Đăng vào: 12 tháng trước
Tư Mã Khôi vốn cho rằng, tìm thấy biểu đồ thám trắc kính viễn vọng Lopnor là có thể biết tình hình cụ thể trong cực vực dưới lòng đất, nào ngờ sự việc càng lúc càng rắm rối phức tạp, hai vật thể bằng sắt khổng lồ rất cổ xưa tại sao lại xuất hiện ở độ sâu cách lớp vỏ cả mười ngàn mét? Điều khiến người ta khó lòng tưởng tượng nhất là: kết cấu của vật thể quái dị đó rất đơn giản, phán đoán theo số liệu phản hồi từ hệ số phân cực thì cùng lắm nó chỉ là hai thỏi gang cỡ lớn, chứ không phải bất kỳ loại máy móc thiết bị có kết cấu phức tạp nào, và cũng chỉ xuất hiện vào những thời điểm đặc biệt, còn kết quả mà các chuyên gia Liên Xô thu được từ bộ cảm sóng điện từ viễn thám thì hầu như trắng trơn không có gì.
Thắng Hương Lân cũng không thể giải thích tình hình lúc này một cách tường tận, cô nhận định: “Nếu không tận mắt trông thấy, tận tay sờ thấy thì căn bản không thể lý giải được gì. Bây giờ có đưa ra bất kỳ suy đoán nào cũng là thiếu căn cứ và vô nghĩa. Giờ đây, thông tin mà chúng ta nắm được, không khác đội khảo sát liên hợp Liên Trung thâm nhập lòng đất mười mấy năm về trước là mấy, chỉ có điều trang thiết bị vật tư chẳng những kém xa họ, mà còn không nhận được sự chi viện, hỗ trợ từ hậu phương, cho nên hi vọng thành công càng nhỏ bé, mờ mịt. Nhưng không tìm ra đáp án các ẩn số cổ xưa vùi chôn dưới kính viễn vọng Lopnor, thì cũng đồng nghĩa không thể vạch trần chân tướng của Nấm mồ xanh. Từ phản ứng của tổ chức này mà phán đoán, thì phương hướng hành động của chúng ta cho đến thời điểm này là hoàn toàn đúng đắn.”
Tư Mã Khôi tiếp lời: “Tuy chúng ta có rất nhiều điểm bất lợi, nhưng ưu thế cũng không ít. Các lực lượng vũ trang suốt dải Bắc Miến như quân phiệt, thổ phỉ, đội du kích, đều vì tiền mà bán mạng cho Nấm mồ xanh. Nước ta cũng liên tục tổ chức các cuộc tiễu trừ, thanh trừng, tóm cổ vô số bọn đặc vụ nằm vùng, nên những con cá lọt lưới như ‘Căn phòng số 86’ thuộc dạng thiểu số, bởi vậy phạm vi phương thức hoạt động của Nấm mồ xanh đã bị bó hẹp rất nhiều. Trong khi đó, chúng ta lại có sự hậu thuẫn vững chắc của hơn sáu trăm triệu đồng bào nông dân và tám triệu quân giải phóng.”
Lúc này, Hải ngọng đã lục soát mấy góc chết trong khoang liên lạc, nhưng không phát hiện thấy gì. Sau khi mọi người chụp xong ảnh, thì thời gian có lẽ đã là nửa đêm. Thế nhưng ngày đêm dưới lòng đất sâu này hoàn toàn vô nghĩa, mọi người bèn quay lại chỗ cầu thang sắt trong động đạo, thấy phía dưới có một chiếc xe goòng chờ quặng vẫn nằm trên đường ray. Chắc nó được dùng để chuyên chở vật tư thiết bị xuống lòng đất, hoạt động theo nguyên lý trượt theo đường ray uốn quanh thang sắt để chạy xuống dưới, trong lòng goòng có phanh xe, lúc đi xuống thì không cần động lực, còn khi đi ngược trở lên lại phải nhờ sức người liên tục ép đòn bẩy xuống. Kết cấu của nó tuy đơn giản, nhưng vô cùng chắc chắn.
Hải ngọng lên trước ngó, thấy phía dưới là động đạo sâu cả ngàn mét, lòng đất lại vô cùng lạnh lẽo, nếu lê từng nấc thang xuống dưới, thì khi nào mới đến được nơi tận cùng? Chi bằng cứ ngồi lên xe quặng trượt theo đường ray cho đỡ tốn công tốn sức, thế là anh tung người nhảy luôn vào trong.
