Đăng vào: 12 tháng trước
"Kỳ lạ, một phiên dịch nho nhỏ lại có thể tới phòng họp này." Cô gái ngồi bên cạnh Khương Tịnh mở miệng, giọng nói không lớn nhưng lại mang mười phần trào phúng: "Bây giờ ai cũng có thể tới đây à?"
Dương Yến nâng mí mắt nhìn cô gái kia một chút, xác nhận người nói là Phương Cẩn Linh, chị họ của Phương Tinh Nghị.
Trong lòng Phương Cẩn Linh không vui, cô cũng như vậy.
Rõ ràng đã nói với Phương Tinh Nghị, dù là người anh điều tới từ chi nhánh New York, cô cũng không muốn nhận cái cục diện rối rắm này, kết quả lúc mở hội nghị cấp cao lại gọi cô tới.
"Quản lý Phương, đã lâu không gặp." Dương Yến cười chào hỏi, cô ghét nhất bị người khác châm chọc khiêu khích, mẹ thiên hạ: "Còn không đúng sao, bộ phận phiên dịch của chúng tôi có hai người."
"Tôi tự nhận là năng lực không đủ, không được tới nơi này, tuy nhiên Boss tự mình gửi mail, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ không thể làm khác được cho nên mới tới đây, không cố ý làm bẩn mắt quản lý Phương."
Có lẽ Phương Cẩn Linh không ngờ tới Dương Yến lại cãi lại, mặt dài ra, hết sức khó coi.
Những người khác không ai mở miệng.
Hôm nay bị gọi tới họp mục đích là gì, trong lòng mọi người đều biết rõ, không phải là chuyện quản lý mới của bộ phận phiên dịch sao, không liên quan tới bộ phận của bọn họ, bọn họ ngồi nghe là được rồi.
Mọi người tốp năm tốp ba tiến vào ngồi xuống, toàn bộ phòng họp đã tới đủ tất cả các bộ phận, bình thường cô đi công tác ở bên ngoài nên cũng rất khó gặp được bọn họ.
Đúng chín giờ năm mươi lăm phút, cửa phòng họp lần nữa bị mở ra, Phương Tinh Nghị mang theo thư ký Cao Mỹ Hy tiến vào.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu xám đậm, thân hình cao lớn thẳng tắp, lông mày đậm lộ ra vẻ hững hờ lạnh nhạt, khí tức sắc bén, theo động tác đi vào của anh mang theo vào cả một luồng khí lạnh.
Chà, cái cà vạt này?
Chiếc cà vạt sọc đen cùng kết hợp với kẹp cà vạt phía dưới càng bổ sung cho nhau, Dương Yến nhìn một chút liền nhận ra được là hiệu Armani, mà chiếc cà vạt này lại vô cùng quen thuộc, trước đó hình như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi.
"Chào Tổng giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị vừa tiến vào, mọi người đang ngồi nhao nhao đứng dậy chào hỏi, Dương Yến cũng hồi thần lại, đứng lên theo.
"Ừm, ngồi xuống đi." Phương Tinh Nghị gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, Cao Mỹ Hy cũng ngồi xuống ở bên cạnh anh, đồng thời nhanh chóng mở laptop mang theo bên người ra, nghiêm trang lão luyện.
Dù ngồi trên ghế, lưng Phương Tinh Nghị vẫn thẳng tắp như cũ, áp lực vẫn không giảm đi chút nào, anh nói: "Hôm nay gọi mọi người tới đây họp là liên quan tới vấn đề quản lý mới của bộ phận phiên dịch, trưởng phòng La qua đời ngoài ý muốn, trước mắt chỉ có quyền quản lý, nhưng quyền quản lý và quản lý vẫn khác nhau, tôi muốn hỏi ý kiến của mọi người."
Không ai mở miệng, yên lặng.
"Bộ phận phiên dịch có không ít người có năng lực, nhưng phần lớn lại không đủ kinh nghiệm." Rốt cục Phương Cẩn Linh cũng mở miệng: "Quyền quản lý Khương Tịnh là nhân viên kỳ cựu của bộ phận phiên dịch, lúc tôi thảo luận công việc cùng với cô ấy có thể nhìn ra được cô ấy làm việc rất nghiêm túc, nếu đề bạt cô ấy thành quản lý mới của bộ phận phiên dịch tôi tin rằng mọi người cũng đều đồng ý."
Đầu ngón tay của Phương Tinh Nghị gõ gõ ở trên bàn, tán thành: "Hoàn toàn chính xác, Khương Tịnh vào Phương thị đã rất nhiều năm, là người có nhiều kinh nghiệm nhất ở bộ phận phiên dịch, năng lực lại mạnh."
Khương Tịnh sắc mặt vui mừng, ngược lại Dương Yến lại buồn bực.
Cô hơi không hiểu được chú nhỏ Phương, không phải biết rõ Khương Tịnh là người của phó tổng Tôn hay sao mà vẫn muốn đề bạt lên? Gọi cô tới đây có mục đích gì, tham gia náo nhiệt à?"
Mọi người ở đây tưởng là đã chọn xong quản lý mới rồi nhưng Phương Tinh Nghị lại mở miệng: "Cô ấy làm tổ trưởng bộ phận còn có thể chứ không thích hợp làm trưởng phòng, không có năng lực lãnh đạo."
Lúc này, cửa phòng họp lại mở ra, một người đàn ông mặc âu phục chân đi giày da tiến vào.
"Tổng giám đốc Phương."
Phương Tinh Nghị gật gật đầu, trực tiếp đứng dậy, hướng đám người giới thiệu nói: "Đây là Hạ Nhất Trình mới được công ty điều tới từ Yên Kinh, về sau cậu ấy chính là quản lý của bộ phận phiên dịch, là người lãnh đạo của bộ phận phiên dịch."
