Đăng vào: 12 tháng trước
“Hoàng Hậu nương nương e là lành ít dữ nhiều, kinh mạch hoảng loạn, sốt cao liên tục không giảm, lại do vết thương mất máu quá nhiều, nên khó có thể tỉnh trong thời gian ngắn."
"Không còn...cách nào khác sao?" Linh Nhạc vẻ mặt trắng bệch, giọng cũng run rẩy.
Linh Ly một bên nghe hắn nói, khóc càng lợi hại hơn, giờ nàng không biết làm gì cả, chỉ có thể ngồi khóc, nàng trách bản thân chậm chạp, nếu không sẽ đỡ một kiếm đó cho nương nương rồi.
"Nếu là vừa rồi thì có thể, nhưng Tuyết Liên Hoa dược quý duy nhất trong Ngự Dược Các đã đem cho Thái Hậu tẩm bổ." Lâm thái y lắc đầu thở dài nói.
Tuyết Liên Hoa chí bảo đại bổ dược, bất kể bệnh tật hay thương tích có thể dùng thời gian ngắn chữa lành, chỉ cần có Tuyết Liên Hoa ngươi liền khôi phục hoàn toàn.
"Vậy phải làm sao bây giờ, người là Hoàng Hậu nương nương không thể xảy ra chuyện gì!" Linh Ly nhìn hai người nói lớn.
Phốc.....
Vũ Dạ Ca thân thể ở trên giường đột nhiên giật một cái, sau đó nàng phun ra một ngụm máu.
"Nương nương, nương nương..." Linh Ly hoảng sợ, tay run run đem khăn chặn máu từ miệng Vũ Dạ Ca trào ra.
"Để ta xem." Lâm thái y cũng bị dọa sợ, vội cầm lấy tay Vũ Dạ Ca bắt mạch, sắc mặt từ đó cũng khó coi lên, miệng lẩm bẩm.
"Sao lại xảy ra chuyện này?"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nương nương thế nào?" Linh Nhạc đi đến bắt lấy tay hắn, thần sắc khó coi hỏi.
"Nương nương kinh mạch tự nhiên xảy ra rối loạn, cơ thể cũng nóng lên dị thường, vết thương lại hở ra...." Lâm thái y khó khăn mở miệng.
"Nương nương mà xảy ra chuyện gì, các ngươi chuẩn bị bay đầu đi!" Linh Nhạc mắt đỏ lên, nhìn hai người đang trầm mặc quát.
"Để ta xắt thuốc cho nương nương hạ sốt, ngươi ở đây canh chừng." Lâm thái y bị nói đến chân cũng mềm nhũn, vội vàng bật ngồi dậy, nhìn tên thái y đang lo sợ kế bên nói, xong hắn lập tức chạy đi đến dược phòng.
"Ngươi tránh ra, để ta băng bó lại vết thương cho nương nương." Du thái y lấy ra tấm vải trắng, nhìn Linh Ly nói.
Linh Ly trừng hắn, lui qua sang một bên, nàng dùng khăn ướt lao đi máu trên cổ Vũ Dạ Ca, Linh Nhạc cũng giúp một tay, cầm cái khăn khác lau mặt cho nàng.
Long Lân Điện
"Hừ...." Lạc Bắc Thần ở trên giường rên khẽ, mắt lúc này lần nữa mở ra.
"Thần nhi, rốt cuộc muội cũng tỉnh!" Hoàng Đế đang định gọi thái y, nhưng thấy muội muội của mình có động tĩnh thì đi tới, thở phào một cái nói.
"Muội đã không sao, ca ca không cần lo lắng." Lạc Bắc Thần ngồi dậy, nhìn Hoàng Đế mỉm cười trấn an.
"Được, bây giờ uống thuốc." Hoàng Đế ngồi xuống mép giường vươn tay lấy bát thuốc đặt trên bàn, thuốc vẫn còn nóng, hắn thổi thổi cho nguội bớt, rồi múc một muỗng uy cho nàng.
"Để muội tự uống." Lạc Bắc Thần hé miệng, uống hết một muỗng, mặt liền khó coi lên, nhưng cũng nhịn đi xuống, giành bát thuốc nói.
"Được." Hoàng Đế đáp, đưa muỗng cho nàng.
