Đăng vào: 11 tháng trước
Quần áo Tiêu Lan mặc là võ phục, cuối cùng Diên Mi giúp hắn bó lại cổ tay, thắt đai lưng, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng nàng rất vui, vuốt vuốt võ bào một chút: "Được rồi."
Tiêu Lan lấn đến gần hai bước, áp sát nàng tựa vào bình phong: "Sau này mỗi ngày cũng sẽ như vậy sao?"
trên mặt Tiêu Lan không hề có ý cười, thậm chí có phần nghiêm túc, nhưng Diên Mi một chút cũng không sợ, con ngươi láo liên: "thật sớm,không dậy nổi."
Tiêu Lan nhìn vào mắt nàng: "Ta sẽ gọi nàng."
Diên Mi tựa hồ hiểu được Tiêu Lan là cực thích mình giúp hắn mặc quần áo, liền che miệng cười: "Suy nghĩ một chút."
Tiêu Lan nắm lấy bàn tay đang che miệng của nàng: "Nghĩ cái gì?"
Diên Mi nhìn hắn trong chốc lát, cắn nhẹ một cái vào đầu ngón tayhắn, rầm rì một tiếng: "Lan ca ca, chàng phải cùng ta tốt."
Kỳ thật cái "cùng ta tốt" này của nàng chẳng hề có tầng ý tứ chỉ quan hệ giữa nam nữ kia, lại phần lớn muốn nói Tiêu Lan phải đối với nàng tốt, nàng cũng sẽ đối tốt với Tiêu Lan, nhưng nhất thời lại không biết nên đặt hai câu này cùng nhau như thế nào, liền ra một câu như thế.
Nhưng rơi vào trong tai Tiêu Lan quả thực là nở ruột nở gan, ở trênvành tai Diên Mi dùng sức hôn mút, dán vào lỗ tai nàng thầm thì: "Ừ, Lan ca ca cùng nàng tốt, chỉ cùng nàng tốt mà thôi." nói xong liền hôn nàng, lần này có chút mãnh liệt, đầu lưỡi Diên Mi bị Tiêu Lan mút vào đến tê dại, vốn là hơi sưng lại càng đỏ đến lợi hại hơn.
một nụ hôn kết thúc, Diên Mi thở hổn hển nhìn hắn, cho là hắn cố ý, đập ba ba vào ngực Tiêu Lan, "Hư!"
Tiêu Lan có chút xấu hổ, lại cười rộ lên, thấp giọng nói: "Ta phải đi rồi, nàng cứ ngủ thêm một lát, ta sẽ đi qua chỗ mẫu thân nói một tiếng, tối qua nàng bị kinh hãi, hôm nay sẽ trễ một chút."
Diên Mi phồng má, thổi phù vào lòng bàn tay Tiêu Lan, đáp ứng: "Ừm."
Hai người nắm tay nhau quấn quýt đi ra từ sau tấm bình phong, Diên Mi còn chưa mặc áo ngoài, Tiêu Lan dẫn nàng trở lại phòng trong, lần nữa dặn dò: "Giờ ngọ ta không về kịp thì không được chờ ta, phải dùng cơm thật ngoan."
Diên Mi vỗ vỗ bụng hắn: "Lan ca ca cũng vậy."
Tiêu Lan xoa đầu nàng rồi mới xoay người ra phòng.
Bên ngoài trời còn chưa sáng, gió thu lạnh lẽo, Tiêu Lan tới sân của Hoắc thị trước nói một tiếng với Liên cô, lại đi tới Đông viện của Thẩm Nguyên Sơ quan sát, mọi thứ đều đã thu thập thỏa đáng, lại dặn dò Trình Ung vài câu rồi đánh ngựa đi đại doanh Tây Bắc.
