắn chỉ có cô.
Bởi vì ba hắn đã đi rồi, trên đời này hắn không còn người thân. Sơ Nhuế trong lòng cuồn cuộn, không biết là cảm giác gì. Lẽ ra cô lúc đó, nên hỏi hắn một câu thế nào, vào thời điểm đó hắn rất cần một người an ủi.
Cô có một tia hối hận, nhưng vẫn cảm thấy mâu thuẫn cực kỳ. Một bên nghĩ phải chạy khỏi hắn, một bên lại không nhịn được nghĩ quan tâm hắn. Một đêm này, Sơ Nhuế thức trắng.
Buổi trưa hôm sau.
Sơ Nhuế ở cantin ăn cơm, Sư Âm đi tới đem đĩa thức ăn đặt trước mặt cô.
"Này, cậu có chuyện gì à, mắt lại đen như vậy, đêm qua không ngủ?"
Sơ Nhuế bởi vì thiếu ngủ mà tỏ ra uể oải, gật đầu một cái, tay như có như không bới cơm.
Ở cantin âm thanh bát đĩa chạm nhau leng keng, tiếng cười nói huyên náo.
Sư Âm nhìn bộ dạng của Sơ Nhuế, liền đem đùi gà của mình cho cô: "Đừng buồn lòng nữa, sinh lão bệnh tử đều có số. Nén bi thương lại một chút, ăn cơm đi."
Sơ Nhuế nhìn đùi gà trong đĩa cơm, mắt nháy mấy cái nhìn về phía Sư Âm: "Mình nhìn...trông rất buồn sao?"
Sư Âm gật đầu cái rụp.
"Mặc dù mình không biết cậu vì Giang lão gia qua đời nên khổ sở, hay bởi vì lo lắng cho Giang Hàn Úc mà khổ sở, nhưng gương mặt này của cậu a, đem tâm tình của cậu viết hết lên rồi."
Sơ Nhuế bị nói trúng, chột dạ cãi lại: "Cậu nhìn nhầm rồi, tại buổi sáng mình đi mà chưa rửa mặt."
Sư Âm cười một cái, cúi đầu ăn cơm.
Ăn vài miếng, cô lại hỏi Sơ Nhuế: "Đúng rồi, cậu phải đi về sao?"
"Về đâu?"
"Đương nhiên là thành phố Giang rồi, cậu không đi viếng một chút sao? Dù sao người ta cũng suýt nữa thì trở thành cha dượng cậu."
Sơ Nhuế than thở, dùng đũa chọc chọc bát cơm.
"Thật ra mình cũng có nghĩ tới, nhưng là...mình cảm thấy ông ấy sẽ không muốn mình đi viếng, dù sao mẹ mình cũng lừa ông ấy."
Lương Vận Bạch có lỗi với Giang lão gia, Sơ Nhuế thấy áy náy, cũng cảm thấy mình không có mặt mũi đi viếng tang Giang lão gia.
Nhưng cũng phải nói đến, Lương Vận Bạch đón Sơ Nhuế về hai năm, Giang lão gia đối xử với cô cũng không tệ. Mặc dù bọn họ không gặp mặt nhiều, chỉ gặp qua có mấy lần nhưng việc ăn mặc sinh hoạt, ông ấy thường xuyên cho người chuẩn bị, không có bạc đãi cô.
Bây giờ người mất, trong lòng Sơ Nhuế cũng có cảm giác trống rỗng.
"Thật ra ngày hôm qua...Mình đã gặp Giang Hàn Úc."
Sư Âm tràn đầy kinh ngạc: "Hả?"
Sơ Nhuế hơi mất tự nhiên nói: "Tối hôm qua mình gặp hắn. Gặp một chút rồi hắn trở về."
"Hắn hôm qua tới tìm cậu?" Sư Âm mở to hai mắt, "Mẹ ơi...Vậy hắn không nói gì với cậu sao?"
Sơ Nhuế vừa muốn nói tối hôm qua Giang Hàn Úc đã nói, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lắc đầu.
"Hắn không nói với mình chuyện ba hắn qua đời."
"Vậy tại sao hắn đột nhiên lại tới?"
"Hắn nói...Muốn gặp mình."
"Không có?"
Sơ Nhuế gật đầu một cái, "Không có."
