Chương 569: Tôi thật sự muốn đi cùng với cô

Mê Vợ Không Lối Về

Post on: 12 tháng ago

.

Lâm Tân Ngôn không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta: “Nếu như đã nói rõ ràng rồi, vậy tôi có thể đi được chưa?”

Bà Diêu nhanh chóng khoát tay: “Xin lỗi, cô đi đi.”

Lâm Tân Ngôn ngửa đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, tinh thần cũng không được tốt lắm, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tông Cảnh Hạo cúi mắt nhìn cô, tâm trạng cũng không quá tốt, có lẽ là bị những chuyện nhảm nhí lung tung này khiến cho anh cảm thấy phiền phức.

Tông Cảnh Hạo cầm lấy bàn tay đang khoác ở trêи khuỷu tay mình của Lâm Tân Ngôn, chân mày ép xuống khiến cho con ngươi cũng híp lại thành đường, âm u nhìn Bạch Dận Ninh, cảnh cáo nói:

“Sau này cách xa vợ tôi ra một chút, đây là lần cuối cùng, đến lần sau tôi sẽ không dễ nói chuyện như thế này đâu.” Nói xong anh quét ánh mắt lạnh lùng về phía Diêu Thanh Thanh cùng với bà Diêu một lượt, sau đó mới dẫn Lâm Tân Ngôn rời đi.

Ra khỏi cửa hàng đồ lót, Tông Cảnh Hạo mới hỏi: “Sao lại đi một mình?”

Lâm Tân Ngôn thở dài một cái, trêu chọc nói: “Nếu không chẳng lẽ lại tìm anh, bảo anh cùng em đi dạo quanh trung tâm mua sắm hay sao?”

Cô không có nhiều bạn, người có mối quan hệ tương đối tốt chỉ có Tần Nhã, nhưng mà hiện giờ Tần Nhã lại đang bị thương, trước mắt chỉ có thể ở nhà không thể ra ngoài. Nghĩ đến Tần Nhã, tâm trạng của cô càng thêm nặng nề hơn.

Tông Cảnh Hạo nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn mua gì, anh đi mua cùng với em.”

Vốn dĩ Lâm Tân Ngôn tới nơi này cũng không phải là để mua đồ cho chính mình, vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là đùa vui với anh một chút mà thôi, cô biết được anh bận, cũng biết được anh không thể nào giống được như những ông chồng của những gia đình bình thường khác, có thể có thời gian cùng cô dạo trung tâm thương mại gì đó được.

Lâm Tân Ngôn ngửa đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, trêи mặt tràn đầy mỉm cười, nũng nịu nói: “Anh thật sự sẽ đi cùng với em?”

Tông Cảnh Hạo cúi đầu, thả một nụ hôn rơi xuống đôi môi của cô, khẽ cười nói: “Anh nói không đủ nghiêm túc sao?”

Bạch Dận Ninh vừa mới đi ra từ cửa hàng đồ lót thì cũng vừa vặn nhìn thấy được một màn này đang được diễn ra ở phía không xa, sắc mặt vẫn duy trì được bình tĩnh nhưng dưới đáy mắt lại có một tia ưu thương nhanh chóng thoáng qua, anh ta nhìn ra được, tình cảm của Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo quả thực rất tốt.


Bà Diêu vẫn còn chìm trong nỗi khϊế͙p͙ sợ của chính mình khi nghe được tin tức Tông Cảnh Hạo đã kết hôn, hơn nữa, vợ của anh cũng đã mang thai rồi, cho nên không hề chú ý tới sắc mặt của Bạch Dận Ninh: “Người ở bên ngoài vẫn luôn được gọi là người đàn ông độc thân siêu cấp hoàng kim như Tông Cảnh Hạo, vậy mà lại đã kết hôn rồi.”

Bạch Dận Ninh nhìn bà Diêu một cái, lặng im lăn bánh xe lăn rời đi, Diêu Thanh Thanh thấy vậy cũng vội vàng đi theo anh ta, sau khi bà Diêu tỉnh hồn, thấy dáng vẻ cuống quýt của con gái thì lại nặng nề thở dài một hơi.

