Chương 74: Hai manh vật tinh linh và Cổn Cổn

Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Edit: Tiểu Điềm Điềm

Trên diễn đàn có không ít người rảnh rỗi, bọn họ đang đang thảo luận chuyện yêu ma quỷ quái, giọng điệu y như đã thực sự chứng kiến vậy.

Tại một bài post nào đó không hiểu tại sao lại trở nên hot từ hôm qua.

Loại hướng gió kỳ quái này là bắt đầu từ một bình luận của người tên “Lục Cổn Quỷ”, nguyên bản mấy người này đang trào phúng Lục Cổn Quỷ, nhưng không biết bắt đầu từ lầu nào, lại có người để lại lời ca ngợi Lục Cổn Quỷ. Phàm là có người dùng ngôn ngữ công kích Lục Cổn Quỷ, sẽ có châm chọc ùn ùn kéo tới.

Tự nhiên là người bị chửi không vui, nhưng sau khi bọn họ phản bác vài lần, tức giận phát hiện, mấy tên ca ngợi Lục Cổn Quỷ này bình luận quá mau, con mẹ nó mình gõ 100 chữ, người ta đã gõ được 500 thậm chí 1000 chữ, đã vậy còn không lặp từ nữa chớ.

Chuyện này khiến cho người khác thiệt buồn bực.

Mọi người đều là anh hùng bàn phím, sao lại chênh lệch như vậy chứ.

Nhiều người ca ngợi Lục Cổn Quỷ, không ít quần chúng ăn dưa vẫn duy trì nguyên tắc tin thì có, có hơi tin tưởng.

Đương nhiên còn có một bộ phận vẫn kiên thủ như trước, chuẩn bị lâu chủ ra vả mặt.

Thời gian đến 12h50.

Những bình luận vốn đã xao động càng trở nên bén nhọn hơn: “Ha ha, không phải nói buổi trưa đi xử lý sao? Không phải là không có bản lĩnh đấy chứ hả?”

“Hôm qua có khả năng lắm mà ta! Còn tìm đám thủy quân này, có cần không! Không phải là mười triệu thôi sao! Cho dù giả bộ cũng không có tác dụng, căn bản là trên thế giới cũng không có quỷ!”

“Không có quỷ? Mi có tin tối nay sẽ nằm mơ thấy mình bị quỷ nuốt trọn đầu không?”

“Ít thấy chuyện lạ, không kiến thức thật đáng sợ, sao trên thế giới có thể không có quỷ được chứ? Tôi đã từng gặp quỷ đây này.” Đây là lời một nữ quỷ đang soi gương nhắn lại: “Tôi tin tưởng thế giới có quỷ, nhưng lại rất đẹp. Bất quá tôi muốn nói, có thể lưu lại quỷ cũng không phải người thiện lương như tôi có thể làm được đâu… . Ai nha có phải là tôi đã để lộ cái gì rồi không, ha ha ha.”

“Lầu trên cô cũng quá tự tin đi. Cô chết như thế nào, tôi thấy tôi rất xấu đều không dám rời khỏi mộ đây này.”

“Không có biện pháp, bởi vì tui là lệ quỷ nha, bây giờ đang tui đang ở trong nhà chồng tui, nhìn hắn ta và tiểu tam mây mưa thất thường, ừm ~ tối nay liền đánh nát vụn bọn họ tiểu xx để tế điện mình đi.”

“… … Lầu trên lầu trên và lầu trên, mấy người bị hí tinh nhập hả?”

“Mẹ nó khùng điên. Giả quỷ thú vị sao?! Có năng lực mi hiện thân ở trước mặt ta nè, làm không được đừng BB.”

“Mấy người lạc đề hết rồi, hiện tại tôi chỉ muốn biết, hai ba chuyện giữa lâu chủ và Lục Cổn Quỷ.”

“Giống như trên.”

Đề tài cứ bị sai lệch, khi nhắc tới Lục Cổn Quỷ, mấy hí tinh này bày ra trận doanh cực kỳ thống nhất, bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Cái gì vả mặt, sao mà vị đại thần này không làm được chứ, thật hy vọng một ngày nào đó đại thần có thể đến nhà tui bắt quỷ.”

“Cứ như được cùng đại thần ở chung một chỗ ở.”

