Chương 14: hồi thứ năm: đom đóm

Mê Tông Chi Quốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Hồi thứ năm: Đom đóm



Bầy đom đóm kết bầy kết đàn bay lượn đầy trời, ánh sáng mờ ảo tụ hợp lại, khiến "Thành hàm oan" bị chôn sâu dưới lòng đất, một lần nữa được tái hiện giữa nhân gian.



Ba người nấp sau lưng Triệu Lão Biệt cứ tròn mắt nhìn mãi cho đến khi hoa hết cả mắt lên, lúc này cả hội mới biết "thành đom đóm" mà lúc trước họ nhìn thấy từ đằng xa chỗ bãi cỏ hoang, hóa ra lại là hàng triệu con đom đóm tập hợp lại mà thành. Nếu không phải đêm nay tất cả đều được tận mắt chứng kiến, thì cũng khó lòng tưởng tượng được trên thế gian này lại có kì quan độc đáo như vậy.



Tư Mã Khôi nhớ lại việc từng nghe người ta nói câu "cỏ mục hóa sâu", đom đóm chắc cũng là loài vật được hóa thân từ cỏ dại mục nát. Nếu chúng tập hợp lại thành đàn lớn ở chỗ nào thì chỗ đó âm khí ngưng tụ dày đặc, bọn chúng hễ ngửi thấy mùi dương khí tỏa ra từ người sống thì lập tức rút lui, và "thành đom đóm" cũng theo đó mà từ từ di chuyển. Lúc trước vì ba người hội Tư Mã Khôi lấy ánh sáng đom đóm phía xa làm vật tham chiếu, nên họ mới bị lạc đường trong nghĩa địa. Bất luận bạn đi nhanh hay đi chậm, tiến hay lui, sớm muộn gì cũng sẽ bị mất cảm giác phương hướng, càng đi càng như sa vào mê cung chẳng khác nào bước chân vào "hẻm ma ám".



Nhưng vì sao bây giờ bọn họ lại có thể ở cách "thành đom đóm" gần đến thế? Tư Mã Khôi thầm băn khoăn một lúc, rồi cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân. Chắc chắn là do âm khí tỏa ra từ viên "Ngọc Định Phong" rất nặng, nó đủ sức che lấp và lấn át sinh khí toát ra từ cơ thể bốn người sống. Có điều, đến lúc này cậu vẫn không thể lý giải nổi vì sao Triệu Lão Biệt phải tìm đủ mọi cách để tiếp cận "thành đóm đóm".



Đúng lúc đó chợt thấy Triệu Lão Biệt cố tình hạ giọng thật thấp, thì thầm với ba người Tư Mã Khôi: "Bọn đom đóm giống như ánh lửa ma trơi kia đều từ xác chết thối rữa hoặc cỏ khô mục nát hóa thành. Mỗ trộm nghĩ, thành trì được tạo ra bởi vô số con đom đóm như thế này hẳn không phải là cảnh tượng mà người ở trần gian có thể nhìn thấy. Chuyện này đủ sức chứng minh phía dưới lòng đất chắc chắn có chôn giấu một vật mà âm khí nặng nề khồng thể tưởng tượng được, chỉ có nó mới đủ sức khiến lũ đom đóm kết bầy kết đàn tụ tập lại với số lượng lớn khủng khiếp như vậy. Hơn nữa, lũ đó chỉ bay thêm vào chứ chẳng thấy con nào bay đi. Cả đời Triệu Lão Biệt mỗ đây bắt đầu đi tìm từ Quan Đông tìm tới Quan Trung, rồi lại tìm suốt mấy tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam, Quảng Đông, Quảng Tây. Gót chân lão đã in khắp nửa vùng trời, hao tổn không biết bao nhiêu thời gian và tâm huyết, cũng chính là để tìm kiếm vật này đây. Tiếc thay một bàn tay chẳng thể phát ra tiếng, bây giờ được các cậu sát cánh tương trợ như thế này thì còn gì bằng. Sau khi xong việc, mỗ nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh."



