Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Tiểu Điềm Điềm
Rốt cuộc Lục Kiêu Kỳ vẫn không yên lòng Tiểu Cổn Đoàn Nhi nhà mình, đi ra khỏi thư phòng vào vườn hoa, anh liền sửng sốt.
Bình tĩnh nhìn ba con gấu trúc có kích thước giống như búp bê Nga (*) nhàn nhã gặm măng vui đùa dưới tán cây, Lục Nguyên soái trầm mặc hồi lâu, vai bị Lão Nguyên soái vỗ vỗ, anh nhìn về phía Lão Nguyên soái, đi lên trước khẽ kêu: “Cổn Cổn?”
Trương Ư Ư nghiêng đầu, ăn một miếng măng liền liếc nhìn tiểu thiên sứ ca ca, mỹ tư tư. Về phần mỹ thực gia lại một lòng một dạ ăn măng, cái bụng béo ú đã phình lên.
Về phần Cổn Cổn, quai hàm của nhóc căng phồng, có vẻ ăn rất sung sướng. Nghe tiếng kêu, nhóc ngẩng đầu, hai mắt sáng rực, “Ư ư!”
Bỏ mụt măng đã bị cắn dang dở vào miệng, Mạc Cổn Cổn ủi một cái về phía trước, tiểu thân thể đứng dậy liền bước cặp chân vòng kiềng nho nhỏ chạy bịch bịch qua.
Lục Kiêu Kỳ vươn hai tay tiếp được gấu trúc nhỏ, “Còn chơi nữa không?”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, hử?
Đại Quái Vật muốn đi hả? Đã xử lý xong rồi sao?
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lóe: “Ừm, đã xử lý xong rồi.”
Vậy chính là phải đi về. Nghĩ như vậy, Mạc Cổn Cổn kêu hai tiếng ư ư, rất ngoan ngoãn.
Lão Nguyên soái ở một bên nhìn, trong lòng chua chát.
So với Mạc Cổn Cổn nhiệt tình lại ngoan ngoãn, Trương Ư Ư lại rất lạnh lùng, nó không chỉ không nhào vào trong lòng Lão Nguyên soái, chỉ với việc sau khi Lão Nguyên soái kêu nó một tiếng, nó lại dùng ánh mắt ‘Phàm nhân ngu xuẩn’ để liếc nhìn Lão Nguyên soái, đặc biệt lãnh khốc vô tình.
Ngược lại lúc Lục Kiêu Kỳ hỏi Mạc Cổn Cổn có chơi nữa không, nó lại dùng một ánh mắt sáng rực nhìn qua.
Vẻ mặt chờ mong lại khát vọng y như là một fan não tàn vậy.
Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông, trong mắt tràn đầy ý cười, lúc nhóc đang suy nghĩ xem có nên ăn thêm một chút hay không thì Trương Ư Ư lại ôm đùi Lục Kiêu Kỳ một lần nữa, nó túm lấy ống quần của Lục Kiêu Kỳ, mong muốn đoạt lại tiểu thiên sứ ca ca của mình.
Trương Ư Ư nhe răng với Lục Kiêu Kỳ.
Lục Kiêu Kỳ lạnh lùng liếc quá, gấu trúc túng túng đát liền nhe răng nhếch miệng, nhìn về phía Lão Nguyên soái.
Ánh mắt lã chã chực khóc, cứ như đã bị khuất nhục to lớn.
Khóe miệng Lão Nguyên soái giật giật, nếu không phải mới vừa tiếp nhận cái liếc mắt lạnh lùng của Trương Ư Ư, ông sẽ tin cái con gấu trúc ưa giả bộ này.
Rõ ràng là một con dã thú cường đại, lại cứng rắn dựa vào bán manh mà sống!! Bất quá lần đầu tiên bị Trương Ư Ư nhìn chằm chằm đầy mong đợi như vậy, Lão Nguyên soái có chút chịu không nổi, ông im lặng một lát: “Cậu cứ đi xử lý trước, để Cổn Cổn ở lại đây chơi với mẹ và đệ đệ một lát đi.”
