Post on: 12 tháng ago
Tông Ngôn Hi muốn đi theo sau, chợt phát hiện mình vẫn mặc áo ngủ, dừng chân lại, nói với anh ta: “Em không phải cố ý giấu giếm anh, tùy anh tin hay không cũng được.”
Nói xong cô đi vào nhà.
Cố Hiềm,...
Cô sai rồi, như thế nào còn cùng chính mình oan uổng nàng giống nhau?
Cô cứ thế về phòng sao? Rốt cuộc cô có xem anh là bạn?
Tại sao không đuổi theo anh?
Cô có để ý đến anh hay không?
Càng nghĩ trong lòng anh càng khó chịu, nổi giận đùng đùng rời khỏi khách sạn.
Khách sạn.
Tông Ngôn Hi cũng rất tức giận.
Anh ta không nghe cô giải thích mà cứ tức giận như thế.
Tốt xấu, đúng sai cũng nên nói cô một câu?
Kết quả lại tức giận như vậy, cũng không cho cô cơ hội nói chuyện.
Điền Khởi Phong và Điền Khởi Lãng rất biết nhìn tình huống, biết Tông Ngôn Hi đang buồn bực, khi cô ấy vào nhà, hai người bọn họ mới đi ra.
Bọn họ cũng nghe được việc cô cùng ai đó có tranh chấp, nhưng lại không biết người kia là ai.
Bọn họ được sắp xếp ở cạnh Tông Ngôn Hi, vì lúc trước Tông Ngôn Thần đã từng ở cùng họ trong bộ đội đặc chủng, hơn nữa họ đã được Thiếu tướng Văn nhờ vả.
Sau đó Tông Ngôn Thần vì biểu hiện tốt nên được điều đi, điều đến đơn vị nào thì họ cũng không rõ, đến giờ vẫn không thể liên hệ được với anh ta.
Nghe nói anh ta ở một tổ chức bí mật của quốc gia, người khác không biết anh ta ở đâu, chấp hành nhiệm vụ gì.
Văn Hiểu Tịch tìm được bọn họ, yêu cầu bọn họ giúp một chuyện.
Cứ như vậy hai người bọn họ rời khỏi quân doanh.
Nhưng mà chờ đến Tông Ngôn Hi không cần phải có người bên cạnh bảo vệ, bọn họ vẫn được trở về.
Khi được sắp xếp ở cạnh Tông Ngôn Hi, Quan Kình đã nói cho họ biết tỉ mỉ kỹ càng về Tông Ngôn Hi.
Ngay cả người vừa rồi là Cố Hiềm, bọn họ cũng biết rõ.
Đó là bạn của Tông Ngôn Hi, cũng là người đã cứu Tông Ngôn Hi, cho nên lúc hai người phát sinh cãi vả, bọn họ không xuất hiện, bọn họ cho rằng người kia sẽ không làm gì tổn hại đến Tông Ngôn Hi.
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Tông Ngôn Hi ăn mặc chỉnh tề, cô nhìn hai người trước cửa: “Các anh một người đi theo tôi, một người ở lại.”
Thật sự nếu mang theo cả hai người thì rất dễ gây chú ý, cho dù bọn họ không mặc quân trang, huấn luyện nhiều năm như vậy đã hình thành khí chất đặc biệt, Cơ bản không sửa được.
“Cậu ở lại.” Điền Khởi Phong nói.
Em trai có chút không vui: “Để em đi theo vẫn tốt hơn.”
“Anh là anh trai của em, làm em thì cứ nghe anh.” Điền Khởi Phong lấn át nói.
Tông Ngôn Hi: “...”
“Anh là anh trai, nhưng anh không thể độc đoán, anh cũng chỉ sinh sớm hơn em vài phút thôi.”
“Ba mẹ cho chúng ta đặt tên sóng gió, không có phong ở phía sau đẩy, lãng không đi xa được.”
Em trai: “...”
Tông Ngôn Hi nói tiếp: “Cả hai anh ai cũng rất tốt, nhưng mà người ở lại còn có việc tôi cần giúp đỡ.”
Vừa nghe, không phải nhàn rỗi Điền Khởi Lãng cũng không khó chịu nữa.
Tông Ngôn Hi đưa cho Điền Khởi Lãng một tấm thẻ: “Các anh đi theo tôi, tôi không thể bạc đãi các anh, anh ở lại, xem thử bên kia có thể bố trí một gian phòng không, ở đây rồi muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.”
Điền Khởi Lãng có chút thất vọng nói: “Chuyện này đã được sắp xếp ổn cả rồi.”
Bọn họ chỉ nhận đúng những gì bọn họ xứng đáng, nhiều hơn cũng không thể nhận được.
Lúc này Tông Ngôn Hi mới nghĩ đến, Quan Kình sắp xếp cho cô hai người, sẽ có sắp xếp ổn thỏa.
Cô thở dài, mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, cô có cảm giác cực kỳ thất bại: “Tốt rồi.”
Cô lấy thẻ lại và đi.
Anh hai Điền Khởi Phong cùng cô ra ngoài.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi sẽ lái xe tới.” Điền Khởi Phong nói.
Tông Ngôn Hi đưa chìa khóa xe cho anh, vừa định mở cửa xe, Nam Thành đột nhiên xuất hiện.
“Cô Lâm.”
Tông Ngôn Hi quay đầu lại, thì thấy Nam Thành đang đi tới.
Cô dừng lại một chút.
“Khi nào kế hoạch của cô Lâm hoàn thành nhỉ?” Nam Thành hỏi.
“Có lẽ một tháng, cũng có thể không tới, tôi chắc cũng không cần báo cáo anh biết đâu nhỉ?”
