Chương 39: Học theo

Kiêu Tế

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Khi về đến phủ, Diên Mi đang ngủ trưa.

Trong phòng có đặt băng, nhưng thời tiết quá nóng nên đầu nàng vẫn lấm tấm mồ hôi như cũ.

Tiêu Lan đổi thân xiêm y, rửa mặt, cũng lên giường nằm xuống. Tiêu Lan cũng khôngngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu nghĩ tới lộ trình từ Kim Lăng đến Lương Châu.

Lương Châu Tiêu Lan chưa đi qua, tuy có bản đồ giản lược thô sơ trong tay, nhưng đến cùng thì bản đồ với thực địa vẫn là hai cái khác nhau.

không biết từ khi nào, Diên Mi đã tỉnh, mở mắt ra thấy Tiêu Lan nằm bên cạnh thì liền dựa người vào hắn, Tiêu Lan lập tức quay mặt lại nhìn nàngi: "Tỉnh?"

Diên Mi nửa ngồi dậy, gật gật đầu, cổ còn nửa cúi, hỏi Tiêu Lan: "Lan ca ca buổi trưa dùng cơm chưa?"

"Ta ở trong cung đã ăn rồi", một tay Tiêu Lan gối ở sau gáy, hỏi nàng: "Trưa nay nàng ăn gì?"

"Mì dầu vừng, dưa chuột ngâm, cải trắng trộn dấm, măng nấu hèm…", Diên Mi đếm đếm từng món một, đếm xong lại xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống người Tiêu Lan, khôngmuốn ngủ nữa mà muốn lười biếng nằm đùa nghịch.

Tiêu Lan mới nằm xuống không bao lâu, cũng không vội ngồi dậy, thuận tay mò tìm cái quạt lụa tròn ở đầu giường, quạt từng cái từng cái.

Gió nhẹ thổi vào mặt, Diên Mi cực kỳ thoải mái, thân thể hướng phía trên cọ cọ, đầu gối lên ngực Tiêu Lan, chân lắc lư rồi cũng gác lên luôn, cả người đều đè lên Tiêu Lan.

Tiêu Lan sợ nàng té xuống, đành phải rút cánh tay đang gối ra, ôm lấy nàng, bên ngoài tiếng ve kêu râm ran, nghe vào tai cũng không khó chịu, giống như một điệu khúc dân gian.

Diên Mi gối được một lúc thì thò tay sờ soạng trước ngực Tiêu Lan, Tiêu Lan vừa muốn bắt lấy tay nàng thì nàng đã rút về, áp lên trái tim mình, sau đó giơ một ngón tay lên chỉ chỉ: "Lan ca ca chỗ này đập thật nhanh."

Tiêu Lan hơi nhìn đi chỗ khác, không muốn để ý nàng.

"thật", Diên Mi cho là Tiêu Lan không tin, rút quạt tròn đi, nắm tay hắn kéo lại, Tiêu Lan đương nhiên biết rõ tim mình đang đập nhanh, nhưng trên mặt lại kéo căng ra.

Diên Mi để Tiêu Lan tự cảm thụ hắn một chút rồi lại đem bàn tay đó ấn lên ngực mình, cằm thì tựa lên hõm vai Tiêu Lan, hai mắt mở thật to: "Huynh sờ sờ, có phải so với tathì thật mau không?"

Nàng ngủ nãy giờ nên trên người nong nóng, nửa người đều đu lên người mình, Tiêu Lan hoàn toàn không có có cảm giác ra tim nàng đập nhanh hay chậm, chỉ biết dưới tay mình thật mềm mại, mềm đến nỗi làm cho người ta run sợ.

Diên Mi không chịu khi Tiêu Lan không đáp lời, bàn tay dùng sức ấn xuống, muốn hỏihắn đến cùng là có phải hay không.

"... Ừ", Tiêu Lan chỉ đành phải nói: "Ta mới cưỡi ngựa trở về, trời nóng nên đập nhanh chút."

"thì ra là vậy", Diên Mi biết rõ nguyên nhân rồi thì lại ngã nằm trở về, tay còn đang bị đè ở trước ngực nàng, Tiêu Lan không dám động đậy, vội vàng chuyển chủ đề: "Tháng sau ta phải đi Lương Châu, nàng muốn ở lại trong kinh hay đi theo ta?"

Diên Mi đối với việc đi chỗ nào thì không hề quan tâm, thuận miệng đáp: "đi theo huynh."