Lạc Bắc Thần không có uống từng muỗng, đưa bát lên miệng, uống hai hớp liền cạn đáy, hít một hơi thật sâu ép vị đắng xuống cổ họng, đưa bát cho Hoàng Đế kế bên.
"Đắng lắm sao?" Hoàng Đế thấy nàng vẻ mặt, quan tâm hỏi.
"Cũng không đắng lắm, chỉ là muội không thích vị đắng thôi." Lạc Bắc Thần lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Muội thật ngốc, sao có thể hành hạ bản thân như vậy?" Hoàng Đế lúc này nhìn nàng tức giận mắng, hắn càng nhớ thì càng bi phẫn, chỉ sợ một kiếm kia chưa đủ để phát tiết hận.
"Muội xin lỗi." Lạc Bắc Thần biết là ca ca của mình đang mắng chuyện gì, nàng chỉ đành gục đầu xuống nói.
"Nàng đã nói gì mà muội lại làm ra hành động như vậy?" Hoàng Đế chất vấn hỏi, nhìn nàng buồn bã cúi đầu hắn rất đau lòng, là một người ca ca sao có thể để cho muội muội của mình chịu uất ức như vậy.
"Nàng không có làm gì, tất cả là do muội." Lạc Bắc Thần vẫn gục đầu, giọng nói cũng nhẹ cố che giấu đi sự buồn bã trong đó.
"Nàng không làm gì? Mà muội suýt chút để ta cùng mẫu hậu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!!" Hoàng Đế thật sự tức giận, tay chỉ vào đầu nàng nói lớn.
"Đừng trách nàng! Là muội sai, muội phải nên nghe lời hai người mới đúng." Lạc Bắc Thần ngẩng đầu lên, đôi mắt lam sắc ẩn chứa một tầng hơi nước, chỉ cần đụng nhẹ hoặc tác động một chút nước mắt sẽ rơi xuống là không thể nghi ngờ.
"Đừng khóc, đừng khóc, ca ca không trách nàng." Hoàng Đế đau lòng ôm muội muội của mình vào lòng dỗ dành, đôi lúc hắn rất ghen tị với Vũ Dạ Ca, không biết nàng kiếp trước tu được phúc phần gì để cho kiếp này được muội muội của hắn một lòng hướng về nàng.
"Ca ca, muội đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ thật sự hai người bọn muội là không thể nào." Lạc Bắc Thần mi mắt rũ xuống, buồn bã nói.
"Đúng vậy, nên Thần nhi không cần để ý nàng nữa, nữ tử tốt hơn nàng còn rất nhiều, chỉ cần muội muốn người nào, ca ca sẽ lấy cho muội!" Hoàng Đế đối với Lạc Bắc Thần là sủng ái bằng trời, chỉ cần thứ nàng muốn, mà hắn làm được thì chưa bao giờ từ chối, hắn thương nàng hơn cả bản thân mình.
Phải kể về cách đây hai mươi năm, lúc đó hắn chỉ mới mười hai tuổi, cũng lúc đó hắn đã theo sư phụ mình là Tử Quân luyện tập, trong một lần hắn dẫn theo tiểu Thần nhi, khi đó nàng chỉ mới năm sáu tuổi, là một tiểu phấn nộn mỹ lệ khả ái, hai người đi đến một khu rừng để săn bắn. Trong lúc săn được mấy con thỏ, có thể là do máu nên dẫn dụ một con hổ, hắn thấy tiểu hổ cũng bằng hắn, để rồi khinh địch mà lỡ đẩy bản thân vào nguy cảnh, hắn bị tiểu hổ quấn lấy, cắn tới thương tích đầy mình, đến lúc tưởng mình thật sự sẽ là mồi cho hổ, thì một cái bóng dáng nhỏ nhắn không sợ trời không sợ đất chạy đến ôm lấy bụng con hổ hô: “Ca ca, mau chạy đi”. Nàng cố dùng sức kéo nó ra, tiểu hổ bị quấy phá tất nhiên tức giận, nó quay sang cùng thân hình nhỏ nhắn kia giằng co, lúc đó hắn yếu ớt ngồi dậy, nhìn một màn thì hoảng sợ, cố gắng chạy đến, cố dùng sức kéo tên, thành công bắn chết tiểu hổ, nhưng mà thân ảnh nhỏ nhắn nằm dưới đất hơi thở đang yếu ớt dần, cả phần bụng đều bị móng vuốt tiểu hổ cào nát, hắn rống lên tê tâm liệt phế, cố ôm lấy muội muội của hắn chạy về núi nhờ sư phụ cứu giúp.