Lục Kiêu Kỳ bất động thanh sắc: “Cổn Cổn?” Để Tiểu Cổn Đoàn Nhi nhà mình ở đâu anh cũng không yên tâm, nhưng nói không chừng đón về thi sẽ gặp phải nguy hiểm.
Trương Ư Ư nghe Lão Nguyên soái đề nghị như thế, quẳng cho Lão Nguyên soái một ánh mắt cảm kích lại khoái trá, đây chính là lần đầu tiên nó dùng ánh mắt nhìn trực tiếp vào Lão Nguyên soái.
Gấu trúc ở đâu ra vẻ mặt linh động như vậy! Lão Nguyên soái vuốt ngực, yên lặng phun tào.
Không thể không nói, cái chủng tộc gấu trúc này chính là phạm quy!
Biết rõ ở bên trong là một quỷ nhỏ, nhưng khi nhìn vào cặp mắt ướt nhẹp kia, liền hoàn toàn không có cách nào thờ ơ.
Lão Nguyên soái hừ một tiếng, nếu mà bình thường quỷ nhỏ này cũng mềm manh như thế thì tốt biết bao nhiêu.
Không thể nghĩ, càng nghĩ càng thấy bị so không bằng. Lão Nguyên soái nhìn con gấu trúc nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi chồm hổm trong lòng bàn tay của Lục Kiêu Kỳ, lại nhìn nhìn gấu trúc biến dị một lòng nhiệt huyết muốn cướp gấu trúc, bỗng nhiên cảm thấy tang thương: Thua.
Gấu trúc trưởng thành ăn sạch một mụt măng cuối cùng, chậm rãi đi qua, trong ánh mắt tràn đầy từ ái, y đứng dậy đối diện với Lục Kiêu Kỳ, liền thận trọng tiếp Cổn Cổn từ lòng bàn tay của Lục Kiêu Kỳ qua.
Rơi vào lòng mẹ, Mạc Cổn Cổn sung sướng kêu to ư ư.
Hành động giữa hai mẹ con vô cùng ấm áp và hài hòa, đặc biệt khiến người ước ao, hai vị Nguyên soái cứ có loại ảo giác theo không kịp.
Trương Ư Ư là gấu trúc, da mặt cũng không mỏng, nó muốn tới gần Mạc Cổn Cổn, liền nhảy lên trên thân thể béo ú của mỹ thực gia, vươn hai tiểu móng vuốt, nó muốn đoạt lại tiểu thiên sứ ca ca của mình từ ma trảo của mình.
Móng vuốt đầy thịt của mỹ thực gia vỗ vỗ Trương Ư Ư, lần thứ ba đến nó đến cướp Mạc Cổn Cổn liền bị gấu trúc lớn dùng một tay hất xuống dưới.
Trương Ư Ư liền lăn lăn, lăn xuống thân thể của mỹ thực gia.
Ngã cái phịch xuống dưới đất, Trương Ư Ư ăn vạ lăn vài vòng, sau đó bật dậy, lại nhào tới cướp ca ca.
Đừng nhìn mỹ thực gia chậm rì rì, động tác lại vô cùng sắc bén. Y dùng chân đạp một cái, Trương Ư Ư lại lộn mèo, lúc lăn xuống còn phát ra tiếng kêu to không cam lòng, lăn vài vòng, Trương Ư Ư lại bật dậy, bò qua lần thứ ba.
Không coi là ngang ngược, mỹ thực gia lại dùng một cước đá văng nó.
Mạc Cổn Cổn nằm ở trên cái bụng mềm mại của mỹ thực gia nhìn xuống, hai mắt ướt nhẹp cong như trăng rằm.
Trải qua hàng loạt động tác cũng không thể ôm tiểu thiên sứ ca ca, Trương Ư Ư tức giận đến xù long, nó vây quanh mỹ thực gia lăn lộn kêu gào, cuối cùng tức giận cắn một cái vào móng vuốt của mỹ thực gia.