Tiêu Lan lặng yên một lát, còn nói: "Đồ mang về còn chưa sai người đưa qua phủ nhạc phụ, hai ngày nữa chúng ta sẽ tự mình đi."

Diên Mi vội ngẩng đầu lên, trên mặt không che giấu vui vẻ chút nào hết, nàng nhớ tới hôm qua Tiêu Lan hôn lên ót mình một cái thì nhất thời nghĩ học theo, nhưng nàng cách ót Tiêu Lan một đoạn lận, hiện tại trong đầu đang cao hứng liền trực tiếp tại nơi gần nhất, ở trên hầu kết Tiêu Lan hôn một cái.

Tiêu Lan: "........."

không đợi hắn phản ứng kịp, Diên Mi bỗng nhiên chuyển ánh mắt, một tay thuận theo người Tiêu Lan mò.

Tiêu Lan lập tức ngồi bật dậy, thả Diên Mi xuống giường, cong một chân lên, lùi lùi về phía sau.

Diên Mi nghi ngờ quan sát trên người hắn, ngạc nhiên nói: "Sao vậy? Lan ca ca, huynh giấu cái gì trên người sao?"

Tiêu Lan đỏ mặt: "Cái, cái gì, cũng, không, không có."

Diên Mi mới không tin đâu, rõ ràng nàng vừa mới cảm giác được, cứng cứng, cấn vào chân của nàng, liền muốn đi tìm, Tiêu Lan chỉ có thể nói: "Ngọc bội!"

Diên Mi trừng mắt nhìn hắn, chỉ chỉ xiêm y tơ lụa thẳng xuyết trên người hắn, nơi nào có thể treo ngọc bội chứ?

Nàng đã nhìn thấu hết thảy rồi, tức giận nói: "Huynh giấu đi, không cho ta xem."

Tiêu Lan thối lui đến đầu giường, mất tự nhiên mà đem tà áo lên che lên trên đùi, dụ dỗ nàng: "Nàng đi sửa soạn ít đồ, ngày mai chúng ta liền đi."

Diên Mi chẳng hề bị dụ, phồng má nhìn hắn, Tiêu Lan dùng sức thở ra, thấp giọng nói: "Lần sau cho nàng nhìn."

Diên Mi nghiêng đầu, thấy lông mày Tiêu Lan khẽ nhăn, mặt cũng đỏ lên, như vậy cho thấy thân thể hắn không thoải mái, lập tức liền đem chuyện "giấu đồ tốt" ném đi, có chút lo lắng, "Lan ca ca, huynh khó chịu? Gọi đại phu sao?"

"không cần", Tiêu Lan vội khoát khoát tay, "Trời nóng, nàng đi bưng cho ta chén canh hạt sen lạnh tới là được."

"Ưm", thời gian trước Diên Mi chiếu cố người ta bị nghe sai khiến quen, cũng khônggọi nha đầu, leo xuống giường muốn tự mình đi, Tiêu Lan kêu Đào Diệp một tiếng, lại ở sau lưng nàng nói: "đi xuống dọc theo hành lang, trong viện phơi nắng một chút."

Diên Mi đáp ứng một tiếng, đã ra khỏi phòng.

Tiêu Lan đưa tay sờ sờ hầu kết của mình, cảm giác mới vừa rồi tựa hồ còn ở đây, giống như vô số lông vũ cũng nhau phất qua, ngưa ngứa, bứt rứt không chịu nổi.

hắn có chút phiền lòng, chỉ là bị hôn nhẹ một cái thôi, cũng bị làm cho biến thành bộ dạng này?

Mặt đen thui uống hai chén canh hạt sen lớn, lúc này mới cảm thấy hỏa trong người lui dần xuống.

Ngày thứ hai bọn họ cũng không thể đi tới Phó gia, bởi vì Tiêu Lan lại bị Hoàng thượng triệu tiến cung nói chuyện, thẳng qua bảy tám ngày, lại chờ Phó Tế và Phó Trường Phong đều được nghỉ thì mới mang Diên Mi trở về Phó gia một chuyến.

Phó gia đã sớm ngóng trông, từ ngày đầu tiên bọn họ hồi kinh, Phó mẫu cơ hồ mỗi ngày đều nhắc đến một hai lần, bây giờ thấy nữ nhi thật sự đang đứng trước mặt mình thì nhất thời không nói nên lời, hốc mắt đã ướt trước.

Phó Tế vội nói: "Nhìn một chút, sao qua một năm lại mau nước mắt hơn rồi, nữ nhi nhà ai mà không phải như vậy? A Mi đã rất có phúc khí, Hầu gia luôn suy nghĩ cho con bé, Nhị lang cũng đã nói qua."

