Chương 93: duyên đoạn nghĩa tuyệt (hạ)

Lục Quốc Chi Tranh

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Hai hài tử nghe phụ thân nói, rốt cuộc ngừng khóc, cố gắng suy nghĩ không có tư cách nghĩa là gì, hai đứa mím môi hít hít mũi, đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn Lạc Bắc Thần.

"Ngoan, vào trong với mẫu thân đi." Lạc Bắc Thần mỉm cười trong nước mắt, nhìn hai nữ nhi của mình, nhẹ giọng nói.

"Vâng ạ." Hai cái đầu nhỏ nhẹ gật, hít hít mũi hôn lên má Lạc Bắc Thần một cái, sau đó chạy nhanh vào tẩm cung.

Lạc Bắc Thần đứng dậy, khổ sở cười một tiếng, nước mặt không tự chủ được lại tiếp tục trào ra, nàng bước chân loạng choạng không mục đích ra khỏi phòng, để lại mọi người nặng nề tâm tình ở đây.

"Thần nhi rất hiểu chuyện, các con không cần lo lắng." Bạc Cô Mặc đây là nói với Tuyết Vô Song, Ngân Vũ cùng Tích Vân, sau đó dỗ dành Đồ Nha Tề - Túc Sa đang khóc kế bên.

Tuyết Vô Song ba người trên mặt tràn đầy lo lắng, nghe Bạc Cô Mặc nói mới thoáng nhẹ lòng hơn một chút, các nàng biết lúc này Lạc Bắc Thần cần yên tĩnh, nên sẽ không đi làm phiền, vết thương thì phải dùng thời gian để chữa lành, hôm nay biến cố không biết có thể vãn hồi được hay không...

Độc Tôn nặng nề thở dài một hơi, Ngân Nguyệt từ lúc Lạc Bắc Thần vào trong thì đã chạy tới, thấy không khí không đúng nên hỏi Lưu Trúc, khi biết chuyện nàng thở dài liên tục, sau khi thấy phụ tử họ nói chuyện, nàng không kìm được mà khóc lên.

Lưu Trúc từ trước đến giờ chỉ thấy chủ tử đau khổ hai lần, một là đêm trước rời đi Lạc Thịnh, hai là hôm nay, nàng suy nghĩ mà không nhịn được bật khóc, hai người phải đến mức đoạn tuyệt như vậy sao...

Nửa canh giờ, mọi người trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng khóc thúc thích của ai đó, không khí cũng quanh quẩn mùi ưu thương.

Phong Vương cho thuộc hạ sắp xếp phòng để mọi người nghỉ ngơi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, từng người một đứng dậy đi về phòng của mình, thần sắc ai nấy cũng buồn bã, nặng lòng.

Lạc Bắc Thần ra khỏi Phong Điện, lang thang đi trên đường, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy nước mắt. Viện Sinh cùng Ám Minh dùng một khoảng cách nhất định để đi theo nàng, bọn họ là lo lắng cho chủ tử.

"Thái Hoa Tửu đây, rượu ủ mười năm thơm ngon đây, Thái Hoa Tửu..." Một âm thanh rao bán rượu bên lề đường, tên bán hàng mở ra nắp rượu, cho hương lan tỏa vào không khí.

Hắn nhìn đến một nam tử tuấn mỹ nghiêng ngã đi vào ngồi xuống bàn, hai mắt lóe sáng vội đi đến phục vụ.

"Công tử uống rượu sao?"

Lạc Bắc Thần gật đầu, từ trong đai lưng lấy ra một thổi vàng quăng cho tên bán rượu.

"Khách quan muốn mấy vò?" Tên bán rượu nâng niu thổi vàng, mặt nở hoa rạng rỡ, cười lấy lòng hỏi.

"Hết." Lạc Bắc Thần lạnh lùng phun ra một chữ.

"Vâng, vâng..." Tên bán hàng mắt lại sáng lên, vội vàng gật gật đầu, chạy đi lấy cả chục vò rượu chất lên bàn trước mặt Lạc Bắc Thần.

Lạc Bắc Thần bắt lấy vò rượu, mở nắp ra, không làm động tác dư thừa mà đổ ào ạt vào cổ họng, đến nỗi tràn ra ngoài ướt đẫm vạt áo.