Mỹ thực gia: “… …”
Nhẹ nhàng đảo qua, Trương Ư Ư lại lăn ra ngoài, động tác như một quả cầu.
Gấu trúc té ngã, hoặc lăn lăn cũng là vui đùa, bầu không khí giữa ba con gấu trúc vẫn đặc biệt hài hoà.
Lục Kiêu Kỳ nhìn với vẻ mặt không thay đổi.
Mỹ thực gia hướng về phía Lục Kiêu Kỳ kêu một tiếng.
Mạc Cổn Cổn học theo, cũng kêu một tiếng với Đại Quái Vật, âm thanh non nớt, không có khí thế gì, ngữ điệu lại tương tự.
Lục Kiêu Kỳ nhìn Cổn Đoàn Nhi nhà mình.
Lục Kiêu Kỳ nhìn chăm chú vào mỹ thực gia, hít sâu một hơi, chống lại cặp mắt cười như không cười của Lão Nguyên soái: ” Cổn Cổn liền trông cậy vào ngài.”
Lão Nguyên soái cười híp mắt trả lời: “Yên tâm.”
“Cổn Cổn, tôi đi đây.” Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn, sau đó liền xoay người rời đi.
Tuy rằng Lục Kiêu Kỳ cao to chân dài, nhưng bước đi của anh rất thong thả.
Hình như là đang cố ý đợi cái gì đó.
Đang vui vẻ bồi dưỡng cảm tình với mẹ, bỗng nhiên Mạc Cổn Cổn nghe Đại Quái Vật nói phải đi về. Quan trọng nhất là, có vẻ như hoàn toàn không chuẩn bị dẫn mình đi, rốt cục lúc này nhóc cũng hoảng lên.
Mạc Cổn Cổn bỏ qua mọi người, ngước cổ hướng về phía Đại Quái Vật kêu to ư ư, âm thanh gấp gáp lại hoảng sợ.
Nhóc trực tiếp nhảy xuống khỏi bụng của mỹ thực gia, gần như là lăn từ trên người gấu trúc lớn xuống, sau đó cũng không thèm đoái hoài bộ lông bù xù của mình, bước cặp chân ngắn chạy vội qua, đây gần như là tốc độ nhanh nhất của gấu trúc.
Một bên chạy, một bên dùng ánh mắt luống cuống nhìn bóng lưng của Lục Kiêu Kỳ, trong miệng phát ra âm thanh thương tâm lại sợ hãi.
Vào lúc nhóc nhỏ kia kêu lên tiếng đầu tiên, Lục Kiêu Kỳ đã dừng lại, anh xoay người liền thấy Cổn Đoàn Nhi của anh rơi đậu vàng nhào tới.
Trái tim Lục Kiêu Kỳ run lên kịch liệt, thoáng cái đau đớn tràn ra khắp ngực.
Tồn tại anh thích nhất cưng chiều nhất lại đang rơi nước mắt vì anh.
Nội tâm dấy lên một trận hổ thẹn, Lục Kiêu Kỳ chạy lên hai ba bước, ôm lấy Mạc Cổn Cổn, dán sát vào mặt.
Mạc Cổn Cổn khóc đến mức nước mắt thấm ướt cái mặt tròn nho nhỏ, một vài giọt còn rơi vào trên người Đại Quái Vật nữa.
Mạc Cổn Cổn vội vã kêu ư ư.
Đại Quái Vật không cần nhóc nữa rồi hả? Sao lại trực tiếp đi như vậy chứ! Không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao, nhóc không chơi nữa!
Lục Kiêu Kỳ cảm nhận được cảm giác ướt át, tim như bị bóp chặt.
Anh vội vuốt ve tiểu thân thể của Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ Gấu Trúc Đoàn Nhi khóc đến thở không ra hơi, khẽ nói: “Đừng khóc, đừng khóc nha.”
