Chương 94: Sâu bọ cản đường - trở về lạc thịnh

Lục Quốc Chi Tranh

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Lạc Bắc Thần một đêm không hề chợp mắt, nàng ngồi trên nóc phòng đón gió, suy đi nghĩ lại mọi chuyện xảy ra, nước mắt không khi nào ngừng rơi, khổ sở chưa bao giờ giảm bớt, từng giây từng phút cấu xé nhân tâm của nàng...

Lạc Bắc Thần trong lòng đau rỉ máu, tiến thoái lưỡng nan, nhất định phải bắt nàng chọn một bên sao...

Làm sao mới cho tốt đây...

Một đêm yên tĩnh đấu tranh trong lòng, Lạc Bắc Thần sáng sớm liền chào tạm biệt Phong Vương và mẫu thân, lập tức trở về Lạc Thịnh an bài mọi thứ, ngày mai là đến lễ đăng cơ rồi, nên không thể chậm trễ.

Chuyến đi này, có Độc Tôn, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Tích Vân, Viện Sinh, Ám Minh, mấy người còn lại thì ở Tây Vực phòng thủ, lỡ như có đánh lén thì có thể phản công được.

Trước khi đi, Lạc Bắc Thần đi đến nhìn mẫu tử Phong Vô Tâm một lần, mỉm cười chua xót nhìn hai nữ nhi lạnh nhạt với mình, nàng chỉ biết cúi đầu, quay lưng bước đi ra ngoài.

Sau khi chỉnh đốn lại tâm tình, nàng mới cùng mọi người rời đi.

Bảy người bảy ngựa chạy như bay ra khỏi Tây Vực, đến Tùy Sinh Hà, dưới hồ đã chuẩn bị sẵn cái bè lớn, mọi người dẫn ngựa xuống, đẩy bè qua bờ bên kia.

Nơi đây cũng không có sương mù như ba năm trước, nên mọi người có thể ngắm mặt nước lóng lánh một màu xanh đẹp đẽ, phía xa nhìn như vô tận, có những dãy núi mờ ảo bị mây trời che phủ.

Qua bên bờ, mọi người lại thúc ngựa chạy thẳng về Lạc Thịnh, bôn ba suốt dọc đường, suốt nửa ngày không ngừng nghỉ, không phải họ không muốn dùng khinh công để rút ngắn thời gian, vì có hai điều làm họ lo lắng, đệ nhất ở đây, chỉ có Lạc Bắc Thần cùng Độc Tôn mới có nội lực thâm hậu dùng và duy trì khinh công năm sáu canh giờ, nếu như dùng cách này thì mọi người rất hao tổn sức lực, còn đệ nhị, nếu có chuyện ngoài ý muốn như bị tập kích xảy ra thì mọi người sẽ không có nội công trụ được lâu, phải biết Chu Liễm chạy trốn, Bạc Huyền Đao xuất thế làm kinh động Ái Lạp Quốc hôm trước, tất nhiên sẽ dẫn đến một số ruồi bọ, có câu "Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Có Tội" không phải sao?

Nhưng rất đúng, đều mà bọn họ lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra, bảy người chạy nhanh ở phía trước, ở phía sau một đám hắc y nhân truy tới, đứng đầu là tam xú lão nhân.

Sưu sưu sưu...

"Có ám tiễn, mau tránh!" Lạc Bắc Thần tất nhiên biết có người theo đuôi, lúc này lỗ tai nàng giật giật, lập tức hô lên, đồng thời chân đá vào mông ngựa thuân lợi bay lên cao, tránh đi ba mũi tên chứa kịch độc.

Keng keng...

Sáu người còn lại cũng phóng lên, chân đá vào ngựa, cho tụi nó chạy nhanh tránh đi, bảy người ở trên không trung rút kiếm phá tan mưa tên.

Phanh!

Lạc Bắc Thần đón lấy mưa tên, một chưởng mang theo vạn lực đánh đi, một tiếng nổ vang, tên keng keng gãy nát rơi xuống, một ít bay ngược trở lại ghim vào yết đầu đám chủ nhân của nó.

"Ha ha ha, Lạc Vương quả thật danh bất hư truyền, vậy thì tiếp chiêu Tam Quỷ Công bọn ta đi..." Một lão nhân trong ba lão nhân đẫn đầu, cười vang dội bầu trời, song đó vươn ra ma trảo dẫn đầu ba người nhào tới tấn công Lạc Bắc Thần.