Tư Mã Khôi và Thắng Hương Lân cũng là người ưa mạo hiểm, nên không kiêng kỵ gì, cũng lần lượt nhảy cả lên lòng xe goòng. Duy có anh chàng đội trưởng Lun Giang Hà là không thể khắc phục khỏi tâm lý sợ sệt không gian tối tăm chật hẹp, khi trước đứng trong khoang liên lạc, anh chàng phải gắng gượng lắm mới trụ được, còn lúc này lại phải ngồi vào xe chở quặng lạnh lẽo, nên hai hàm răng cứ va đập côm cốp không thể cưỡng lại, mồ hôi lạnh thì thi nhau túa ra. Anh chàng bấu chặt hai tay vào thành xe, không dám thả lỏng tí nào.
Hải ngọng ngồi phía đầu xe bắt đầu thả phanh, chiếc xe rùng rùng rung lắc từng hồi, dần dần trượt xuống nơi sâu dưới động đạo. Vì thiếu biện pháp an toàn, nên anh cũng không dám lơ là, thỉnh thoảng lại hãm phanh giảm tốc độ, trượt từng quãng một, thấy tình hình vẫn tạm ổn định.
Tư Mã Khôi nhìn Lưu Giang Hà ngồi trước mặt đang run lẩy bẩy, bèn vỗ vai anh chàng một cái: “Đồng chí đội trưởng ơi, anh thấy chú mày lật bà lật bật sắp rụng hết cả hào khí rồi đấy; theo đuổi sự nghiệp vĩ đại và hùng tráng mà thiếu hào khí thì coi sao được?”
Đội trưởng Lưu Giang Hà căng thẳng quá độ, mỗi lần chiếc xe rung lên một chập là anh chàng lại cảm thấy sắp lộn cổ xuống vực sâu đến nơi, tim như trồi lên tận cổ họng, thở còn khó nhọc nói gì đến việc trả lời.
Thắng Hương Lân trách Tư Mã Khôi: “Mọi người đã cố gắng hết sức rồi! Tại anh ấy bị áp lực tâm lý trong bóng tối thôi. Việc gì anh cứ phải chọc ngoáy nỗi khổ của người khác thế hả?”
Tư Mã Khôi bào chữa: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi chỉ có ý tốt thôi. Tôi đang định kể cho cậu ấy nghe một ví dụ điển hình có thật để khích lệ tinh thần chiến đấu ấy mà. Hồi đó, khi còn ở Miến Điện, nghe nói một số vùng rừng rậm nguyên thủy có rất nhiều loài chim hoang dã hiếm có, nhưng chúng không bao giờ bay ra khỏi rừng, mà trong rừng lại toàn rắn độc quái xà, nên ngay cả những thợ săn có kinh nghiệm nhất cũng không dám chui vào, bởi vậy người thường rất khó bắt chúng. Tôi để ý thấy một số người dân bản địa thường nhốt gà vào lồng chim, rồi treo lơ lửng trên cao. Hóa ra gà bị nhốt trong lồng chim lâu ngày cũng phát đần, mà cũng phải thay đổi tập tính cũ. Chúng không gáy nữa mà bắt đầu học hót giống chim, giọng hót nghe rất kì quái. Thợ săn bản địa thường xách lồng gà biết bắt chước tiếng chim ra ngoài bìa rừng, lợi dụng tiếng hót giả lừa bầy chim hoang dã ra khỏi rừng già để dễ bề bẫy bắt. Và thực tế là họ đã bắt được rất nhiều loại chim quý hiếm bằng cách này đấy!”
Thắng Hương Lân thắc mắc: “Ví dụ điển hình gì mà vớ vẩn thế không biết!”
Hải ngọng vội tiếp ngay lời, quay sang giải thích cho Thắng Hương Lân: “Ý thằng Khôi muốn bảo: ngay cả gà còn bắt chước hót được giống chim, thì con người có khó khăn nào mà không thể khắc phục nổi? Đồng chí đội trưởng của chúng ta ạ, chú em cũng nên thử tự đột phá điều kiện bẩm sinh của bản thân xem sao….” – Anh vì chỉ mải nói chuyện, nên quên để ý chiếc xe, đột nhiên thấy xe rung chuyển dữ dội, nó trượt vèo vèo xuống phía dưới không tài nào khống chế nổi. Anh vội vàng dùng hết sức nhấn phanh trong tiếng cọ sát ken két đến inh tai nhức óc của kim loại, thành đường ray bắn lên những hoa lửa màu sáng xanh. Phanh xe để lâu ngày trong động đạo nên đã bị ôxi hóa, đã bắt đầu lỏng lẻo han rỉ, phần phanh xe còn sót lại không đủ giúp chiếc xe giảm tốc.
