Đăng vào: 12 tháng trước
Diệp Minh Nhi ở chơi thêm một lúc rồi cũng từ biệt ra về.
Khi chỉ còn lại một mình, cô mới có thể tập trung suy nghĩ những chuyện tiếp theo của cuộc đời mình.
Những ngày qua, cô luôn chìm đắm trong đau khổ mà không hay biết rằng, bản thân đang làm những người mình yêu thương nhất phải lo lắng.
Cô không phủ nhận những điều mà Diệp Minh Nhi nói, câu nào cũng đúng.
Nếu còn ở lại trong căn nhà chứa đầy ắp những kỷ niệm, mang theo những hoài niệm về năm tháng, chắc chắn, cô sẽ chẳng bao giờ buông bỏ được.
Cũng tốt, nếu đã muốn quên đi thì hãy dứt khoát một lần.
Cô biết, chẳng có gì là mãi mãi, kể cả những nổi đau.
Chỉ là cô cần phải mất bao nhiêu thời gian để cất gọn nó vào một góc khuất của trái tim.
Chỉ có khi tim không còn thổn thức, nỗi đau không còn ai khơi lại, thì những hình ảnh kia, mới chỉ còn là quá khứ được.
Cô lên phòng mình, thu dọn những đồ đạc cần thiết cất vào trong va ly.
Hành lý của cô không nhiều, vì về vội nên đều để lại bên căn nhà Mỹ.
Thế mà lại hay, không cần phải tay xách nách mang quá cồng kềnh và mất nhiều thời gian thu dọn.
Bảy giờ tối, chú của cô Đoạn Thành Vinh mới từ công ty trở về.
Từ ngày ba mẹ cô mất, mọi công việc trong công ty đều do ông chủ trì.
Tuy là vẫn chưa ngồi được lên chiếc ghế tổng giám đốc, nhưng chỉ khác mỗi cách xưng hô, còn mọi chuyện coi như đã rồi.
Bữa cơm tối đầy đủ nguồn trong nhà, vợ chồng cô chú, cô, và cả đứa con gái rất ít khi trở về nhà của Đoạn Thành Vinh, Đoạn Hiểu Linh.
Không khí bữa ăn lúc nào cũng gượng gạo và căng thẳng, chẳng ai nói với ai câu nào.
Chỉ thỉnh thoảng tiếng đũa va chạm vào bát đĩa phát ra những âm thanh trong trẻo của đồ sứ cao cấp.
Đoạn Thành Vinh chủ động lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng.
- Tiểu Vy, hôm nay con cảm thấy thế nào, đã ổn hơn chưa?
Cô vốn bữa giờ ăn đã ít, lại thêm không khí ngột ngạt khiến cô ăn chẳng thấy ngon.
Cô buông đũa, để ngăn ngắn rồi mới lên tiếng trả lời.
- Chú, con định quay lại Mỹ, tiếp tục chương trình học tập còn giang dở ạ.
- Con suy nghĩ kỹ chưa?
- Dạ rồi ạ.
Những ngày qua là do con cố chấp.
Con tự thấy bản thân vẫn đang còn trẻ.
Vẫn là nên tiếp tục học tập, không phụ lòng kỳ vọng của ba mẹ giành cho con.
- Con nghĩ được như thế là tốt.
Đoạn Thành Vinh ra chiều ưng ý, gật gù trước lời nói của Đoạn Thanh Vy.
Thế nhưng, từ đầu đến cuối bữa cơm vẫn có một người luôn tị nạnh, không vừa mắt với cô.
Đoạn Hiểu Linh cất chất giọng lanh lảnh của mình lên mà nói.
- Giả bộ đáng thương cho ai xem không biết.
Sao không đi luôn đi.
Đoạn Hiểu Linh trước giờ vốn chẳng ưa gì cô.
Không phải vì cô quá quắt hay làm gì ả, mà chỉ đơn giản là vì ả đố kỵ.
Ả luôn kém cô về mọi mặt.
Nhan sắc và hình thức bên ngoài thì không nói làm gì, đến cả việc học hành cũng chẳng đâu vào với đâu.
Ả chỉ giỏi ăn chơi, kết bạn với một đám bạn nhà giàu đua đòi giống mình.
Đoạn Thành Vinh cảm thấy hơi sượng trước sự trắng trợn của con gái mình.
Ông lên tiếng răn đe.
- Tiểu Linh, sao lại nói về chị như vậy?
- Ba, nhưng mà nó...!
Đoạn Thành Vinh không bình tĩnh được trước cách cư xử của con gái mình, ông đập mạnh tay xuống bàn tạo nên một âm thanh lớn, làm cho tất cả mọi người phải giật mình.
- Hỗn, ai dạy con ăn nói như thế hả? Mau xin lỗi Tiểu Vy đi.
- Nhưng mà con...!
- Mau, trước khi ba đóng băng hết tài khoản ngân hàng của con.
Dù rất không vừa lòng và vô cùng khó chịu, nhưng Đoạn Hiểu Linh vẫn phải miễn cưỡng nói một câu.
