Đăng vào: 12 tháng trước
Bà cụ ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu lia lịa.
Dù sao cũng là việc nhà, cho dù Trương Thiên Thành muốn biết cũng chẳng được, đều nằm trong tay bà ta.
“Tránh ra hết cho tôi! Nhà tôi không chào đón mấy người!” Vũ Linh Đan bỗng quay lại, trực tiếp hất một chậu nước lên người bà cụ.
Bà cụ không kịp né tránh, hét chói tai một tiếng, toàn thân đã ướt sũng.
“Vũ Linh Đan, cô điên rồi hả? Cô làm gì vậy?” Bà cụ hét toáng lên.
Trương Thiên Thành cũng bị vạ lây, quần tây giày da bị dính nước, nhưng lúc này anh không nổi giận mà còn có cảm giác thống khoái.
Cô gái này luôn có thể cho anh niềm vui bất ngờ, hôm nay lại nằm ngoài dự kiến của anh.
Vũ Linh Đan vẫn lạnh lùng nhìn bà ta: “Nếu bà còn không đi thì tôi không ngại hất thêm một chậu nước nữa.”.
Truyện chính ở ( TRUMtгuye n.м E )
“Trần Tuyết Nhung, cô bỏ mặc con gái cô đối xử với tôi như thế hả? Bình thường cô hiếu thuận tôi đây rồi?” Bà cụ nhe răng trợn mắt, không làm gì được Vũ Linh Đan nên quay sang rống Trần Tuyết Nhung.
Vũ Linh Đan chống nạnh, không hề sợ hãi: “Bà đừng kêu mẹ tôi, chuyện này là do tôi làm, liên quan gì tới mẹ tôi? Còn nữa, hôm nay mẹ tôi sẽ không theo bà về nhà đâu.”
Lần này, Trần Tuyết Nhung im lặng cúi đầu đứng trước cửa, ra vẻ cam chịu.
“Còn không mau đi đi!” Vũ Linh Đan lại hét lên.
Chịu thiệt thòi, bị sỉ nhục, ngay cả quần áo cũng ướt sũng, bà cụ đương nhiên không muốn ở lại đây nữa, bèn chỉ tay vào Trần Tuyết Nhung: “Đừng chờ đến khi con trai tôi về lại nói là tôi bắt nạt cô.
Tôi đích thân đến đây mời cô về mà cô không chịu về đến nhé.
Chờ xem!”
Nghe vậy, Trần Tuyết Nhung nhất thời muốn đuổi theo bà ta, nhưng vẫn bị Vũ Linh Đan kéo tay lại, lắc đầu.
Trần Tuyết Nhung cắn môi, chần chờ mãi đến khi bà cụ hùng hổ vào thang máy, không gian mới trở nên yên lặng.
“Vào nhà đi.” Vũ Linh Đan kéo Trần Tuyết Nhung, chẳng buồn liếc nhìn Trương Thiên Thành lấy một lần.
Ngay khi Trương Thiên Thành đang định theo vào thì Vũ Linh Đan trực tiếp đóng cửa lại.
Trương Thiên Thành nhíu mày, thò một chân ra chặn lại.
Vũ Linh Đan tỉnh bơ hỏi: “Tôi với mẹ muốn nghỉ ngơi, anh còn chuyện gì?”
Trương Thiên Thành nhíu mày.
Cô gái này thật vô tình, dù gì mình cũng mới giúp cô ấy, ai lại trở mặt nhanh đến thế.
“Vũ Linh Đan, cô to gan quá nhỉ.” Trương Thiên Thành khẽ quát một tiếng.
Vũ Linh Đan cúi đầu, lạnh lùng muốn đóng cửa, rõ ràng không muốn nhiều lời với Trương Thiên Thành.
“Linh Đan, cho tổng giám đốc Trương vào nghỉ ngơi một lát đi.” Trần Tuyết Nhung thấy hai người cứ giằng co ở đó thì không ổn lắm nên giúp Trương Thiên Thành nói một câu.
Trần Tuyết Nhung cũng biết hai người đã ly hôn, thế nên rất kinh ngạc khi thấy Trương Thiên Thành đến đây.
Trước kia, lúc hai người còn chưa ly hôn, Trần Tuyết Nhung ở nhà họ Bùi còn chưa thê thảm đến mức này.
Mà hôm nay lại là Trương Thiên Thành giúp mình, trong lòng Trần Tuyết Nhung tràn đầy phức tạp.
“Anh ta chẳng có chuyện gì đâu.” Vũ Linh Đan nói, còn giải thích thêm một câu, sợ Trần Tuyết Nhung hiểu nhầm: “Chỉ là chuyện công việc thôi.
Ngày mai đến công ty bàn bạc cũng được.”
“Tôi đến đây đương nhiên là tìm cô có việc.
Vũ Linh Đan, cô đang trốn tránh tôi hả?” Nghe Trần Tuyết Nhung nói đỡ cho mình, Trương Thiên Thành nhếch môi, trông càng có vẻ đắc ý..