Post on: 12 tháng ago
Đoàng một tiếng, Hà Thuy Trạch mới mở to mắt rồi từ từ quay lại, trong bóng tối, anh bị một bóng người cao to che lấp, tà áo bay phất phới, anh đứng vững chân như cắm xuống dưới đất, gió thổi mạnh, anh đứng bất động không hề nhúc nhích, tay cầm súng kiêu ngạo đứng đó.
Hà Thuy Trạch ngày càng mở mắt to hơn, mắt anh ta ngày càng đáng sợ hơn, khoé miệng không ngừng giật giật: "Anh, anh.”
Không có sức chống đỡ, hai tay anh ta mềm ra, cả người khuyu xuống đất.
Lâm Tâm Ngôn nhìn thấy anh ta ngã xuống trước mặt mình.
Cô thở dài một hơi, thân người lay chuyển trước gió, cô phản ứng ngay, tháo dây buộc ra khỏi tay của mình, sau đó nâng bà từ dưới đất lên: “Bà”
Lâm Tận Ngôn sờ thử mũi của bà, may mà vẫn còn hô hấp.
“Bà” Tô Trạm chạy qua đó, Lâm Tâm Ngôn cố gắng dùng mọi sức lực cuối cùng: “Nhanh, nhanh đưa bà vào viện”
Tô Trạm nhìn cô rồi ôm bà lên xe, lo lắng bà xảy ra chuyện, anh tức giận với mấy người bảo vệ: “Nhanh lên!”
Lâm Tâm Ngôn chống tay lên đất, cô muốn đứng lên thì đột nhiên có người nắm lấy vai cô, trong tầm mắt cô nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng và một đôi chân thon dài, nhìn lên trêи cô nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ trêи cao.
Tông Cảnh Hạo nhẹ nhàng dìu cô lên, cả người Lâm Tâm Ngôn bị nâng lên, trong chớp mắt cô và phải vòng tay ấm áp của anh.
Cô nghiêng đầu, gió lớn quá, tóc cô bị gió tung bay điên cuồng. Tông Cảnh Hạo vén những sợi tóc dài trêи trán về sau tai cô.
Không nguy hiểm mà chỉ sợ hãi, cô cười, đôi mắt cong cong hình bán nguyệt chợt ngấn lệ: “Không sao, may mà anh đến kịp lúc”.
Biểu cảm của Tổng Cảnh Hạo không vì lời nói của cô mà nới lỏng, ngược lại trong anh còn mạnh mẽ hơn, anh liếc qua, Lâm Tận Ngôn và vào lồng ngực của anh.
Lâm Tân Ngôn lờ mờ cảm nhận được tâm trạng buồn rầu của anh, cô muốn nói gì đó nhưng hai người bảo vệ lại chạy tới, mỗi người một đầu, bê Hà Thuy Trạch lên xe.
Lâm Tân Ngôn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thô bạo của Tổng Cảnh Hạo như thế này, cô thấp giọng, cô không hỏi lý do tại sao anh có súng mà hỏi một vấn đề mà cô quan tâm hơn: “Anh ta có chết không?”.
Hà Thuy Trạch đúng là có sai, anh ta nên chịu sự trừng phạt, nhưng không thể là sự trừng phạt của cá nhân được.
Hà Thuy Trạch chết rồi, anh cũng sẽ phạm tội.
“Không biết” Đúng vậy, anh không biết, lúc anh nhìn thấy Hà Thuy Trạch bóp cổ cô, anh không còn lý trí gì nữa, lúc bình thường anh nhất định sẽ cân nhắc thật kỹ nhưng lần này anh đã mất đi sự tính toán.
Lâm Tân Ngôn thở dài, cũng không bết bà có chuyện gì không.
“Chúng ta về đi, em lạnh rồi” Cô chủ động ôm lấy eo anh.
Tông Cảnh Hạo choàng áo khoác ngoài vào cho cô, sau đó đi về phía chiếc xe, bảo vệ cung kính mở cửa xe, anh ôm Lâm Tân Ngôn ngồi vào xe.
Xe đóng cửa lại.
Cả đường về hai người không nói chuyện gì với nhau, dường như ai cũng có suy tư riêng.
Lâm Tâm Ngôn chưa từng trải qua chuyện gì chấn động tinh thần như vậy, còn Tông Cảnh Hạo thì đang rơi vào tự trách, nếu anh đến muộn một bước, liệu cô có...