"Cho nên cậu không biết chuyện của ba hắn, cũng không an ủi hắn?"
"Ừ...không có."
Sư Âm rên rỉ than thở một phen: "Xem ra cậu thật vô tâm a, thời điểm đau buồn khó vượt qua như vậy, hắn còn đi thật xa để tới gặp cậu, nhất định là rất cần cậu an ủi. Nhưng cái gì cũng không nói liền đi... Mình đoán là sợ ảnh hưởng đến tâm trạng cậu đi, thật là thương xót cho hắn."
"Cậu đó, còn không mau mua vé trở về an ủi người ta một chút."
Sơ Nhuế cúi đầu không lên tiếng, trong lòng cũng rất xoắn xuýt. Bị Sư Âm nói như vậy, giống như Giang Hàn Úc thật sự rất đáng thương. Sơ Nhuế cũng đã từng mất đi người thân, có thể hiểu được cảm giác trên thế giới chỉ còn một mình mình. Nhưng, cô nên trở về an ủi hắn sao?
Cô dùng thân phận gì chứ?
Sơ Nhuế thật khổ não.
Lý trí nói cho cô, cô không nên làm vậy, nhưng từ đáy lòng lại không tự chủ nghĩ tới Giang Hàn Úc. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định trở về, bất quá chẳng qua chỉ là đi viếng Giang lão gia, không vì cái gì khác. Dù chỉ là đứng xa xa nhìn cũng tốt, không làm vậy cô thấy rất áy náy.
Cũng không biết bây giờ Lương Vận Bạch đã biết chuyện Giang lão gia qua đời hay chưa, bà sẽ phản ứng như thế nào?
Cô đoán bà sẽ chẳng có phản ứng gì. Nhưng Sơ Nhuế cô không làm giống như mẹ mình được.
Hôm nay tuyết đã ngừng rơi, dự báo thời tiết nói ngày mai tuyết cũng sẽ không rơi.
Sơ Nhuế mua vé xe sáng sớm ngày mai. Viết đơn xin nghỉ nộp lên, đến buổi tối mới được phê duyệt, cô có hai ngày nghỉ.
Sáng hôm sau, cô từ trường học đi đến trạm xe. Buổi tang lễ của Giang lão gia buổi trưa sẽ kết thúc, Sơ Nhuế không đến kịp. Lúc cô đến đã là hai giờ chiều. Sơ Nhuế hỏi dì Vương địa chỉ nơi chôn cất, mua một bó hoa cúc trắng đi tới đó.
Giống như ngày khai giảng hôm đó, thành phố Giang hôm nay trời đang mưa. Dù là ban ngày nhưng trời lại trầm trầm một màu xám, mưa đông rả rích, dây dưa triền miên, không khí lại lạnh như băng.
Khu nghĩa địa rất an tĩnh, trên bậc thang bày đầy những vòng hoa tưởng niệm, dọc theo hướng những vòng hoa, Sơ Nhuế tìm được bia mộ của Giang lão gia.
Trước mộ vây quanh rất nhiều bó hoa, Sơ Nhuế đem bó cúc trắng nhẹ nhàng đặt bên cạnh, trầm mặc đứng một hồi. Cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể dùng phương thức như vậy để mặc niệm, còn có... xin lỗi.
Trên tấm bia mộ là bức hình khi Giang lão gia còn rất trẻ, trong bức hình còn có mẹ của Giang Hàn Úc. Sơ Nhuế cũng là lần đầu tiên thấy mẹ Giang Hàn Úc, bức ảnh đen trắng, mẹ hắn cười rất ôn nhu. Giang Hàn Úc nhìn giống mẹ hơn, đôi mắt ôn nhu giống nhau như đúc.
Ở nghĩa địa luôn cho người ta một loại cảm giác sâu thẳm lạnh lẽo. Sơ Nhuế hơi lạnh người, liền không nán lại nữa, che dù trở về. Sơ Nhuế một đường đi xuống bậc thang, ở cổng nghĩa địa, cô chậm rãi dừng bước.
Mưa phùn vẫn liên miên không dứt, xa xa tầng mây u tối rủ thấp, trong mảnh mông lung xuất hiện một bóng người mặc quần áo đen. Hắn vẫn giống như ngày hôm đó gặp mặt, không có thay đổi gì, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy nơi nào đó đã thay đổi.
