Chương 107: Nỗ lực một chút, cô gái này sẽ trở thành gia đình của hắn!

Nam Thần Nhà Tôi

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Cám ơn Phương quản lý quan tâm, nhưng chuyện của tôi, chính tôi sẽ tự xử lý.” Dương Yến đứng dậy, kẹp một tờ tiền xuống dưới tách cà phê: “Tách cà phê này, tôi mời Phương quản lý.”

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.

Phương Dịch Chung nhìn bóng lưng cô rời đi, muốn đuổi theo, những cuối cùng cũng không có đứng dậy.

Hắn không phải loại người vô tình, chỉ là sống cùng Dương Yến quá lâu, hai người cái gì cũng không có phát sinh, hắn có chút ngán ngẩm, mà sau khi sai đường, hắn sớm tỉnh ngộ và hối tiếc.

Giống như lần đó, người đàn ông đến bệnh viện tìm hắn, yêu cầu hắn cùng Dương Yến ký đơn ly hôn, nói: “Cô ấy là một người phụ nữ thông minh, tài giỏi, ngươi không biết trân trọng, thật sự quá ngu ngốc.”

Bây giờ hắn có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của người đàn ông kia.

Hắn thực sự quá ngu.

Sau khi rời khỏi quán cà phêm Dương Yến gọi một chiếc xe trở về Nam Thành.

Có lẽ bởi vì gặp Phương Dịch Chung, và bởi vì sự quan tâm của hắn dành cho cô, khiến cô vô cùng khó chịu, cô không muốn quay lại công ty, đi đến trung tâm thương mại.

Lúc đến của hàng COCO mua trà sữa, cô hình như nghe thấy tiếng ai gọi tên mình, Dương Yến vừa quay lại thì thấy một lão tiên sinh trước đó cô đã gặp ở cửa hàng Armani.

Lão tiên sinh ăn mặc giản dị, tinh thần phấn chấn.

"Lão tiên sinh? Thật là trùng hợp a." Dương Yến kinh ngạc, vừa cười hỏi: "Ngài đến mua trà sữa?"

"Đúng vậy a, vị trà sữa ngươi giới thiệu uống rất ngon.” Phương lão cười tủm tỉm, cách mấy ngày ông đều đến mua, để xem có gặp được Dương Yến hay không.

Ngồi xổm lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp.

"Ngon thì ngon, nhưng nhiều đường hóa học lắm, ngài đừng mua, chờ cháu một chút.” Dương Yến rất nhanh liền rời đi.

Phương lão tiên sinh liền đứng đó, không có ý định rời đi.

Một lát sau quản gia mua đồ đến: "Phương tiên sinh chúng ta trở về đi, đồ vật đều đã mua đủ."

Phương lão phất tay: "Ngươi về trước đi, ta sẽ tự mình đi."

"Không không, để tôi bồi ngài đi a." Thời tiết hôm nay rất nóng nực, vạn nhất Phương lão đi ra ngoài mà bị cảm nắng, một trăm quản gia cũng không đủ Phương tổng cho một bài học: "Ngài đang chờ người sao, hay là?"

"Ngươi thật phiền phúc, sao nhiều lời như vậy?" Phương lão trừng mắt nhìn vị quản gia, phi thường mất hứng: “ Ta muốn yên tĩnh một chút không được sao? Ngươi đi lên xe chờ!"

Quản gia: "..."

Phương lão nhìn thấy xa xa Dương Yến cầm theo cái túi hướng đến bên này, ra vẻ uy nghi nói: "Ở trên xe đợi ta, ta nghỉ ngơi một chút sẽ về, nhanh lên!”

Thấy Phương lão tiên sinh tức giận, quản gia đành phải xách đồ rời đi.

Quản gia vừa đi, Dương Yến lại tới.

Phương lão hỏi: "cô đi mua cái gì rồi?"

"Có một quán trà trên tầng năm, cháu đi mua một ít trà.” Dương Yến nói, từ trong túi lấy ra một cái bình giữ nhiệt, mùi hương trà tràn ngập: "Đây là trà Bích Loa Xuân trong tiệm vừa ủ."

Phương lão trong lòng tràn đầy xúc động.

Cô gái này thật sự khiến cho người ta yêu thích, rõ ràng hai người không có quen biết nhau, cũng gặp mặt có hai lần, nói ông ở tuổi này uống quá nhiều đường hóa học không tốt, lại còn chạy đi mua trà cho ông, quá ngoan a.

"Ngươi thật quá tốt bụng." Phương lão cảm khái nói: "Giống như một chiếc áo bông nhỏ ấm áp, không giống đứa con trai của ta, cả ngày chỉ biết kiếm tiền, chờ khi ta chết đi còn có thể xây kim tự tháp cho ta hay sao?”

Dương Yến nhịn không được cười, nói: "Có thể hắn muốn cuộc sống của ngài tốt hơn, ngài xem, lão tiên sinh càng già càng dẻo dai, còn phải sống thêm ít nhất là bốn mươi năm nữa a.”

Phương lão thoải mái cười to, lại càng thêm thích cô gái này.

Dương Yến vừa vặn cũng không có việc gì, liền bồi vị lão tiên sinh này, hai người vừa đi vừa nói chuyện, về sau cô thấy thời gian không còn sớm, liền đưa lão tiên sinh đến ăn ở quán lẩu Đức Trang.

Toàn bộ quán đều ngập tràn hương vị lẩu cay, khách hàng nói nói cười cười, rất có không khí.