Viện Sinh cùng Ám Minh cũng chạy tới ngồi vào bàn, gọi tên bán hàng nói vài câu rồi đưa một thổi bạc to cho hắn.

Không qua mấy tức, một vò rượu đã cạn đáy, nàng quăng sang một bên, với lấy một vò uống tiếp.

Không biết là do âm thanh quăng vò rượu hay là vì mỹ mạo của Lạc Bắc Thần, dần dần người đi đường dừng bước lại, tụ tập thành một đám đông, cùng nhau ngắm mỹ nam say tửu, nhiều người thấy nàng rất quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai...

Lạc Bắc Thần vẫn liên tục trút say mình, vò rượu rỗng cũng rơi đầy dưới chân, nàng mặc kệ mọi người xung quanh, mà chìm vào đau khổ, tê tâm liệt phế trong lòng, vừa uống nước mắt vừa rơi, đôi khi còn mang theo tiếng nấc nghẹn ngào...

Viện Sinh cùng Ám Minh ánh mắt rét lạnh cảnh cáo quét qua từng người, làm cho bọn họ như ong vỡ tổ mà giải tán.

Đến khi uống sạch hết rượu trên bàn, nàng cũng say đến không biết thiên địa, đầu ngã trên bàn, tay còn cầm một vò rượu từ trên đổ xuống, bộ dạng thê thảm muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, còn khóc thúc thích như một đứa trẻ...

Viện Sinh đi tới, đỡ lấy Lạc Bắc Thần, đem nàng để trên lưng trở về Phong Điện.

Phịch...

"Thả bản Vương xuống..." Lạc Bắc Thần thấy có người cõng mình, nàng hé mắt ra, giãy giụa lăn từ trên lưng xuống, phịch một tiếng, nàng hình chữ đại mà nằm dài trên đường.

"Chủ tử, chủ tử..." Viện Sinh, Ám Minh không kịp đỡ, hai người hốt hoảng cúi xuống đỡ lên Lạc Bắc Thần, gọi người đang bất tỉnh nhân sự mấy tiếng.

"Bà yên tâm đi, Viện Sinh và Ám Minh có đi theo, sẽ không có chuyện gì đâu." Bạc Cô Mặc vỗ lưng Đồ Nha Tề - Túc Sa, trấn an nói.

"Sao mọi chuyện lại đi đến kết quả này..." Đồ Nha Tề - Túc Sa vừa khóc vừa than thở.

"Chúng ta bây giờ phải xem thiên ý." Bạc Cô Mặc đau lòng nói.

"Hạnh phúc cùng khoái lạc không phải ông trời cho không chúng ta, tất cả đều phải trả cái giá thật đắt để đổi lấy, hỉ nộ ái ố đời người là không thể tránh khỏi..."

Hai người cũng là một ví dụ không phải sao, ba mươi năm thời gian, mấy ai tình cảm vẫn mãi mãi sâu đậm như lúc ban đầu, nhưng họ lại in sâu trong lòng duy nhất một bóng hình, trời không phụ lòng người, người có tình cũng thành quyến thuộc...

"Mẫu thân, đừng khóc nữa mà..." Bạc Cô Tình Phong oa lên khóc, nhìn mẫu thân của mình rơi nước mắt mà nghẹn ngào.

"Thần nhi lau nước mắt cho mẫu thân, người đừng khóc nữa nha..." Bạc Cô Niệm Thần ngồi ở trong lòng Phong Vô Tâm, lấy tay áo lau nước mắt cho mẫu thân, mếu máo nói.

"Được rồi, mẫu thân không khóc nữa, hai đứa nín đi." Phong Vô Tâm rốt cuộc không khóc, ôm hai đứa con của mình vào lòng dỗ dành.

Một lát sau.

"Mẫu thân, phụ thân người...." Bạc Cô Tình Phong nín khóc, nhìn mẫu thân của mình, nhỏ giọng nói.

"Không được nhắc đến nàng trước mặt mẫu thân!" Phong Vô Tâm mặt trầm xuống, lạnh lùng cắt ngang.

Giọng nói lạnh băng dọa hai đứa im bật, hai mắt lại trào ra nước, mím môi khóc không thành tiếng, từ trước đến giờ hai người chưa thấy mẫu thân tức giận như hôm nay, không lẽ phụ thân làm sai chuyện gì, làm mẫu thân không cho người xin lỗi...

