Chương 95: Quá Khứ 7

Mắt Bão - Đàm Thạch

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Có khoảnh khắc, cả người Lương Tư Triết ngây ra.
Đoạn ghi âm Chương Minh Hàm gửi đến, Tào Diệp nói cậu tận mắt nhìn thấy Tào Tu Viễn và Trịnh Dần lên giường, còn có câu nói “Giống như hai con chó kia”, câu nói đó không ngừng lặp lại bên tai anh, từng câu từng chữ đều giống như cuốn theo mưa đá, đổ ập xuống anh.
Có lẽ trong sảnh tiệc thúc giục lần nữa, Lâm Huyễn thấy Tào Diệp đã đi, thử thăm dò đến gần anh: “Tư Triết, mọi người đều đang đợi cậu qua chụp ảnh, cậu xem có muốn…”
Lương Tư Triết hoàn hồn lại như vừa tỉnh giấc chiêm bao, không quan tâm nói chuyện với Lâm Huyễn mà tiến lên một bước giơ tay bấm nút thang máy, thang máy nhanh chóng đi lên, cửa vừa mở ra anh sải bước đi vào trong.
Mấy chục giây thang máy đi xuống Lương Tư Triết cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn, anh không biết mình đuổi theo Tào Diệp muốn nói gì, Tào Diệp bảo anh đừng nhận phim của Tào Tu Viễn, nhưng anh thật sự có thể không nhận sao?
Anh chỉ cảm thấy mình nhất định phải đuổi theo Tào Diệp, kéo cậu quay lại, anh có trực giác không giải thích được, nếu như anh không kéo Tào Diệp, sau này anh sẽ thực sự không tìm thấy Tào Diệp nữa.
Ra khỏi thang máy, Lương Tư Triết nhanh chân chạy theo ra ngoài.
Sảnh tầng một có người nhận ra anh, kinh ngạc gọi một tiếng “Lương Tư Triết”, ngay sau đó người ở đại sảnh đều nhìn về phía anh.
Nhưng Lương Tư Triết chạy rất nhanh, trước khi mọi người cùng nhau tiến lên tìm anh muốn chụp ảnh và ký tên, anh đã chạy ra khỏi đại sảnh khách sạn.
Đứng bên lề đường, Lương Tư Triết thở hổn hển, có phần mờ mịt đối mặt với ngã ba đường trước mặt.
Trên đường cái rộng lớn, mấy dòng xe cộ rất dài dừng sau vạch đi bộ qua đường chờ đèn đỏ, người đi đường bước chân vội vàng băng qua đường, nhưng phóng tầm mắt nhìn tới, trong đám người không hề có bóng dáng của Tào Diệp.
Nên đuổi theo hướng nào? Tào Diệp rốt cuộc đi về bên trái bên phải hay là đi về phía trước?
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, chiếc xe lao vụt qua nhanh như tên bắn, người đi trên đường không thấy bóng dáng, chỉ có đèn xe để lại từng dư ảnh trên võng mạc.
Điện thoại cầm trong tay bắt đầu rung lên, chắc là trợ lý hoặc người đại diện gọi điện tới giục anh về, nhưng Lương Tư Triết không nghe máy.

Anh cầm điện thoại lên gọi điện cho Tào Diệp, giọng nói lạnh như băng nhắc nhở anh đối phương đã tắt điện thoại.
Lúc này có mấy người phía sau đuổi theo ra từ đại sảnh khách sạn: “Lương Tư Triết, là cậu thật à! Có thể ký tên cho tôi không?”
Ngày càng có nhiều người qua đường nhận ra anh, đều dừng bước lại quay người nhìn anh.
Lương Tư Triết không có tâm trạng đối phó mọi thứ, thế giới trước mắt giống như bị nhét đầy xe cộ, đám người, tiếng còi ô tô, tiếng ồn ào quanh mình.

Nhưng lồng ngực anh lại trống rỗng, giống như đột nhiên bị đào đi một bộ phận rất quan trọng, đến mức giờ đây anh có cảm giác mờ mịt mất trọng lượng.
Anh không có biểu cảm gì xuyên qua đám người, có người cố gắng lại gần tìm anh xin ký tên, còn người nói với anh sinh nhật vui vẻ, đủ loại âm thanh lẫn vào nhau, tràn vào trong tai anh từ bốn phương tám hướng.