Thì ra Triệu Lão Biệt là kẻ vô cùng tinh thông cổ thuật, ngoài bản lĩnh biệt bảo ra, lão còn được kỳ nhân truyền thụ cho Liễu Trang tướng pháp[11] vô cùng thâm hậu. Những bí thuật như bát quái ngũ hành, kỳ môn tuần giáp... lão đều thuộc làu như lòng bàn tay. Thường ngày, lão vẫn đi khắp thôn cùng ngõ tận để tìm kiếm bảo vật quý hiếm, vô tình được biết ở gần mộ địa dưới chân cầu La Sư có "thành đom đóm", tòa thành này biến hóa khôn lường, và chỉ xuất hiện giữa đêm hạ chí vào những năm đặc biệt.



Nghe nói những con đom đóm này đều được hóa thân từ lửa ma trơi hoặc lân quang trong "thành hàm oan". Tòa thành lửa như bóng ma ấy ẩn hiện bất định, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy, mà chỉ trong những năm liên tiếp xảy ra trộm cướp, thiên tai, khi cánh cửa âm tào địa phủ mở rộng ra để thu nạp người vào bên trong thì nó mới xuất hiện; hơn nữa sự xuất hiện của nó chẳng mang theo bất kỳ điềm báo tốt lành nào.



Triệu Lão Biệt suy đoán ở gần "thành đom đóm" nhất định có chôn giấu một vật gì đó rất kỳ dị; không những thế vật đó còn hút cạn cả tinh hoa nhật nguyệt, linh khí trời đất, khiến cả dải long mạch đều trở nên khô cằn. Vật đó chắc chắn phải là vật vô cùng khác thường. Chỉ có cách kiếm cơ hội dò tìm tông tích, làm rõ xem căn nguyên của "thành đom đóm" rốt cục nằm ở chỗ nào, bởi như vậy mới có thể sử dụng bí thuật biệt bảo.



Thành phố Trường Sa diện tích lên đến cả trăm dặm, chỗ nào cũng là đất phong thủy "Chín rồng hội tụ", ở đây tất cả có chín dải long mạch, chín dải đó hình thành nên nhiều loại địa thế khác nhau, độ tốt xấu cũng không nơi nào giống nơi nào. Dải đất quanh khu vực này mộ cổ đặc biệt nhiều, mộ cũ có thể có từ thời Xuân Thu chiến quốc, mộ mới cũng phải bắt đầu từ thời Minh, thời Thanh, ở đó mai táng vô số bậc vương hầu tướng quân và những người quyền cao chức trọng. Thông qua địa hình nơi phát hiện ra mộ cổ, ta có thể đại khái phán đoán: những người được chôn ở nơi có địa thế bằng phẳng, mộ phần thường sơ sài qua loa, ngược lại những người được chôn ở nơi sơn cùng thủy tận, thì mộ phận lại vô cùng nguy nga, tráng lệ.



Có điều Triệu Lão Biệt không phải dân trộm mộ, thứ mà lão muốn tìm là dải long mạch nghèo nàn, cũng chính là dải đất kéo dài từ Hắc Ốc hoang phế cho đến nghĩa địa La Sư, bởi "thành đom đóm" chỉ xuất hiện ở xung quanh khu vực này. Từ trước đến giờ, lão đã tiến hành thăm dò, khảo sát rất nhiều lần, cuối cùng cũng đã phát hiện ra nghĩa địa La Sư là vùng đất hoang có vô số mộ phần nằm san sát liền kề nhau, trong đó có rất nhiều ngôi mộ cổ, tất cả là những mộ huyệt chôn người chết từ những năm trước thời Dân quốc, mà đa số mộ phần ở đây đều không có bia mộ, địa hình nhấp nhô bị cây dại cỏ hoang cao ngút ngàn che phủ. Chồn hoang rất thích náu mình bên dưới mộ huyệt âm u lạnh lẽo, vì thế phía dưới mộ cỏ, đâu đâu cũng toàn là hang hốc do chồn hoang đào bới.



Những hang ổ và hố mộ này có độ nông sâu rất khác nhau, giăng mắc chi chít như bàn cờ, bên ngoài lại bị cỏ hoang che khuất, nên dường như chẳng ai phát hiện ra hiểm họa ở ngầm sâu dưới lòng đất. Nếu ai đó đi ngang qua, lỡ rủi thụt chân xuống hố, cho dù may mắn không bị gãy chân, nhưng đợi đến khi khó khăn lắm mới rút được ra ngoài thì chuột đồng, chồn hoang ẩn trốn trong hang cũng đã gặm hết sạch da thịt, giơ cẳng lên nhìn, chỉ thấy lòng bàn chân trơ lại đoạn xương trăng trắng, lấp ló lộ ra giữa đám máu nhầy nhụa.