Quỷ quái luôn có chút năng lực đặc thù, nhân loại cũng biết quan hệ giữa gấu trúc và thiếu niên, nhưng các quỷ quái vẫn âm thầm quan sát Mạc Cổn Cổn một truyền mười mười truyền một trăm, ít nhất trong giới quỷ quái, Mạc Cổn Cổn rất nổi tiếng. Cậu có âm thanh và năng lực khiến quỷ quái mê muội, được quỷ giới đánh giá là người mới được hoan nghênh nhất.

Ở trên mạng, quỷ quái có thể thảo luận về chuyện này.

Cho nên, căn bản là Mạc Cổn Cổn còn chưa kịp xài acc clone, liền được quỷ quái phát hiện một cách đầy hưng phấn.

Các quỷ quái hăng hái bừng bừng chú ý, đang mong đợi phát triển về sau.

Hoặc là nói, đang mong đợi đại thần giáng xuống, bọn họ cố gắng biểu hiện mình, lỡ như được nhìn trúng trở thành thân bằng bạn tốt hay này nọ.

Lời nhá!

Bài post này hễ mà bắt đầu ca ngợi Lục Cổn Quỷ, căn bản cũng không có chuyện của người khác.

Không chỉ không thể chen lời vào, thậm chí nhân loại còn hoài nghi có phải mình đã gia nhập vào tổ chức tà giáo nào hay không, chứ không sao lại nhiệt tình như vậy chứ.

Kết thúc phần quỷ dị này là lâu chủ.

“Tôi là lâu chủ, tôi là lâu chủ! Tôi đến thông báo tin tức mới nhất!”

Thấy lâu chủ nhắn lại, rốt cuộc mấy anh hùng bàn phím bị phun không còn đường cãi cũng có thể ngồi thẳng người, khởi động ngón tay, chờ phun chết cái bọn không biết xấu hổ này, bọn họ chuẩn bị hung hăng vả mặt ngược trở lại.

“Nói mau, lâu chủ! Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Cùng chú ý còn có vô số tồn tại lơ lơ lửng lửng, bọn họ cũng hiếu kỳ.

“Hôm nay tôi đã được gặp đại sư! Lúc đầu tôi cũng không tin, bởi vì cậu ấy thực sự quá trẻ quá đẹp, tôi cho rằng là con cái nhà ai đi ra ngoài đùa giỡn. Nhưng mà tôi đã sai rồi, đại sư chính là đại sư!! Đại sư thực sự chính là đại sư á á á!”

Lâu chủ liên tiếp dùng vài chữ “á” để biểu đạt tâm tình kích động của mình.

Anh hùng bàn phím chuẩn bị vả mặt cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm màn hình đen mặt, như này rồi kêu người ta vả mặt thế nào đây, này này mẹ nó không phải là đến đùa giỡn người à?

Không có ít người nghĩ như vậy, nhưng mà lâu chủ vẫn đang kể luyên thuyên về những việc mình đã trải qua.

Anh ta nói: “Đúng là lần đầu tiên cảm nhận được thế giới không tưởng tượng nổi, thật đáng sợ. Tôi đi lên để chứng minh cho đại sư, cậu ấy là đại sư chân chân chính chính, cậu ấy tìm được nguyên nhân tôi mất đồ cổ, cũng giải quyết nó, tuy rằng tôi tin tưởng, nhưng phải chờ tới tối nay đã, tôi hi vọng sẽ không nhìn thấy đồ cổ mất nữa.”

“Tuy rằng rất tiếc không có cách nào cứu vớt những món đồ cổ lúc trước, nhưng như vậy đã rất tốt rồi.”

Giữa lúc lâu chủ huyên thuyên khích lệ Mạc Cổn Cổn, mấy quỷ quái khác thì phụ họa, Mạc Cổn Cổn đã bắt đầu chương trình học buổi chiều.

Cậu đã kiếm được không ít tiền, trên vai có một con tiểu tinh linh đang ngồi.

Hai mắt tiểu tinh linh lấp lánh, tiểu dáng dấp nhìn trái nhìn phải giống y như Mạc Cổn Cổn lúc mới đi học.

Gan của Mạc Cổn Cổn nhỏ, gan của tinh linh Tiểu Hồng cũng nhỏ, cậu ta nắm lấy một dúm tóc của Mạc Cổn Cổn, phát ra âm thanh khe khẽ.

“Đây là đâu nha, hiện tại chúng ta đi đâu đây?”