Sơ Nhuế dừng tại chỗ, đứng cách Giang Hàn Úc một khoảng không xa, che dù đối mặt với hắn. Đôi mắt hắn bình tĩnh như mặt hồ, vẫn giống như lúc trước.
Do dự một lúc, Sơ Nhuế chủ động đi về phía hắn.
"Tôi..." Cô ngập ngừng, chủ động giải thích, "Tới viếng ba anh một chút."
Giang Hàn Úc nhìn cô, không có quá nhiều cảm xúc biến hóa, khẽ gật đầu, "Ừ, anh biết."
Sau đó hắn còn nói: "Anh tới đón em."
Sơ Nhuế ngơ ngẩn, "Sao anh biết tôi ở đây?"
"Tôi biết em sẽ đến."
Giang Hàn Úc rất khẳng định. Ánh mắt hắn rơi vào vệt nước mưa trên áo Sơ Nhuế, ướt một mảng không nhỏ, không khỏi nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Sơ Nhuế không nhúc nhích, cô nắm chặt cán dù trong tay, giải thích.
"Hôm nay tôi tới chính là muốn viếng ba anh, cũng muốn nói với ông ấy lời xin lỗi, bởi vì chuyện của mẹ tôi..."
"Sơ Nhuế." Giang Hàn Úc cắt đứt lời cô, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, gương mặt có chút mệt mỏi. Hắn nhẹ nhàng nói: "Về nhà thôi."
Sơ Nhuế nhất thời cứng họng, ngực giống như bị chặn cái gì, buồn rầu, nhất thời không nói được lời nào. Không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy giờ phút này Giang Hàn Úc có chút yếu ớt.
Cô đi theo hắn về phía xe. Cửa xe đóng lại, ngăn những hạt mưa lại bên ngoài, bên trong xe an tĩnh, không khí như dừng lại.
Giang Hàn Úc tự mình lái xe tới. Cái này làm Sơ Nhuế nhớ lại buổi tối hôm trước.
"Anh ngày đó...Tại sao không nói với tôi chuyện ba anh qua đời."
Giang Hàn Úc chưa cho xe chạy, gương mặt yên lặng nhìn phía trước. Hắn nói: "Ngày đó tôi chỉ là muốn nhìn thấy em."
"Tại sao?"
Sơ Nhuế theo bản năng hỏi ra lời này, lời vừa nói ra cô liền hối hận. Bởi vì cô thấy Giang Hàn Úc nghiêng đầu, mắt rủ xuống nhìn cô.
"Nếu như nói cho em, tôi sẽ muốn nhiều hơn từ em. Em chắc chắn sẽ cho sao?" Giang Hàn Úc ung dung thong thả trả lời Sơ Nhuế, "Em sẽ không cho."
Con người đều có lòng tham.
Giang Hàn Úc biết Sơ Nhuế đối với mình kháng cự, nếu như anh muốn cái gì an ủi, cô nhất định sẽ không làm. Mà nếu như anh nói chuyện ba anh qua đời, vậy anh tất nhiên sẽ muốn Sơ Nhuế an ủi. Cho nên anh lựa chọn không nói gì.
Cho dù Giang Hàn Úc cùng ba không có quá nhiều tình cảm, nhưng dù sao cũng là ba ruột qua đời, anh vẫn có một loại cảm giác mất đi thứ quan trọng trong cuộc đời, cảm giác rất cô tịch. Anh đã mất đi người mà lẽ ra phải ở gần anh nhất.
Một khắc kia, anh rất muốn gặp Sơ Nhuế.
Vì vậy an bài hậu sự xong, anh một mình lái xe mặc kệ thời tiết đến Tây Lâm.
Sơ Nhuế kinh ngạc, biểu tình có chút đờ đẫn. Giống như đột nhiên xuất hiện một Sơ Nhuế khác, muốn tới gần người đàn ông này, muốn cho hắn một chút ấm áp cùng với an ủi.
Đó chính là cô, nhưng cô lại đang cố gắng khắc chế, tự nhắc nhở bản thân phải tránh xa hắn một chút.
Không muốn mềm lòng, không thể mềm lòng.
