Đăng vào: 12 tháng trước
Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn Dương Yến.
Mấy giây sau, giống như đã hiểu ra gì đó, mặt mày âm trầm: "Vất vả rồi, cô ra ngoài trước đi."
"Được." Dương Yến cúi đầu ra ngoài, mãi đến khi ra khỏi phòng đóng cửa phòng lại xong thì đứng đờ đẫn dựa vào cửa, thở gấp một hơi.
Vừa may là đúng lúc.
Tưởng Song Kỳ cũng nhanh chóng chạy đến, thấy trên tay Dương Yến còn cầm tài liệu, bất mãn nói: "Không phải cô nói đưa tài liệu cho anh Nghị sao, sao không đưa vào đi?"
"Đây là tài liệu sai sót, được đổi lại rồi." Dương Yến đến ghế nghỉ ở cạnh phòng họp ngồi xuống, nhanh chóng mở hợp đồng ra kiểm tra.
Thấy chỗ sai sót, vẻ mặt Dương Yến nghiêm túc.
Cả phần tài liệu chỉ được dịch một lần, cơ bản là chỗ sai sót vẫn chưa đổi, tại sao có thể như vậy?
Người của bộ phận thư ký đều là trăm tuyển ngàn tuyển, chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ như vậy, lúc người của bộ phận thư ký phiên dịch không thể nào không thấy được sai sót này.
"Này, dáng vẻ này của cô là sao?" Tưởng Song Kỳ hỏi, nhìn ké lên hợp đồng, sau đó thấy khó nhìn nên trực tiếp giật lấy hợp đồng trong tay Dương Yến để xem.
Dương Yến: "..."
Đọc xong hợp đồng, Tưởng Song Kỳ vô cùng hoảng sợ, quay đầu nhìn Dương Yến, không chắc chắn nói: "Không phải tôi nhìn nhầm chứ, hàng và tiền không khớp nhau."
"Vậy thì cô đã nhìn thấy rồi."
"Chuyện này, chuyện này..." Tưởng Song Kỳ mở to mắt nhìn hợp đồng trong tay, sau khi lấy lại tinh thần thì giậm chân một cái, tức giận thở hổn hển nói: "Những người này vậy mà lại định dùng hàng của Phương thị để rửa tiền, ghê tởm!"
Cái gọi là dùng hàng của Phương thị rửa tiền, chính là sau khi kí hợp đồng xong, tiền sẽ được chuyển đến tài khoản của Phương thị, gửi hàng đi dưới danh nghĩa của Phương thị, nhưng mà số lượng hàng trong hợp đồng sai sót tất nhiên là sai sót.
Trong lúc đang chuyển hàng, người khác có thể chuyển đi nhiều hàng hơn, sau đó lại chuẩn bị một phần hợp đồng khác, như vậy tiền sẽ chuyển vào tài khoản riêng, hơn nữa cũng sẽ không điều tra ra.
Dương Yến nói: "Hợp đồng này do người của bộ phận thư ký phụ trách."
"Hèn gì." Tưởng Song Kỳ vẫn thường đi với Phương Tinh Nghị, cô ta biết rất nhiều chuyện, cô ta vốn định nói cho Dương Yến nghe, cuối cùng lại lẩm bẩm: "Bỏ đi, không nói với một người ngoài như cô!"
"..."
Hai người đợi ngoài phòng họp gần một giờ.
Cửa phòng họp bị đẩy ra, nhóm người Phương Tinh Nghị vừa đi ra vừa nói chuyện, sau đó hai bên bắt tay, trợ lý Tư đưa đối phương đến phòng ăn dưới lầu ăn cơm.
Đợi trợ lý Tư đi rồi, Phương Tinh Nghị kéo cà vạt, tất nhiên là đã bị gò bó khá lâu, anh liếc mắt nhìn Tưởng Song Kỳ: "Sao em cũng đến đây rồi?"
"Em gặp được cô Dương trên đường." Tưởng Song Kỳ kéo kéo tay Phương Tinh Nghị, khéo léo nói: "Em thấy cô Dương Yến vội vàng đưa tài liệu cho anh nên đưa cô ấy đến đây."
Dương Yến cười hì hì.
Cô Tưởng, sao những lúc gây khó dễ cho tôi trên đường cô không kể?
"À, vất vả cho em rồi." Phương Tinh Nghị sờ sờ đầu cô ta, nói với Dương Yến: "Gần trưa rồi, tôi mời cô Dương một bữa trưa nhé, thể hiện lòng biết ơn."
"Tổng Giám đốc Phương, không cần." Là nhân viên, Dương Yến cảm thấy đây à chuyện pahir làm.
Cô còn chưa kịp nói về công ty thì Tưởng Song Kỳ đã kéo cảnh tay cô, giận dữ nói: "Anh Nghị mời cô đi thì cô phải đi, sao lại nói nhiều vậy chứ!"
Sau đó áp sát vào lỗ tai Dương Yến hừ một tiếng: "Tôi sẽ không để cô và anh Nghị ở riêng với nhau."
Dương Yến thở dài một hơi.
Để cô về công ty không phải là tốt hơn ư?
Nhà ăn của khách sạn rất lớn, có thể chứa được cả ngàn người, Tưởng Song Kỳ tìm một chỗ gần cửa sổ, bám sát tay của Phương Tinh Nghị đến ngồi, đôi lúc nhìn khiêu khích Dương Yến vài lần, Dương Yến hoàn toàn không nhìn thấy.