May là muội muội của hắn vẫn còn trụ được tới khi hắn chạy về núi, cuối cùng phải mất hết nửa năm trị thương cùng bồi bổ, muội muội hắn mới khỏe lại, mẫu hậu khi biết chuyện còn đánh hắn một trận. Trong nửa năm đó hắn tự trách mình, trách mình vô dụng, trách mình liên lụy muội muội.
Nếu lúc đó hắn không khinh địch, khinh thường một con tiểu hổ thì đâu có ra như vậy. Từ lúc muội muội hắn không quản sống chết cứu hắn, từ đó hắn thề với trời một đời này sẽ chăm sóc, bảo hộ muội muội của mình chu toàn, ân sủng có thừa.
Bởi vì mạng này của hắn là nàng cứu về!
"Ca ca lại khóc." Lạc Bắc Thần cảm nhận vai hắn run rẩy, đẩy ra ca ca mình, đem tay áo lau nước mắt cho hắn, nhẹ giọng nói.
"Ca ca rất sợ mất đi muội, ca ca rất sợ! Nên muội không cần hù dọa ca ca nữa, không cần!" Hoàng Đế khóc lên, lắc lắc đầu nhỏ giọng cầu xin.
"Vua không thể khóc, muội hứa với ca ca là được, ca ca không cần khóc nữa!" Lạc Bắc Thần nhu thuận, tay cũng lau đi nước mắt cho hắn, ông trời thật quá ân sủng nàng, cho nàng một mẫu hậu cùng một ca ca yêu thương nàng có thừa, nàng phải biết mãn nguyện mới phải, thứ của mình thì sẽ là của mình, không cần tranh cũng không cần cầu.
Vũ Dạ Ca, Dạ Ca, từ nay Lạc Bắc Thần ta cũng chỉ có thể thầm gọi tên nàng như vậy, nàng là của thiên hạ con dân Lạc Thịnh, ta không thể cầu, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, ngắm nhìn một nữ nhân cao cao tại thượng mà ta tâm tâm niệm niệm...
Từ nay... nàng là Hoàng Hậu của nàng, ta là Lạc Vương của ta, kiếp này xác định vô duyên với nhau...
Nhưng nàng hãy nhớ rằng, chỉ cần nàng chịu quay đầu lại, người đầu tiên nàng thấy, chính là ta...
Nhân sinh như sóng vỗ, lúc lên lúc xuống, ta cũng không biết có thể đứng phía sau nàng bao lâu, nhưng nếu có một ngày ta biến mất, có lẽ lúc đó ta cảm thấy mệt rồi.
Hoặc là, ta không còn nữa...
Dạ Ca, Dạ Ca, nàng nhớ cho kỹ... Lạc Bắc Thần ta yêu nàng...
"Thần nhi." Hoàng Đế thấy nàng trầm mặc, khẽ gọi một tiếng.
"Ca ca có chuyện gì sao?" Lạc Bắc Thần hồi thần, che giấu đau buồn dưới đáy mắt, nhìn hắn nặn ra nụ cười hỏi.
"Không có, chỉ là thấy muội im lặng." Hoàng Đế nhìn nàng lắc đầu.
"Ca ca, chúng ta đến thăm mẫu hậu đi." Lạc Bắc Thần nhìn hắn nói.
"Không được, muội mới vừa ổn một chút, không thể ra gió." Hoàng Đế lắc đầu, nghiêm giọng không cho thương lượng.
"Muội cảm thấy cả người rất tốt, tốt hơn cả lúc trước." Lạc Bắc Thần bĩu môi nói, lời nàng nói đúng là sự thật, bây giờ trong người nàng nội lực tăng lên, tất nhiên đã khỏe nhiều.
"Không gạt ca ca?" Hoàng Đế thấy vẻ mặt nàng cũng không giống cố gượng, nghi ngờ hỏi.