Có giây phút, anh chỉ có thể nhìn thấy bờ môi họ liên tục khép mở, lại không nghe được họ đang nói gì.
Lương Tư Triết hơi cúi đầu bước nhanh len qua đám người, đi qua đại sảnh khách sạn, đi đến thang máy nhân viên.
Vào trong thang máy, thế giới bỗng như yên tĩnh lại, nhưng cảm giác mất trọng lượng kia vẫn chưa biến mất, đến mức anh phải dựa lưng vào tường thang máy mới có thể để cho mình đứng vững.
Cửa thang máy mở ra, trợ lý đứng ở bên ngoài, vừa nhìn thấy anh lập tức như trút được gánh nặng: “Cậu về rồi, tôi đang định xuống tìm đây!”
Lương Tư Triết không nhìn hắn ta, cũng không nói chuyện, tự mình đi đến sảnh tiệc.
Đi vài bước, trợ lý sau lưng đụng vào cánh tay anh: “Tư Triết.”
Lương Tư Triết quay đầu liếc hắn ta một cái, nhìn thấy hắn đưa khăn giấy tới.
“Trên trán cậu đổ mồ hôi, lát nữa sẽ chụp ảnh.”
“Cảm ơn.” Lương Tư Triết nhận lấy, rút một tờ khăn giấy ra, trên trán quả thực đổ rất nhiều mồ hôi, có lẽ vì vừa rồi chạy gấp quá, nhưng kỳ lạ là anh cũng không cảm thấy nóng, ngược lại thấy hơi lạnh.
Đẩy cửa đi vào, người trong phòng tiệc đều đang chờ anh, thấy anh đi vào, mấy người ồn ào muốn phạt rượu anh.
Lương Tư Triết ai đến cũng không từ chối, uống hết rượu đưa tới.

Bên tai không ngừng có người nói chuyện, nhưng dường như thính giác của anh có vấn đề, không nghe rõ được gì cả.
“Tư Triết.” Có người gọi tên anh, “Sếp Từ hỏi cậu đấy.”
“Hả?” Lương Tư Triết đặt chén rượu xuống, nhìn về phía người nói chuyện kia, đó là một quản lý nữ cao cấp của công ty quản lý anh.
“Sếp Từ hỏi cậu muốn quà sinh nhật gì,” Người kia cười nói, “Bảo cậu cứ việc nói, cậu phải đòi quà to lên, đừng mềm lòng.”
Sếp Từ là sếp tổng của phòng tiệc này, lúc này đang cười ha ha nhìn anh.
Lương Tư Triết cụp mi xuống, nhìn chằm chằm một chỗ nào đó hồi lâu, khiến người ta không phân biệt được anh đang suy nghĩ, hay là thất thần tạm thời quên đi hết thảy.
Quản lý nữ lại gọi anh một tiếng, cười hỏi: “Vẫn chưa nghĩ ra à?”
Lương Tư Triết ngước mắt: “Tôi muốn giám sát khách sạn tối nay.”
“Gì cơ?” Quản lý nữ sửng sốt một lát, tiếp theo lại cười, “Hello? Đêm nay chúng tôi mời thợ quay phim tiệc tốt nhất, Tư Triết cậu nói vậy anh Lâm sẽ đau lòng.”
Lương Tư Triết không để ý tới lời nói của cô, anh nhìn sếp Từ kia, cũng chẳng quan tâm y có thể đồng ý hay không, tự mình nói tiếp: “Không chỉ trong sảnh, còn có hành lang, thang máy, sảnh tầng một, cửa sảnh, tôi lấy hết, cũng chỉ muốn cái này, có thể chứ?”
Sếp Từ kia vẫn cười, có phần thích thú nhìn anh: “Có thể thì có thể, nhưng cậu muốn cái này làm gì?”
“Tôi có chỗ cần dùng của tôi.” Lương Tư Triết cụp mắt xuống nói, không trả lời chính diện vấn đề này.
Không ai có thể từ chối Lương Tư Triết, huống chi hôm nay là sinh nhật của anh.
Sếp tổng của khách sạn nhanh chóng gọi quản lý đại sảnh đến, dẫn Lương Tư Triết đến phòng quan sát, truy xuất giám sát mười phút trước.
Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình, bên trong thang máy chật chội, đầu tiên Tào Diệp dựa lưng vào tường thang máy đứng một lát, sau đó cậu như là không đứng nổi nữa, dựa vào tường thang máy chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu vùi mặt vào trong đầu gối.
Thiếu niên co ro trong góc thang máy, ngón tay vô lực rũ xuống trên đầu gối, cả người nom chán chường và bất lực.
Lương Tư Triết nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay ngắn ngủi dùng sức cắm vào lòng bàn tay, anh hoà hoãn một lát, mới mở miệng nói với giọng khàn: “Chú mở giám sát cửa cho cháu xem đi.”
Cửa khách sạn, Tào Diệp nhanh chân chạy ra khỏi sảnh tầng một, đang gặp đèn xanh, cậu nhanh chóng chạy sang bên kia đường, sau đó biến mất ở cuối cùng hình ảnh theo dõi.
Lương Tư Triết bảo trợ lý lấy một chiếc áo khoác liền mũ xuống, anh mặc áo khoác vào sau khi đi vào thang máy, kéo mũ trùm lên, mũ trùm rất rộng, có thể che hơn phân nửa mặt anh, như vậy sẽ không có nhiều người nhận ra anh.
Anh đuổi theo hướng Tào Diệp rời đi, chạy đến vài cây số, luôn cảm thấy Tào Diệp có thể ở phía trước, nhưng đuổi theo mấy con phố cũng không tìm được Tào Diệp.
Chạy quá lâu, chân đau tới mức không chạy nổi nữa, anh dừng lại đi vài bước, mới nhận ra cổ họng khô đến nỗi nuốt cũng thấy đau.
Mỗi khi đi qua một ngã tư anh đều sẽ do dự mấy giây, không biết Tào Diệp có thể rẽ ở giao lộ nào không, nhưng anh vẫn ôm tâm lý may mắn, một mực đuổi theo dọc đường cái.