Nước mắt nóng hổi rơi vào trong lòng bàn tay, rơi vào lòng bàn tay lại giống như là rơi vào trái tim đang trĩu nặng của Lục Kiêu Kỳ, cảm giác đặc biệt trầm trọng.
Mạc Cổn Cổn không quan tâm, nghẹn ngào túm lấy tay của Đại Quái Vật, bốn cái chân ngắn siết chặt lại, sợ mình sẽ bị ném xuống, duỗi thân thể y như một cái bánh gấu trúc, một cục bông biến thành một tấm thảm lông.
Lục Kiêu Kỳ thấy nhóc nhỏ kia không được dỗ tới nín khóc, tuyến lệ lại còn có khuynh hướng hỏng mất, lúc này triệt để hoảng hốt.
Lục Kiêu Kỳ hôn hôn cái trán của Mạc Cổn Cổn, “Đừng khóc, tôi không đi, tôi ở đây! Nếu đi cũng dẫn theo Cổn Cổn! Đừng khóc được chứ.”
Mạc Cổn Cổn hít hít mũi, hai mắt ướt nhẹp nhìn về phía Đại Quái Vật.
Mạc Cổn Cổn thử mở miệng: “Ư ư ư?”
Lục Kiêu Kỳ gật đầu, trong mắt có cảm xúc vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Đúng, không phải chúng ta đã hứa sẽ ở bên cạnh nhau cả đời hay sao.”
Mạc Cổn Cổn liếm liếm cái mũi nhỏ, bình tĩnh nhìn Lục Kiêu Kỳ nửa ngày, rốt cục mới yên tâm.
Lục Kiêu Kỳ nâng gấu trúc trên tay, vẻ mặt nhu hòa.
Người đàn ông vẫn luôn lạnh như băng bỗng nhiên mỉm cười, mị lực tăng nhiều. Ánh mắt Lão Nguyên soái lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch.
Trương Ư Ư ngây ngốc ngẩng đầu, tai có hơi rũ xuống: Tiểu thiên sứ ca ca đối với nhân loại kia, là thích vô cùng đi.
Nhàn nhã đi đến bên cạnh nó ngồi xuống, gấu trúc lớn mỹ thực gia dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Trương Ư Ư, ánh mắt từ ái.
Trương Ư Ư quay đầu lại đối diện với mỹ thực gia, sau đó kêu ư ư đầy mất mát.
Nó muốn trở thành người thân mật nhất của tiểu thiên sứ ca ca, nhưng có thể từ lúc bắt đầu tiểu thiên sứ ca ca đã định trước là sẽ thuộc về người khác rồi.
Ở bên cạnh nó, tiểu thiên sứ ca ca cũng sẽ không vui vẻ.
Chính là không có so sánh sẽ không có tổn thương, lúc trước nó chỉ một mực muốn thân cận với Mạc Cổn Cổn, bỏ qua thái độ của tiểu thiên sứ ca ca, hiện tại nhớ lại, kỳ thực ban nãy tiểu thiên sứ ca ca càng muốn đi về với Lục Kiêu Kỳ hơn.
Gấu trúc mỹ thực gia sờ sờ con mình, ừm.
Trương Ư Ư lắc lắc cái mông nhỏ, dùng đầu ủi vào gấu trúc trưởng bối nhà mình một cái.
Giống như là đang làm nũng, cũng là đang làm dịu tâm tình uể oải của mình. Gấu trúc mỹ thực gia cúi đầu ngậm lấy Trương Ư Ư, kéo lấy con gấu trúc béo ú lên cây, ngồi lên nhánh cây thô to, mỹ thực gia thả Trương Ư Ư xuống.
Sau đó y thản nhiên trèo xuống, lắc lắc thân thể tròn trịa đi vào phòng bếp.
Trương Ư Ư có hơi ngây người.
Tại sao, lại đặt nó lên trên cây?!