Nơi này cho dù đi giữa thanh thiên bạch nhật cũng rất dễ bị lạc đường, nói chi đến "thành đom đóm" lại chỉ hiện hình vào giữa đêm khuya. Không những vậy, chỉ cần người sống tiến đến gần, nó lập tức di chuyển sang chỗ khác, vì thế muốn truy tìm tông tích của nó cũng đâu phải chuyện dễ dàng.



Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Nếu ai mù quáng đi đào bới lung tung giữa khu nghĩa địa thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.



Trên đời này vạn việc thành bại đều nằm ở chữ duyên, duyên chính là cơ hội, vì thế còn gọi là "cơ duyên". Cơ duyên là thứ mà chỉ có thể gặp, chứ không thể cầu. Triệu Lão Biệt tìm kiếm khắp nơi trong nhiều năm ròng, vắt kiệt tâm trí, cuối cùng cũng tìm thấy viên "Ngọc Định Phong" trong chiếc bàn mục ở Hắc Ốc. Có thể nói, lão ta đã chuẩn bị mọi sự đầy đủ, chỉ còn chờ thời cơ. Bây giờ, điều lão đang chờ đợi chính là thời cơ tiếp cận "thành đom đóm".



Triệu Lão Biệt dự đoán vật mà mình đang muốn tìm hẳn là một vật khá lớn, muốn vận chuyển nó từ mộ huyệt dưới lòng đất về thành phố ắt không phải điều dễ. Bởi vậy, lão liền tìm cách lôi kéo hội Tư Mã Khôi đến giúp sức, đồng thời còn hứa thưởng lớn cho bọn họ. Nhưng chiếu theo lệ cũ, trước khi sự việc thành công thì tuyệt đối không cho những người đi theo giúp đỡ được biết những chi tiết cụ thể.



Tư Mã Khôi và La Đại Hải vốn dĩ chỉ định đi theo để tìm hiểu rõ ngọn ngành, giờ tự dưng lại nhìn thấy cái lợi trước mắt, đương nhiên đều nhận lời. Hạ Cần biết rõ cái cậu Tư Mã Khôi này một khi đã quyết định làm việc gì, thì cho dù Lão Thiên Vương có muốn ngăn cản cũng không thể ngàn nổi. Việc đã đến nước chỉ có tiến mà không có lùi, nên cô nàng đành đồng ý đi theo giúp sức.



Triệu Lão Biệt vẫn có đôi chút chưa yên tâm, liền nhỏ giọng nói với Tư Mã Khôi: "Chúng ta cứ mất lòng trước được lòng sau mà đánh bài ngửa với nhau thì hơn, sau khi sự việc thành công, chỉ cần những thứ Triệu Lão Biệt mỗ đây có, cái gì cũng đều có thể cho các cậu, nhưng chỉ duy vật mà đêm nay mỗ tìm thấy thì không thể được."



Tư Mã Khôi đáp giọng bất cần: "Lão phải nhìn xem Tư Mã Khôi này là ai chứ hả, chí ít tôi cũng là kẻ xuất thân từ lục lâm. Ngày trước trong gia phủ nhà tôi, có loại ngọc quý, bảo vật nào mà không có hả? Ngay đến sợi dây thừng buộc lừa ở chuồng gia súc phía sau vườn cũng là sợi dây thừng gai mà Dương Quý Phi dùng để treo cổ tự vẫn ở dốc Mã Ngôi, còn giấy dán tường đều là bản đồ địa lý càn khôn của Bắc Tống. Lão tưởng tôi thèm cái của lão đào được ở nơi rừng hoang núi thẳm này chắc?"



Triệu Lão Biệt không chỉ mắt híp mà tâm địa càng nhỏ hẹp hơn. Lão ta lại thường lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, từ bụng ta mà suy ra bụng người, nên khi nghe xong mấy lời của Tư Mã Khôi, lão vẫn chưa dám tin, liền gặng hỏi lại: "Lời này có thật không vậy?"



Tư Mã Khôi chửi thầm trong bụng: "Ông mày là hạng người nào mà lời nói ra còn không đáng tin hử?" nghĩ vậy xong liền cất lời thề độc: "Triều đình có vương pháp, giang hồ có luật lệ, kẻ vô lại làm chuyện trái với lương tâm, khó tìm chốn dung thân trong thiên hạ. Có mười tám vị la hán sư tổ ở trên trời chứng giám, nếu như tôi nói nửa lời gian dối, sẽ chết không có chỗ chôn thây."