Nhưng mà ai biết có phải anh đã quyết định sai ngay từ ngã tư thứ nhất không, bỏ lỡ với Tào Diệp đã rẽ?
Lương Tư Triết dừng lại đứng tại chỗ, nhìn cái bóng của mình bị kéo dài ra dưới đèn đường, một lúc sau thở dài một tiếng.
Có lẽ lúc nãy trong phòng tiệc uống nhiều rượu, bây giờ anh đi trên con đường này cứ cảm thấy như đang nằm mơ, cảm giác mất trọng lượng trong mơ quá giống thật, khiến anh hơi chóng mặt.
Điện thoại trong túi vẫn đang rung, suốt dọc đường này anh đều không quan tâm, lúc này mới lấy điện thoại ra, cúi đầu vuốt màn hình nhìn một cái.
Rất nhiều bạn bè và tiền bối trong nghề gửi tin nhắn chúc anh sinh nhật vui vẻ, trợ lý và người đại diện thì giục anh mau quay lại phòng tiệc.
Sau khi liếc nhanh một lần, anh nhìn thấy tên Trịnh Dần.

Trịnh Dần cũng gửi một tin nhắn chúc mừng đến: “Tư Triết, sinh nhật vui vẻ.

Mấy ngày nay không bớt thời gian liên lạc với cậu được, nếu cậu có thời gian, ngày mai chúng ta gặp nhau trò chuyện?”
Hẳn là trò chuyện về phim mới của Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết nghĩ.

Anh đã đọc bài báo kia, Tào Tu Viễn nói với phóng viên phim này không có anh không được, lúc ấy anh nhìn chằm chằm câu nói kia một lúc lâu.
Cảnh mấy giây ngắn ngủi trong “Mười ba ngày” anh phải quay mấy chục lần mới qua được, khi đó anh vẫn là người mới ù ù cạc cạc về đóng phim.

Đến bây giờ anh đã lấy được ảnh đế, hai lần đề cử giải Kim Tượng hạng mục Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, còn có ngàn vạn fan, không có Tào Tu Viễn, anh sẽ không là Lương Tư Triết “không có cậu ấy không được” của hiện tại.
Tào Tu Viễn là ân sư trên con đường đóng phim của anh, bây giờ ân sư gặp chuyện, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?
Nhưng chuyện của Tào Tu Viễn và Trịnh Dần mà Tào Diệp nói là thế nào? Ban đầu nghe quả thật hơi vô lý, nếu không phải Tào Diệp nói rằng cậu tận mắt nhìn thấy, đổi thành người khác nói cho anh biết tin này, Lương Tư Triết chắc chắn sẽ không tin.
Giữa Tào Tu Viễn và Trịnh Dần thực sự hợp tác ăn ý, nhưng ngữ khí nói chuyện và động tác ngày thường chưa bao giờ vượt khuôn.

Giống như đạo diễn và nhà sản xuất nhiều năm hợp tác khăng khít đến mức Lương Tư Triết chưa từng nghĩ theo hướng khác.
Trong chuyện này có hiểu lầm không? Có phải Tào Diệp nhìn lầm rồi không? Lương Tư Triết nghĩ, anh phải tìm Trịnh Dần hỏi rõ ràng chuyện này, bao gồm Tào Tu Viễn và anh ta, cả chuyện giữa Tào Tu Viễn và Lê Du, còn có Chương Minh Hàm.
Ven đường hình như có người nhận ra anh, quay đầu nhìn về phía anh, Lương Tư Triết cúi đầu xuống, kéo rìa mũ xuống thấp, sau đó rẽ vào một con đường nhỏ tối tăm.