Tâm tư của con gái đơn thuần thì cũng bỏ đi, nhưng sao lại quan tâm tới Bạch Dận Ninh như vậy, còn rất nghe lời anh ta nữa, nếu như có một ngày con gái bị Bạch Dận Ninh từ bỏ, vậy thì con gái sẽ phải làm sao đây.

Không phải là bà ta luôn luôn nghĩ đến mặt xấu hay là mong đợi con gái của chính mình trải qua cuộc sống không tốt, mà là do con gái quá mức đơn thuần, cũng không hiểu cách đối nhân xử thế, lại càng không hiểu phải làm sao để mở cánh cửa lòng của đàn ông, dỗ cho đàn ông vui vẻ, cứ như vậy trong thời gian dài, bà ta sợ.

Bà ta gọi con gái một tiếng: “Thanh Thanh. Con đi chậm một chút.”

Vừa nói bà ta cũng bước đi tới theo.

Trêи đường trở về Bạch Dận Ninh vẫn luôn giữ vững sự im lặng, giống như muốn dùng sự im lặng này để nói ra sự không hài lòng của chính mình, anh ta cũng nhìn ra được, Lâm Tân Ngôn thật sự tức giận rồi.

Bị người khác lôi kéo lại giữa nơi công cộng nói mình là vợ bé của người khác, để cho rất nhiều người vây quanh xem kịch như vậy, dù là ai thì cũng không thể nào có tâm trạng tốt được.

Bạch Dận Ninh không nghĩ tới bà Diêu lại có thể không kiêng dè thân phận mà lôi kéo Lâm Tân Ngôn không cho cô đi ở trước mặt mọi người như vậy.

Cái này quá là không hợp lẽ thường!

Nhà họ Diêu ở trong khu nhà tập thể nhỏ ngay bên cạnh Ủy ban nhân dân thành phố B, bởi vì phía trước của Ủy ban nhân dân thành phố có một công viên lớn, cho nên hoàn cảnh ở nơi này rất tốt. Khu nhà tập thể nhỏ này được xây dựng ở bên phải của công viên cho nên bị những cây cối trong công viên che khuất, vừa nhìn qua thì rất khiêm tốn, nhưng mà người có thể ở được ở bên trong khu nhà tập thể nhỏ này đều không phải là những nhân vật đơn giản, cốt lõi đều là nhà có nhân viên công tác trong bộ máy chính quyền nhà nước mới có thể được ở trong chỗ này.

Khu nhà tập thể nhỏ này nhìn thì khiêm tốn, nhưng mà giao thông cùng với sự an toàn của hệ thống công trình lại vô cùng tốt.

Chiếc xe rất nhanh đã được dừng lại trước cửa, Cao Nguyên lại một lần nữa tiến lên giúp đỡ Bạch Dận Ninh xuống xe, bà Diêu và Diêu Thanh Thanh ở phía sau cũng lần lượt xuống xe.

Lúc Bạch Dận Ninh đưa Diêu Thanh Thanh tới thành phố B cũng là lần đầu tiên hai người lại nhà gặp bố mẹ vợ sau khi cưới, thuận tiện cũng để cho anh ta có cơ hội nói chuyện công việc cùng với Diêu Bân.

Diêu Bân không phải là thương nhân trêи thương trường, mà là nhân viên Chính phủ, nghe nói ở cơ quan cũng có chức vụ không nhỏ.


Vợ của ông ta là con gái thứ ba nhà họ Cố, nhưng mà người này không lớn lên ở nhà họ Cố mà lại lớn lên ở nhà của cô bà ta, cho nên bà ta không quá thân thiết với bố mẹ ruột, có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn đều không được bố mẹ nuôi nấng, cho nên tình cảm cũng không được bồi đắp.

Sau khi bà ta kết hôn cùng với Diêu Bân thì mối quan hệ ấy càng trở nên lạnh nhạt, giữa hai bên cũng rất ít khi qua lại.