Triệu Lão Biệt nghe xong liền gật đầu: "Lời thề như thế là đủ trọng lượng rồi, xem ra Tư Mã đầu lĩnh quả nhiên không phải là người chỉ biết nói suông. Bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải mau chóng bắt tay hành sự mới kịp." Nói xong, lão liền dẫn ba người Tư Mã Khôi mai phục trong lùm cỏ, khẽ khàng áp sát "thành đom đóm" đang không ngừng di chuyển giữa cánh đồng cỏ hoang.



Lúc bấy giờ bầu trời tối đen như mực, bốn bề chỉ thấy rất nhiều con đom đóm lẻ đàn từ những nơi sâu trong lùm cỏ chập chờn bay ra, không ngừng gia nhập vào "thành đom đóm", bức tường lửa được kết tụ bởi ánh sáng của ngàn vạn con đom đóm tỏa ra từng quầng ánh sáng xanh nhấp nháy, trông rực rỡ như chốn thiên đình.




Vì khoảng cách rất gần, nên giờ đây trong mắt họ điều duy nhất có thể nhìn thấy là hàng đàn hàng đàn đom đóm chen chúc nhấp nháy tỏa sáng, chúng quyện vào nhau tạo thành từng vòng sương ánh sáng, bay lượn bất định. Ba người Tư Mã Khôi, La Đại Hải và Hạ Cần nhìn những con đom đóm thoắt lại tiêu tan như ảo mộng, thật muốn hoa hết cả mắt, cứ ngỡ mình đang lạc vào cõi mơ, cảm thấy giờ đây mắt không còn đủ dùng nữa.



Triệu Lão Biệt quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra dòng chảy đom đóm phần lớn đều túa ra từ phía sau một ngôi mộ hoang. Nơi có thể khiến cỏ khô hóa thành sâu bọ chắc chắn phải là vùng đất âm khí vô cùng nặng nề, tối tăm mục rữa, và xem ra dưới lòng đất chỗ đó phải có chút gì cổ quái. Nghĩ vậy, lão liền dẫn ba người dò dẫm đi về phía trước.



Giữa lùm cỏ là một hố sâu trũng hơn những vùng khác một chút, nhìn địa thế của nó rất giống hình dạng đáy nồi, bên trong mọc đầy cỏ dại. Nhổ mấy đám cỏ cao hơn đầu người lên, bọn họ liền nhìn thấy một đường nứt bị cỏ che lấp ở phía dưới. Khe nứt đó hẹp và dài, độ sâu phải đến hàng mét, chỗ rộng nhất thì một người có thể chui lọt. Trên hai mép vách đất âm u lạnh lẽo, rễ cỏ bám chắc kết bánh lại với nhau, bên trong um tùm rậm rạp, và giữa đám cỏ hoang ấy là la liệt những con nhộng đom đóm chưa kịp thành hình, ở nơi sâu nhất; từng luồng gió lạnh thổi vù vù, phía dưới đen ngòm ngòm không thể nhìn thấy đáy.



Nghĩa địa La Sư có kết cấu địa chất yếu, lại thêm thời tiết nắng nóng, ít mưa, nên ở đây xuất hiện khá nhiều khe nứt kéo dài, độ nông sâu không giống nhau, thêm vào đó là sự hoành hành của vô số chuột đồng và chồn hoang đã tạo ra không biết bao nhiêu hang hố dưới lòng đất. Những hang hố này không kiên cố, mà bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụt lở. Bởi thế chẳng ai muốn bước chân vào nơi này, trừ khi cảm thấy chán sống.



Bọn họ thả dây thừng dài mười mấy mét xuống bên dưới chiếc hố, nhờ vào ánh sáng chập chờn mờ tỏ của ngọn đèn, mọi người có thể thấp thoáng nhìn thấy một viên đá đen ở trong khe đất. Bề mặt của nó lồi lõm không bằng phẳng, lỗ chỗ nhiều hố to nhỏ khác nhau, nhưng lại mịn bóng như ngọc. Viên đá đó to cỡ cái đấu đong gạo, nặng chừng mười mấy cân, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, yêu dị dưới ánh đèn.