Trên người không mang thuốc lá, anh mua một bao Ngọc Khê ở sạp báo tại góc đường, mượn ông chủ bật lửa, ở một góc tối tăm hút hết một điếu, cảm xúc ổn định hơn phân nửa, anh gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Dần.
Trong điện thoại anh không nói rõ muốn nói gì với anh ta, chỉ nói vừa rồi mình đã gặp Tào Diệp.
Trịnh Dần im lặng một lát trong điện thoại, rồi nói bây giờ anh ta đang ở nhà, có thể qua tìm anh ta bất cứ lúc nào.
Lương Tư Triết gọi chiếc taxi trên đường, nửa tiếng sau anh xuất hiện trước cửa nhà Trịnh Dần.
Anh giơ tay gõ cửa, một lát sau cửa được đẩy ra từ bên trong, Trịnh Dần mặc áo thun và quần dài đơn giản, tuỳ ý hơn bình thường ở trong đoàn phim rất nhiều, trên mặt không nhìn ra biểu cảm, chỉ thản nhiên nói câu: “Đến rồi.”
Nhà rất rộng, Lương Tư Triết theo anh ta đi vào, ngồi xuống sofa trong phòng khách.
“Uống đồ uống lạnh hay uống rượu?” Trịnh Dần mở cửa tủ lạnh ra hỏi.
“Uống nước lọc là được,” Lương Tư Triết nói, “Chú Dần chú ngồi đi, tôi hỏi xong đi ngay.”
Trịnh Dần rót hai cốc nước, lại gắp đá trong tủ lạnh thêm vào, đặt một cốc trong đó lên bàn trà trước mặt anh, sau đó anh ta cầm cốc nước đá còn lại ngồi xuống sofa chếch Lương Tư Triết, “Nói đi, muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Lương Tư Triết cầm lấy cốc nước đá, trước đó anh chạy lâu quá, cổ họng khô khốc, lúc này anh ngửa đầu một hơi uống cạn sạch, mới lên tiếng nói: “Tối nay tôi gặp Tào Diệp, cậu ấy nói với tôi một chuyện mấy năm trước, chú đoán là chuyện gì?”
Trịnh Dần cũng uống một ngụm nước, đặt cốc uống, trên mặt cũng không kinh ngạc: “Nó nhìn thấy rồi, tôi biết.”
Hai người giống như đang chơi trò đố vui, một người không chịu hỏi rõ ràng, một người không chịu đáp rõ ràng, nhưng đối phương nói gì, trong lòng họ đều biết rõ.
Xem ra không có hiểu lầm, Lương Tư Triết cúi đầu xuống, có lẽ đã uống rượu, anh cảm thấy đầu hơi nặng.

Anh giơ tay hai bàn tay lên, chống cùi chỏ lên chân, ngón tay đan vào nhau chống lên trán, tốc độ nói rất chậm: “Chú Dần, đây là việc tư của chú và thầy Tào, hai người là tiền bối dẫn dắt tôi, theo lý thuyết chuyện như vậy không nên đến lượt tôi hỏi, nhưng Tào Diệp là bạn của tôi, chuyện cậu ấy hỏi không ra tôi muốn hỏi rõ ràng giúp cậu ấy… Chú và thầy Tào như vậy, rốt cuộc được xem là quan hệ gì? Hay là, hôn nhân của thầy Tào và cô Lê Du có ẩn tình gì?”
“Cô Lê Du…” Trịnh Dần nghiêng người về phía trước, hai cánh tay cong lại đặt lên chân, hình như anh ta nghĩ một lát mới nói tiếp.

“Tư Triết, nếu tôi nói với cậu tôi cũng không rõ quan hệ của hai người họ, cậu tin không?”
“Chú nói đi, tôi sẽ có phán đoán của tôi.”
“Được, ” Trịnh Dần gật đầu, “Vậy tôi nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy đạo diễn Tào tôi đang học năm ba ở Học viện Hý kịch Trung ương, năm đó đạo diễn Tào hai mươi tám tuổi, đến trường tôi toạ đàm, bắt đầu từ lúc đó tôi đã đi theo anh ấy làm phim, đừng hiểu lầm, mười năm đầu chúng tôi không xảy ra gì cả.

Đến bây giờ đã mười mấy năm trôi qua, nói thật, ngoại trừ mấy năm trước cô Lê đưa Tào Diệp về nước, tôi rất ít khi nhìn thấy họ ở cùng nhau.”
Lương Tư Triết nhíu mày lại: “Ý chú là họ…?”
“Tôi cũng không rõ quan hệ của họ, đạo diễn Tào chưa bao giờ nói những chuyện này với tôi, tôi đoán có lẽ họ đã chia tay từ rất lâu, nói như vậy không phải cố ý muốn rũ sạch bản thân tôi, nhưng nếu như cậu thấy cách họ nói chuyện sẽ biết, giữa họ giống như…” Trịnh Dần dừng lại, như thể đang suy nghĩ xem nói thế nào thoả đáng hơn, “Bạn cũ thưởng thức nhau, nhưng lại rất lâu rồi không liên lạc.”
Trịnh Dần nói như vậy, Lương Tư Triết cũng không cảm thấy bất ngờ.