"Tam Quỷ Công, ba lão yêu các ngươi còn dám bước chân vào trung nguyên?" Lạc Bắc Thần xoay người tránh qua một bên, ở trên không trung lộn mấy vòng thoát đi ba ma trảo đánh tới, nàng cay mày quát lên, thì ra người theo dõi nàng từ Phượng Tộc đến đây lại làm lão ma đầu này.

"Đừng nói lời vô ích, mau giao ra Bạc Huyền Đao!" Nhất Quỷ cười lạnh, lớn tiếng nói.

"Tiên sát, hậu đoạt!" Nhị Quỷ không nhiều lời phun ra bốn chữ, bàn tay mở ra, hắc khí cuồn cuộn hội tụ, đánh úp tới Lạc Bắc Thần.

"Tiếp chiêu..." Tam Quỷ cũng theo đó đánh tới.

Phanh!!! Ầm ầm...

"Phá!" Lạc Bắc Thần hét lên một tiếng, hai ma trảo ẩn chứa đại kình lực, nàng phóng tới tiếp chưởng, năm nguồn lực va chạm nhau tạo ra tiếng vang kinh thiên động địa, những người ở gần đều bị cuốn đi, quăng xa mấy chục thước, bọn người Độc Tôn kinh hãi, dùng nội lực chống đỡ, nhưng vẫn lui lại cả chục bước, như thế đủ biết uy lực hùng hậu cỡ nào, đất cát xung quanh bạo khởi, ầm ầm nổ tung liên tục không dứt...

Lạc Bắc Thần cùng Tam Quỷ Công lui ra sau mấy vòng, âm thầm ngưng trọng đánh giá đối phương.

Đám hắc y sau khi hoàn hồn, lại vung kiếm tấn công nhóm người Tuyết Vô Song, kiếm cùng kiếm va chạm, âm thanh leng keng dai dẳng đinh tai nhức óc.

Tam Quỷ Công nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khó coi, nội lực mạnh như thế nào mới có thể phá được ba chưởng toàn lực của bọn hắn, song họ cũng âm thầm kinh hãi, nhân tâm thiếu điều muốn run rẩy, Bạc Cô Tộc nội công tâm pháp đúng là thiên hạ đệ nhất tuyệt học, quả thật đáng sợ!

Năm xưa, Bạc Cô Bất Bại cũng dùng nội công đánh bọn họ thê thảm, đuổi ra khỏi trung nguyên...

Họ không ngờ Lạc Bắc Thần trẻ tuổi như vậy, mà nội công lại quá mức thâm hậu, e là nếu tiếp tục đánh nhau, không lưỡng bại câu thương cũng đồng quy vu tận.

Lạc Bắc Thần cũng nghĩ tới việc này, nàng có Tam Vũ Huyền Thiên, nếu dùng tất nhiên có thể đánh cho bọn chúng bại hoàn toàn, có khi chết, nhưng nếu lấy ra, uy lực của thứ vũ khí này kế tiếp lại dẫn đến một đám ruồi bọ, ở đây không phải nàng kiêng kỵ, mà là thật sự không có thời gian nhiều đề chơi trò mèo vờn chuột...

Hai bên đều có mỗi suy nghĩ riêng của nhau, Tam Quỷ Công làm sao có thể bỏ đi cơ hội tốt như ngày hôm nay, để đoạt đi Tam Vũ Huyền Thiên, bọn họ âm thầm tính kế, trên người vận dụng ma công.

Ba người sau khi trao đổi ánh mắt, lập tức phóng lên cao, tách ra làm hai hướng, hai người đối phó với Lạc Bắc Thần, còn người kia tấn công Độc Tôn đám người.

Lạc Bắc Thần ngã người, tránh đi hai chưởng, một chân móc lên, đá thẳng vào ngực Nhị Quỷ, mũi chân xoáy vào, mượn lực phóng thân thể lên cao, hai chân chéo lại, sau đó đánh ra hai cước, thuận lợi bức lui hai người kia.

"Hay lắm..." Nhị Quỷ ôm ngực lui lại mấy bước, lau máu ở khóe môi, trên người tản ra hắc khí, tiếp tục lao tới tấn công.

Tam Công cũng tách ra đánh từ phía sau, hai người trước sau tấn công, tưởng đâu vẹn toàn không cho Lạc Bắc Thần đường lui, nhưng bọn họ lầm rồi, Lạc Bắc Thần đứng yên nhìn hai chưởng đánh tới.

Phanh!

Đến khi hai chưởng phong đánh tới, bỗng dưng Lạc Bắc Thần thi triển khinh công biến mất, Nhị Quỷ cùng Tam Quỷ không kịp thu tay, hai chưởng va chạm làm cả hai lui lại mấy chục bước, nội thương càng thêm nặng.