"Từ nay về sau không cần nhắc tới nàng, nàng không thương mẫu tử chúng ta, nàng chỉ yêu giang sơn cùng các nữ nhân của nàng." Phong Vô Tâm thấy mình dọa bọn nhỏ rồi, nên nàng hạ giọng xuống, khổ sở nói.

"Không phải, không phải, phụ thân nói rất thương mẫu thân mà..." Bạc Cô Niệm Thần nghe vậy, dùng sức lắc đầu nói không đúng.

"Phụ thân vừa mới nói mà..." Bạc Cô Tình Phong cũng lắc đầu không đồng ý phản bác.

"Thương sao? Thương mẫu tử chúng ta, vì sao ba năm qua nàng không một lần về đây, cả một lá thư cũng chẳng có, khi trở về lại đem thêm mấy nữ nhân, nàng là thương bọn họ hơn chúng ta, như vậy các con cần sao?" Phong Vô Tâm nghẹn ngào, nặng nề nói ra từng chữ.

"Thật sự sao..." Bạc Cô Niệm Thần nghe vậy, cũng không hiểu bao nhiêu, nàng chỉ biết theo lời mẫu thân, phụ thân thương mẫu tử nàng rất ít, thương hai cô cô vừa rồi nhiều hơn, hai đứa rơi nước mắt thì thào, yên lặng gục đầu im thinh thít.

Phong Vô Tâm hai vai run rẩy, ôm hai đứa nhỏ không phản ứng vào lòng, mẹ con cùng nhau tuyệt vọng.

Lạc Bắc Thần say khướt được Viện Sinh đỡ về, đem nàng đưa về phòng, ba nữ nhân kia biết chuyện cũng vội chạy tới, mỗi người làm một chuyện, người pha nước ấm, người cởi y phục, người chuẩn bị đồ cho nàng...

"Tiểu Phong, ta sai rồi..." Lạc Bắc Thần trong mơ nức nở lên.

Khuôn mặt vô cùng khổ sở, nước mắt lại tuôn trào ra.

"Tiểu Thần, ngoan không khóc." Tuyết Vô Song vội ôm lấy Lạc Bắc Thần, ôn nhu vỗ về, thấy kẻ này như vậy lòng nàng đau như cắt, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra, chỉ do nàng cố kìm nén thôi.

"Đừng đuổi ta đi, ta xin lỗi nàng... Tiểu Phong..." Lạc Bắc Thần ôm chặt Tuyết Vô Song, nghẹn ngào nói mớ.

"Không đuổi, không đuổi, ngoan ngủ đi..." Tuyết Vô Song dùng tay vỗ nhẹ mặt nàng trấn an, thanh âm phá lệ mềm mại, dịu dàng.


Lạc Bắc Thần khóc thúc thích một lúc cũng dần nhỏ lại, khuôn mặt ngủ say lâu lâu nhăn lại, tựa hồ rất đau khổ.

"Tuyết cô nương, nước đã xong." Tích Vân bước ra, nói với Tuyết Vô Song.

Tuyết Vô Song gật đầu, nàng cùng Tích Vân đỡ Lạc Bắc Thần ra phía sau bình phong.

Cởi ra trung y cùng nội y, thả nàng vào nước ấm, hai người trước sau giúp nàng tẩy rửa, không lâu sau, mùi rượu nồng nặc cũng bị rửa đi.

Ngân Vũ đi tới, trên tay cầm một bộ hắc y vắt lên tấm bình phong, ngồi xuống giúp Lạc Bắc Thần xoa xoa thái dương, để nàng ngủ thoải mái hơn một chút.

Tuyết Vô Song phía sau dùng khăn chà lưng cho Lạc Bắc Thần, ánh mắt chăm chú, động tác nhẹ nhàng từng chút một, ôn nhu cẩn thận hơn cả hai người kia.

Lạc Bắc Thần sắc mặt đã hòa hoãn đi không ít, dần lộ ra một ít hưởng thụ.

Hai khắc thời gian, ba người cũng đã xong, lau người giúp Lạc Bắc Thần, sau đó mặc lại y phục.

Lạc Bắc Thần được đưa đến bên giường, chiếc giường rất rộng lớn có thể ngủ sáu bảy người.

Sau khi lo xong cho Lạc Bắc Thần, ba người cũng trở về tắm rửa, sắc trời cũng đã tối đen.