Mạc Cổn Cổn đã nín khóc, nhóc phát hiện là mình đã hiểu lầm Đại Quái Vật, Đại Quái Vật cũng không có ý định bỏ lại nhóc.
Trong mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên vẻ hổ thẹn rồi biến mất, anh sờ sờ tiểu thân thể tròn vo của nhóc con.
Tuy rằng loại phương pháp này đã thành công đoạt lại gấu trúc của mình, nhưng lại không thích hợp để sử dụng, nên loại bỏ cách làm cho gấu trúc gào khóc!
Mạc Cổn Cổn nhìn người đàn ông, hai mắt ngân ngấn nước.
Lúc này, nhóc như là một con rồng to lớn trong coi bảo bối của mình, nhìn chằm chằm Lục Kiêu Kỳ không thèm chớp mắt.
Y như là sợ một giây kế tiếp anh sẽ bị gió thổi bay mất vậy.
Mạc Cổn Cổn đứng dậy, hai tai cũng hướng về phía Lục Kiêu Kỳ, thái độ có thể nói là tử thủ canh phòng nghiêm ngặt.
Khóe miệng Lục Kiêu Kỳ nhịn không được cong lên, “Cổn Cổn, mệt chưa? Đi thôi.”
Lần này anh cũng không hỏi ý kiến của Mạc Cổn Cổn nữa, trực tiếp bỏ Cổn Đoàn Nhi vào trong cái túi trước ngực, nói một tiếng tạm biệt với mọi người liền rời đi.
Trương Ư Ư chật vật bò từ trên cây xuống, muốn đuổi theo, cuối cùng bị mỹ thực gia đã trở về đè xuống đất, như một con rùa nhỏ phát tướng đang vẫy nước, tứ chi bơi tới bơi lui. Sau khi nhìn thấy một cái bánh ngọt xinh đẹp ở trước mặt, nó liền xoắn xuýt.
Đây là bánh ngọt vị táo nó thích nhất, nhưng nó cũng thích tiểu thiên sứ ca ca.
Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, Trương Ư Ư càng thêm ỉu xìu, nó nhìn ra cửa chính rốt cuộc đã không còn người, liền rưng rưng nước mắt cắn bánh ngọt.
Hình như là không có cho nó quyền lựa chọn á.
Trên thực tế, mỹ thực gia cũng không có cho nó lựa chọn, y chỉ đang trấn an nó.
Giấu ở trong lòng Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn cảm thấy yên tâm, bởi vì đã khóc một hồi, nhóc có hơi mệt. Rụt một cái, Mạc Cổn Cổn khoác đầu nhỏ lên mép túi, dùng một tiểu móng vuốt vịn lấy, hai mắt nhắm nghiền, nhóc liền nghỉ ngơi nho nhỏ một hồi.
Trên đường đi Gấu Trúc Đoàn Nhi đáng yêu lắc lư đầu nhỏ.
Lục Kiêu Kỳ vẫn chú ý tới nhóc con, thấy nhóc mệt đến mức muốn ngủ, bước đi càng bình ổn hơn.
Tiểu Ôn bay ở một bên, nheo cặp mắt lại.
Lúc này vòng tay của Tôn Tiểu Tuyền vẫn còn vắng vẻ, cậu ta thấy trong lòng Tướng quân có gấu trúc, liền chua chua.
Tôn Tiểu Tuyền: “Rất bình ổn, như là đang bay ấy.”
Nói rồi, cậu ta cúi đầu nhìn hai tay của mình, mới không lâu trước đây, cậu ta cũng là đi tới đâu thì ôm quỷ nhỏ theo đó.
Thở dài một tiếng, Tôn Tiểu Tuyền nhìn về phía Mạc Cổn Cổn.
Trong mặt dây chuyền có con trai của mình!!
Cậu ta còn chưa có một nhà ba người nha, làm sao cũng không thể tách ra cả hai được.