"Khốn kiếp..." Nhị Công phun ra một ngụm máu, nghiến răng nhìn Lạc Bắc Thần đứng một bên xem kịch, hắn nổi giận rống lên, ma trảo thật nhanh chụp tới lần nữa.

Phanh!

Lạc Bắc Thần dùng chưởng phá chưởng, phía sau nàng lại cảm nhận được tiếng gió ma sát, vừa xoay người lại thì nhìn thấy ở phía sau một màn.

"Vô Song, cẩn thận!" Lạc Bắc Thần mở to mắt, kinh hãi hô lên, nàng nhìn thấy Nhất Quỷ ma trảo đang đánh lén tới Tuyết Vô Song, nàng lập tức phóng ra Bạc Huyền Đao.

Phanh!!!

Phịch...

Lạc Bắc Thần tâm trạng đặt tại Tuyết Vô Song trên người, nên dẫn đến không kịp phòng bị Tam Quỷ tấn công, ma trảo trực diện đánh thẳng vào ngực nàng, song đó ở phía trước Bạc Huyền Đạo thuận lợi cứu Tuyết Vô Song một mạng, âm thanh như muốn rung chuyển trời đất, Nhất Quỷ cũng bị uy lực hất bay quăng mấy chục thước, lâm vào trọng thương, Tuyết Vô Song ở gần cũng không tránh khỏi, nàng lui lại phia sau cả chục bước, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, đám người còn lại cũng chật vật không kém, mấy tên hắc y thê thảm la hét, lăn lộn trên đất...

Ầm!

Lạc Bắc Thần bị đánh bay ra phía sau, Nhị Quỷ tận dụng cơ hội, một chưởng chụp xuống ngực nàng, thành công làm Lạc Bắc Thần trọng thương, thân thể nàng bay xa lăn mấy vòng trên đất, quần áo màu trắng cũng nhiễm đầy máu cùng đất cát, phi thường chật vật, dơ bẩn...

"Tiểu sư phụ..."


"Thần Thần..."

"Chủ tử..."

Âm thanh hốt hoảng chồng chất lên nhau, mọi người tức tốc đứng dậy, chạy tới.

Lạc Bắc Thần vận dụng nội lực chữa thương, thêm dùng Phục Hoàn Đan, ngực cũng đã bớt đau hơn một chút.

"Khụ khụ, ta không sao..." Lạc Bắc Thần thấy mọi người lo lắng thì lắc đầu trấn an, nhìn Tuyết Vô Song đang khóc, đau lòng ôm nàng dỗ dành.

"Ta không có sao, nàng không cần lo."

"Nhị đệ, tam đệ, giúp ta bắt lấy Bạc Huyền Đao..."

Âm thanh phía sau vang lên, nơi đó, Nhất Quỷ thở hồng hộc rượt theo Bạc Huyền Đao. Nhị Quỷ cùng Tam Quỷ hai mắt tỏa sáng, nhào tới chặn đầu, dự định chụp lấy, nhưng vẫn không được, Bạc Huyền Đao ảo diệu lướt qua lướt lại, tránh đi những bàn tay dơ bẩn của bọn chúng.

"Uống vào." Lạc Bắc Thần cũng không để ý, nàng lấy tay lau đi nước mắt cho Tuyết Vô Song, lau khóe môi dính máu, uy cho nàng một viên Phục Hoàn Đan.

"Vũ nhi, Tiểu Vân, Độc Tôn, mấy người các ngươi cũng uống..." Nàng đưa tới một bình thuốc, nhìn mọi người bảo.

"Lạc Bắc Thần, ngươi không sợ bọn họ lấy đi sao?" Ngân Vũ nhận lấy, nhìn Lạc Bắc Thần nhíu mày hỏi, lời nói cũng cứng ngắt, không có một tia ôn nhu nhẹ nhàng gì cả.

"Cả Chu Liễm còn không khống chế được, bọn họ có khả năng sao?" Lạc Bắc Thần nghe ái nhân gọi thẳng tên cúng cơm của mình không chút ôn nhu, khóe môi co giật vài cái, đúng là dung nhan dịu dàng nhưng người chả dịu dàng gì cả, Lạc Bắc Thần thật bất đắc dĩ, nhìn Tam Quỷ Công cười lạnh nói.

"Ngươi thương thế sao rồi, đi tiếp được không, hay để ta cõng?" Ngân Vũ gật đầu, nhớ ra nàng bị thương, lập tức mở miệng hỏi.