Sơ Nhuế hơi nhắm mắt, không ngừng nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần không nên bị thời khắc này cùng không khí này lừa. Cô cố gắng nhớ lại lúc trước Giang Hàn Úc làm cô sợ, như vậy cô mới không sa vào rồi bị vùi lấp không cách nào khống chế được.
"Tôi...định ở khách sạn." Cô cúi đầu nhìn hai tay trên đầu gối, ngón tay xoắn lại một chỗ.
Như cô đoán, Giang Hàn Úc nhìn cô một hồi lâu, không rõ tâm trạng hắn.
Đây là Sơ Nhuế tự mình tạo ra khoảng cách, là cô né tránh, cô kháng cự. Ý tứ rất rõ ràng, cô không cùng hắn trở về.
Lần này cô trở về, cũng chỉ là muốn thăm viếng Giang lão gia, không vì những thứ khác.
"Em còn nhớ con mèo hoang mà em từng cho ăn không, lông nó trắng muốt, đôi mắt màu xanh rất đẹp."
Giang Hàn Úc đột nhiên nhắc tới cái này.
Mèo hoang-----
Sơ Nhuế nhớ, cô nghi ngờ hỏi: "Làm sao anh biết?"
Đó là chuyện khi cô học lớp mười hai.
Cô từng cho nó ăn vào một mùa đông, nhưng đến đầu xuân thì không thấy nó nữa. Nhưng lúc đó Giang Hàn Úc ở nước ngoài, làm sao hắn biết?
Giang Hàn Úc hướng Sơ Nhuế khẽ cười nhẹ, nói: "Chuyện của em, tôi đều biết, tất cả chuyện của em, so với em tôi còn biết rõ hơn."
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút đáng tiếc.
"Con mèo đó không có em cho ăn, đói bụng hai ngày liền bị xe đụng chết trên đường. Em nhìn, nó không có em, sẽ chết."
Ánh mắt hắn lấp lánh nhìn cô, "Tôi cũng vậy."
Sơ Nhuế hít một ngụm khí, cả người phát lạnh, trái tim như bị treo lên.
Cô sợ nhất là hắn nói những lời này.
"Tôi ở nước ngoài mấy tháng, mới biết hóa ra em ở trường học cũng sẽ cười với người khác. Nhưng Sơ Nhuế, tại sao cho tới bây giờ em không cười với tôi?"
Giang Hàn Úc tròng mắt lộ ra tia buồn tủi, có chút đáng thương.
"Có phải tôi không ở bên cạnh em, em mới có thể cười?"
Sơ Nhuế chìm trong im lặng hồi lâu, rốt cuộc suy nghĩ ra một chuyện: "Anh theo dõi tôi?"
Giang Hàn Úc chớp mắt, không thừa nhận cũng không phản bác.
Mà lúc này Sơ Nhuế cảm thấy thật buồn nôn, thân thể không nhịn được phát run.
Hắn theo dõi cô, thảo nào mọi chuyện của cô hắn đều biết, mọi cử động của cô hắn đều nắm trong lòng bàn tay---
Hắn ở một bên người không biết quỷ không hay, yên lặng theo dõi cô.
Đây là chuyện thật đáng sợ, Sơ Nhuế toàn thân run rẩy, không rõ là sợ hãi hay tức giận.
Giang Hàn Úc đưa tay muốn chạm cô, lại bị cô dùng sức hất ra.
Mắt cô đỏ au, hét to: "Anh đừng chạm vào tôi!"
Sơ Nhuế muốn xuống xe, hai tay hốt hoảng mở cửa, nhưng cửa xe đã bị khóa. Cô dùng sức đẩy cửa, muốn nhanh chóng trốn khỏi đây, cách xa con người này.
Nhưng là cô chạy không thoát.
Giang Hàn Úc chồm người tới ôm cô, đem cô ôm vào trong ngực, vuốt sống lưng đang run rẩy của cô.
Hắn mặc kệ ngời trong ngực đang giãy giụa, ôm chặt cô.
"Sơ Nhuế, đừng sợ tôi, đừng rời bỏ tôi, tôi rất yêu em."
Sơ Nhuế tránh không thoát, mất sức lực, lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Anh cái người điên này...Anh chính là một người điên..."