"Muội gạt ca ca làm gì?" Lạc Bắc Thần mặt nhăn lại, đánh vào ngực hắn một cái, khó chịu nói.
"Được rồi, vậy đi thôi." Hoàng Đế xoa xoa ngực của mình, nhìn nàng không giống người bệnh, mới đồng ý.
Lạc Bắc Thần bước xuống giường, đi ở phía trước.
"Bãi giá Vạn Ninh Cung!" Hoàng Đế nhìn Mộ công công đứng ở ngoài cửa phân phó nói.
Vạn Ninh Cung
Thái Hậu vừa mới tỉnh dậy, đang được Trương ma ma uy thuốc.
"Ngươi nói Thần nhi đã khỏe, có thật không?" Thái Hậu vừa uống một ngụm, vẻ mặt ẩn chứa lo lắng, nghi ngờ hỏi.
"Bẩm Thái Hậu, Lạc Vương đã khỏe là thật." Trương ma ma lập tức đáp, vừa nãy người tỉnh dậy, một mực muốn đi xem Lạc Vương, đến khi nói Lạc Vương đã khỏe, người vẫn không tin mà muốn đi, khuyên nói một lúc người mới chịu uống thuốc, không đòi đi nữa.
"Lạc Vương đang ở Long Lân Điện?" Thái Hậu lại hỏi.
"Vâng, Lạc Vương đang được bệ hạ chiếu cố." Trương ma ma đáp, phải nói Lạc Vương là người duy nhất có thể được Hoàng Đế tận tình chăm sóc đi, tin này mà truyền ra, nghe xong cũng thật dọa người.
"Chuyện Lạc Vương ở trước Phượng Vân Cung là xảy ra chuyện gì?" Thái Hậu lúc này hỏi.
"Lão nô chỉ điều tra được, Lạc Vương đi đến Phượng Vân Cung từ sớm, còn có một nô tỳ nói, từ sớm đã thấy một thân ảnh quỳ trước Phượng Vân Cung bị tuyết bao phủ không nhận ra người nào, bọn họ chỉ cho là người có tội bị phạt nên không muốn quan tâm, sợ liên lụy mình." Trương ma ma chỉ điều tra được bao nhiêu đây.
"Thần nhi là quỳ từ lúc trời chưa nổi tuyết? Không phải hơn bốn canh giờ sao?" Thái Hậu nghe nói vậy sắc mặt cũng khó coi, giận run cả người.
"Thái Hậu bình tĩnh, bảo trọng phượng thể." Trương ma ma thấy Thái Hậu tức giận thì quỳ xuống khẩn cầu nói.
"Hoàng Thượng, Lạc Vương giá lâm..."
Bên ngoài, tiếng một công công hô lớn, trước điện lập tức xuất hiện hai thân ảnh bước vào.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu." Hoàng Đế cùng Lạc Bắc Thần khom người cung kính hành lễ.
"Sao không nghỉ ngơi?" Thái Hậu nhìn thấy Lạc Bắc Thần thì tức giận thêm, cau mày hỏi.
"Thần nhi đã khỏe, mẫu hậu không cần lo lắng." Lạc Bắc Thần đi đến ngồi xuống kế bên bà, nhẹ giọng trả lời.
"Hay cho một câu không cần lo lắng, ngươi thật có nhận ra mình vừa được kéo từ quỷ môn quan trở về không?" Thái Hậu gật gật đầu nhìn nàng nghiêm giọng quát.
"Mẫu hậu bớt giận, Thần nhi xin lỗi người." Lạc Bắc Thần lập tức lui ra quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi.
"Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy, rốt cuộc nữ nhân đó đã cho ngươi ăn mê dược gì mà ngươi lại mê muội nàng, ngốc đến như thế?" Thái Hậu càng mắng càng tức.
"Không phải lỗi của nàng, mẫu hậu đừng trách nàng, là do Thần nhi sai!" Lạc Bắc Thần đầu cúi xuống lắc một cái nói.
"Ngươi còn bênh vực nàng?" Thái Hậu quát lên.
"Mẫu hậu, đừng mắng Thần nhi nữa, muội ấy biết sai rồi!" Hoàng Đế đi lại, quỳ kế bên muội muội của mình, nhìn Thái Hậu nói.