"Không cần, không cần..." Lạc Bắc Thần ngồi dưới đất, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Ngân Vũ, nhớ tới đêm ba năm trước sự tình, nàng nghĩ, nếu để nàng cõng, có khi nào bị quăng xuống đất lúc nào không hay không? Rất có thể lắm lắm, Lạc Bắc Thần tưởng tượng mà lạnh cả người, lập tức kịch liệt lắc đầu, cười xua tay nói không cần.

"Vũ nhi, hình như tiểu sư phụ rất sợ con?" Độc Tôn quan sát hai người, nhướng mày qua nhìn Ngân Vũ, hiếu kỳ hỏi.

"Con đâu có ăn thịt nàng, chắc là do ám ảnh một số chuyện, nói đi phải không Tiểu Thần Thần?" Ngân Vũ cười phá lệ yêu nghiệt, nụ cười làm cho ai đó sinh ra sợ hãi, nàng nhìn xuống, chân nhẹ nhàng điểm hai bên đùi Lạc Bắc Thần mấy cái, giọng cực kỳ ôn nhu hỏi.

Lạc Bắc Thần thấy chân Ngân Vũ đụng chạm, cả người như muốn co rút, theo bản năng lấy tay che hạ thể, sợ hãi nhìn Ngân Vũ, lắc đầu hô lên.

"Đừng, đừng, đừng đá..."

Một màn này, ngoài Ngân Vũ ra mọi người đều trợn mắt, không ngờ Lạc Bắc Thần lại sợ Ngân Vũ như vậy, chỉ mới đụng thôi, mà phản ứng còn hơn bị đánh mấy trăm cái?

Tuyết Vô Song rốt cuộc minh bạch, hôm trước nàng đã nghi ngờ, hôm nay lại càng chắc chắn.

Lạc Bắc Thần nhìn Ngân Vũ đang mỉm cười với mình, nàng cười lại lấy lòng, vội vàng đứng dậy, nhưng ánh mắt vẫn đề phòng cái chân Ngân Vũ, sợ là nàng chỉ cần lơ là, thì người này lại cho thêm một đạp, ba năm trước đã thử qua một lần nên không cần nữa đâu, lần đó nàng đau muốn chết đi sống lại, nhớ lại thôi mà mồ hôi ướt cả người...

Ngân Vũ cười đắc ý, tay để lên mặt Lạc Bắc Thần vỗ vỗ mấy cái, nhưng chỉ như vậy cũng dọa nàng nhảy dựng.

"Biểu hiện tốt lắm, thưởng cho ngươi..." Ngân Vũ tâm tình vô cùng tốt, ở môi môi cho Lạc Bắc Thần một nụ hôn, quăng thêm cái mị nhãn.

Lạc Bắc Thần nhìn mà muốn hôn mê, khuôn mặt đã yêu nghiệt, nay lại làm hành động phong tình bậc này, mị lực vô hạn bắn tới, có nước xỉu tại chỗ, chứ đỡ gì nổi...

(Thuần Dã: Chỉ trách ngươi Nội lực thì có thừa mà định lực lại có hạnHahaa)

Mọi người còn lại cũng không nhìn hai người nữa, mà nhìn tới ba người phía xa.

Lạc Bắc Thần hít mấy hơi thật sâu, sau đó trở lại bình thường, nhấc chân bước qua mặt mọi người đi đến phía trước, đứng một bên xem ba xú lão nhân làm trò.

Phía trước, Tam Quỷ Công mệt thở hồng hộc, bọn họ làm cách nào cũng không thể bắt lấy được thanh đao, dù dùng khinh công cũng vậy.

Lạc Bắc Thần quan sát một lúc, tận dụng tốt thời cơ, lao đến, tấn công một lượt ba người, không cho họ một giây nào tránh thoát.

Phịch...

Một chưởng tới, thật nhanh đánh bay Nhị Quỷ không phòng bị, hai người kia cũng trúng, nhưng họ thật nhanh lui ra phía sau, thoát khỏi sát chiêu.

Lạc Bắc Thần đưa tay ra, Bạc Huyền Đao liền nằm yên trong tay nàng, mấy nhát múa vào không khí, đánh tới ba người.

Xẹt xẹt....

Aaaa!

Lưỡi đao gió bay đi mang theo kình lực, rạch mấy đường trên người Tam Quỷ Công, bọn chúng hét lên, bị uy lực đánh bay lộn nhào ra phía sau, thân thể đập mạnh xuống đất, tạo ra âm thanh vô cùng nặng nề.