“Đương nhiên, chỉ là Giám đốc Giang muốn biết tiến triển như thế nào, cô Lâm đến công ty báo cáo với giám đốc Giang đi.”
Tông Ngôn Hi đã chết, dù cho Giang Mạt Hàn có hối hận cũng vô dụng.
Anh ta phát hiện Giang Mạt Hàn đối với Lâm Nhuỵ Hi rất đặc biệt, anh ta hy vọng Lâm Nhuỵ Hi có thể thay thế Tông Ngôn Hi.
Anh ta chủ động tìm tới cô, hy vọng có thể tạo cơ hội tiếp xúc cho hai người, muốn giúp Giang Mạt Hàn không cô đơn nữa.
“Hôm nay tôi còn có chuyện, không có thời gian.” Tông Ngôn Hi từ chối.
Quan Kình đã chuẩn bị đi, cô cần tìm Cố Hiềm nói chuyện rõ ràng.
Lúc này chắc hẳn anh ta cũng bình tĩnh lại, ít nhất có thể nghe cô nói.
Tuy rằng cô tức giận vì anh ta không để cô giải thích, nhưng chuyện này liên quan đến quan hệ của Cố Hiềm và Quan Kình, cô cũng sẽ không thực sự nổi giận với Cố Hiềm.
Cô khom người muốn lên xe, Nam Thành giữ chặt cửa xe: “Cô Lâm, cô nên đến công ty đi.”
Tông Ngôn Hi đè nặng âm thanh: “Đây ý của giám đốc Giang?”
Nam Thành nói: “Đúng vậy.”
“Anh ta là ông lớn của một công ty, chẳng lẽ còn không giữ được lời hứa?” Cô cười lạnh, cường ngạnh nói: “Hôm nay tôi sẽ không đi.”
Cô dùng sức mở lên cửa xe, nói: “Khởi Phong chúng ta đi.”
Điền Khởi Phong nhìn thoáng qua Nam Thành, ngồi ở vị trí tài xế.
Sau đó nghênh ngang rời đi, Nam Thành đứng mất hồn một lát.
Anh ta tưởng rằng gạt cô đến công ty không phải việc khó, không ngờ thái độ của cô ương ngạnh như vậy.
Chẳng những không gạt được cô, còn làm cô tức giận.
Vậy cô có đi tìm Giang Mạt Hàn?
Nam Thành bỗng nhiên phát hiện có phải mình đã làm mọi chuyện tệ hơn?
Làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên anh ta phát hiện bản thân quá vội vàng.
Có nên nói với Giang Mạt Hàn?
Vẫn là không nên.
Tông Ngôn Hi đến công ty của Cố Hiềm, nhưng anh ta lại không có ở đây, cô gọi điện thoại thì tắt máy, nhân viên ở công ty cũng không biết anh ta đi đâu.
Tông Ngôn Hi chỉ có thể đi khỏi công ty trước, khi đang chuẩn bị đi tìm Cố Hiềm, thấy Giang Mạt Hàn từ tòa nhà đối diện đi ra, bên cạnh còn có vài người đi theo, có vẻ tới đây có việc, mọi người đang chuẩn bị rời đi.
Cô vừa bị Cố Hiềm hiểu lầm mà ôm một bụng tức giận, còn bị Nam Thành tìm để báo cáo tiến trình kế hoạch, trong khi kế hoạch đang được triển khai ổn thỏa, một tháng sau sẽ bàn giao, nhưng vừa chỉ vài ngày đã đi hỏi cô.
Cô mang theo tức giận, băng qua đường: “Giám đốc Giang.”
Giang Mạt Hàn đang chuẩn bị lên xe, nhìn thấy cô, anh ngừng lên xe, đứng dậy, hỏi: “Cô Lâm, sao lại…”
Anh định hỏi cô sao lại ở đâu, nhưng nhìn phía đối diện, đúng là công ty của Cố Hiềm.
Cố Hiềm luôn nói quan hệ của bọn họ là bạn bè, ở buổi tiệc tối từ thiện hôm trước, hai người họ cũng cùng xuất hiện, lẽ ra anh nên hiểu rõ mới đúng.
Anh lạnh nhạt hỏi: “Cô Lâm tìm tôi có việc gì?”
Tông Ngôn Hi cười nói: “Không phải giám đốc Giang muốn hỏi tiến triển của kế hoạch sao?”
Không đợi Giang Mạt Hàn đáp lại, cô một tràng nói ra như xả giận: “Giám đốc Giang, anh cũng là giám đốc một tập đoàn lớn, anh hiểu rõ hơn ai hết việc tuân thủ cam kết theo hợp đồng của hai bên, khi ký hợp đồng, dường như hai bên đều cam kết, sau một tháng sẽ giao kế hoạch dự án? Bây giờ chỉ mới mấy ngày, anh lại cho người thúc giục, anh không tin tôi hay không tin Nhuận Mỹ?”
Giang Mạt Hàn có chút kinh ngạc: “Cô Lâm có ý gì?”
“Có ý gì?” Tông Ngôn Hi như đang đem toàn bộ tức giận đều đổ lên người anh: “Chính anh là người thúc giục, sau đó lại phủ nhận? Hay anh bị điếc không nghe rõ tôi nói chuyện? Hay là, giám đốc Giang là người không có nguyên tắc? Nếu đã không tin tưởng thì cứ nói rõ không muốn hợp tác cùng tôi, không muốn hợp tác cùng Nhuận Mỹ, giờ anh lại giả vờ, dám làm không dám nhận, không giống anh trước kia chút nào?”
Giang Mạt Hàn nhìn cô rồi hỏi: “Cô biết tôi lúc trước như thế nào sao?”
Không giống anh trước kia chút nào?
Những lời này cứ như rất hiểu hắn.