Chương 111-2: Sụp đổ 2

Kiêu Tế

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Phó phu nhân lúc đó giật mình một cái.

Phản ứng đầu tiên của bà là xoay người đi, nhưng mắt thấy đứa bé kia đã khóc không ra được tiếng thì Phó phu nhân chợt đau lòng, chẳng còn quan tâm gì nữa, cởi áo ngoài ra, trước đem đứa bé kia dán vào da thịt ấm áp, may mà bà có kinh nghiệm nuôi dưỡng hài tử, chà xát lại xoa bóp, đứa bé mới khò khè khóc lên, thở thoi thóp.

Trong lòng Phó phu nhân khi đó đã có suy đoán, nhưng không dámnói lung tung, chờ đưa hài tử trở về, bà liền xác định - - cái khác bàkhông biết, nhưng có một thứ, là con cả nhỏ bằng gỗ, trên đầu cá và đuôi cá có khắc hai chữ cực nhỏ, cái đó Phó phu nhân chỉ gặp qua ở trên người vị nương tử kia, nghe nàng ta nói chỉ có mấy tiểu nương tử con vợ cả Ngu gia mới có thể đeo, gỗ kia là gỗ lim.

Trong lòng Phó phu nhân giấu diếm bí mật này, ngay cả Phó Tế cũng không dám nói rõ ngọn ngành. Qua vài ngày bà làm bộ như đihỏi công việc, một mặt còn muốn tạm biệt vị đại nương tử kia, đáng tiếc lúc bà đi thì đám người Ngu thị đã đi rồi.

Phó phu nhân lại bởi vì vậy mà càng thêm xác định, cho đến lần đó du xuân hai năm trước, lúc đầu gặp Ngu thị, chính bà cũng sợ hết hồn, nhưng lại không dám tùy tiện xác nhận, chỉ có thể quanh co lòng vòng hỏi đại nương tử năm đó một chút, bản thân lúc trước cùng nàng là quen biết cũ.

Nhưng là người kia mấy năm trước bị bệnh đã đi rồi.

Phó phu nhân liền đem sự kiện này đè lại, trong tư tâm bà thực tế cũng không muốn nói cho Diên Mi, nhưng mà thế sự vô thường, bỗng nhiên ra đại sự như vậy, Phó gia vô lực cứu Diên Mi, Phó phu nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy cái tiểu mõ kia đicầu kiến Ngu thị, hy vọng bà có thể cứu nữ nhi mình.

Nhưng là bà không ngờ, Ngu thị ở trước mặt bà đáp ứng chắc chắn, nhưng đợi bà vừa đi, Ngu thị liền hoảng hốt, sợ không phải là Diên Mi đi theo thánh giá bị bắt ở Hán Trung, mà sợ là chuyện năm đó lại còn có người biết được!

hiện nay bà đã là đại Tư Mã phu nhân, phu quân ngồi ở vị trí cao, trong nhà trai gái thành tài, được người người hâm mộ, nếu như chuyện năm đó bị lan truyền ra ngoài, bà phải đối mặt với Thẩm Trạm thế nào? Thẩm Trạm đặt chân lên triều đình thế nào?

Tiểu Ngu thị vội vàng đi tìm mẫu thân mình, Ngu lão phu nhân nghe xong, câu nói đầu tiên liền là: "Phụ nhân Phó gia này khônggiữ lại được!"

Trong lòng Tiểu Ngu thị cũng hiểu được, lắp bắp hỏi: "Vậy làm sao bây giờ mới tốt?"

"Cái này đơn giản", Ngu lão phu nhân nói: "Nàng nhớ thương trượng phu hài tử, hơn phân nửa sẽ đến chùa dâng hương cầu an, ra cửa gặp chuyện ngoài ý muốn, ai có thể nói gì?"

Tiểu Ngu thị cắn cắn môi, mắt Ngu lão phu nhân lộ tinh quang, lại hỏi: "Đứa bé kia có biết thân thế của mình không?"

"không biết", tiểu Ngu thị thấp giọng nói: "Nàng không biết rõ... Có lẽ sẽ không có việc gì."

Ngu lão phu nhân híp híp mắt, "Vạn nhất nàng ta đe dọa ngươi thìsao?"

"không có đâu", tiểu Ngu thị nói, Ngu lão phu nhân cười nhạt mộtchút, nói: "Mầm tai họa không giữ lại được."

"Mẫu thân...", tiểu Ngu thị có chút cầu khẩn, ánh mắt Ngu lão phu nhân ngoan độc: "Ngươi bây giờ lại không phải là không có nữ nhi! Chuyện này ngươi không cần nhúng tay, đỡ cho phu quân ngươi sinh nghi."

Tiểu Ngu thị trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ngầm đồng ý.

Diên Mi nghe bà ta tiếp lời Phó Trường Khải che che giấu giấu nóixong, bình tĩnh gật đầu, nói: "Ừ, ta biết rồi."

Lời nói nhẹ nhàng vừa rơi xuống, nàng đã vung tay lên, Thẩm Như Lan bị hù dọa "A" một tiếng che mắt lại - - búi tóc Ngu lão phu nhân bị Diên Mi chém bay một nửa, vai cũng bị nàng đâm mộtnhát, miệng vết thương vừa dài vừa sâu.

Cú vung như chặt đầu, Ngu thị ngồi ngây ngốc trên mặt đất, đầu Ngu Trình Chi gõ cốp cốp xuống đất, vô lực nói: "Tạ Hoàng hậu nương nương không giết."

Diên Mi khẽ mở mắt ra, Tiêu Lan hiểu, nhướng mày nói: "không cần tạ ơn quá sớm, Hoàng hậu nương nương chỉ là khinh thường tự mình động thủ, lại không nói tha cho Ngu gia."

Ngu Trình Chi bị giày vò muốn chết, run run ngẩng đầu nhìn Diên Mi, Diên Mi lại không nhìn ông ta, nghiêng người, đi tới bên tai Tiêu Lan thấp giọng nói: "không tha cha bà ta, nhưng là, phụ thân, Nhị ca mềm lòng."

- - một nhát kiếm vừa nãy, nàng trông thấy Phó Tế căng thẳng, sắc mặt Phó Trường Khải cũng hơi thay đổi.

Tiêu Lan nhìn hai người họ một cái, trong lòng cũng hiểu, Phó Tế và Phó Trường Khải cũng không phải mềm lòng, mà là cố kỵ Ngu lão phu nhân dù sao cũng có huyết mạch với Diên Mi, nếu Diên Mi thậttự tay giết bà ta, bọn họ sợ sau này Diên Mi hồi tưởng lại, nhất định cũng không phải chuyện tốt gì.

"Còn lại giao cho ta", Tiêu Lan cầm lấy kiếm trong tay, vỗ vỗ sau lưng nàng, đi lên phía trước hai bước, Thẩm Nguyên Sơ cũng cúi người dập đầu, thấp giọng nói: "Nguyên Sơ biết tổ mẫu có tội,không cầu hoàng thượng hoàng hậu khoan thứ, nhưng thỉnh cầu chịu thay tổ mẫu."

Tiêu Lan chau chau mày, có nhiều hứng thú liếc nhìn hắn một cái, ngược lại nhìn về phía Thẩm Trạm, Thẩm Trạm lắc đầu nói: "Tội danh này, ngươi không thay được."

Ông ta nói xong, thối lui hai bước, hướng về phía Tiêu Lan thi lễ, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, cựu thần mấy năm nay rất nhớ nhà, thân thể cũng càng lúc càng thấy lực bất tòng tâm, lần này bệnh khỏe rồi nhưng chỉ sợ còn lần khác, hôm nay đúng là hướng Hoàng thượng từ quan, xin cho cựu thần hồi hương."

Tiêu Lan cong khóe miệng, nói: "Trước khi đại tư mã cách chức, hãy cùng trẫm nói một chút, vụ án này nên phán như thế nào?"

Ngu thị quay đầu nhìn hắn, lại cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt ông ta, che tay áo lại, Thẩm Trạm nói: "Ngu lão phu nhân mưu hại hoàng hậu, chính là tội danh trong thập đại tội, ấn luật làm cực hình, lập tức bỏ vào trong lao. Còn Ngu gia có tội liên đới haykhông..."

Thẩm Trạm liếc qua Ngu Trình Chi, Ngu Trình Chi run lên, ông ta biết rõ Ngu lão phu nhân không thể cứu được, thỉnh cầu Tiêu Lankhông được, liền trực tiếp hướng Diên Mi dập đầu: "Thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương khai ân! Tộc nhân Ngu thị nguyện từ nay rời kinh, cuộc đời còn lại của Ngu mỗ này, sẽ không cho tộc nhân bước vào Kim Lăng nửa bước."

Diên Mi đối với người khác của Ngu gia cũng không cảm giác, nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan ngược lại hỏi: "Ngươi thân là con, không cầu chịu thay mẫu thân mình sao?"

Ngu Trình Chi quay mặt nhìn Ngu lão phu nhân một chút, Ngu lão phu nhân tóc tai bù xù nằm sấp trên mặt đất, nhắm mắt lại: "Ai cũng không cần!"

"Mẫu thân hồ đồ!" trong lòng Ngu Trình Chi thực tế là có oán hận, nếu không phải mẫu thân và muội muội xuống thủ đoạn này thìNgu gia sẽ không rơi vào bước đường cùng này.

"Người đến", Tiêu Lan phân phó: "Trước đem Ngu lão phu nhân giải vào trong lao." - - hắn sẽ không lập tức giết, nhưng trước khi Ngu lão phu nhân nhắm mắt, nhất định cũng ở trong ngục không ra được.

Ngu thị và Thẩm Như Lan khóc đến nghẹt thở, Ngu lão phu nhân cuối cùng nhìn Diên Mi một cái, chậm rãi nói: "Xem ra chưa tính là đứa nhút nhát, không giống như mẫu thân ngươi!"

Đây là lời khuyên, lời cảnh báo cuối cùng mà bà cho tiểu Ngu thị.

Diên Mi nhìn bà ta bị cấm quân mang đi ra ngoài thì quay đầu đi, Thẩm Như Lan thấy nàng không hề động dung thì trong lòng cảm thấy nàng tâm địa sắt đá, nhưng nửa câu không dám nói nữa.

Tiêu Lan thu kiếm vào vỏ, nắm lấy tay Diên Mi, chợt hỏi Thẩm Trạm: "Năm đó đại tư mã có lẽ là không biết đoạn chuyện cũ này, nhưng về sau, vẫn chưa từng điều tra sao?"

Ed: mọi người đọc truyện Hoàng sủng của Khai Hoa Bất Kết Qủa thử nhé, rất dễ thương.​