Mấy năm ở đoàn phim của Tào Tu Viễn anh cũng thỉnh thoảng sẽ nghĩ, tại sao thời gian quay phim lâu như thế, anh chưa bao giờ thấy Lê Du đến đoàn phim tham ban.

Dường như cuộc hôn nhân của Tào Tu Viễn và Lê Du chỉ tồn tại trong miệng người khác, bây giờ Trịnh Dần nói vậy, những nghi vấn kia có lẽ đã có lời giải thích.
“Vậy Tào Diệp biết không?” Lương Tư Triết nghĩ ngợi rồi hỏi tiếp.
“Nó cũng không biết,” Trịnh Dần lắc đầu nói, “Tôi đoán có lẽ Lê Du không muốn nói chuyện này với nó, nếu không thì kỳ nghỉ mỗi năm sẽ không dẫn nó về nước.”
“Vậy sao mọi người không giải thích với cậu ấy? Chú Dần, tôi nghĩ cú sốc khi tận mắt nhìn thấy chuyện kia hẳn là rất lớn với cậu ấy, tại sao lúc đó chú không giải thích với cậu ấy, nói với Tào Diệp cha mẹ cậu ấy chia tay rồi, bây giờ chú với thầy Tào ở bên nhau.

Tào Diệp không phải đứa trẻ lý lẽ cứng nhắc, cậu ấy tin tưởng chú như thế, chú nói thật với cậu ấy, có lẽ chuyện này vẫn dễ tiêu hoá với Tào Diệp.”
“Tôi đã nghĩ đến việc giải thích với nó, nhưng tôi chưa nghĩ ra giải thích thế nào, Tư Triết, tôi và đạo diễn Tào…” Trịnh Dần có vẻ như khó mở miệng, vài giây sau mới nói tiếp, “Nếu chúng tôi thật sự ở bên nhau thì dễ nói, nhưng quan hệ bây giờ, tôi cũng không biết làm thế nào giải thích với nó, cũng không biết là giải thích tốt hơn hay không giải thích tốt hơn…”
Lương Tư Triết nhanh chóng hiểu được ý của Trịnh Dần, hơi khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, thảo nào, anh nghĩ, thảo nào bình thường hình thức ở chung của họ không giống người yêu thông thường, bởi vì họ cũng không phải là người yêu, họ chỉ là đối tác duy trì quan hệ bạn giường thôi.
“Cậu hiểu rồi chứ,” Trịnh Dần cười khổ một tiếng, “Huống chi Lê Du dấu Tào Diệp lâu như thế, tôi cũng không biết chuyện họ không ở bên nhau có nên để một người ngoài không hiểu rõ nội tình như tôi nói cho nó biết không.

Tôi từng khuyên đạo diễn Tào nói chuyện rõ ràng với Tào Diệp, nhưng anh ấy luôn nói Tào Diệp là trẻ con, lớn rồi nó sẽ tự hiểu.


Cậu cũng biết tính anh ấy rồi, trước giờ không cho phép người khác nhúng tay vào chuyện của mình, nói nhiều sẽ nổi giận, không ai có thể khuyên được anh ấy.”
“Tôi hiểu, chú có chỗ khó của chú,” Lương Tư Triết im lặng một lát, “Tôi biết không nên hỏi điều này, nhưng nếu xu hướng tính dục của thầy Tào là nam, vậy Tào Diệp có thể…” Anh nói được một nửa, bản thân cũng cảm thấy hơi vô lý nên không nói nữa.
“Ý cậu là Tào Diệp có khả năng không phải con ruột của đạo diễn Tào?” Trịnh Dần lập tức hiểu được ý của anh, lắc đầu bảo, “Vậy thì không, tính anh ấy trời sinh lạnh nhạt với quan hệ giữa người với người, lại không thích con nít, nếu không có quan hệ ruột thịt này, anh ấy cũng sẽ không quan tâm Tào Diệp.

Cậu cũng nghe nói chuyện mười triệu kia rồi, lúc đầu nói thế nào anh ấy cũng không đồng ý cho Chương Minh Hàm.

Về sau Chương Minh Hàm gửi ảnh và ghi âm đến cho Tào Diệp, tôi nói chuyện này cho anh ấy nghe, khuyên vài câu anh ấy đã bảo tôi cầm mười triệu tự mình hoà giải.

Nói cho cùng anh ấy vẫn quan tâm đến cảm xúc của Tiểu Diệp, nếu không thì với tính cách của anh ấy, sẽ không dễ dàng nhịn cơn giận này như thế… Cậu biết phương án giải quyết ban đầu anh ấy đề cập với tôi là gì không, anh ấy nói dứt khoát công bố quan hệ bạn giường sáu năm trước của anh ấy và Chương Minh Hàm, khiến Chương Minh Hàm trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Trịnh Dần cúi đầu cười một tiếng, “Đây mới là phong cách làm việc của anh ấy.”
“Cho nên Chương Minh Hàm và thầy Tào thật sự…”
“Chương Minh Hàm luôn nói với truyền thông việc dâm ô, xây dựng hình tượng nạn nhân cho mình, chỉ muốn tranh thủ sự đồng tình thông qua chuyện này, nếu thật sự công bố quan hệ bạn giường, nó sẽ không có đường lui.

