Chương 393: Âm mưu lớn

Mê Vợ Không Lối Về

Post on: 12 tháng ago

.

Bước chân Hà Thụy Trạch không ngừng lại, tiếp tục tiến gần cô.

Lâm Tân Ngôn không ngừng lùi lại phía sau, khuôn mặt sợ hãi cắt không ra máu, giống như một tờ giấy trắng chưa từng nhuộm màu.

Anh ta sao có thể ra ngoài được?

Tim như muốn nhảy ra ngoài, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn.

“Gặp được tôi, có phải rất bất ngờ không?” Hà Thụy Trạch cười hả hê.

Hà Thụy Trạch bây giờ so với lúc bắt cóc cô còn đáng sợ hơn.

Lâm Tân Ngôn cố nén lại những sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nói: “Anh đừng qua đây, anh tiến thêm bước nữa, tôi sẽ la lên đấy.”

“Haha.” Hà Thụy Trạch lớn tiếng cười, như thể đang nói với Lâm Tân Ngôn rằng anh ta không sợ gì hết.

Lâm Tân Ngôn nhân lúc anh ta không chú ý, cho tay vào túi, thì phát hiện điện thoại đã rơi ở trong phòng, phía sau là nhà vệ sinh, không có đường lui.

Cô nhìn Hà Thụy Trạch: “Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

Hà Thụy Trạch cười: “Cô biết không? Hà Thụy Lâm chết rồi.”

Lâm Tân Ngôn chỉ nghe nói rằng cô ta bị bắt giam, sao lại chết được chứ?

“Là Tông Cảnh Hạo cố tình hãm hại nó giết người, nó không thể chịu đựng được những tháng ngày không có tự do, bị chèn ép nên đã tự sát trong đó.” Hà Thụy Trạch nhe răng, dáng vẻ vô cùng đáng sợ: “Cả nhà họ Hà, vì anh em chúng tôi mà cũng phải chịu liên lụy, danh tiếng bị tổn hại, trở thành trò cười cho người dân thành phố B, có phải rất thê thảm không?”

“Đó đều do các người tự chuốc lấy, không có ai ép các người, làm nhiều việc bất nghĩa tất như tự giết mình, anh nên hiểu lấy câu này!” Lâm Tân Ngôn nhìn xung quanh, cố gắng tìm thứ gì đó để tự vệ, nhưng ngoại trừ chậu hoa trêи tường thì không còn gì khác.

“Ngôn Ngôn, cô thực sự tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn với tôi, cô không có một chút trách nhiệm nào sao?” Anh ta tiến gần hơn, từng bước từng bước…: “Nếu cô đối tốt với tôi, không đi câu dẫn Tông Cảnh Hạo, thì anh ta đã kết hôn với em gái tôi rồi, một kết thúc có hậu, nhưng chính cô, không có chút tự trọng, thích đi câu dẫn đàn ông! Còn là đàn ông của em gái tôi! Khiến cho mọi thứ vốn rất hoàn hảo lúc ban đầu, bị thay đổi, tất cả đều do cô!”

Anh ta chỉ còn cách cô hai bước.

Lâm Tân Ngôn không thể ngồi yên chờ chết được nữa, cô cố gắng thoát ra từ khoảng trống bên cạnh, nhưng khi cô vừa mới cử động, Hà Thụy Trạch đã lao tới, tóm lấy cô.

Lâm Tân Ngôn hét lên: “Thẩm Bồi…..uuuu!”

Cô vừa muốn hét lên thì đã bị Hà Thụy Trạch bịt miệng lại.

Đồng tử cô co rút mạnh, đầy vẻ hoảng sợ.

“Cô sợ cái gì?” Hà Thụy Trạch ghé sát vào tai cô: “Tôi sẽ không làm cô tổn thương đâu, sao cô phải sợ như vậy chứ?”

Lâm Tâm Ngôn không khống chế được mình, toàn thân run rẩy.

Cô nghẹn ngào cầu xin, hy vọng anh ta có thể buông tha cho mình.

Anh ta hôn lên cổ cô, Lâm Tân Ngôn toàn thân cứng ngắc, bụng lại cồn cào, cô muốn nôn.

“Uuuum…..”


“Tôi chạm vào cô, khiến cô thấy ghê sợ như vậy sao?” Hà Thụy Trạch càng lúc càng hung ác.

“Phải, tôi ghê sợ.”

Giọng cô từ trong lòng bàn tay anh ta lọt ra.

Hà Thụy Trạch càng tức giận hơn, ôm lấy cô hôn điên cuồng, Lâm Tân Ngôn vùng vẫy, nhưng sức mạnh nam nữ chênh lệch rất lớn, cô căn bản không thể chống lại được Hà Thụy Trạch.

Trong lúc vùng vẫy, cô phát hiện chỗ eo Hà Thụy Trạch có cái gì đó.

Cô chạm vào, đó là súng.

Cô lấy súng chĩa vào Hà Thụy Trạch: “Đừng động đậy, nếu không tôi sẽ bóp cò?”

Động tác của Hà Thụy Trạch dừng lại, sau đó mỉm cười nói: “Cô không có gan bóp cò đâu.”

Anh ta tiếp tục xé quần áo của cô.

Thần kinh Lâm Tân Ngôn căng như dây đàn, đầu óc trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ, cô không thể để cho Hà Thụy Trạch chạm vào người mình, không thể!

Bùm!

Một tiếng vang lên, cô đã bóp cò.

Hà Thụy Trạch không có vẻ gì ngạc nhiên, anh ta cúi đầu nhìn xuống bụng mình, máu đã ướt đẫm áo anh ta.