Triệu Lão Biệt nằm rạp ra đất, quăng một sợi dây thừng dài xuống bên dưới, rồi thò cả người ra mép hố để nhìn cho rõ. Vừa nhìn thấy vật ấy, lão ta bị kích động đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, miệng lầm bầm không ngớt: "Đúng là ông trời có mắt."



Ngược lại với thái độ mừng rỡ tột độ của Triệu Lão Biệt, hội Tư Mã Khôi dường như bị rơi vào màn sương mù. Trước đây bọn họ vẫn cho rằng, bảo vật mà lão ta muốn tìm kiếm ắt phải là thứ gì đó vô cùng kinh thiên động địa, ai ngờ nó chỉ là một viên đá đen không hề bắt mắt chút nào.



Sau khi định vị chính xác vị trí của viên đá, Triệu Lão Biệt liền kéo chiếc đèn kéo quân lên, cởi sợi dây thừng ra rồi buộc vào ngang thắt lưng mình. Lão ta muốn tự xuống dưới đó lấy báu vật, nên dặn hội Tư Mã Khôi đứng ở bên trên để thả dây.



Hạ Cần thấy vô cùng hiếu kỳ, cô nàng không kìm được đành quay sang hỏi: "Xin hỏi Triệu lão sư phụ, vật đó có phải quặng đá không vậy?"



Triệu Lão Biệt không thể che giấu được sự đắc ý đang dâng trào trong lòng, liền cười hì hì đáp lời: "Cái gì? Quặng đá? Ha ha! Cái con nhóc miệng còn hôi mùi sữa nhà cô đúng là cóc hiểu biết gì cả, chẳng lẽ Triệu Lão Biệt mỗ đây trông giống một kẻ chuyên khai thác quặng đá lắm sao?"



La Đại Hải nghe không lọt tai mấy lời này của lão ta, liền vênh mặt lên hất hàm nói: "Đừng có giở trò úp úp mở mở với bọn này, nể tình chúng ta từng quen biết nhau, nên tôi có lời cảnh cáo, lão tuyệt đối không nên đánh giá sai lầm về tình thế mà lão đang phải đối mặt. Nếu bây giờ không lập tức giải thích rõ ràng mọi chuyện cho bọn tôi nghe, lão có tin đợi sau khi lão bò xuống tới nơi, bọn tôi ở trên này sẽ xúc đất chôn sống lão không hử?"



Triệu Lão Biệt nghe xong trong lòng thất kinh, lão tuyệt đối tin rằng loại người như Hải ngọng nói được là làm được, vì thế đành mềm giọng xuống nước: "Các thiếu gia xin chớ làm thế, cứ coi như là khi nãy mỗ phỏng đoán sai lầm tình thế trước mắt đi, thế là được chứ gì? Các cậu tuyệt đối đừng giở chiêu đó ra với mỗ đấy!"



La Đại Hải không kiên nhẫn thêm được nữa, liền đốp lại: "Cái gì mà coi như? Tiên sư nhà lão, khi nãy chính xác là lão phỏng đoán sai mẹ nó rồi. Mau nói cho bọn tôi biết rốt cuộc viên đá đó là thứ gì?"



Triệu Lão Biệt bí thế đành phải dịu giọng giải thích ngọn ngành, tẩu thuốc vẫn không rời miệng, lão lại ngồi xổm xuống nhồi đầy sợi thuốc vào trong tẩu, vừa phì phèo hút vừa hỏi mấy người hội La Đại Hải: "Các cậu có biết thứ này xuất xứ từ đâu không?"



La Đại Hải và Hạ Cần nào có biết nó từ đâu đến, nên khi bị hỏi lập tức cứng miệng không tiếp lời nổi. La Đại Hải giận quá hóa khùng, liền đốp lại luôn: "Đừng nhiều lời, biết rồi thì còn hỏi lão làm cái chết tiệt gì?" Chỉ có Tư Mã Khôi thấy Triệu Lão Biệt coi viên đá đen không hề bắt mắt ấy là vật báu, trong bụng suy đoán vật này tuyệt đối không phải loại tầm thường. Suy nghĩ thêm một chút, cậu ta trả lời: "Đây là khu nghĩa địa bỏ hoang chẳng hề có bóng dáng con người, nếu không phải do tự nhiên sinh ra thì chắc hẳn là do người cổ xưa chôn nó ở đó, nhưng không hiểu rốt cục lai lịch cụ thể của nó như thế nào."