Nó lấy Tào Diệp làm thẻ đánh bạc ở giữa, bước đi này thực sự đúng đắn.”
Trịnh Dần nói xong hai người im lặng mấy phút.

Lương Tư Triết lại hỏi: “Tôi còn có một vấn đề cuối cùng, ngoại trừ chú và Chương Minh Hàm, thầy Tào còn có người khác…”
“Có.” Trịnh Dần nói, “Tôi không giấu gì cậu, phần lớn tin đồn nghe được trong giới đều là thật.

Tư Triết, tôi đã nói rõ mọi chuyện với cậu, cậu muốn làm rõ với Tiểu Diệp tôi không phản đối, trên thực tế tôi cũng cảm thấy nên có người nói rõ với nó.”
“Vâng.” Lương Tư Triết đáp.
Thật sự anh muốn nói rõ với Tào Diệp, nhưng hôm nay đã biết được hơn phân nửa chân tướng, anh cũng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Tất cả mọi người, Lê Du, Tào Tu Viễn, Trịnh Dần, kể cả những nhân viên của đoàn phim, và bạn bè của Tào Diệp, họ có thể ít nhiều biết một phần sự thật, nhưng họ đều nhất trí lựa chọn im lặng không nói.
Họ vô tình hay cố ý, một viên gạch một miếng ngói, xây dựng một tòa thành đẹp đẽ và hư ảo cho Tào Diệp, để thiếu niên không buồn không lo sinh sống hơn mười năm trong đó.

Nhưng bây giờ Chương Minh Hàm bỗng nhiên rút một viên gạch từ phía dưới, thế là tòa thành có nền không vững này đổ ầm ầm như tuyết lở.
Anh nghĩ đến Tào Diệp cuộn tròn trong thang máy, thiếu niên không biết làm thế nào đối diện với sự thật không trọn vẹn, còn có hình ảnh của người cha rơi xuống khỏi điện thờ.

Anh phải tìm Tào Diệp nói rõ ràng thế nào, mới có thể khiến cho cậu chấp nhận Tào Tu Viễn là một người một mặt là thiên tài, mặt khác cũng không vẻ vang thậm chí có phần tối tăm?
Đứng ở góc nhìn của Tào Diệp, anh hoàn toàn có thể hiểu được tại sao cậu không muốn tha thứ cho Tào Tu Viễn, cũng không hy vọng mình hợp tác với y giúp y trở mình.
Hai đầu của cân tiểu ly, một bên là ân sư một tay đề bạt mình đến vị trí hiện tại, một bên là bạn thân năm đó nhường cơ hội cho mình, rốt cuộc bên nào nặng hơn?
Tiến thoái lưỡng nan, không biết nên lựa chọn như thế nào mới đúng.
Chọn Tào Diệp là vong ơn phụ nghĩa, chọn Tào Tu Viễn là bội bạc, cho nên rốt cuộc phải chọn thế nào?
“Chú Dần,” Lương Tư Triết cúi người xuống, hai tay đan vào nhau chống lên môi thở dài, mở miệng một cách khó khăn, “Thầy Tào chỉ đích danh muốn tôi diễn Vọng Xuyên chi Xuyên, nói rằng phim này không có tôi không được, nhưng tôi suy nghĩ, cảm thấy trái đất rời khỏi ai cũng xoay như nhau, phim này không có tôi có lẽ vẫn có thể quay được.”
Trịnh Dần lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Tại sao đột nhiên nói như vậy? Ý cậu là cậu không muốn diễn Vọng Xuyên?”
“Không phải tôi không muốn diễn,” Lương Tư Triết hơi đau khổ lắc đầu, “Tối nay Tào Diệp đến tìm tôi, không hy vọng tôi nhận phim này, đứng ở góc nhìn của cậu ấy, tôi có thể hiểu được suy nghĩ này của Tào Diệp.”
Trịnh Dần không nói gì một lát, đoạn đứng dậy bước vào trong phòng, phòng rất yên tĩnh nên âm thanh đi lại rất rõ ràng.
Lương Tư Triết lại nói: “Chú Dần, tôi gọi chú là chú Dần giống Tào Diệp, Tào Diệp đã từng nói, chú là Doraemon của thầy Tào, thầy Tào đưa ra yêu cầu gì chú cũng có thể làm được, phim này…”
Trịnh Dần dừng bước lại, giọng điệu có phần nôn nóng ngắt lời anh, “Nhưng anh ấy muốn cậu diễn, tôi không tìm được Lương Tư Triết thứ hai.”
Chuyện hình như đã rơi vào cục diện bế tắc, một lát sau Trịnh Dần lại nói: “Tư Triết, cậu đã đọc bài báo của Tống Du chưa? Tống Du nói có người từng gửi lời mời Vọng Xuyên cho cậu ta, đây là sự thật, đạo diễn casting của đoàn phim đến mời cậu ta, chỉ có điều khi đó đạo diễn Tào không biết.