Mạc Cổn Cổn: “Phía trước là sân huấn luyện, tôi đang đi học, cậu ở đây nghe thử, cái nào không biết có thể hỏi tôi.”

Thoáng cái hai mắt Tiểu Hồng lấp lánh sao, nhìn chằm chằm Mạc Cổn Cổn đầy sùng bái.

Mạc Cổn Cổn nhịn không được ưỡn ngực, cả người cứ như biến thành tiểu lão sư vậy.

Tiểu Hồng chỉ vào Lưu Phẩm Phong, kinh ngạc đến ngây người: “Tốt nhiều người nha, bọn họ cái này tộc quần thực sự quá lớn mạnh nha.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu tán thành.

Nhớ tới tộc đàn của mình, Mạc Cổn Cổn chọt vào tiểu tinh linh: “Tộc đàn của cậu đâu? Nhiều người không?”

Tiểu tinh linh cau mày nghĩ nghĩ, chỉ mình: “Tôi cũng không biết, nhưng mà từ lúc tôi sinh ra cũng chỉ có tôi và Tiểu Hoàng thôi.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt.

Tiểu tinh linh hít hít mũi: “Hơi thở trên người cậu không giống với bọn họ, tôi có thể ngửi ra được!”

Mạc Cổn Cổn và lệ quỷ đều kinh ngạc.

Tiểu tinh linh chỉ vào lệ quỷ: “Bọn họ giống với mấy người đứng ở đằng kia, chắc là quá khứ có quan hệ với nhau. Nhưng mà cậu không có, trên người cậu chỉ có hương cỏ xanh, không có vị chua như mấy người kia.”

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc: “Tôi là hương cỏ xanh à?”

Tiểu tinh linh gật đầu thật mạnh, đặc biệt đắc ý: “Tuy rằng pháp lực của Tiểu Hoàng cao hơn tôi một chút, nhưng về điểm này Tiểu Hoàng cũng không bằng tôi đâu!”

Nghĩ nghĩ, tiểu tinh linh lại cẩn cẩn thận thận chỉ vào Tiểu Ôn: “Bọn họ lại không giống với mấy người kia, trên người bọn họ không có sinh khí, không có khí bẩn. Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, nhưng nhất định là trước khi bọn họ cũng giống với mấy người đang đứng đó.”

Tiểu tinh linh vỗ cánh.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, hình như Tiểu Hồng nói cũng đúng.

Tiểu tinh linh vừa được đi theo bạn mới, hi vọng mình có thể hữu dụng một chút. Cho nên cậu ta cố gắng phân biệt.

Tiểu tinh linh chỉ vào Lưu Phẩm Phong: “Trên người cậu ta có mùi sinh khí nồng nặc, nhưng mà lại có một chút mùi thúi.”

Lưu Phẩm Phong thấy Mạc Cổn Cổn nhìn qua, nặn ra một nụ cười: “Sao, sao thế?”

Nhìn chằm chằm một chút sương mù lượn lờ trên đầu Lưu Phẩm Phong một lát, Mạc Cổn Cổn lắc đầu.

Hiện nay điều Lưu Phẩm Phong sợ nhất chính là bạn học Mạc cứ nhìn mình mà không nói lời nào, cậu ta cứ có ảo giác tận thế, thoáng cái tim đập rộn lên á!

Lưu Phẩm Phong lau lau mặt: “Thực sự, không có chuyện gì hả?”

Mạc Cổn Cổn lắc đầu.

Tiểu tinh linh chỉ vào Đàm Tình đang đi từ xa đến: “Trên người cô ấy có mùi tạm được, như là bạc hà.”

Mạc Cổn Cổn ngạc nhiên không thôi, theo ngón tay của tiểu tinh linh, nhìn qua các bạn học trong lớp một lần.

Sau đó, ngón tay tiểu tinh linh chỉ Lục Nhân Diệu, nhăn mũi lại.

Tiểu tinh linh che mũi ngay lập tức.

Tiểu tinh linh y như là bị hôi đến chảy cả nước mắt: “Người này thúi quá thúi quá!”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, nhìn về phía Lục Nhân Diệu.

Không quá giống với mọi hôm, Đàm Tình đi ở đằng trước, Lục Nhân Diệu đi theo sau, có mấy lần muốn nói chuyện với Đàm Tình lại không thể làm được.

Sắc mặt Đàm Tình cứ thay đổi, sau khi cô nhìn thấy Mạc Cổn Cổn, cất bước đi qua: “Bạn học Mạc.”