"Phải phải", Phó phu nhân lại cười rộ lên, nói với Tiêu Lan: "Nhị lang trở về nói A Mi rất tốt, người còn cao thêm một chút, tất cả đều nhờ Hầu gia chiếu cố."

- - Phó Trường Khải đương nhiên cũng không nói "rất tốt", bất quá cũng tốt khoe xấu che, đỡ phải làm cho cha mẹ lo lắng lung tung.

Diên Mi vào hành lễ, lần lượt gọi tên từng người một, kể cả tẩu tẩu Đường thị và Phó Trường Khải ở trong, lúc trước lễ nghi nàng cũng không thiếu, nhưng đến cùng khôngthích mở miệng, bây giờ đã cao lên, sắc mặt cũng tốt, nói cũng nhiều hơn, đều là người trong nhà, tự nhiên một tí xíu biến hóa của nàng đều nhìn ra ở trong mắt, Phó phu nhân cũng được trấn an hơn.

Nữ nhân các nàng tiến vào phòng nói chuyện, gian ngoài liền lưu lại Phó Tế, Tiêu Lan, Trường Phong và Trường Khải.

Bởi vì chuyện đi săn cuối tháng, bây giờ Phó Tế đang giữ chức thị lang trong triều nên Tiêu Lan hỏi: "Tháng sau phụ thân cũng đi cùng thánh giá tới Lương Châu sao?"

"Ừ", Phó Tế nói: "Thái phó tự sớm đã chuẩn bị, ý chỉ cũng đã xuống, ta cũng trong hàng ngũ đi theo."

"Đại ca thì sao?"

Phó Trường Phong cười nói: "Ngự mã tư cũng có người đi theo, bất quá ta lưu ở trong kinh."

Tiêu Lan gật gật đầu, lúc trước số lần gặp Phó Trường Phong không nhiều, nhưng hắnlàm cho người ta cảm giác rất điềm đạm chững chạc, nên vui vẻ nói: "Lúc ở bên ngoài, A Mi cũng thường xuyên nhắc nhớ đại ca."

Phó Trường Phong cười cởi mở, cũng khó được trêu chọc một câu: "Vậy tám phần là muội ấy ăn hết đào rồi."

Phó Trường Khải nói: "Là do huynh biết lợi dụng thời cơ thôi, chỉ có đệ là không tốt."

Có thể nhìn ra Diên Mi xác thực sống rất tốt nên trong lòng mấy người Phó gia đối với Tiêu Lan cũng thân thiết hơn, nói chuyện cũng tùy ý hơn nhiều, Tiêu Lan cũng chắp tay nói: "Mấy ngày nữa có lẽ còn phải mời Nhị ca giúp ta đến Dĩnh âm một chuyến."

Phó Trường Khải cũng không biết chuyện mỏ sắt ở Dĩnh âm, nhưng biết ở đó có nhiều chuyện, Tiêu Lan hồi kinh rất không yên tâm, nên cũng nói: "Ta gần đây cũng khôngcó chuyện gì, Hầu gia cứ nói, ta đi một chuyến là được."

Phó Tế cũng nói: "Cứ gọi hắn đi."

Bọn họ bên ngoài nói chuyện vui vẻ, trong phòng thì đã khóc được một hồi.

Phó phu nhân ở bên ngoài nhịn xuống, trở vè phòng thì nhịn không được ôm Diên Miđang cười bên cạnh rớt nước mắt, Diên Mi cầm lấy khăn lau cho bà: "A nương, đừng khóc."

Phó phu nhân đem nàng nhìn nhiều lượt từ đầu đến chân, lại hỏi mùa đông ở Dĩnh Xuyên trời có lạnh hay không, mùa hè có nóng hay không, này nọ có ăn quen không, Đường thị nói: "A nương, những thứ kia đều không phải là quan trọng nhất, nương phải hỏi tiểu muội xem Hầu gia có bắt nạt muội ấy không là được."

Diên Mi không đợi Phó phu nhân hỏi, đã gật đầu nói: "Lan ca ca rất tốt."

Đường thị liền lấy làm lạ: "A! Trực tiếp từ Hầu gia biến thành Lan ca ca nha!"

Diên Mi nháy mắt mấy cái, không có biểu hiện ra bộ dáng ngượng ngùng, Đường thị liền che miệng cười nói: "Vậy hắn có bắt nạt muội hay không? Ăn mặc vật dụng…, muội cứ nói với nương và tẩu."