Khuya đến, Phong Điện an tĩnh, mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, Tuyết Vô Song từ bên ngoài bước vào phòng Lạc Bắc Thần, nàng là muốn xem người này ngủ có thoải mái không.

Vừa bước vào, thì đã thấy chăn lăn lộn trên nền, Lạc Bắc Thần thì nằm nghiêng ngã, không ra bộ dáng trên giường.

Tuyết Vô Song lắc đầu, cúi người nhặt cái chăn, bước lên giường chỉnh tư thế lại để nàng ngủ ngon hơn, mới lấy chăn phủ lên.

Lạc Bắc Thần nhíu mày, tay quơ qua quơ lại, đụng được thứ mềm mại thì bắt lấy kéo xuống ôm ngủ.

"Ân...." Tuyết Vô Song chưa xuống giường thì bất ngờ bị kéo, không bao lâu nàng liền bị khóa chặt.

Lạc Bắc Thần ngửi được mùi hương quen thuộc, đôi tay thả lỏng kéo nàng vào lòng ngủ say.

Lạc Bắc Thần nặng nề ngủ đến tối ngày hôm sau, Tuyết Vô Song cũng bồi nàng mà ngủ, bởi vì nàng thoát không được, chỉ có thể nằm yên, mặc cho người kế bên làm loạn.

Hai đứa nhỏ một ngày chờ phụ thân tỉnh dậy giải thích, nhưng chờ mãi mà không thấy phụ thân đâu, hai đứa rốt cuộc chạy đến phòng Lạc Bắc Thần, nhưng lại thấy phụ thân của các nàng đang ôm cô cô xinh đẹp ngủ say xưa...

Hai đứa lại nhớ tới mẫu thân hai mắt vì khóc mà sưng lên, nhớ tới mẫu thân không chịu ăn gì cả, chỉ ngồi khổ sở trên giường...

Hai đứa ngơ ngác, trong đầu là hai hình ảnh đối lập, dần dần hai người gục đầu, đôi mắt tràn ngập nước, đôi tay nhỏ bé siết chặt, ủ rũ bước ra khỏi phòng.

Phụ thân đã không cần mẫu tử con, thì mẫu tử con cũng không cần phụ thân...

Lạc Bắc Thần sau khi tỉnh lại, bận rộn tẩy rửa một phen, đổi lại trung y, khoát lên bạch sam.

Nhìn Tuyết Vô Song trên giường ngủ ngon, nàng cũng không muốn đánh thức, bước chân đi ra ngoài.

"Chủ tử." Viện Sinh cùng Ám Minh bỗng dưng xuất hiện giữa sân, hai người chắp tay cung kính với Lạc Bắc Thần, đang bước tới.

"Chu Ngụy hắn đã đến Lạc Thịnh chưa?" Lạc Bắc Thần gật đầu, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng sao, nhàn nhạt hỏi.

"Bẩm chủ tử, hắn có lẽ ngày mai sẽ đến." Viện Sinh chậm rãi đáp.

"Những người có ý đồ đối với Phục Hoàn Đan trong tay hắn, tất cả đều bị ma công giết chết." Ám Minh bổ sung thêm.

"Qua ngày hôm sau, cũng là ngày hắn biến mất khỏi thế gian." Lạc Bắc Thần trầm giọng cười nói, ánh mắt lóe lên tia lãnh ý thấy rõ.

"Còn tung tích của Chu Liễm, thuộc hạ không tìm ra dấu vết." Viện Sinh lại nói.

"Thuộc hạ thấy, hắn giống như bốc hơi khỏi Lục Quốc." Ám Minh vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

"Rồi hắn cũng sẽ xuất hiện thôi." Lạc Bắc Thần thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói.

"Thiên hạ Lục Quốc, miếng mỡ lớn như vậy, tiểu miêu như hắn không nỡ bỏ qua đâu."

Sau khi nói xong, Lạc Bắc Thần nhấc chân hướng phòng của Phong Vô Tâm đi đến, nàng muốn xem Tiểu Phong cùng hai nữ nhi của mình.

Trong phòng, hai hài tử mượn vui đùa để quên đi buồn bã, cả hai rượt đuổi chạy loạn trong phòng.