Tư Mã Khôi chửi rủa: “Đúng là con mẹ nhà nó, đen gì mà đen cả tám đời tổ tông! Các đồng chí phải thắt chặt dây an toàn nhé, chúng ta sắp sửa trải qua một đêm quay cuồng rồi đấy!”.
Lời chưa nói dứt, chiếc xe mất kiểm soát như con ngựa hoang đứt dây cương, lao ầm ầm xuống vực, trong chớp mắt đã lượn vòng mấy chục vòng quanh động đạo. Trong lòng xe nào có dây an toàn, nên mọi người chỉ còn biết gắng sức bám chặt vào thành để không bị hất văng ra khỏi xe mà chết mất xác. Dù vậy, những xung lực khủng khiếp sản sinh do xe lao xuống dốc đâu phải chỉ ngàn cân, cho dù trên đường không bị ngã lộn cổ thì cũng bị va đập bôm bốp vào thành xe, thử hỏi cơ thể bằng xương bằng thịt của con người làm sao có thể chịu đựng nổi?
Mọi người tự biết kiếp nạn lần này chắc khó thoát khỏi, theo xe rơi xuống đáy động thì đúng là chỉ còn bất hạnh, chỉ mong sao dưới vực sâu toàn nước thì mới có thể thoát chết. Nào ngờ tầng đáy động lại căng lưới bảo vệ, nên chiếc xe chở quặng bị chặn lại, trong chốc lát tốc độ giảm đi đáng kể, nó trượt chầm chậm xuống tới đáy thì dừng hẳn, nhưng sức tích tụ từ trận chấn động vì rung chuyển vừa rồi cũng không nhẹ, khiến bốn người đều bị hất tung xuống lưới, mắt hoa tai ù, chân tay mềm nhũn, ba hồn bảy vía mãi nửa ngày trời mới chịu đoàn tụ về vị trí cũ.
Mọi người lấy tay huýt còi gọi nhau, may mà không ai xảy ra điều gì đáng tiếc, tất cả lổm ngổm bò dậy quan sát tình hình xung quanh, chỉ thấy cầu thang sắt và đường ray đều đã chạy đến điểm tận cùng, xe quặng nằm lật nhào sang một bên, còn trước mắt là màn sương ẩm ướt âm lạnh, bên tai văng vẳng tiếng sấm nổ ì ùng, tầm nhìn hạn chế ở mức rất thấp. Có lẽ đây là tầng sâu nhất dưới động đạo, cực vực chắc phải tiếp tục đi sâu hơn nữa, thế là cả đội bám vào lưới thừng treo vắt vẻo trên cao từ từ bò xuống dưới, nhưng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu mà vẫn không nhìn thấy đáy, chỉ cảm giác sương mây bên cạnh lan tỏa càng lúc càng đày, có lúc giơ tay ra còn không nhìn thấy năm đầu ngón. Xa xa vọng lại chuỗi âm thanh ầm ù vi vu của dòng khí đối lưu.
Tư Mã Khôi thầm cảm thấy kỳ quái, tuy rằng xung quanh sương mù dày đặc, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn trông rỗng, dường như nó không còn là con đường động đạo kính viễn vọng Lopnor nữa mà, chắc là đã tiến vào khu vực nằm giữa lớp vỏ và lớp phủ Trái Đất, nhưng sương mù ở đây từ đâu phun ra vậy? Chẳng lẽ bên dưới lại có thêm một cây thần Udumbara thời thượng cổ nữa?
Lúc này, một luồng điện sáng quắc xẹt qua trước mặt, kèm theo tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc. Nhờ ánh sáng ngoằn ngoèo vụt lóe lên trong chớp mắt, mọi người mới phát hiện xung quanh là biển mây trải dài vô cùng vô tận, trời đất như thể hòa nhập thành một thể hỗn độn. Chốn này nào giống với huyệt động dưới lòng đất, khiến ai nấy đều kinh hãi: “Chúng ta đang ở trên trời sao?”
Thắng Hương Lân thầm biết đây là sương mù dày đặc dưới lòng đất còn sót lại sau vụ nổ thiên thạch, vì chịu ảnh hưởng của địa áp liền trở thành mây khí tượng. Chẳng trách hàm lượng dưỡng khí ở kính viễn vọng Lopnor và địa máng không hề bị giảm sút, là vì trong vực sâu có dòng khí đối lưu trào lên, nhưng nếu lỡ bị sét đánh trúng người thì cũng hỏng hẳn, cô vội hét gọi hội Tư Mã Khôi: “Mau di chuyển xuống phía dưới, phải tránh xa tầng mây này ra!”