Mạc Cổn Cổn quan sát Đàm Tình trên dưới: “Cậu không sao chứ?”

Đàm Tình lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn, tôi đã không sao rồi.”

Hai người này là cấp dưới của Đại Quái Vật, cũng là bạn của cậu, bọn họ quay về trường học, Mạc Cổn Cổn là người vui vẻ nhất.

Lục Nhân Diệu vẫy tay cà lơ phất phơ: “Hi. Đã lâu không gặp nha.”

Mạc Cổn Cổn sững sờ, khẽ hít hít mũi, hình như cậu cũng ngửi được mùi là lạ từ trên người người này, nhưng thực sự quá nhạt, gần như làm cho cậu nghĩ là ảo giác.

Mạc Cổn Cổn: “Cậu đã ổn chưa?”

Mạc Cổn Cổn quan sát Lục Nhân Diệu, phát hiện ra trên đầu cậu ta có sương mù đỏ.

Mạc Cổn Cổn cau mày: “Cậu…”

Lục Nhân Diệu cười: “Sao vậy, sẽ không quên tôi nhanh như vậy chứ. Tôi sẽ thương tâm đó nha.”

Chân mày Mạc Cổn Cổn triệt để nhíu mày.

Mạc Cổn Cổn lui về phía sau mấy bước, nhe răng nói: “Ngươi là ai?”

Con ngươi Đàm Tình co lại.

Lục Nhân Diệu sửng sốt, nở nụ cười tươi: “Bạn học Mạc à, chuyện cười này không buồn cười chút nào đâu.”

Ánh mắt của các lệ quỷ trở nên hung ác, bọn họ vây quanh Lục Nhân Diệu.

Thân là lệ quỷ, bọn họ có thể mẫn cảm phát hiện ra sự tồn tại của quỷ quái, nhưng nếu xét về thiên phú tra xét yêu quái ẩn thân liền kém một chút.

Ánh mắt Lục Nhân Diệu hoảng hốt, anh ta giơ hai tay lên đặt ở trước ngực: “Nè nè nè, các cậu định làm gì đấy?”

Ánh mắt Đàm Tình hung ác, không nói hai lời liền trực tiếp nhào qua.

Lục Nhân Diệu nghiêng đầu theo bản năng, dùng một đấm đánh bay Đàm Tình, thẳng đến khi đánh văng người ra rồi, anh ta mới đột nhiên “A” lên một tiếng. Nhưng kế tiếp là pháp thuật ùn ùn kéo đến từ các lệ quỷ.

Đàm Tình ngã phịch xuống đất, ôm bụng phun ra một ngụm máu, nhìn chằm chằm Lục Nhân Diệu với ánh mắt phẫn nộ lại hung ác.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt.

Lục Nhân Diệu bị đánh ra lửa thật, thoáng cái một cặp con ngươi đen dựng thẳng đứng lên, ánh mắt của anh ta trở nên hung ác: “Các người đừng khinh người quá đáng! Tôi không dễ đối phó đâu!”

Nhìn thấy những người bạn lệ quỷ nhà mình có sức chiến đấu ngang với anh ta, Mạc Cổn Cổn mở miệng, bắt đầu đọc lên.

Bài ba.

Mà khi cậu mở miệng Tiểu Ôn liền búng tay một cái, chung quanh là một mảnh sương mù.

Ở trong sương mù, là một hồi chiến đấu huyền huyễn.

Bên ngoài sương mù, mọi người chỉ thấy Mạc Cổn Cổn và Đàm Tình đang đứng chung một chỗ ôn chuyện, không biết đang nói cái gì.

Sấm chớp kéo đến, thoáng cái đám lệ quỷ Tiểu Ôn đều rút lui, cùng duy trì màn sương mù này.

Về phần Lục Nhân Diệu ở bên trong sắp bị chém thành heo quay.

Đàm Tình ôm bụng đi tới bên cạnh Mạc Cổn Cổn, trên gương mặt bình tĩnh không gợn sóng có thêm vài phần dại ra.

Tiểu tinh linh ngồi trên vai Mạc Cổn Cổn, bỗng nhiên sinh ra cảm giác sùng bái.

Cậu là một linh thể chí chân chí thuần, tràn ngập hảo cảm với tồn tại mạnh mẽ mà lại tự nhiên như Mạc Cổn Cổn.

Lục Nhân Diệu bị đánh đến xù tóc, miệng phả ra khói đen.

Mà cả người của anh ta cứ như bị chiên giòn.

Lục Nhân Diệu vô cùng phẫn nộ, lại sợ hãi không thôi, anh ta nhe răng đầy hung ác.

Ầm ầm, thật nhiều nước đổ xuống, thoáng cái đầu của anh ta bị đóng băng, tứ chi bốc khói đồng thời cũng trở nên cứng đờ.

Con ngươi dựng đứng của Lục Nhân Diệu tràn ra sát ý càng dày đặc.

Vang lên hai tiếng soàn soạt, băng bị hút vào biến thành đao gió trong than lửa, lửa bị gió cuốn lấy thoáng cái quét sạch Lục Nhân Diệu.

Con ngươi Đàm Tình co lại, cô há hốc miệng, cuối cùng chỉ lộ ra một đôi mắt phức tạp.

Một tiếng bịch, Lục Nhân Diệu ngã xuống đất, cả người co quắp.

Mà một vật nhỏ kỳ kỳ quái quái từ chui ra từ trong miệng của anh ta, là một con bò cạp nhỏ, toàn thân màu nâu.

Trên thân bo cạp nhỏ có một vết rạn, đuôi sắp không vểnh lên nổi.

Ánh mắt Đàm Tình trầm xuống, dùng một tay bắt lấy con bò cạp lên: “Bạn học Mạc? Tôi có thể giao thứ này cho Tướng quân không?”

Mạc Cổn Cổn đảo mắt qua, gật đầu.

Lục Nhân Diệu bốc khói bị tai bay vạ gió, cả người anh ta vẫn đang co quắp dưới đất.

Mạc Cổn Cổn thấy cảnh này, có hơi lo lắng, cậu có thể đối phó với những thứ âm ty này, lại không nghĩ rằng sẽ thực sự thương tổn Lục Nhân Diệu.

Vết thương trên thân thể vừa mới chuyển biến tốt đẹp, hôm nay lại bị thương nặng hơn nữa.

Lục Nhân Diệu, có hơi thảm.

Mạc Cổn Cổn nhìn bò cạp đã nửa chết nửa sống, nhìn về phía quỷ giáo sư.

Quỷ giáo sư ngầm hiểu: “Đây là trùng tộc.”

Mạc Cổn Cổn sững sốt.

Quỷ giáo sư: “Tộc Hồng Côn là một loại trùng tộc trong vũ trụ, trùng tộc vũ trụ có tỷ lệ sinh sản cực cao, tính công kích mạnh, tính xâm lược và tính độc cũng không nhỏ, lúc trước vẫn là tộc Hồng Côn xâm lược tinh vực, không lâu sau bị Lục Tướng quân bắt lấy hoàng tộc của bọn chúng. Con bò cạp này, cũng là một loại trùng tộc vũ trụ, về cái khác, có rất ít ghi chép tôi cũng không rõ lắm.”

Quỷ giáo sư nhíu mày: “Bất quá có một điểm rõ ràng là, chúng nó có thể thông qua việc chui vào thân thể của nhân loại để khống chế tư tưởng.”

Quỷ giáo sư: “Cái này rất đáng sợ.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu.

Hãy thử tưởng tượng, nếu mà người bên cạnh bị trùng tộc khống chế, như vậy, đó sẽ là một việc đáng sợ đến nhường nào đây.

Đàm Tình ngồi xổm xuống, đấm cho Lục Nhân Diệu một quyền.

Lục Nhân Diệu rên một tiếng, rốt cuộc cũng thanh tỉnh, anh ta ngồi bật dây, nhe răng nhếch miệng: “Tui phắc, đau quá đi! Tôi bị sao vậy?”

Đang mắng chửi, Lục Nhân Diệu vừa liếc mắt liền nhìn thấy vết máu nơi khóe miệng của Đàm Tình, thoáng cái nổi nóng: “Cậu bị sao vậy? Ai dám đánh cậu?”

Ánh mắt Đàm Tình lạnh lùng, bắt lấy cằm của Lục Nhân Diệu xoay trái xoay phải, xác nhận anh ta đã khôi phục lại bình thường, đứng lên: “Bạn học Mạc, hiện tại tôi phải đi trước đây, giao tên ngu ngốc này cho cậu được chứ?”

Mạc Cổn Cổn liếc nhìn ‘tên ngu ngốc’ đang nằm há hốc mồm ở dưới đất, ngoan ngoãn gật đầu.

Đàm Tình cầm bò cạp đứng dậy, bước đi được hai bước, chợt dừng chân rồi quay đầu lại, ngồi xổm xuống hung hăng xáng cho Lục Nhân Diệu một bạt tai: “Cậu vừa đánh tôi.”

Lục Nhân Diệu khủng hoảng.

Anh cực kỳ oan uổng.

Giữa lúc Lục Nhân Diệu muốn nói, Đàm Tình cúi đầu hôn một cái lên miệng anh ta: “Bất quá, kệ đi. Món nợ này chúng ta sẽ tính sau.”

Lục Nhân Diệu triệt để há hốc mồm, anh ta bụm miệng sững sờ, thẳng đến khi bóng dáng Đàm Tình biến mất mới phản ứng lại được.

Anh ta sờ sờ gương mặt đỏ bừng, “Trời đựu, tôi đang nằm mơ à.”

Mạc Cổn Cổn liếc nhìn phần đầu đang bốc khói xanh của anh ta như bình thường, gãi gãi mặt: “Cậu không sao chứ?”

Lục Nhân Diệu sững sốt, lúc này mới chợt bị cơn đau dồn dập ập đến, thoáng cái gương mặt trở nên dữ dằn: “Đau quá!”

Lục Nhân Diệu hoàn toàn không rõ rốt cuộc mình đã trải qua những gì.

Lục Nhân Diệu: “Tôi bị gì vậy hả?” Anh cúi đầu nhìn cánh tay đen thùi của mình, mặt giật giật. Anh nhớ rõ là mình đang tĩnh dưỡng, sau đó muốn phát sinh chút gì đó với Đàm Tình, bị cô đạp xuống dưới, tiếp đó cùng nhau chạy đến bờ sông, sau đó…

Sắc mặt Lục Nhân Diệu chợt biến, vẻ mặt dần dần ngưng trọng.

Vậy mà anh lại không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó, làm sao anh lại xuất hiện ở chỗ này được chứ?

Lục Nhân Diệu: “Tôi bị làm sao vậy?”

Mạc Cổn Cổn im lặng hai giây: “Anh bị trùng tộc phụ thể.”

Lục Nhân Diệu hoang mang hí mắt, “Phụ thể?”

Mạc Cổn Cổn: “Thân thể của cậu bị trùng tộc khống chế.”

Sắc mặt Lục Nhân Diệu đại biến: “Tôi đã làm gì rồi? Làm sao, làm sao có thể xảy ra!!” Chuyện này thực sự quá nghiêm trọng, nếu như để người khác biết, sẽ mang đến sóng to gió lớn, cho nên Lục Nhân Diệu lập tức liên hệ Lục Kiêu Kỳ.

Còn chưa vào học, Lục Kiêu Kỳ đã vội vã chạy đến, đón Mạc Cổn Cổn và Lục Nhân Diệu rời đi.

Mà cách anh xin nghỉ vô cùng khí thế, thầy giáo gần như là nuốt nước miếng đồng ý.

Mà các tiền bối của các câu lạc bộ còn đang tâm tâm niệm niệm tới bắt Mạc Cổn Cổn sau khi tan học đi trước lại không chộp được người.

Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Lục Kiêu Kỳ, nhìn không nháy mắt.

Cậu nhớ tới chuyện ban nãy, Tiểu Hồng và Tiểu Hoàng.

Lục Kiêu Kỳ không căng nổi gương mặt, đảo mắt qua: “Sao vậy?”

Lục Nhân Diệu thân là người bệnh vừa phải lái xe vừa phải dựng thẳng tai nghe lén, anh ta cũng rất muốn biết thường ngày Tướng quân là cái đức hạnh gì.

Mạc Cổn Cổn nói với giọng giòn giã: “Nếu có một ngày, giữa tôi và Đại Quái Vật có một người sắp chết…”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ co lại, anh khẽ vuốt Mạc Cổn Cổn: “Sẽ không, chúng ta sẽ sống cùng nhau, sống thật lâu.”

Trầm mặc hai giây, Lục Kiêu Kỳ nói tiếp: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.”

Vẻ mặt không có gì thay đổi, nhưng Lục Kiêu Kỳ nội tâm đã dậy sóng.

Là ai nói gì trước mặt bảo bối của anh rồi.

Lần này ngược lại là Lục Kiêu Kỳ nghĩ nhiều rồi, Mạc Cổn Cổn chỉ biểu lộ cảm xúc, bị cảm động lây.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, nói có hơi quanh co.

Mạc Cổn Cổn nhìn trái nhìn phải: “Hmm, hôm nay tôi…”

Bộ dáng chột dạ này vừa nhìn liền bị phá án và bắt giam có được hay không! Tiểu Ôn bụm mặt, lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

“Ừm, hôm nay thế nào?” Lục Kiêu Kỳ kiên nhẫn đợi.

Vẻ mặt không có chút phản ứng ào, nội tâm Lục Kiêu Kỳ lại cực kỳ gấp gáp, hôm nay nhóc nhỏ bị gì rồi sao.

Mạc Cổn Cổn cân nhắc một chút, nói rất là thành khẩn và đắc ý: “Trưa hôm nay tôi đã đi kiếm tiền.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “? ”

Lục Kiêu Kỳ: “Kiếm tiền? Đi kiếm tiền?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, sau đó rất vui vẻ mở diễn đàn lên: “Tôi vừa nhận một đơn ở trên này, sau đó đi giải quyết vấn đề.”

Sau đó, Gấu Trúc Đoàn Nhi liền nói liên miên về những chuyện đã xảy ra hồi trưa.

Nghe xong, mặt Lục Kiêu Kỳ hơi đen, tâm tình đặc biệt phức tạp.

Lục Kiêu Kỳ bóp mặt cậu: “Lần sau không được lỗ mãng như vậy nữa, biết không?”

Nếu không phải bên cạnh nhóc nhỏ kia có lệ quỷ đi theo, anh đã sớm nổ tung. Nhóc con tinh nghịch như thế, biết làm sao đây?!

Mạc Cổn Cổn ngoan ngoãn đồng ý.

Mạc Cổn Cổn thẳng thắn liền được khoan hồng, nhìn chằm chằm Đại Quái Vật với cặp mắt sáng rực: “Tiểu Hoàng rất đáng thương, tôi muốn cứu cậu ấy.”

Lục Kiêu Kỳ cười lên: “Vậy liền cứu! Bất quá sao đột nhiên Cổn Cổn lại lưu ý chuyện này?”

Gãi gãi mặt, Mạc Cổn Cổn quẫn bách: “Tôi, tôi chỉ nghĩ là nếu có một ngày chúng ta cũng giống như bọn họ, tôi sẽ khó chịu chết mất!”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lập tức tối xuống, giống như vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Anh vươn tay ra, ôm người vào lòng: “Sẽ không, chúng ta sẽ không như vậy.”

Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh, “Tôi cũng nghĩ vậy, Đại Quái Vật lợi hại nhất.”

Lục Kiêu Kỳ buồn cười.

Mạc Cổn Cổn ngáp một cái, bởi vì ban ngày lăn qua lăn lại hồi lâu, cậu có chút mệt.

Lục Kiêu Kỳ ôm người lên trên đùi: “Mệt liền ngủ đi.”

Mạc Cổn Cổn nhìn trộm Lục Nhân Diệu.

Lục Kiêu Kỳ híp mắt, liền bật màn chắn giữa hàng ghế trước và sau. Nhìn thấy phía sau đã biến thành một mảnh đen kịt, khóe miệng Lục Nhân Diệu giật giật. Nội tâm bắt đầu thổ tào không ngừng, như này là sợ mình thấy à?!

Không nghĩ tới Tướng quân thế mà lại là Tướng quân như vậy.

Anh ta không nghĩ tới còn có càng nhiều chuyện hơn nữa, chẳng hạn như lúc này thiếu niên xinh đẹp kia đã biến thành một cục bông trắng đen đáng yêu. Gấu Trúc Đoàn Nhi rụt người lại trong lòng bàn tay của Lục Kiêu Kỳ, dùng đầu lưỡi phấn nộn nộn liếm cái mũi nhỏ, buồn ngủ ngáp một cái nộn nộn.

Gấu Trúc Đoàn Nhi rũ tai xuống: “Ư ư!”

Cặp mắt đen lúng liếng tràn ra sương mù, ngân ngấn nước, nhìn qua đáng thương cực.

Quá đáng yêu! Trái tim Lục Kiêu Kỳ loạn nhịp. Anh nhịn không được sờ sờ lưng nhỏ bông xù đang cong lên của nhóc nhỏ kia.