Bởi vì chồng của bà ta không thích nhà họ Cố, đặc biệt là người em trai thích làm những chuyện không đứng đắn, Cố Bắc kia của bà ta, mà chồng của bà ta lại là một người chính trực thanh liêm, trêи đời có cái được gọi là người không cùng đường thì không cùng chí hướng, cho nên đến cuối cùng quan hệ cũng không được quá tốt đẹp.

Nhưng mà tình cảm của bà Diêu với chồng lại vô cùng tốt, hai người cũng chỉ có một đứa con gái là Diêu Thanh Thanh, mặc dù con gái không được quá thông minh, cũng không hiểu được quá nhiều những chuyện đối nhân xử thế, nhưng mà cho tới bây giờ hai người cũng không chê bai, mà vẫn hết sức yêu thương con gái, cũng không hề nghĩ đến chuyện sẽ có đứa bé thứ hai.

Trước đó Bạch Dận Ninh đang nói chuyện cùng với Diêu Bân thì Bạch Dận Ninh nhận được tin nhắn của Diêu Thanh Thanh, sau đó anh ta lập tức quay người ra cửa, hiện tại thấy bọn họ lại cùng nhau trở về thì Diêu Bân cũng không nén được, mở miệng hỏi: “Thanh Thanh gọi con đi ra ngoài làm gì?”

Bạch Dận Ninh không lên tiếng, trong lòng vẫn còn bất mãn đối với bà Diêu, mặc dù anh ta không yêu Diêu Thanh Thanh, cũng thật sự muốn mượn bối cảnh của nhà họ Diêu vì mục đích riêng nhưng mà từ trước tới nay anh ta đều chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương Diêu Thanh Thanh, anh ta cũng thật lòng muốn giữ cô gái đơn thuần này ở bên cạnh mình.

Anh ta không thích bị người ta hoài nghi và phỏng đoán.

Diêu Bân ngay lập tức nhìn ra được Bạch Dận Ninh không được vui, chuyển ánh mắt nhìn về phía con gái: “Thanh Thanh, con nói đi.”

Diêu Thanh Thanh thành thật kể lại chuyện đã xảy ra ở trong cửa hàng đồ lót một lần nữa: “Con thật sự không còn cách nào có thể khuyên được mẹ nữa cho nên mới nói cho Dận Ninh.”

Tiếng nói của cô ta vừa dứt thì Bạch Dận Ninh cũng lên tiếng: “Tôi cưới Thanh Thanh, quả thực là có nhìn đến bối cảnh gia đình của cô ấy, nhưng mà tôi cũng thật lòng thật ý thích cô ấy, cô ấy không thông minh nhưng cô ấy là cô gái đơn thuần lương thiện nhất mà tôi đã từng thấy, tôi muốn để cô ấy cùng bầu bạn với tôi trong phần đời còn lại của mình, tôi cũng muốn dùng hết toàn bộ năng lực của chính mình để chăm sóc cho cô ấy hết cả một đời.”

Bạch Dận Ninh không yêu Diêu Thanh Thanh, chỉ đơn thuần là thích sự lương thiện trong sáng của cô ta.

Anh ta không muốn có khúc mắc với những người bên cạnh mình, nếu như đã không có duyên phận với người mà mình yêu, vậy không bằng chung sống với một người mà ở bên họ có thể cảm nhận được sự thoải mái đến hết quãng đời còn lại.

Bà Diêu nghĩ thấy cũng phải, một người bề trêи như bà ta mà lại đi nói xin lỗi thì quả thật là rất mất mặt, để cho con gái đi cùng đã đủ để thay mặt bà ta rồi, chỉ là bà ta lo lắng Diêu Thanh Thanh làm không được, con gái bà ta không biết nói những lời khách sáo.

Bạch Dận Ninh nhìn ra được sự lo lắng của bà Diêu, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, Tân... mợ chủ Tông cũng là một người hiền lành, cô ấy sẽ không làm khó Thanh Thanh đâu.”