Lần này Lục Kiêu Kỳ thật sự đưa Mạc Cổn Cổn đi, Trương Ư Ư há miệng ăn bánh ngọt, không biết lúc này tiểu thiên sứ ca ca có bị khi dễ không, hung hăng cắn một cái, Trương Ư Ư biểu thị rất là lo lắng.
Lục Kiêu Kỳ đi tới căn cứ0.
Chỗ này vốn dĩ là nơi ở của vô số quân nhân xuất ngũ bị sương mù đỏ vây khốn biến thành không người không quỷ, nhưng hôm nay, những người đã từng là anh hùng trên chiến trường này đã khôi phục thần trí, đa số tinh thần đã trở lại bình thường, hiện tại đang rèn luyện thân thể để hồi phục sức khỏe. Vì thế, căn cứ 0 cố ý mở ra khu vực mới, cung cấp sân huấn luyện cho những quân nhân có kinh nghiệm chiến đấu phong phú này.
Có thể khôi phục sức khỏe, thậm chí là tính mạng không lại gặp phải uy hiếp, mấy quân nhân này mừng đến chảy nước mắt, gần như là cắn chặt răng để khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Bọn họ đang rèn luyện với một khí thế ngất trời, cái khu không tính là nhỏ có hơi nóng.
Nhìn thấy Lục Kiêu Kỳ đi tới, bọn họ đều ngừng huấn luyện, sùng bái kêu một tiếng: “Tướng quân!”
Mạc Cổn Cổn bị tiếng hô rung trời này đánh thức, nhóc chợt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn qua, không ngờ lại thấy được mấy cặp mắt nóng rực, ngây người một giây, sau đó nhóc sợ đến mức trực tiếp xù lông.
Mạc Cổn Cổn kêu ư ư vài tiếng, liền được Lục Kiêu Kỳ vỗ nhè nhẹ trấn an.
Hậu tri hậu giác mình đang ở nơi an toàn, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu kêu một tiếng với Đại Quái Vật, sau khi nhận được một cái sờ đầy tình yêu liền vui vẻ a.
Đây là chỗ nào vậy nha?
Mạc Cổn Cổn cẩn thận nhìn mấy người đàn ông đang ở trần này, mỗi một quân nhân đang hồi sức đều vô cùng cường tráng, cơ bắp căng chặt, Gấu Trúc Đoàn Nhi nhìn không kịp, hai mắt dần dần sáng lên. Nhóc chép chép miệng, thiệt cường tráng á!
Người này có cơ ngực rất vạm vỡ. Người kia cao quá à! Hình như người nọ có tóc trắng, là loài gì vậy nha…
Nghĩ nghĩ, nhóc liền quyết định chia sẻ ý kiến của mình với Đại Quái Vật.
Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt đen thẳm của Lục Kiêu Kỳ, trong cặp mắt kia lại có chút mưa gió đang nổi lên, Mạc Cổn Cổn không rõ nghiêng đầu, không hiểu sao nhóc lại có cảm giác, nếu như mà nhóc nói lại lời ca ngợi mấy người này với Đại Quái Vật, sẽ có chút thảm á.
Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm người đàn ông khác không chớp mắt, sắc mặt của Lục Kiêu Kỳ đã đen thui. Nếu không phải thường ngày anh đã mặt lạnh, quân nhân đã quá quen thuộc, sợ là lúc này bọn họ sẽ đứng không vững nữa, nhưng Lục Kiêu Kỳ đã phán tán khí thế, cả đám quân nhân đứng thẳng tắp, không dám lại nhìn Lục Kiêu Kỳ nữa.
Bầu không khí ngưng trọng.
Uy áp ùn ùn kéo tới khiến cho các quân nhân run rẩy, không biết mình đã làm sai cái gì.
Đúng lúc này, Thừa Phong nhảy ra, chỉ vào các quân nhân nói: “Mấy người kêu sai rồi, hiện tại Tướng quân đã là Nguyên soái!”