Phương lão ở nhà cũng rất hay ăn lẩu, nhưng đều là những món lẩu tốt cho sức khỏe, lần đầu ăn vị cay như vậy, gắp miếng thịt bò nhúng xuống, bỏ vào miệng, ăn xong đầu đầy mồ hôi. Phương lão dựng ngón tay cái: “Thịt bò này vị không tệ a, đủ hương vị.”

"Đúng không?"

Thấy lão nhân gia ăn vui vẻ, Dương Yến cũng cười.

Người già trong nhà cô đều qua đời sớm, không có cơ hội hiếu thuận với họ, có nên thấy lão nhân gia tính tình thân thiết, tốt bụng, ở tuổi của Phương lão, sinh lão bệnh tử là không thể tránh được, ăn cái gì ngon, vui vẻ hạnh phúc là được.

Phương lão nhìn thấy Dương Yến như có tâm sự, liền nói: "Nếu ngươi cảm thấy ta đáng tin cậy, có thể nói chuyện với ta, có lẽ ta có thể cho ngươi một vài lời khuyên.”

Dương Yến do dự, phiền não mở miệng: "Cũng không có gì, chính là một chút chuyện của công ty."

Cô chỉ nói đơn về việc được chuyển sang bộ phận khác, công ty nhiều thế lực rất phức tạp, hết lần này tới lần khác Boss đem chuyện quan trọng nhất giao cho cô, cô lại không thể không xử lý.

Nói có mấy câu, nhưng Phưng lão lại hiểu.

Phương lão nói: "Nhìn ngươi chính là loại người không có dã tâm, cho nên điều ngươi vào bộ phận này cảm thấy công việc rất chông gai. Trên thực tế, ở đâu cũng có tranh đấu, đặc biệt là trên thương trường, càng đấu tranh khốc liệt hơn.”

"Các nhân viên phía dưới chỉ cần lấy tiền, đối với quản lý là ai, công ty phát triển như thế nào, không có quan hệ gì với họ, nhưng những nhân viên cấp cao, không chỉ phụ vụ công ty, còn có sự can thiệp của các thế lực khác.”

"Tiền, quyền lực là hai thứ có sức hấp dẫn nhất, không ai có thể cự tuyệt, liền sẽ phát sinh ra nhiều thứ khác. Ông chủ của ngươi đem những việc quan trọng giao cho ngươi, nhất định là hắn đang rất tín nhiệm ngươi.”

Mi tâm Dương Yến đập thình thịch.

Thật sao?

Phương Tinh Nghị tín nhiệm cô, cho nên mới lựa chọn cô?

Phương lão mỉm cười: “Dù công ty của ngươi có hỗn loạn thế nào, ngươi chỉ cần tự hỏi mình, người ngươi chọn có đúng hay không? Những gì hắn làm có đáng giá để ngươi thay hắn xử lý công việc, sau này nếu xảy ra chuyện gì, hắn có làm chõ dựa cho ngươi hay không?"

Dương Yến cúi đầu tự hỏi, bỗng nhiên chợt hiểu, cô ười nói, "Lão tiên sinh, lời khuyên của ngài thật hữu ích, cháu đã phải phải làm thế nào, cám ơn ngài.”

"Khách khí cái gì, ngươi cho ta lá trà, lại mời ta ăn lẩu, ta nên cám ơn ngươi a.” Phương lão vui vẻ nói: “Ta sống đến tuổi này rồi đương nhiều biết nhiều việc cũng không có gì lạ. Đúng rồi, có thể gọi thêm một phần thịt bò không?”

"Không được, ngài đã ăn phần thứ ba rồi a." Dương Yến cự tuyệt: "Thứ này ăn nhiều không tốt cho sức khỏe của ngài.”

Phương lão than thở nói: "Thanh niên các ngươi cái này không cho phép ăn, cái kia cũng không cho phép, ta đã ở cái tuổi này rồi, không có gì là quá nhiều a.”

"Ngài ăn chút cà rốt, bổ dưỡng."

Sau một hồi ăn uống, Phương lão mỉm cười: "Cô gái, có bạn trai chưa?"

"Không có, nhưng vừa mới ly hôn."

"Ly hôn a?" Phương lão rất ngạc nhiên: "Người đàn ông nào lại có mắt như mù vậy a, ngươi tốt như vậy mà hắn lại không muốn? Nhưng như thế quá tốt, con trai ta cao lớn, thật không tệ a.”

Nói xong liền muốn đưa ảnh chụp cho cô xem.

Dương Yến cười.

Vị trưởng bối nào cũng như vậy a.

Thấy Phương lão nhiệt tình như vậy, Dương Yến cũng khống muốn cự tuyệt, liền nói: "Cháu dạo này bận rất nhiều việc, nếu không cháu thêm ngài vào Wechat đi, việc này đợi khi cháu rảnh rỗi thì lại nói.”

"Cũng được."

Phương lão cảm thấy mình quá nóng vội, dù sao mới chỉ gặp mặt hai lần, cô gái nhỏ này không nghi ngờ ông là kẻ buôn người cũng đã không tệ rồi, liền thêm Wechat của nhau vào. Chờ sau khi Dương Yến đồng ý, Phương lão trực tiếp lưu tên cô là "Con dâu."

Ông đối với giá trị và khả năng của con trai mình rất có tự tin, nỗ lực một chút, cô gái này sẽ trở thành gia đình của hắn.

Phương lão đang nghĩ ngợi, điện thoại của Phương Tinh Nghị gọi tới.