Tống Du từ chối phim này, đơn giản là vì cảm thấy bây giờ đạo diễn Tào đang bị cuốn vào trong chuyện này, quay phim đề tài đồng tính sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ta.

Huống chi trong vòng năm năm phim không thể công chiếu trong nước, nếu như cuối cùng phim không giành được giải thưởng, vậy thì tương đương với quay uổng công, cậu ta không dám mạo hiểm.

Diễn viên trong giới cũng nghe như thế, cho nên hai nam chính cũng không dễ tìm, bây giờ ngay cả cậu cũng từ chối diễn… Được rồi Tư Triết, nếu cậu cũng nghĩ vậy, cảm thấy nhận phim này sẽ bất lợi cho phát triển của bản thân cậu, tôi cũng có thể hiểu được…”
“Chú Dần,” Lương Tư Triết ngắt lời anh ta, “Tôi không phải người vong ơn phụ nghĩa như thế.

Tôi đã nói rõ lý do, tôi suy xét không nhận Vọng Xuyên không liên quan đến tiền đồ, dù sao tất cả tiền đồ của tôi đều là thầy Tào cho… Nếu như đạo diễn Tào kiên quyết phim này thực sự không có tôi không được, vậy tôi sẽ nhận.”
Anh vừa dứt lời, điện thoại Trịnh Dần đặt trên bàn rung lên.
Lương Tư Triết dừng nói chuyện, Trịnh Dần đi đến bên cạnh bàn, cúi người cầm điện thoại lên: “Tôi nghe điện thoại trước.”
Trịnh Dần đi đến bên giường, nghe máy “Tào Diệp? Đúng, con trai duy nhất của đạo diễn Tào… Sao họ lại kéo nó vào?… Anh nghĩ cách đè xuống trước, cho tôi phương thức liên lạc, tôi đi nói chuyện với tổng biên tập.”
Cúp điện thoại, sắc mặt của Trịnh Dần nặng nề hơn vừa rồi, nhíu mày, như là xảy ra chuyện gì đó.
“Tào Diệp làm sao?” Lương Tư Triết hỏi.
“Có một công ty truyền thông, đào ra tất cả tư liệu về Lê Du và Tào Diệp, chuẩn bị nhân lúc chuyện của Chương Minh Hàm vẫn đang hot, ngày mai sẽ công bố video ra ngoài.”
“Tại sao phải kéo họ vào?” Lương Tư Triết cau mày nói.
“Kiểu truyền thông giải trí này, chuyện gì hot thì họ ké chuyện đó, mấy ngày nay họ bóc đạo diễn Tào gần hết rồi, bây giờ đương nhiên sẽ chuyển tầm mắt đến người thân của anh ấy.

Đạo diễn Tào chưa bao giờ công bố hôn nhân và người nhà của mình, toàn dựa vào bên ngoài suy đoán, cho nên bên ngoài luôn rất tò mò về con trai anh ấy, nếu thật sự công bố, cuộc sống của Tào Diệp sợ rằng sẽ bị họ hủy hoại rối tinh rối mù trong khoảng thời gian tới.”
“Đưa tiền có thể đè xuống không?”
“Chắc có thể,” Điện thoại lại rung lên, Trịnh Dần cúi đầu nhìn tin nhắn vừa gửi đến, “Bạn của tôi gửi phương thức liên lạc của tổng biên tập đến, tôi nói chuyện với họ trước, tranh thủ dùng tiền đè xuống.”
Trịnh Dần rút một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn, dùng bật lửa châm lên rồi rít một hơi, sau đó đi vào trong phòng, đóng cửa lại, gọi điện thoại bàn bạc với tổng biên tập.
Lương Tư Triết nghe tiếng động trong phòng, phán đoán bàn bạc có thể thành công không.
Mấy phút sau, tiếng nói chuyện trong phòng dừng lại, Trịnh Dần đi ra.

Lương Tư Triết đứng lên hỏi: “Sao rồi?”
Trịnh Dần tỏ vẻ lo lắng, lắc đầu nói “Công ty này có thể bàn bạc được, có thể dùng mười triệu đè xuống.

Nhưng tổng biên tập xem như người tử tế, rất thích Hồng nam hồng nữ của đạo diễn Tào, hắn tiết lộ một tin tức với tôi, nói là bây giờ không chỉ công ty họ muốn đào riêng tư của người nhà Tào Tu Viễn, không biết ai tiết lộ ý tưởng này ra, mấy công ty truyền thông giải trí, kể cả truyền thông cá nhân đều đang chuẩn bị công bố tin tức này, có đưa tin cũng có video.