Mấy người ở đây đều phát bệnh trước khi Lục Kiêu Kỳ trở thành Nguyên soái, nghiêm trọng còn bị mất đi ngũ giác, thành kẻ điên. Hiện tại nghe Lục Kiêu Kỳ lên chức Nguyên soái, mặt cả đám nghẹn đến đỏ bừng, hưng phấn cứ như mình mới là người được lên chức vậy.
Lục Kiêu Kỳ phất phất tay: “Mọi người tiếp tục, có thể sẽ có cơ hội cho mọi người ngay lập tức đó.”
Sắc mặt của các quân nhân nghiêm túc.
Lục Kiêu Kỳ đi tới phòng tổng điều khiển nội bộ, “Thế nào?”
Sắc mặt của mỗi quân nhân ở bên trong đều nghiêm trọng, nghe thấy giọng của Lục Kiêu Kỳ, nhân viên phụ trợ đứng dậy cúi chào: “Nguyên soái, đã xác định vị trí, ở khu đuổi ngược của tinh vực R. Trải qua quá trình tính toán, bên trong chỗ này đã tụ tập hơn năm trăm vạn sâu.” Anh ta chỉ vào một đốm sáng trong màn ảnh, mở phóng đại, bên trên chằng chịt các điểm đỏ, thậm chí có vài chỗ hình thành một mảng lớn.
Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, “Đã tìm được con rối trùng tộc kia chưa.”
Nhắc tới việc này, nhân viên phụ trợ liền lắc đầu một cách nặng nề: “Nguyên soái, chúng tôi đã để mất đi tung tích của hắn.”
Lục Kiêu Kỳ híp mắt một cái.
Sau đó chính là một tràng thuật ngữ, Mạc Cổn Cổn vẫn dựng thẳng tai nghe lén lắc lắc đầu nhỏ, nhóc nghe không hiểu mấy cái này á.
Mạc Cổn Cổn nhìn trái nhìn phải, tiểu bộ dáng linh động chọc người thích.
Ít nhất trong quân doanh của mấy người đàn ông cứng rắn xuất hiện một quả cầu nhung nhỏ đáng yêu như thế, bọn họ liền nhịn không được liếc trộm.
Nếu không phải có tầm mắt lạnh lẽo của Lục Kiêu Kỳ, bọn họ sẽ nhìn thêm vài lần nữa.
Giữa lúc Lục Kiêu Kỳ trầm tư, nhân viên phụ trợ nhận được một tin tức, sắc mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi.
Nhân viên phụ trợ: “Nguyên soái. Phát hiện tung tích trùng tộc trên đường Tây Tứ, bọn họ hóa thân thành người chém vô số dân chúng…”
Nói rồi anh ta mở màn hình, bên trong là cảnh vỉa hè đang hỗn loạn, chỗ này vốn là khu mua sắm phồn hoa, hiện tại người ở đây vô cùng hoảng sợ, trốn tránh người đàn ông côn trùng đang cầm súng ngắm đáng sợ ở sau lưng.
Mà cùng lúc, vài chỗ phồn khác ở Celta xuất hiện tình huống tương tự.
Lục Kiêu Kỳ như có điều suy nghĩ, sắc mặt đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Hình như vị đại sư kia đã phát hiện, sâu chuẩn bị đại động tác, bọn chúng không định che giấu tung tích của mình nữa rồi.
Nhân viên phụ trợ nhìn về phía Lục Kiêu Kỳ đầy ngưng trọng: “Nguyên soái!”
Lục Kiêu Kỳ phất phất tay: “Phái tiểu đội ba, bốn, năm, sáu tới cứu viện.”
Quay đầu, Lục Kiêu Kỳ nhìn về phía các quân nhân đã khôi phục, về phần những tồn tại này, sẽ hiển lộ tài năng trong trận chiến lần này.
Bọn họ trở về chiến trường, lần thứ hai bước lên chiến hạm vinh quang.
Lục Kiêu Kỳ trầm ngâm một lát, Tiểu Ôn mang theo một tia hàn ý bay qua.