Chiếc xe rất nhanh đã đến khách sạn, Tần Nhã đã đến bệnh viện, hiện giờ không biết tình hình của bà nội ở bệnh viện thế nào, cô là vợ của Tô Trạm thì cũng nên đến bệnh viện thăm em.
“Do tôi bất cần quá” Thẩm Bồi Xuyên âu sầu nói.
Nếu anh trông chừng bà thì đã không có chuyện này xảy ra.
Thực ra anh cảm thấy sẽ không có nguy hiểm gì, Hà Thuy Trạch một mình thì làm được gì? Nhưng không ngờ anh ta còn đeo bom trêи người, nên mới để xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Đây là ngoài ý muốn.” Lâm Tân Ngôn an ủi nói.
“Hai đứa trẻ đều ở trong phòng, tôi đi xử lý việc của Hà Thuy Trạch” Thẩm Bồi Xuyên vừa định rời đi thì dường như anh nghĩ tới điều gì đó, anh hỏi Tông Cảnh Hạo: “Súng đâu?"
Thẩm Bồi Xuyên được trang bị súng.
Lúc này Lâm Tâm Ngôn mới biết súng Tông Cảnh Hạo dùng chính là của Thẩm Bồi Xuyên.
Súng của Thẩm Bồi Xuyên có mật mã, mất đi sẽ bị phạt.
Tông Cảnh Hạo rút từ eo ra đưa cho anh ấy, sau đó mới vòng qua anh để vào phòng.
Rõ ràng Tông Cảnh Hạo không được vui, Thẩm Bồi Xuyên muốn hỏi anh sao vậy.
Lâm Tâm Ngôn ngăn anh, cô lắc đầu với anh: “Có lẽ tâm trạng của anh ấy không tốt, anh đi đi, cố gắng cứu được người”
Thẩm Bồi Xuyên gật đầu.
Lâm Tân Ngôn xoay người vào phòng, cô cởi chiếc áo lông ra rồi treo lên móc áo, Tông Cảnh Hạo vẫn chưa thay đồ, anh ôm lấy Lâm Nhuy Hi, Lâm Tân Ngôn đi qua đó: “Anh cởi áo khoác ngoài ra đi”.
Trong phòng ấm áp, hơn nữa anh mặc như vẫy sẽ cảm thấy nóng, anh đặt con gái xuống, cánh vai anh khẽ động, chiếc áo khoác khẽ trượt xuống, Lâm Tâm Ngôn giữ lấy nó, sau đó treo lên móc.
“Ba, ba đi đâu đó?” Lâm Nhuy Hi ôm cổ anh làm nũng.
Tông Cảnh Hạo bóp cái mũi xinh của cô bé: “Ba đi ra ngoài làm chút chuyện”.
Cô bé trèo lên vai anh, khuôn mặt nhỏ vùi vào trong gáy anh, sau đó hậm hực nói: “Con còn tưởng là ba đi hẹn hò với mami rồi, lần sau ba ra ngoài có thể cho con đi theo không? Ngày nào cũng ngồi trong nhà thì chán lắm, bao giờ chúng ta mới có thể quay về chứ?”
Tông Cảnh Hạo vỗ lưng cô bé: “Con đợi một chút nhé!”
Nếu chuyện của Hà Thuy Trạch kết thúc, anh có thể quay về luôn.
Nhưng hiện giờ bà đang nằm viện, không biết tình hình của bà như thế nào, hiện giờ chắc chắn là không đi được rồi.
Anh ôm lấy Tần Nhã sau đó vùi đầu vào eo cô, Tân Nhã đang đứng, anh thì đang ngồi, vừa hay hợp ngay vị trí này, anh trầm giọng, run rẩy nói: “Ba mẹ anh đều qua đời sớm, là bà, bà đã nuôi anh lớn, là anh không tốt..”.
Tần Nhã xoa đầu anh: “Điều này không trách anh được, ai cũng không ngờ tới, điều này nằm ngoài dự đoán” Tô Trạm không nói gì, chỉ ôm lấy cô.
Xung quanh dần yên tĩnh lại.
Một lúc sau phòng xét nghiệm mở cửa, y tá cầm trong tay phiếu xét nghiệm đi ra: “Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”
Tô Trạm từ trêи ghế đứng dậy, anh nhanh chóng chạy qua, Tân Nhã cũng chạy theo sau, sợ có tin gì không hay, cô và anh đều nắm tay thật chặt.
“Bà thế nào rồi?”