Những ngày này để giành giật góc độ đưa tin khác nhau họ đều tốn lượng lớn nhân lực và tài lực đi chụp Tào Diệp, bây giờ muốn hoàn toàn đè chuyện này xuống, quá khó… Chúng ta biết tin này lại quá muộn, hơn nửa đêm làm thế nào đến bàn bạc với từng công ty?”
Lương Tư Triết im lặng.
Chuyện Chương Minh Hàm lên án Tào Tu Viễn dâm ô, giống như quả cầu tuyết vậy, khi chuyện sắp kết thúc thì cuốn theo lực đập to lớn đè lên Tào Diệp.
Rất khó tưởng tượng trong lúc mấu chốt này, Tào Diệp đã và đang trên bờ vực sụp đổ nếu bị công khai cuộc sống cá nhân, bị tất cả những người qua đường đi ngang qua nhận ra cậu là con trai của Tào Tu Viễn, chỉ trỏ cậu, cuối cùng cậu sẽ sụp đổ ra sao.
Hơn nữa, rốt cuộc truyền thông sẽ công bố đến mức nào? Lúc đó nhà sản xuất của “Khu cách ly” ngại mặt mũi Tào Tu Viễn, không công khai người đánh người là Tào Diệp, liệu bây giờ có công khai không? Một năm trước Tào Diệp từng theo đuổi Lâm Huyễn ở đoàn phim, có thể bị người rắp tâm chú ý đến sau đó tiết lộ cho truyền thông không? Còn có Tào Diệp từng đến gay bar do anh trai Lâm Ngạn mở, liệu có bị người khác nghi ngờ xu hướng tính dục của cậu không?
Bản thân Lương Tư Triết là nhân vật của công chúng, anh biết trên phương diện khuếch đại suy đoán, tung tin đồn nhảm sinh sự truyền thông muốn sao được vậy cỡ nào, mà truyền thông cá nhân không có giám sát càng không sợ hãi.

Một khi bị lộ ra, cuộc sống của Tào Diệp thật sự sẽ bị nghiền ép tới mức vỡ vụn không chịu nổi, từ đó vĩnh biệt với cuộc sống không bị xáo trộn bây giờ.
Sự ngây thơ của thiếu niên xuất hiện vết rách, áp lực đến từ bốn phương tám hướng, dường như muốn ép nó thành bột mịn.
“Tôi có một cách, có thể kéo dài thời gian.” Lương Tư Triết bỗng nhiên nói.
“Cách gì?” Trịnh Dần hỏi.
“Tôi tổ chức buổi họp báo truyền thông, làm sáng tỏ tin đồn với thầy Tào, chắc truyền thông sẽ có hứng thú với tôi, họ sẽ không lãng phí một cái tiêu đề, chỉ có thể hoãn lại chuyện công bố Tào Diệp.”
“Đây cũng là một cách…” Trịnh Dần suy nghĩ một lát, cảm thấy coi như có thể thực hiện, “Tôi gọi điện cho người bạn tổng biên tập tòa soạn, hỏi ý kiến của anh ta.”
Điện thoại kết nối, Trịnh Dần bấm loa ngoài, anh ta không trò chuyện nhiều, kể chuyện cho tổng biên tập nghe.
“Lương Tư Triết làm tiêu đề, đặt vào ngày thường cũng đủ trọng lượng,” Tổng biên tập kia nói trong điện thoại, “Nhưng anh muốn bao trùm tin tức lớn về người nhà Tào Tu Viễn như thế, bình thường mà nói truyền thông sẽ không đồng ý.

Anh nghĩ đi, quan hệ của Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn bây giờ chỉ là một bộ phận người đang suy đoán, chưa đến mức phải mở buổi họp báo làm sáng tỏ, bây giờ dù mở buổi họp báo làm sáng tỏ, có lẽ truyền thông cũng không muốn lấy ra làm tiêu đề… Tôi có ý này, nếu như cậu ta bằng lòng mở buổi họp báo hỏi gì đáp nấy, giải đáp thắc mắc của mọi người đối với cậu ta từ khi ra mắt đến nay, vậy ngược lại là có một tin tức lớn.

Dù sao sinh hoạt cá nhân của ngôi sao lớn như thế, so sánh với sinh hoạt cá nhân của một người bình thường, vẫn có sức hấp dẫn với công chúng hơn.

Anh phải làm giao dịch với truyền thông, chỉ có thể dùng một tin tức lớn hơn đàm phán với họ, nhưng không biết Lương Tư Triết có đồng ý không…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Trịnh Dần đã nghe thấy Lương Tư Triết khẽ nói: “Tôi đồng ý.”
***