Phàm là những người có bản lĩnh thực sự đều không muốn đem sự tình nói ra tuốt tuột, bởi như vậy sẽ thể hiện bản thân là kẻ nông cạn. Triệu Lão Biệt cũng mắc phải tật đó, lão ta đắc ý cười hì hì: "Vật này vô cùng quý hiếm, ngay cả Từ Hy thái hậu đương thời cũng chỉ có một mẩu to bằng cái móng tay thôi. Cậu muốn hỏi lai lịch của nó ấy à?" Triệu Lão Biệt nói đến đây thì cố tình ra vẻ thần bí đưa tay chỉ lên trời: "Nó từ trên trời rơi xuống đấy!"



Tư Mã Khôi ngơ ngác chưa hiểu ý lão định ám chỉ điều gì, liền ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm, đột nhiên cậu bừng tỉnh ngộ, quay sang hỏi: "Lẽ nào, đây là... Lôi Công Mặc?"



Triệu Lão Biệt gật đầu công nhận: "Vật này có rất nhiều tên gọi khác nhau căn cứ theo từng khu vực và niên đại, quan lại và dân thường cũng gọi nó bằng những tên không giống nhau, có nơi còn gọi nó là đá Lôi Công hoặc Tịch Lịch Kham. Thực ra cái gọi là Lôi Công Mặc hay đá Lôi Công, nói toẹt ra chẳng qua là một cục thiên thạch từ trên trời rơi xuống. Theo các ghi chép trong sử sách, năm đó có một viên đá Lôi Công, trên mình còn mang theo lửa trời, rơi xuống thành Hàm Dương, thiêu rụi toàn bộ đám đông vây xung quanh thành tro bụi. Chất liệu của đá Lôi Công được so sánh với ngọc đen, nó đã được luyện qua sức nóng không thể tưởng tượng nổi, lại từ trên trời rơi xuống, cho nên được người xưa coi là báu vật, thậm chí còn tôn nó thành bí mật của trời đất."



Triệu Lão Biệt lại nói: "Đâu chỉ có vậy, tương truyền từ rất xa xưa, đá có thể trấn tà, Lôi Công Mặc vô cùng thích hợp để dùng làm Trạch tiên. Những hộ giàu có bậc nhất ở Sơn Tây, Sơn Đông ngoài vườn đều có từ đường hoặc miếu thờ, bên trong đó người ta thường đặt đá Lôi Công, để bảo vệ cả gia đình được bình an, vinh hoa phú quý, không cầu mà được, thu nạp hết vàng bạc của cải trong thiên hạ, mà không cần phải lao động vất vả nữa."



"Nghĩa địa La Sư" là một long mạch trong quần thể long mạch "Chín rồng hội tụ", mỗ e rằng viên Lôi Công Mặc này chính là viên ngọc được ngậm trong miệng rồng. Tuy rằng thiên thạch không phải vật hiếm có trên thế gian, nhưng đa số chúng đều mang thuộc tính của đá hoặc sắt, chỉ có những viên có chất liệu giống như ngọc đen mới được gọi là "Lôi Công Mặc". Loại đá này là vật có âm khí rất nặng, nó có khả năng hủ hóa cỏ mục, thu hút dòng chảy đom đóm trong núi tụ tập lại với nhau xây thành dựng quách. Có thể nói không ngoa rằng, nó chính là một bảo vật hiếm có trên đời.



Nhưng theo ghi chép trong sách cổ, nếu muốn thờ phụng Lôi Công Mặc làm trạch tiên thì cũng không thể tùy tiện được, bởi lỡ có chút sai sót, nó sẽ đem lại đại họa tai ương cho gia chủ. Vì thạch tính của Lôi Công Mặc âm khí quá nặng, người sống khó lòng đến gần, chỉ khi nào tìm được viên ngọc được tiết ra từ cơ thể con rết già, sau đó mang viên ngọc đó nhét vào bên trong Lôi Công Mặc để dưỡng khí. Thời gian lâu dần, trên bề mặt của đá sẽ từ từ sản sinh ra một tầng biểu bì, đến lúc đó âm khí tối tăm của viên Lôi Công Mặc mới hoàn toàn tiêu tán.