Diên Mi khoác chăn ngồi một lúc, lăn qua lăn lại nhưng nàng cũngkhông buồn ngủ lắm, trong chăn vẫn còn mùi thơm thanh nhã trênngười Tiêu Lan, nàng nghiêng người nằm vật xuống, đầu cũng che lại, trợn tròn mắt xem mình có thể nghẹn bao lâu, không nín được nữa thìmở ra lấy hơi để thở, như thế 2, 3 hồi làm cho đầu tóc nàng lộn xộn, bản thân còn cảm thấy như thế thật là vui, mơ mơ màng màng lại ngủ hơn nửa canh giờ.
Lúc mở mắt ra lần nữa thì Cảnh nương tử đã đi vào, thấy nàng mắt nhập nhèm thì tiến lên hỏi: "Phu nhân có đói bụng không? Muốn ăn sáng trước hay ngủ thêm một lát?"
Diên Mi mờ mịt nhìn nàng: "Mấy giờ?"
Cảnh nương tử trả lời: "Khoảng giờ mão giữa canh ba."
không còn sớm, Diên Mi kỳ thật còn đang chìm trong mơ màng, nhưng vẫn nhớ rõ ngày đó Phó Tế “quở trách dạy bảo” thì liền muốn đi vấn an Hoắc thị, thế là ngáp dài ngồi dậy, mơ hồ nói: "Dậy."
Nàng ngủ đến đầu tóc rối bù, đêm qua nút thắt áo lót bị cởi ra mà Tiêu Lan cũng không buộc lại cho tốt, Cảnh nương tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy những ấn ký hồng hồng trên người nàng, hít một hơi, vội lấy quần áo phủ cho nàng, trong lòng tự nhủ Hầu gia thật sự là điên rồi!trên người hai người đều còn mang vết thương đó, sao lại có thể nháo thành như vậy chứ?
Cảnh nương tử cẩn trọng, trước đây chưa bao giờ thấy trên người tiểu phu nhân có dấu vết gì, trong lòng kỳ thật đều biết, hôm nay thấy như vậy thì một mặt thay hai chủ tử cao hứng, một mặt lại đau lòng Diên Mi, nhỏ giọng nói: "Phu nhân còn chưa khỏe mà, phải khuyên Hầu giamột chút."
Diên Mi không hiểu nên khuyên cái gì, mở to mắt nhìn nàng, Cảnh nương tử "Ai da" một tiếng, lại nhìn lên môi nàng, trong lòng tự nhủ, được rồi, bộ dáng ngốc ngốc thế này thì ai mà nhịn cho được?
Nàng vội vàng đi đổi một bộ quần áo kín đáo, cũng may là mùa thu, có thể che được hết.
Diên Mi nhớ kỹ vết thương của nàng, cũng không cần hầu hạ, tự mình mặc từng món một, rồi đơn giản rửa mặt xong dùng qua cơm, đi đến chỗ Hoắc thị thỉnh an.
Lúc đến đã là giờ Thìn hai khắc, Hoắc thị đã dùng xong điểm tâm từ lâu, đang để Mẫn Hành bắt mạch, bên trong phòng yên tĩnh, Diên Mi hành lễ rồi đứng ở một bên, tâm tình nàng hôm nay rất tốt, trên mặtkhông tự chủ được có nét vui vẻ thấp thoáng.
Hoắc thị liếc nhìn nàng một cái, thầm nghĩ: nhìn kỹ lại thì, nha đầu này còn có hai phần tư sắc.
Mẫn Hành khám bệnh bắt mạch xong, thu hồi mạch gối, khom ngườinói: "Lão phu nhân hai ngày này mạch tượng đã vững vàng hơn, ta sẽviết một phương thuốc, lại dùng ba, năm ngày thuốc thì sẽ không còn lo ngại gì nữa."
Mấy ngày gần đây hắn ngày ngày lại đây, Hoắc thị thấy hắn làm việc ổn trọng nên rất hài lòng, cười nói: "Bản thân ta cũng cảm thấy có khí lực, ban đêm ngủ cũng được."