Anh ta nhìn Lâm Tân Ngôn cười: “Tôi biết các con cô đang học trường mẫu giáo nào, tôi sẽ bắt chúng, rồi tra tấn chúng thật tàn bạo.”

Hai đứa trẻ chính là điểm yếu của cô, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm hại đến con mình.

“Anh dám!”

“Cô dám bắn tôi, tôi lại không dám bắt chúng sao?” Hà Thụy Trạch ôm bụng, trêи đầu đổ mồ hôi, giọng nói cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa, đã vô cùng yếu ớt.

Lâm Tân Ngôn mắt đỏ hoe, súng vẫn chĩa vào anh ta, nhưng không bóp cò nữa.

Lúc này cửa phòng được mở ra, có vẻ như tiếng súng đã làm kinh động đến mọi người trong quán bar, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm cũng bước vào, lúc nhìn thấy trong tay Lâm Tân Ngôn cầm súng, liền cảm thấy không ổn, nhanh chóng bước tới.

“Chị dâu…..”

Ngay lúc này, Hà Thụy Trạch lại lao về phía Lâm Tân Ngôn, nắm lấy tay cô, tự bắn vào mình hai phát.

“Aaaaa!”

“Giết người!”

Hà Thụy Trạch nhìn Lâm Tân Ngôn cười, anh ta không thể đứng vững được nữa, liền khuỵu xuống.


Máu đỏ tươi loang ra mặt đất.

Lâm Tân Ngôn vẫn chưa hoàn hồn sau phát súng vừa rồi, cô cầm khẩu súng trêи tay run rẩy.

“Hà Thụy Trạch?” Thẩm Bồi Xuyên vô cùng kinh ngạc khi nhìn rõ người đàn ông ngã trêи mặt đất, Hà Thụy Trạch bị giam giữ, có người canh gác, căn bản không thể thoát ra được, anh ta có thể ra ngoài, điều đó chứng minh người cứu anh ta ra có thế lực không nhỏ.

“Không ổn rồi, Tô Trạm, mau đưa chị dâu đi.”

Thẩm Bồi Xuyên sợ rằng việc này khả năng là âm mưu nhắm vào Lâm Tân Ngôn.

Tô Trạm liền nghe theo, anh ấy bước qua xác Hà Thụy Trạch, nắm lấy tay Lâm Tân Ngôn: “Chị dâu, chúng ta đi thôi.”

Ngay khi Tô Trạm định kéo Lâm Tân Ngôn rời đi, thì một đội cảnh sát mặc sắc phục ập đến trước cửa.

“Có người báo cảnh sát chỗ này có vụ bắn súng giết người.”

Đội trưởng dẫn đầu nhóm cảnh sát này bước lên.

Thẩm Bồi Xuyên nheo mắt, từ lúc nổ súng cho đến hiện tại, trong vòng mấy phút, cho dù có người gọi cảnh sát, cũng không thể đến nhanh như vậy?

Nếu như trước đó anh ấy vẫn còn suy đoán, thì đến hiện tại anh ấy đã có thể chắc chắn rằng, đây chính là âm mưu nhắm vào Lâm Tân Ngôn.

Não anh ấy quay rất nhanh, Hà Thụy Trạch cầm tay Lâm Tân Ngôn chĩa súng tự bắn vào mình, thì mục đích của anh ta là gì?

Hãm hại Lâm Tân Ngôn tội giết người?

Nghĩ đến khả năng này, như vậy khẩu súng đã trở thành điểm mấu chốt, Thẩm Bồi Xuyên muốn tóm lấy khẩu súng trong tay Lâm Tân Ngôn để tiêu hủy chứng cứ, nhưng anh ấy mới chỉ định bước đến, thì đã bị chặn lại.

“Đội trưởng Thẩm, đây là vụ án của tôi, không đến lượt anh xen vào.” Thái độ của đối phương rất cứng rắn, hơn nữa phản ứng rất nhanh, rõ ràng là sớm đã có sắp xếp.

Tên đội trưởng dẫn đầu đội cảnh sát vung tay lên: “Đưa nghi phạm về.”

Tô Trạm chặn trước mặt Lâm Tân Ngôn: “Các người ai dám động vào?”

Tên đội trưởng cảnh sát bước đến, nói với Tô Trạm: “Tôi thi hành pháp luật, anh muốn làm gì? Có tin là tôi sẽ phạt anh tội cản trở công vụ không?!”

Tô Trạm không hề run sợ, cho dù có bị kết án, anh ấy cũng sẽ không bao giờ để họ bắt Lâm Tân Ngôn đi.

Thẩm Bồi Xuyên nháy mắt với Tô Trạm, trong tình huống này họ căn bản không thể mang Lâm Tân Ngôn đi được, chỉ có thể làm rắn, anh ấy ứng phó với mấy người đó, để Tô Trạm nhân cơ hội mang Lâm Tân Ngôn bỏ chạy.

“Đội trưởng Trần.” Thẩm Bồi Xuyên có quen với người này, người vừa mới được thăng chức, là một tên đầu sỏ.

Bây giờ nhìn lại, anh ta được thăng chức không phải việc ngẫu nhiên.

Chắc chắn phía sau có chỗ dựa.

Trong đồn cảnh sát không ai là không biết đến mối quan hệ giữa anh ấy và Tông Cảnh Hạo, biết rõ mà vẫn dám động vào, thì điều đó chứng minh thế lực đứng sau anh ta chắc chắn phải rất lớn.

“Người chết là phạm nhân của tôi, anh ta trốn thoát khỏi nhà tù, nên tôi bắn chết anh ta, có gì không thỏa đáng sao?” Thẩm Bồi Xuyên nhận hết trách nhiệm về mình.