Diên Mi lắc lắc đầu, "Cũng không có."

"Vậy cái kia thì sao?" hai mắt Đường thị tỏa sáng, liền lại gần muốn ghé vào tai nói, Phó phu nhân vội vàng giữ nàng lại, "đi xuống bếp nhìn một chút, nào có tẩu tử trêu chọc em chồng như vậy chứ! đi đi đi."

Đường thị thấy ánh mắt Diên Mi rất vô tội, hiển nhiên cũng không hiểu nàng nói cái gì, trong đầu nói chao ôi, lại cũng không dám trêu chọc nhiều, che miệng đi .

Đêm đó liền ở lại Phó gia, ngủ một đêm, ngày thứ hai lại ở hơn nửa ngày mới trở về Hầu phủ.

đi tới Phó gia, nhưng vẫn còn chưa đến Tê Hà Tự gặp qua Hoắc thị, cũng không phải Tiêu Lan đã quên, mà là khi trở về hắn đã sai Phùng Thiêm đi hỏi qua, Hoắc thị đangđóng cửa ngộ thiền, để đến tết trung thu mới đi.

Hai ngày sau, Phó Trường Khải đến cửa, bởi vì hắn nghe Tiêu Lan nói nên mấy ngày này muốn khởi hành, tới để từ biệt môt tiếng.

Tiêu Lan cũng không dặn dò nhiều, chỉ viết phong thư để hắn đưa cho Trình Ung.

Lúc ra vườn thì gặp Mẫn Hinh đang muốn đi tới chỗ Diên Mi, nhìn thấy hắn thì giật mình, chấp lễ nói: "Phó công tử."

Phó Trường Khải cũng không biết nàng đi theo Diên Mi vào kinh, cười một tiếng nói: "Phó mỗ vốn dự định lúc đến Bộc Dương sẽ đến thăm hỏi, rồi gửi ba tháng lợi tức cho Mẫn đại phu, không nghĩ tới có thể gặp ở đây, trên người cũng không mang theo nhiều bạc như vậy.."

Mẫn Hinh xưa nay rất thấy tiền sáng mắt, nhưng hôm nay nghe lời này lại chẳng có tư vị gì, thật giống như nàng đuổi theo để đòi tiền vậy, thế nên nghiêm mặt nói: "khôngvội, ta còn thiếu Phó công tử mười lượng bạc đây, trước mắt cũng không có mang."

"Mẫn đại phu khách khí rồi", Phó Trường Khải nói: "Ta đang bận, chuyện này ngày sau hãy nói."

Mẫn Hinh lại vặn lên, "Nếu không ta ghi lại cho Phó công tử, nếu như sau này quỵt nợ, ngươi cũng có căn cứ."

Phó Trường Khải cảm thấy không cần thiết, nhưng nhìn nàng mặt lạnh, một bộ dángkhông viết không được thì cũng chỉ có thể gật đầu, "Vậy thì theo Mẫn đại phu."

Mẫn Hinh đâu ra đấy: "Ta viết xong sẽ đưa cho Phó công tử, thỉnh ngươi đợi một lát."

Phó Trường Khải cười cười, đây cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là một tờ giấy mà thôi, hắn cũng không nói nhiều, ở chỗ này chờ một chút vậy.

Chỗ này cách khách viện Mẫn Hinh không xa, thời gian một chén trà nàng đã trở lại, cầm phiếu nợ đưa tới.

Phiếu nợ viết cực kỳ đơn giản, chỉ viết câu "Nay thiếu Phó công tử mười lượng bạc, lấy làm tiền vốn, sau này trả lại", lúc viết nàng mới nhớ ra là còn chưa biết tên Phó Trường Khải, nhưng bây giờ hỏi thì cũng không tốt lắm nên chỉ có thể viết như vậy trước, phía dưới viết tên của mình, ấn một cái dấu tay đỏ.

Nàng không phải quý nữ được nuôi dưỡng trong khuê các, lại là đại phu, lúc viết phương thuốc cũng cần ký tên, cho nên khuê danh cũng không quá quan trọng, chính Mẫn Hinh cũng không so đo.

Phó Trường Khải nhìn lướt qua, gấp lại làm bốn rồi cất vào trong tay áo, nói: "Vậy Mẫn đại phu bảo trọng."

Mẫn Hinh cũng cách ba bước chắp tay, "Phó công tử bảo trọng."

Phó Trường Khải không nói hai lời, xoay người đi .

Mẫn Hinh nhìn bóng lưng hắn bẹp bẹp miệng, đá bay một hòn đá nhỏ.