Liên cô lấy một hộp ngân đậu (bạc hình viên đậu) thưởng cho hắn, Mẫn Hành rũ mắt xuống, cảm tạ một tiếng, nhận lấy.
hắn ra gian ngoài viết phương thuốc mới, Hoắc thị liền vẫy tay với Diên Mi, Diên Mi tiến lên vài bước, Hoắc thị vỗ vỗ bên giường: "Đến đây, bồi mẫu thân ngồi một chút."
Bà ở trong mắt Diên Mi vẫn là một người mẹ chồng xa lạ, lần trước Diên Mi tận mắt thấy bà cầm thước đánh Tiêu Lan nên ấn tượng khôngtốt, nhất thời đứng ở bên giường không ngồi được.
Liên cô cười nói: "Nhị phu nhân mặc dù đã vào phủ hơn một năm, nhưng dù sao thì thời điểm gặp mặt lão phu nhân cũng không nhiều, chắc còn có chút xấu hổ."
"không sao", Hoắc thị nói xong liền đến kéo tay Diên Mi, ý để nàng đến ngồi bên cạnh mình, ấm giọng nói: "Sáng sớm nghe Liên cô nóiđêm qua Đông viện gây chuyện, nửa đêm để con phải lăn qua lăn lạimột hồi, bị dọa rồi đi?"
Diên Mi chưa bao giờ gần gũi với bà như vậy, phản ứng đầu tiên trong đầu là mâu thuẫn, dưới chân tựa như mọc rễ, để Hoắc thị kéo nàng, nhưng là không ngồi xuống, tay cũng âm thầm ra sức giãy ra.
Hoắc thị chau mày, Cảnh nương tử vội tới vịn lấy một bên cánh tay Diên Mi, đáp lời: "Lão phu nhân thứ lỗi, đêm qua nhị phu nhân đi theo Hầu gia, chịu một chút kinh hãi còn chưa có phục hồi tinh thần lại, sau nửa đêm cũng không ngủ được yên giấc, cánh tay này bị thương, nhất thời có khả năng bị đau."
Mẫn Hành cách nửa cánh cửa dừng bút lại một chút, vết mực loan thành một mảnh, thấm ướt tờ giấy, hắn lại viết mấy chữ, cuối cùng mím môi nói với nha đầu bên cạnh: "Thỉnh cô nương đổi cho ta tờ giấy khác."
Bên trong, Hoắc thị giương mắt liếc Cảnh nương tử một cái, không nóigì, buông lỏng tay ra nói với Diên Mi: "Là mẫu thân đã quên, trước ngươi cũng bị thương không nhẹ, giờ đã tốt hơn chưa?"
Cảnh nương tử ngầm xoa bóp cánh tay Diên Mi, Diên Mi mới miễn cưỡng ngồi xuống, nghiêm túc đáp: "Tốt hơn nhiều."
Hoắc thị khẽ thở dài: "Ta hiểu được, trong lòng ngươi chắc còn tức giận với mẫu thân, khi đó ở trên đường, ta không nên bức ngươi như vậy."
Diên Mi lắc đầu nói: "không có."
- - Nàng không hề nói dối, không phải là nàng không tức giận, mà căn bản là nàng không quan tâm tới thái độ của Hoắc thị.
Hoắc thị cười một tiếng, giọng nhu hòa: "Đứa bé ngoan, không có thìtốt, mẫu thân cũng là tình thế cấp bách nhất thời, ngươi đừng trách ta. Chúng ta là người một nhà, trong lòng mẫu thân cũng rất thương xót, bây giờ đều đi qua thì không nhắc lại nữa, sau này thật tốt là được rồi."
Diên Mi gật gật đầu, Hoắc thị nhìn bộ dáng nàng còn rất nhu thuận,trên mặt lại hiện ra chút từ ái, giúp nàng xoa xoa thái dương, lại nóitiếp: "Đứa nhỏ A Lan này tính tình có chút bướng bỉnh, lúc yêu ai cũng nhiệt tình như vậy, nếu hắn bắt nạt ngươi, ngươi liền tới nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ giúp ngươi."