Bạc Cô Tình Phong ngẩng đầu, vô tình thấy người làm mẫu tử nàng khổ sở đang đi tới, nàng vẻ mặt liền xụ xuống, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Bạc Cô Niệm Thần cũng nhìn theo, lại nhớ lại phụ thân ôm nữ nhân khác ngủ thật ngon, nàng cả người run rẩy, đôi mắt lóe lên tức giận, hai má phồng lên đỏ bừng.

"Phong nhi, Niệm nhi..." Lạc Bắc Thần bước vào, mỉm cười nhìn hai nữ nhi, muốn dang tay ôm lấy, nhưng nhận lại cái hất ra vô tình của các nàng, Lạc Bắc Thần ngỡ ngàng không biết chuyện gì xảy ra, khuôn mặt nhăn lại.

"Các con..." Lạc Bắc Thần suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết mình chọc giận hai đứa khi nào, vẻ mặt bất đắc dĩ, mở miệng hỏi.

"Nữ nhi muốn hỏi phụ thân vài câu..." Bạc Cô Niệm Thần hai mắt đỏ lên, run giọng hỏi Lạc Bắc Thần.

"Con hỏi đi." Lạc Bắc Thần thần sắc nghiêm túc, gật đầu ý bảo nàng hỏi.

"Phụ thân có thương mẫu tử con không?" Bạc Cô Niệm Thần hít hít mũi, mở miệng hỏi.

"Tất nhiên là có." Lạc Bắc Thần lập tức gật đầu, trong mắt là cưng chiều cùng sủng nịch.

"Thương nhưng tại sao phụ thân đến bây giờ mới trở về, phụ thân có biết tụi con và mẫu thân rất nhớ người không?" Bạc Cô Tình Phong một bên nghẹn ngào hỏi.

"Mẫu thân nói, người yêu giang sơn, người yêu mấy cô cô hơn mẫu tử tụi con..." Bạc Cô Niệm Thần nước mắt rơi đầy mặt.

"Không có, phụ thân không thương ai nhiều hơn ai cả." Lạc Bắc Thần khổ sở lắc đầu, kịch liệt phản bác.

"Vậy tại sao phụ thân đến bây giờ mới trở về, tại sao mẫu thân thấy người về, không vui vẻ mà đau khổ, khóc nhiều hơn lúc trước?" Bạc Cô Niệm Thần run giọng, tiếng nói cùng tiếng khóc trộn lẫn, nghe ra thật đau lòng.

"Phụ thân...." Lạc Bắc Thần hai mắt đỏ lên nhìn hai đứa trẻ mà quặn đau, cứ muốn giải thích nhưng không biết nói thế nào cho phải.

"Làm thế nào nàng mới tha thứ cho ta, Tiểu Phong?"

"Muốn ta tha thứ sao?"

"Đúng, đúng..."

"Được, nếu ngươi có thể cắt đứt quan hệ với các nàng, thì ta sẽ không truy cứu mà tha thứ cho ngươi!"

"Tiểu Phong nàng...."

"Giữa mẫu tử ta cùng các nàng, ngươi chỉ được chọn một, nếu không dứt khoát được, vậy thì ngươi đi đi, đừng bao giờ bước vào Tây Vực nửa bước, Phong Vô Tâm ta cùng Lạc Vương ngươi Duyên Đoạn Nghĩa Tuyệt!"

Lạc Bắc Thần nhớ lại đoạn đối thoại hôm qua, hai gối khụy xuống khóc rống lên.

Tại sao lại như vậy chứ...

Hai đứa trẻ thấy Lạc Bắc Thần không trả lời được, sắc mặt liền tái nhợt, trong mắt dâng lên ủy khuất, lấy tay áo lau đi nước mắt, xoay người chạy vào trong.

Mẫu thân nói không sai, phụ thân không cần chúng ta...

Phong Vô Tâm ở trong nhìn ra một màn, nàng cười khổ, nếu hai nữ nhi cũng không đá động được, vậy thì cứ kết thúc như vậy đi, tâm nàng bây giờ đã tuyệt vọng, cúi người đón lấy hai nữ nhi, xoay lưng đi vào tẩm cung.

Duyên đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau không còn quan hệ gì với nhau nữa...

Ký ức nặng tình, mãi in sâu

Giờ đây chia ly, chôn đáy bể

Một bước đi sai, khó quay về

Tạo hóa trêu đùa, chấp nhận thôi...