Phương Tinh Nghị hỏi Dương Yến: "Cô phất hiện ra hợp đồng có vấn đề khi nào?"
"Sáng hôm nay." Dương Yến kể lại chuyện cho Phương Tinh Nghị nghe: "Bộ trưởng của tôi đang ở ngoài không về kịp, bảo tôi sửa lại rồi nhanh chóng mang đến, may là kịp."
Nói xong Dương Yến nhìn Phương Tinh Nghị liếc mắt.
Từ khi bước từ phòng họp ra, chân mày của người đàn ông này vẫn luôn nhíu lại, tất nhiên là đã bị chuyện hợp đồng lần này chọc giận.
Tuy là cô rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tưởng Song Kỳ không muốn nói, có lẽ Phương Tinh Nghị cũng không muốn nói.
"Anh Nghị, hay là em đến Phương thị giúp anh nhé!." Tưởng Song Kỳ kéo kéo cánh tay Phương Tinh Nghị.
"Dù sao một thời gian nữa anh phải ra nước ngoài, trợ lý Tư chắc chắn cũng phải đi theo, đóng phim mãi em cũng chán, hơn nữa em thông minh như vậy, có thể giúp anh Nghị rất nhiều chuyện."
"Em chỉ hợp chơi bời, không làm được việc lớn." Phương Tinh Nghị nói: "Đến Phương thị cũng chỉ gây thêm rắc rối, không bằng cứ ngoan ngoãn ở lại đoàn phim."
Tưởng Song Kỳ mất hứng bĩu môi: "Em có tệ đến mức đó đâu!"
Phương Tinh Nghị vẫn không nói gì, chỉ rót một ly rượu đỏ, đưa cho cô, ánh mắt hơi trầm xuống: "Đúng lúc hôm nay có cô Dương ở đây, nói xin lỗi cô ấy đi."
"Em đã viết bản kiểm điểm một trăm lần rồi, tại sao còn pahir xin lỗi?" Tưởng Song Kỳ khoanh tay, vẻ mặt không vui: "Cô ấy đánh em một bạt tai, em vẫn chưa tính sổ đó!"
"Kỳ Kỳ." Phương Tinh Nghị nghiêm giọng nói, áp suất trên người hơi thấp: "Em có biết quả bóng của em xém nữa đã làm cô Dương què một chân rồi không?"
Tưởng Song Kỳ cắn môi, không tình nguyện nhận lấy ly rượu đỏ.
"Thật xin lỗi!" Tưởng Song Kỳ nhanh chóng chạm nhanh chén rượu đặt trên bàn của Dương Yến một cái: "Nhưng mà trước đó cô cũng tát tôi một cái, hai ta phải rõ ràng."
Phương Tinh Nghị lạnh lùng nói: "Không có phép tắc, đứng lên!"
"Đứng thì đứng." Tưởng Song Kỳ ngước mặt, lại không dám làm trái lời của Phương Tinh Nghị, cố gắng đứng lên, ánh mắt lại sắc bén như dao nhìn chằm chằm lên người Dương Yễn.
Tưởng Song Kỳ giơ ly rượu, gằn từng chữ: "Cô Dương, xin lỗi!"
Dương Yến thật sự bất ngờ.
Cô cho rằng chuyện này đã qua, không ngờ Phương Tinh Nghị sẽ để Tưởng Song Kỳ nói xin lỗi cô trực tiếp, đât là lần thứ ba cô thấy được anh đối xử cứng rắn như vậy với Tưởng Song Kỳ.
Giống như là đang cố gắng bảo vệ cô vậy.
Dương Yến cúi đầu đúng lúc chạm phải đôi mắt đang nhìn lên của anh, đôi mắt hẹp dài trang nhã, cô nhìn thấy vậy thì tim đập nhanh, nhanh chóng dời mắt.
Cô cầm ly rượu đứng lên, cụng ly với Tưởng Song Kỳ, cười nhẹ nói: "Hy vọng lần sau cô Tưởng đừng bướng bỉnh như vậy, không phải ai cũng dễ nói chuyện như tôi đâu."
Tưởng Song Kỳ liếc mắt nhìn cô.
Phương Tinh Nghị: "Kỳ Kỳ, lời cô Dương nói em nhớ kỹ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi!" Sau khi ngồi xuống, Tưởng Song Kỳ kéo cảnh tay Phương Tinh Nghị, làm nũng nói: "Anh Nghị, em hơi chóng mặt, anh đưa em đến đoàn phim nhé."
"Em tự đi đi."
"Em mệt, không nhúc nhích nổi!" Tưởng Song Kỳ oan ức nói: "Cô ấy đánh em em không so đo, lại phải nói xin lỗi cô ấy, còn muốn sao nữa! Anh Nghị anh cũng không chiều em."
"Nếu hôm nay anh Nghị không tiễn thì em sẽ không đi!"
Phương Tinh Nghị không thể làm được gì, nhíu mày, cuối cùng vẫn đặt dao nĩa trong tay xuống: "Cô Dương, vậy cô ăn từ từ, đợi lát nữa tôi bảo trợ lý Tư đưa cô về."
"Không cần phiền phức, tôi tự về là được." Dương Yến nói: "Ở đây rất dễ bắt xe."
"Vậy được, cô Dương đi đường cẩn thận."
Đợi Phương Tinh Nghị cầm lấy áo vest ngoài đi ra ngoài, Tưởng Song Kỳ lại dính sát lên người anh, tràn đầy sức sống rời đi, còn quay đầu lại làm mặt quỷ với Dương Yến.