Tiểu Ôn: “Đã tìm được cái người gọi là đại sư kia, hiện tại Tướng quân có đi qua không, trùng si hoạt thi đã nhốt hắn lại rồi.”
Dừng một chút, sắc mặt Tiểu Ôn có thêm một chút phẫn nộ: “Bất quá động tác của bọn họ quá chậm!”
Chân mày Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu.
Sở dĩ Tiểu Ôn tức giận như thế là bởi vì, đám trùng si hoạt thi này đã cướp công việc của bọn họ, quan trọng nhất là mấy người đó còn có viện quân, cái tên Phàm Tử đầu nhím kia thế mà lại dẫn theo một đám tiểu đệ lớn mạnh cướp công từ trong tay bọn họ!
Tuy rằng bọn họ bị tên đại sư kia khắc chế đến lợi hại, bất quá cướp giật con mồi không văn minh như vậy, vừa nghĩ đã thấy phẫn nộ rồi.
Phàm Tử bị Tiểu Ôn tức giận mắng to đang đứng trong rừng rậm, vây quanh một người đàn ông trung niên mặc trường bào, tầm mắt của bọn họ cứ như đang nhìn người khác, Phàm Tử hít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói.
Tiểu đệ trùng si dựa sát vào: “Anh Phàm Tử, chúng ta xử hắn luôn không?”
Lúc này cả người vị đại sư lầy lội, trong miệng không ngừng thở dốc, hiện tại hắn không có cách nào nói ra tiếng, giọng của hắn khàn khàn.
Ánh mắt đại sư chứa đầy khủng hoảng và oán hận: “Các ngươi… Các ngươi…”
Rõ ràng hắn ccuxng đủ cẩn thận, đã bỏ trốn, tránh né toàn bộ cạm bẫy của Lục Kiêu Kỳ, không ngờ tới hắn lại bị mấy thi thể sống này bắt lại. Thật là đáng chết!!!
Chủng tộc của bọn chúng thích chui vào cơ thể người từng bước xâm chiếm thân thể, nhưng có chết hắn cũng không ngờ tới, mình thế mà lại biến thành như vậy!
Sau khi người điên uống một hớp rượu, ngồi chồm hổm ở một bên, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn Phàm Tử, đảo qua thuốc lá trong tay hắn ta.
Người điên: “Mi còn hút thuốc?”
Phàm Tử cười nhạo một tiếng: “Ông cũng không đổi loại rượu khác đấy thôi, chỗ kia tốt lắm, tôi sống đến thoải mái! Lúc làm người còn chưa được thoải mái như vậy nữa! Tôi vẫn nhịn, rốt cục cũng có lúc Phàm Tử tôi có thể ra tay!!!”
Phàm Tử quét mắt nhìn người điên hình như đã trở nên mạnh hơn, càng giống con người hơn, cảm khái: “Rốt cuộc ông cũng bình thường hơn một chút. Theo Cổn lão đại không sai nha. Bất quá ông không đi chết khiến tôi thất vọng quá à.”
Người điên trừng hắn, “Nói năng kiểu gì vậy!”
Phàm Tử liên tục cười lạnh.
Sau đó, hắn nở một nụ cười: “Bất quá, tôi xem đủ mỗi một kỳ Cổn lão đại lên sống, cho nên tối cũng không tính là quá tệ đúng không nào!”
Người điên nhìn từ trên xuống: “Tạm được, cậu cũng có chút giống người.”
Phàm Tử cười ha ha, lại nhả ra một vòng khói: “Lần này tôi đến đây không phải để nói đùa với ông, tôi phát hiện trùng tộc ở khu vực Màu Xám! Mấy cái đồ quỷ này ăn một tiểu đệ của tôi, tôi có đại thù với bọn chúng.” Nói rồi hắn lộ ra vẻ thống hận khắc cốt.
Chỉ là tiểu đệ? Người điên yên lặng nghĩ.