- Xin lỗi.
Nói xong thì hờn dỗi bỏ đi khỏi bàn ăn.
Chẳng ai buồn gọi cô ta trở lại.
Lúc này, ông mới quay qua hỏi cô.
- Thế cháu định bao giờ đi.
- Dạ, mai cháu sẽ đi luôn.
Dù gì khi cháu về cũng chưa bảo lưu được kết quả.
Tốt nhất nên qua đó tiếp tục học, tránh học lại thêm học phần ạ.
- Nếu con đã quyết thì con cứ đi.
Mọi việc trong nước đã có chú lo.
Chú chỉ thấy có lỗi với ba mẹ con vì không chăm sóc cho con được nhiều hơn.
- Dạ, không sao đâu chú.
Con ăn no rồi, con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ.
- Được rồi, đi đi.
Đoạn Thành Vinh làm ra chiều như tiếc nuối.
Nhưng có trời mới biết, quyết định rời đi của cô làm ông ta vui đến nhường nào.
Trong đầu ông ta chỉ mong cô đi càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng về nữa còn tốt hơn.1
Chín giờ sáng ngày hôm sau.
Tại sân bay, Diệp Minh Nhi là người duy nhất tiễn cô đi.
Hai cô nàng lưu luyến như giờ phút sinh ly tử biệt vậy.
Đoạn Thanh Vy không chần chừ mà dứt khoát vào trong khu vực chờ bay.
Nếu như còn luyến tiếc nữa cô nàng sẽ không muốn đi nữa mất.
Tiếng loa thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh vang lên đều đều.
Đoạn Thanh Vy Lưu luyến nhìn lại vùng đất quê hương mình chuẩn bị bỏ lại sau lưng mà trong lòng dâng lên một cảm giác buồn man mác.
Cái nhìn của cô nhưng ẩn chứa một lời chào tạm biệt, nhưng cũng là lời hứa hẹn với bản thân mình.
Chỉ mong khi trở lại một lần nữa, cô đã có thể bỏ qua nỗi đau quá khứ, để hướng về tương lai.
Rời đi cũng là cách để trốn chạy thực tại.
Cứ cho như là cô hèn nhát, cô đang trốn tránh đi.
lúc mà Đoạn Thanh Vy cô kéo hành lý lên chuyến bay của mình, cũng là lúc Trình Nhất Nam từ bên trong đi ra.
Hai người lướt qua nhau mà không hề hay biết.
Trình Nhất Nam vốn đã cố gắng giải quyết công việc bên Mỹ để trở về tìm cô gái đã giúp mình.
Nhưng chỉ vì chút chuyện phát sinh, mà anh phải ở lại hai tuần trời để xử lý.
Anh không biết chút gấp gáp này của mình đã khiến anh phải mất thêm nhiều thời gian về sau để gặp lại cô.
Có lẽ vì duyên phận của hai người chưa đến.
Hay vốn dĩ đời người đã nằm sẵn trong sự an bài của số phận.
Gặp nhau đấy, nhưng duyên chưa đến, vẫn chưa thể gắn kết lâu dài.
Cứ đợi đi.
Cuộc sống như một vòng quay may mắn, có lúc cố gắng nhưng cũng chỉ quay vào ô mất lượt.
Nhưng đôi khi vô tình, nhưng lại có thể nắm giữ.
Thật không nói trước được điều gì.
Cánh chim sắt khổng lồ mang cô đi rời xa vùng đất đau thương tới một miền đất hứa.
Chỉ có điều những gì tự hứa với bản thân cô có thể làm được hay chăng? Điều này phải trông cậy vào chính cô rồi.
Vừa xuống máy bay, tài xế của Trình Nhất Nam đã chờ sẵn đưa anh trở về biệt thự riêng của mình.
Anh không ở chung với ba mẹ, mà đã từ lâu, kể từ lúc anh có thể tự chủ về năng lực làm việc của mình anh đã dọn ra ở riêng.
Một phần tự do thoải mái, phần khác tránh được bài ca hôn nhân của mẹ mình.
Anh luôn biết một điều, chỉ cần thấy bóng anh, câu đầu tiên mà mẹ anh nói sẽ là.
- Ba mẹ chỉ có mình con, con nên kết hôn sớm một chút, ba mẹ còn có cháu ẵm bồng.
Không thì sẽ là.
- Bao giờ mày sẽ cưới vợ đây, bao giờ mới mang con dâu về cho ba mẹ.
Người ta bằng tuổi mẹ đã cháu đầy đàn, còn mẹ một mống cũng chưa.
Nhưng điều thảm hơn là, ba anh lại luôn đứng về phía mẹ anh vô điều kiện, anh không có quyền phản đối.
Nhiều lúc anh còn nghĩ mình chẳng khác gì một con lợn giống, ba mẹ sinh anh chỉ có một mục đích duy nhất của duy trì nòi giống, hương hoả gia tộc mà thôi.
Thật là phiền chết anh mà..