Tất cả mọi người đang ngồi, bao gồm cả Dương Yến đều kinh hãi, dường như không nghĩ tới sẽ chạy ra một con ngựa ô, nhất là Dương Yến, cảm khái không ngờ chú nhỏ Phương sẽ chơi kiểu này, đây quả thực là so với ngồi tàu lượn còn kích thích hơn.
Hạ Nhất Trình hướng mọi người hơi cúi đầu: "Về sau nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn."
"Tổng giám đốc Phương, như thế này không ổn đâu?" Sau khi bình tĩnh lại, Phương Cẩn Linh lên tiếng: "Chi nhánh công ty ở Yên Kinh khác rất nhiều so với Phương thị, ngài trực tiếp điều người tới, không cần sát hạch sao?"
"Tôi biết rất rõ ràng thực lực của cậu ta nên mới điều người từ chi nhánh Yên Kinh về." Phương Tinh Nghị cười nhạt một tiếng, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy: "Giống như phó tổng Tôn công nhận năng lực của cô vậy."
Phương Cẩn Linh hiểu rõ ý tứ của anh, sắc mặt hơi thay đổi.
"Ngoại trừ việc quản lý mới của bộ phận phiên dịch, tôi còn có một chuyện khác muốn thông báo với mọi người: "Ánh mắt Phương Tinh Nghị dò xét mọi người ngồi quanh bàn hội nghị, dường như lại dừng lại ngắn ngủi một giây trên người Dương Yến.
"Hiện nay Phương thị có một bộ phận thư ký nhưng lượng công việc quá lớn bộ phận thư ký không thể xử lý hết được, tôi quyết định thành lập bộ phận Regulators, thay tôi xử lý công việc của Phương thị."
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Regulators, dịch ra không phải là "Giám sát" sao?
Dường như anh không nhìn thấy sắc mặt đặc sắc của mọi người, tiếp tục nói: "Người của Regulators có thể tiến vào bất kỳ bộ phận nào của Phương thị, xử lý bất cứ chuyện gì bao gồm cả phòng làm việc của tôi, giống như là thư ký của tôi, cho dù tôi có ở công ty hay không, người đó chính là tôi, làm bất cứ chuyện gì đều là lệnh của tôi."
"Tổng giám đốc Phương, chuyện này ngài... có hợp lý không?" Có vài người không nhịn được: "Nếu quả thật thành lập Regulators, chúng tôi sẽ không có chút riêng tư nào nữa, với lại chuyện này, ban giám đốc có biết không?"
Phương Tinh Nghị cười nhạt một tiếng: "Regulators chuyên xử lý những công việc trên, sẽ không xâm phạm đời tư của mọi người, nếu như xâm phạm chỉ có thể là do mọi người để công việc chung lẫn lộn với việc tư. Thành lập bộ phận mới là quyết định của tôi, ý của tôi, tại sao phải thông báo với Ban giám đốc?"
"Dù sao Ban giám đốc cũng là quản lý công ty..."
Giọng nói của Phương Tinh Nghị lạnh lùng: "Cho nên mọi người cho rằng tôi là một CEO không có thực quyền sao?"
Người kia không dám nói nữa.
Thật ra cũng không cần phải thông báo với Ban giám đốc, bây giờ Ban giám đốc chỉ có hai người, chủ tịch là ông cụ Phương, sau khi giao quyền quản lý Phương thị cho Phương Tinh Nghị thì chưa hề xuất hiện ở Phương thị lần nào, trừ phi Phương thị bị khủng hoảng. Mà chủ tịch Phương thì càng đừng nhắc tới nữa, sau khi Phương Tinh Nghị quản lý Phương thị liền lập tức chạy tới Maldives nghỉ dài hạn, mỗi tháng chỉ đợi nghe âm thanh tiền vào túi.
Dương Yến ngẩng đầu, ánh mắt vô tình đối diện với Phương Tinh Nghị, ánh mắt đàn ông đen đặc như mực, giống như ánh mắt ban đầu lúc chắn cô ở toilet.
Sau lưng cô chạy lên một luồng lạnh lẽo, có loại cảm giác không tốt sắp đến.
Sẽ không phải...
"Dương Yến." Phương Tinh Nghị lên tiếng, giọng điệu nghe không có chút nào trập trùng nhưng trong mắt anh lại mang theo vẻ ranh mãnh: "Bắt đầu từ ngày mai, cô từ bộ phận phiên dịch chuyển đến bộ phận Regulators mới thành lập, thư ký Cao sẽ sắp xếp phòng làm việc cho bộ phận của cô, cô có thể lựa chọn cấp dưới của mình từ Phương thị hoặc các chi nhánh khác của công ty."
Mẹ kiếp!
Thảo nào tối hôm qua ánh mắt của chú nhỏ Phương nhìn cô lại kỳ quái như vậy, còn nói mấy câu như vậy, hóa ra đã sớm có sự sắp đặt.
"Dương, Dương Yến chuyển tới bộ phận Regulators?" Dương Yến còn chưa nổi giận, Khương Tịnh đã nghẹn ngào kêu lên trước: "Cô ấy nào có năng lực gì mà chuyển tới bộ phận Regulators, còn là quản lý, quá buồn cười rồi?"
Lúc đầu cô ta cho rằng mình nhận chức quản lý là chuyện ván đã đóng thuyền, không ngờ tới Phương Tinh Nghị lại điều người từ chi nhánh công ty tới, cô ta đã mất đi vị trí quản lý coi như xong, bây giờ còn phải trơ mắt nhìn Dương Yến lên làm quản lý.