Thái Hậu tức giận là tức Vũ Dạ Ca, vì sao lại để cho nữ nhi của bà quỳ dưới bão tuyết hơn bốn canh giờ mà nàng không quan tâm đến, tới khi nữ nhi nàng sắp chết thì chạy đến! Bà cũng tức, tức chết nữ nhi mình, tức sự cố chấp, cứng đầu của nàng, bà thật sự rất tức giận!
"Từ nay về sau, ngươi mà bước đến Phượng Vân Cung nửa bước, bản Cung chặt chân của ngươi!!" Thái Hậu lời nói uy nghiêm âm trầm thốt lên.
"Thần nhi đã biết." Lạc Bắc Thần mi mắt rũ xuống, cúi thấp người nhu thuận nói.
Không khí lúc này lâm vào yên tĩnh, không một ai nói lời nào.
Một lát sau.
"Thần nhi, con phải biết bảo vệ chính mình, không cần quá cố chấp vào một thứ, không có được thì chính là thiên ý, không cần kiên trì với cố chấp mà đổi lại bản thân đầy thương tích." Thái Hậu tâm cũng bình tĩnh, nhìn nữ nhi vẫn một bộ dáng cúi đầu không lên tiếng, bà ánh mắt chứa thương yêu nồng đậm của tình mẫu tử nhẹ giọng nói, trong đó mang theo một ít cầu xin.
"Mẫu hậu yên tâm, lần này là lần cuối cùng!" Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, nở một nụ cười trấn an, giọng nói mang theo kiên định cùng cam đoan.
"Mau đứng lên đi." Thái Hậu khom người, kéo nữ nhi của mình lên.
Lạc Bắc Thần đứng dậy, ngồi xuống bên giường kế mẫu hậu của mình, Hoàng Đế thì đi đến ghế đằng kia ngồi.
Phượng Vân Cung
"Nương nương......" Linh Ly nhìn vẻ mặt Vũ Dạ Ca xanh xao nằm trên giường, thân thể lại rất nóng, mồ hôi cũng xuất ra ướt cả người, nàng sợ hãi thốt lên.
"Sao vẫn chưa hạ sốt?" Linh Nhạc tức giận nhìn Lâm thái y kế bên hỏi.
"Rõ ràng phải hạ sốt mới đúng, tại sao lại như vậy?" Lâm thái y cũng hoang mang không rõ, mặt vo thành một đoàn khó tin hỏi.
Nô tài phía dưới thì quỳ một loạt, vẻ mặt ai nấy như đều muốn khóc, nương nương chưa hề bạc đãi bọn họ, nương nương là một người tốt, sao ông trời lại đối xử với người như vậy?
Mấy nô tỳ thường gặp Vũ Dạ Ca đều ngồi khóc sướt mướt, chắp tay cầu bình an cho nàng.
"Ngươi là thái y kiểu gì mà vấn đề gì cũng không biết!" Linh Ly thật sự tức giận, quay đầu lại quát hắn.
"Thử cho nương nương uống một chút thuốc nữa xem..." Lâm thái y bị nói tới mặt đỏ bừng, trong lòng hắn bây giờ rất hỗn loạn, không biết làm thế nào.
Linh Nhạc nghe nói vậy, lập tức đem bát thuốc vẫn còn nóng kế bên, đi đến bên giường uy cho Vũ Dạ Ca.
Vũ Dạ Ca cũng phối hợp, hé miệng nuốt xuống mấy muỗng thuốc.
"Sao Hàn thái y vẫn chưa đến? Hắn không muốn sống sao?" Linh Ly như bạo phát, nhìn ra phía ngoài cao giọng quát.
"Hàn thái y nói sẽ đến liền!" Một công công cúi đầu, nói.
"Đến liền? Đã một khắc có hơn rồi!" Linh Ly nhìn hắn gắt giọng.
Tên công công bị dọa, lập tức câm miệng, cúi đầu càng thấp.
"Nương nương, nương nương..." Linh Nhạc lúc này hét lên, nhìn Vũ Dạ Ca sắc mặt tự dưng đỏ lên, thuốc uống bao nhiêu đều phun ra, còn mang theo rất nhiều máu.