Lúc này luồng sấm sét lập lòe đã bám sát da đầu, mọi người lập tức vứt ba lô và súng trên người xuống, rồi bám lưới thừng cuống cuồng bò xuống dưới. Lưới thừng trong động đạo chạy thẳng đứng, dài đến mấy trăm mét, phần đáy là bóng tối trống trải, tầng mây vần vũ đều ngưng tụ ở giữa tầng không. Tư Mã Khôi đặt chân lên mặt đất, nhưng phía dưới không phải vùng nước sâu như anh dự đoán, soi đèn quặng quan sát, thì thấy khắp nơi toàn là cát vàng óng, đưa chùm sáng ra xa hơn, phàm những nơi mắt có thể chạm tới ngoài cát ra cũng chỉ có cát.
Thắng Hương Lân kéo anh chàng đội trưởng bị ngã dúi dụi trong sa mạc đứng dậy. Mọi người lần lượt nhặt ba lô hành lý của mình lên, đứng yên đưa mắt hoang mang nhìn khắp bốn phía, thấy phần đáy vực sâu u tối này rộng thênh thang như thủa hồng hoang hằng cổ, cự ly đèn quặng có thể chiếu sáng, cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi mét, ngoại trừ có thể quan sát rõ cảnh vật ngay trước mặt, thì nó không phát huy được tác dụng gì hơn, nói gì đến việc xác định địa mạo địa hình phía xa.
Hải ngọng khi nãy chạy trốn gấp gáp quá, giờ bò rạp trên mặt đất thở hổn hển, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không kìm được tự lẩm bẩm một mình: “Ối ông bà ông vải ơi! Dưới lòng đất lại là sa mạc nữa à…”
Tư Mã Khôi quỳ gối vốc một nắm cát, xoa xoa trong tay, rồi đưa lên mũi ngửi mấy cái: “Đây không phải đất bị sa mạc hóa, mà chính là biển cát thứ thiệt, khả năng từ hàng bao nhiêu năm trước, cực vực là biển sâu dưới lòng đất, nhưng giờ đây nó đã bị khô kiệt.”
Thắng Hương Lân nói với Tư Mã Khôi: “Quy mô của không động dưới lớp vỏ rộng không thể tưởng tượng được, ngoài thang thừng đằng sau chúng ta ra, thì không còn bất kỳ vật tham chiếu nào khác trong sa mạc. Dựa vào phương vị bản đồ, tôi chỉ có thể suy đoán vật thể bằng sắt cổ, khả năng nằm ở phía đông kính viễn vọng Lopnor, cách đây chừng bốn cây số. Hiện giờ chúng ta không có các thiết bị trắc họa tiên tiến của Liên Xô, nên cũng khó lòng xác định vị trí, phương hướng chính xác được, mà chỉ cần chênh lệch tọa độ một chút thì sẽ lạc đường như chơi, thậm chí không thể trở về theo đường cũ được nữa”.
Tư Mã Khôi cũng không nghĩ ra cách gì hơn, bây giờ chỉ biết phương hướng một cách đại khái, thì làm sao tìm thấy mục tiêu trong biển cát tối đen như mực thế này, vả lại cát lún sẽ vùi lấp hết dấu chân, điều đó cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần rời khỏi vị trí xuất phát là đừng nghĩ đến chuyện quay trở lại chỗ cũ.
Tư Mã Khôi đang khổ não nghĩ đối sách, thì vừa lúc đó giữa tầng không xuất hiện một làn chớp lóe sáng, ba người còn lại đều ngẩng đầu lên nhìn. Đột nhiên, Tư Mã Khôi cảm giác dường như sau lưng có vật thể gì đó đang khẽ khàng ngọ ngoạy, anh lập tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy trong bóng tối xuất hiện bóng ma cúi đầu xõa tóc đứng sừng sững, khuôn mặt đối phương quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, cái gương mặt trắng bệch như quỷ ấy. Tư Mã Khôi hãi hùng tóc tai dựng đứng cả lên, làn khí lạnh buốt phút chốc xâm chiếm khắp cơ thể. Trong thế giới dưới lòng đất tĩnh mịch này, cái rộng lớn và quái dị hòa quyện vào nhau, đã tạo nên không gian đầy chết chóc im lìm của không động, còn vong hồn tựa hồ đến từ đáy vực sâu kia, thì giống như con giòi lặng lẽ bám riết lấy xương cốt người ta, vĩnh viễn không thể gỡ bỏ ra được.