Đám hắc y nằm lăn lộn trên đất, Lạc Bắc Thần buông đao, liền vút vút mấy tiếng, tất cả đều bị cắt đứt yết hầu mà chết, Bạc Huyền Đao lần nữa nằm gọn trong tay nàng.

Đùng đùng...

"Chết đi!" Lạc Bắc Thần phóng lên cao, xoay vài vòng, mũi đao sắc bén chỉ xuống phía dưới ba người, nàng một đao mang theo uy lực kình thiên bổ xuống, ba người phía dưới lập tức sợ hãi vội tách ra, nhưng Lạc Bắc Thần không phải ý này, đao vừa chạm đất, xung quanh đùng đùng nổ lớn, Tam Quỷ Công cũng bị uy lực đánh bay qua hai hướng, thân thể như diều đứt dây quăng đi thật xa, máu tươi giăng đầy thiên không, tất cả thi thể hắc y nhân đều bị chôn trong bão cát.

May mắn, đám người Tuyết Vô Song đã tránh đi vòng chiến, nên không một ai bị ảnh hưởng, còn Lạc Bắc Thần thì đang ở phía cao trên thiên không, cả người vô sự.

Tam Quỷ Công ba người chết không nhắm mắt, thân thể mềm nhũn, cho thấy xương cốt đều đã bị đánh nát, không còn nguyên vẹn.

"Đã bị quản một canh giờ, chúng ta mau đi thôi." Lạc Bắc Thần nhìn Tuyết Vô Song đám người nhắc nhở, sau đó thi triển khinh công lao đi.

Mọi người gật đầu, tức tốc đuổi theo Lạc Bắc Thần, bỏ lại những tiếng nổ ầm ầm vẫn còn không dứt, như muốn phá hủy cả vùng đất, hố lớn hố nhỏ liên tiếp nhau...

Dùng khinh công thêm hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy được bảy con ngựa đang chạy ở phía trước, mỗi người tìm đến con của mình đáp xuống, giá giá mấy tiếng chạy như bay về phía trước.

Đất khô phía dưới cũng bị chân ngựa giẫm nát, quăng tứ tung xung quanh.

Đến gần chiều tối, bọn họ đã đến Lĩnh Du Sơn, Lạc Bắc Thần cho mọi người dừng ngựa, nhìn xuống vực sâu phía dưới, sau đó Lạc Bắc Thần ôm hai người Tuyết Vô Song và Ngân Vũ nhảy xuống trước.

Mất một canh giờ để Lạc Bắc Thần đem mọi người đưa xuống vực, trời bây giờ cũng đã tối đen.

"Ở trong thác nước." Lạc Bắc Thần chỉ nói một câu, sau đó bay qua con suối vào bên trong thác nước, mọi người còn lại gật đầu đuổi theo.

Sau khi vào trong, Lạc Bắc Thần lấy ra một lệnh bài, đi đến một góc đá, chỗ đó có một cái khe vuông, nàng đem lệnh bài đẩy vào, lập tức phía trên kình kình âm thanh, cửa động mở ra, ánh sáng liền chiếu rọi cả nơi này.

"Lên." Lạc Bắc Thần rút ra lệnh bài, chân điểm nhẹ trên đá, ôm lấy hai nữ nhân ở gần phóng lên, mọi người còn lại cũng vậy.

Đến khi tất cả vào hết trong thạch động, cửa cũng đóng lại, bên trong Dạ Minh Châu một hàng dài chiếu sáng con đường.

Phía trước lúc này có tiếng dồn dập của bước chân, không qua mấy tức thì thấy một đám hắc y chạy tới, bọn hắn vẻ mặt mừng rỡ, lập tức cung kính quỳ xuống hô lên.

"Ám Vệ tham kiến chủ tử."

"Đứng lên đi, tình hình bây giờ thế nào?" Lạc Bắc Thần gật đầu phất tay, vừa đi vào trong vừa hỏi.

"Bẩm chủ tử, ở ngoài kinh thành, một đám Thi Quỷ đang bao vây, trong thành đều đã bị người của Huyền Vương khống chế, trong cung Hoàng Hậu bị nhốt tại tẩm cung, tất cả Hoàng Tử, Công Chúa đều bị cho vào địa lao, còn Hoàng Thượng, nghe theo lời dặn của ngài, thuộc hạ đã cho người thành công tráo vua, bây giờ bệ hạ đang ở Lạc Vương Phủ, vô cùng an toàn." Ám Dịch cung kính bẩm báo, lần trước hắn cũng làm như vậy để tráo Thái Hậu khỏi tay giặc.