Không chỉ có vậy, gia chủ ngày nào cũng phải giết thịt gà đen, chó trắng, rồi mang tiết gà, tiết chó còn tươi nguyên tưới lên phần biểu bì của Lôi Công Mặc, chỉ khi thờ cúng được như vậy mới có thể giữ được trạch tiên. Từ đó trở về sau nhà Lão Triệu ta sẽ phú quý vô biên, vinh hoa vô hạn, phát tài không ngớt, hưởng hết mọi phúc đức trên đời. Nhưng nếu chỉ cần một ngày ngơi nghỉ hương hỏa cho trạch tiên, tất cả mọi đen đủi rủi ro sẽ lập tức giáng xuống đầu, không chỉ khiến gia chủ khuynh gia bại sản mà còn phải gánh chịu vô số tai họa, có muốn tránh cũng không thể tránh được.



La Đại Hải nghe xong cảm thấy không thể tin được, liền nói xen vào: "Nếu thật như vậy chẳng phải ngày nào đêm nào cũng nơm nớp lo sợ hay sao? Xem ra kẻ vô sản triệt để như bọn ta lại hóa ra thoải mái hơn cả, giai cấp vô sản chúng mình sẵn sàng đạp cả Táo quân vương gia dưới gót giày, chỉ cần nhấc chân một cái là cả nhà lên đường, cuộc đời này lấy tứ hải làm nhà, sống phiêu diêu tự tại, chẳng cần lo nghĩ gì sất."



Tư Mã Khôi cũng cảm thấy những lời của Triệu Lão Biệt vừa nói không phải sự thật, đi đâu tìm cho đủ gà đen chó trắng mỗi ngày? Lão già này đi đào tìm Lôi Công Mặc chắc chắn phải có ý đồ gì khác; nhưng trong lòng cậu cũng biết rõ: cho dù có hỏi gặng nữa thì lão ta cũng không nhổ ra chân tướng sự việc, vì thế cậu đành im lặng.



Lúc này Triệu Lão Biệt đã hút gần hết điếu thuốc, những lời cần nói thì đã nói cả rồi, lão đứng bật dậy để chuẩn bị chui vào trong khe nứt, ba người còn lại hợp sức kéo dây thừng, cẩn thận từng chút một thả lão xuống bên cạnh viên Lôi Công Mặc.



Triệu Lão Biệt dùng tay nhổ mấy bụi cỏ, giẫm chân lên lớp đất, phẩy hết đám kén nhộng đom đóm sang một bên. Căn cứ vào tàn tích để lại gần đó, thì có thể nhận ra nơi này trước tiên bị thiên thạch từ không trung rơi xuống, sau đó địa tầng mới nứt rạn. Giờ đây viên Lôi Công Mặc đen nhánh một cách dị thường, lại mắc chơi vơi ở giữa khe nứt, cách hai mép vách một khoảng tương đối gần, chắc chỉ rộng như nắm đấm là cùng, nên dường như chỉ cần khẽ lay động, nó sẽ thuận đà lăn xuống vực sâu phía dưới.



Triệu Lão Biệt không muốn "miếng ăn đến miệng còn để rơi", nên lão vô cùng cẩn trọng. Lão ta bảo Tư Mã Khôi thả sợi dây thừng thứ hai xuống, đoạn nhẹ nhàng buộc vào viên Lôi Công Mặc, rồi xem chừng vòng buộc đã chắc chắn, lão ta mới giơ đèn kéo quân lên huơ huơ vài vòng giữa không trung.



Ba người Tư Mã Khôi, La Đại Hải và Hạ Cần nhìn thấy tín hiệu, lập tức gắng hết sức kéo sợi dây thừng lên. Không ngờ cùng với sự tác động của ngoại lực, một ngọn lửa ma quỷ màu xanh lam nhạt đột nhiên phun ra từ trong đêm tối, phút chốc cả khe nứt vụt sáng bừng. Triệu Lão Biệt khồng kịp né sang bên cạnh, liền bị ngọn lửa bén trúng. Lão ta đau đớn kêu lên thảm thiết, hai chân đạp liên hồi vào vách đất. Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa u hồn đó đã liếm đứt hai sợi dây thừng, Triệu Lão Biệt và viên Lôi Công Mặc cùng lúc rơi vèo xuống phía dưới, đất đá bùn cát bị sụt lở cũng rào rào rơi theo, chôn sống lão ta dưới lòng đất.