Diên Mi ngồi rất không thoải mái, nghe xong lời này nàng vốn muốnnói "Lan ca ca sẽ không bắt nạt ta", nhưng không biết tại sao lại ngậm miệng, nghiêm túc vâng một tiếng.
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi", Hoắc thị nói: "Mắt đều sưng lên rồi, có thể thấy được ban đêm ngủ không ngon, ngươi có lòng với mẫu thân là được, chờ thân mình dưỡng tốt rồi thì hai mẹ con chúng ta sẽ trò chuyện thật tốt."
Diên Mi đứng dậy hành lễ đâu ra đấy, mang Cảnh nương tử lui ra ngoài.
Gian ngoài không có ai, chắc hẳn Mẫn Hành đã rời đi, chỉ có nha đầuđang nhổ cỏ khô trong nội viện, Diên Mi nhịn đến khi ra khỏi sân mớinói với Cảnh nương tử: "Khó chịu."
Cảnh nương tử đã biết rất rõ thói quen của nàng, có thể thân cận với nàng, trừ Tiêu Lan thì chỉ có ba, bốn người hầu hạ bên cạnh. Nàng và Hoắc thị còn chưa quen thuộc, Hoắc thị càng biểu hiện thân thiết, nàng ngược lại càng không thoải mái, từ trong ra ngoài đều khôngthoải mái.
Cảnh nương tử thấp giọng nói: "Nô tỳ bồi phu nhân trở về đổi xiêm y trước rồi đến chỗ Phó lão thái gia nhé?"
Diên Mi bĩu môi, nàng nghĩ sẽ nhẫn nại một chút, bởi vì trong lòng rõràng, Hoắc thị là mẫu thân Tiêu Lan, là mẹ chồng nàng, có mấy trưởng bối cũng như vậy, lúc ở nhà, thân thích đến, đã từng biểu hiện ra thân thiết như thế.
- - Khách sáo, nhưng cũng không biết có phải thật sự gần gũi haykhông.
Nàng yên lặng đi một đoạn thì thấy Mẫn Hành đang ở phía trước cúi đầu tìm gì đó, Cảnh nương tử khẽ cúi người, hỏi trước: "Mẫn đại phu này là đang tìm cái gì?"
Lúc này Mẫn Hành mới xoay người lại, ánh mặt trời ngày thu hắn phơi nắng đến trên mặt hơi đỏ lên, thi lễ: "Phu nhân."
Diên Mi mới vừa ở chỗ Hoắc thị đã gặp qua hắn, liền gật đầu, hỏi: "Tìm cái gì?"
Mẫn Hành vội nói: "Mới vừa đánh rơi tấm thẻ dược, bị gió thổi mất,không biết bay đi nơi nào, đi loạn mấy nơi trong phủ, phu nhân thứ lỗi."
Diên Mi lắc lắc đầu, bên cạnh có hộ vệ phòng thủ, Cảnh nương tử liền kêu hai người lại đây giúp đỡ tìm kiếm, Mẫn Hành đứng tại chỗ khôngdi chuyển, người còn hơi cúi, cách ba bước, mím chặt miệng, nhịn lại nhịn, đến cùng nhịn không được, hỏi nàng: "Tối hôm qua phu nhân... lại bị thương?"
hắn vừa mới chỉ nghe một tai, không biết tình hình cụ thể ra sao.
Diên Mi nháy mắt mấy cái: "Tối hôm qua không có."
nói xong nàng hơi suy nghĩ một chút, liền biết là Mẫn Hành có thể đãnghe được lời Cảnh nương tử nói ở chỗ Hoắc thị vừa nãy, thế nên cười cười với hắn, che miệng mình lại, ý bảo hắn đừng nói cho Hoắc thị biết.
Tay Mẫn Hành nắm thật chặt trong tay áo, vội vàng đè nén tâm tư vui vẻ của mình lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái.