Đăng vào: 12 tháng trước
Thái thú mới tới họ Lục, tên Văn Chính,
28, 29 tuổi, bề ngoài hắn cũng giống như tên, văn nhã đoan chính, mặc
một bộ thanh sam hơi cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ thỏa đáng.
”Ngày mai hạ quan đến nha môn”, Lục Văn Chính chắp tay trước ngực thi lễ, “Hôm nay đặc biệt đến quý phủ thăm hỏi.”
”Lục đại nhân khách khí”, Tiêu Lan dẫn hắn vào sảnh: “Hai ngày trước nhận được ý chỉ trong triều, biết Lục đại nhân muốn đến, trong lòng
Tiêu mỗ thập phần an ủi.”
Thực ra thì trước đó, Tiêu Lan không hề thập phần biết rõ cái người
tên Lục Văn Chính này, dù sao Kim Lăng là nơi nhân tài hội tụ, Lục Văn
Chính cũng không phải là nhân vật có danh tiếng, ngập bên trong một đám
con em thế gia thì không thể nào bắt mắt được.
Bất quá Tiêu Lan cũng biết đến Lục gia, nguyên quán ở Lũng Tây, cũng rất có danh vọng, nghe nói trong tộc có vị công tử từng là “Lũng Tây
Song Bích” (Song Bích là tên một ngôi sao), về sau không biết tại sao
lại dần mất hết tin tức, Lục gia ở trong triều cũng càng ngày càng suy
tàn.
Lục Văn Chính này là một con em cùng họ nhưng khác chi, có chút tài
năng, trải qua tiến cử nhập sĩ, nhưng quan lộ cũng không suôn sẻ, đã làm huyện lệnh được sáu năm, hết thời hạn thì hồi kinh vào năm ngoái, tạm
thời không có chức quan nào thích hợp thì ở nhà nghỉ một năm, năm nay
tới đây.
- - Tất nhiên, những thứ này đều là Tiêu Lan biết hắn đến nên cho người điều tra.
Hắn đã nhiều lần đảm nhiệm chức huyện lệnh địa phương nên có lẽ am
hiểu công việc, chỉ là chưa từng chứng kiến thực tế nên không biết nhân
phẩm như thế nào.
”Hổ thẹn hổ thẹn”, Lục Văn Chính nói: “Thực không dám đấu diếm, Lục mỗ lần này là tự đề cử đến.”
”A?” Tiêu Lan không ngờ hắn nói thật vậy, liền cười rộ lên, nói:“Bộc Dương rộng lớn xinh đẹp, Lục đại nhân làm quan lại kiên định, nhất
định ở đây có thể làm tốt.”
Lục Văn Chính nói: “Không dám nói trước điều gì, nhưng hạ quan đã tự mình muốn đến đây thì nhất định sẽ tận lực.”
Tiêu Lan suy nghĩ một chút thì cũng biết hắn làm vậy là bên trong
cũng có bất đắc dĩ, - - làm huyện lệnh sáu năm mà không được thăng chức, hoặc là ngu dốt, hoặc là có người chèn ép.
Bây giờ đến Bộc Dương thì sẽ được tự do hơn một chút, có như đám
người Lưu thái thú tầm thường không có lý tưởng thì người khác cũng sẽ
không nói gì, dù sao tất cả mọi người đến đây đều như vậy; ngược lại,
nếu làm được một chút thành tích, hễ mà Lục gia ở trong triều có thể vì
hắn mà phóng dây câu thì hắn liền có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trở về.
Lần đầu gặp mặt, hai người cũng không nói quá nhiều, Tiêu Lan lại
giới thiệu với hắn vài câu tình hình đại khái của Bộc Dương, Lục Văn
Chính liền cáo từ, Tiêu Lan vừa nói vừa tiễn hắn, đang đi thì gặp Diên
Mi đang trở về từ bên ngoài.
- - Hôm nay Diên Mi khó có được đi ra ngoài một lần, bởi vì mấy ngày trước đã vào đông nên Đào Diệp đem quần áo mùa đông của Diên Mi ra sửa
soạn, Diên Mi thử một lần thì phát hiện ra nàng đã cao lên rồi, cũng béo ra một chút so với lúc mới vào phủ, Tiêu Lan liền bảo Cảnh nương tử tìm cửa hàng làm mấy bộ xiêm y mới cho nàng.
Hôm trước đã có người đến lấy số đo, hôm nay thì đến lượt chọn màu
sắc và hoa văn nên mời Diên Mi đến chọn, Diên Mi không muốn đi, vẫn là
Tiêu Lan nói cho nàng biết cách cửa hàng này không xa có bán mứt, trong
đó có mứt đào nên nàng mới vui vẻ đồng ý.
Lúc vào phủ nàng đang trùm mũ trên đầu, tóc hơi loạn, đang nghiêng
đầu nghe Cảnh nương tử nói chuyện, Lục Văn Chính ngẩng đầu nhìn thấy, vô thức ngẩn người, nhìn thẳng vào người ta, hắn thất thần một chút, Diên
Mi đã đi đến, cách Tiêu Lan ba bước thì đứng lại.
Tiêu Lan đạo: “Về rồi?”
Diên Mi gật gật đầu, Tiêu Lan liền giới thiệu: “Vị Này là thái thú
Bộc Dương vừa tới, Lục đại nhân”, rồi hướng Lục Văn Chính nói: “Đây là
nội tử.”
Lục Văn Chính vội lui nửa bước hành lễ: “Gặp qua phu nhân.”
Diên Mi thi lễ.
Lục Văn Chính biết vẻ mặt vừa rồi của mình đã bị nhìn thấy, trong
lòng hắn cũng không có quỷ nên chủ động giải thích: “Phu nhân thứ lỗi,
Lục mỗ cũng không phải là cố ý đường đột, chỉ là mới vừa rồi tưởng là
gặp được một vị đường muội trong nhà.”
Diên Mi chẳng hề để ý hắn là như nào, chỉ yên tĩnh đứng ở bên cạnh
Tiêu Lan, Tiêu Lan tự biết hắn cũng không có tâm tư gì: “Lục đại nhân
không cần đa lễ, tướng mạo người giống người thì đó cũng là duyên phận.”
Lục Văn Chính cười cười, phát hiện ra kỳ thật thì nhìn thoáng qua
một bên mặt thì giống nhưng nhìn chính diện thì không không hề giống.
Tiêu Lan tiễn đến cửa phủ, trở về thấy Diên Mi còn chờ ở đó, liền hỏi nàng: “Nguyên liệu đều đã chọn xong rồi?”
“Ừm”, Diên Mi đem tay mình đặt trong lòng bàn tay Tiêu Lan: “Ủ ủ.”
Tay Tiêu Lan bao lấy bàn tay nàng, nắn nắn, đi được mấy bước mới nhớ là còn chưa vào phòng, quay đầu nhìn lại, thấy mấy người Cảnh nương tử
đang đứng ở xa xa cúi đầu, lén lút cười trộm.
Diên Mi thì vô tâm, vào phòng cởi áo choàng ra, đem mỗi loại mứt mua được ra cho Tiêu Lan xem, Tiêu Lan hỏi: “Không phải chỉ thích đào thôi
sao? “
Diên Mi: “Mua cho huynh.”
Tâm Tiêu Lan nghe lời này mà mềm mại, hắn cũng không thích ăn vặt
nhưng cũng cầm hai miếng lên ăn, trước mắt bên trong phòng đã đốt than,
ấm áp dễ chịu, Diên Mi chạy một vòng làm ấm người, thấy mệt rồi thì leo
lên giường, nàng lấy ra họa bản con khỉ đánh nhau mà Phó Trường Khải cho nàng ra xem, sau đó lại dựa vào người Tiêu Lan rồi xem tiếp.
Vốn Cảnh nương tử muốn vào hỏi một chút buổi trưa muốn ăn gì nhưng nhìn thấy cảnh này thì lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiêu Lan bị làm gối dựa, mắt cũng không tự chủ được mà nhìn theo họa bản của nàng, nhìn một hồi, Tiêu Lan không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Mấy
con khỉ này đều giống nhau, nàng phân biệt được con nào là con nào sao?”
Diên Mi ngửa đầu nhìn Tiêu Lan một cái, kỳ quái nói: “Không giống nhau.”
Tiêu Lan: “... chỗ nào không giống hử?” Hắn tiện tay chỉ hai con
không khác nhau lắm, hỏi: “Hai con này có khác nhau nhiều không?”
Diên Mi: “Một con là khỉ đực, một con là khỉ cái.”
Tiêu Lan kinh dị nhìn thoáng qua, vẽ thành như vậy luôn mà còn có thể phân biệt được ra đực cái nữa hả?
Diên Mi nghe vậy mới nguôi ngoai, Tiêu Lan nói cái gì nàng đều nhớ
thật kỹ trong đầu, rồi ngồi thẳng dậy, Cảnh nương tử ở cửa nói: “Hầu
gia, phu nhân, Trình Đại mang khoái mã từ Dĩnh Âm về, đang chờ ngoài
kia.”
Tiêu Lan vừa nghe, lập tức đứng dậy, tiện tay lấy áo choàng bọc Diên Mi lại, kéo nàng nói: “Đến xem một chút.”
Hai người bọn họ đi ra khỏi cổng trong, trên mặt Trình Ung còn dính
màu đen, đợi không kịp nữa, đem thả túi to trên lưng xuống, “Hầu gia,
phu nhân, ngài xem thuộc hạ mang theo cái gì về!”